Chương 148: Sư trạch một đêm (Nhất )

Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bởi vì những chuyện lúc trước trãi qua trong cổ lâu, nên đối với Thiên Thiên vẫn có một thái độ phức tạp, vẫn luôn cảm thấy bất an, không biết nàng là bạn hay thù.

Hơn nữa nữ nhân này lai có hai mặt , một mặt chính là "Thiên Mạch" lạnh lùng, vì vậy thái độ của Sư Thanh Y vẫn luôn xa cách, thận trọng.

Thiên Thiên lại đã sớm quen với sự xa cách lãnh đạm của Sư Thanh Y, không chút chấp nhất nói: "Hai vị thấy tôi xuất hiện, có phải cảm thấy có rất nhiều vấn đề muốn hỏi không?"

Nàng mị nhãn như tơ, ngồi dưới ánh đèn, dáng vẻ tựa như tôi đang chờ các người đến hỏi.

Sư Thanh Y thoáng quan sát nàng, nhưng không nói lời nào.

Lạc Thần dường như yêu thích rượu của Thiên Thiên , đặt dưới chóp mũi, chậm rãi uống rượu, đạm nhạt nói: "Thiên tiểu thư mời bọn tôi đến, đương nhiên đã có chuẩn bị, bọn tôi cần gì phải hỏi nhiều."

Thiên Thiên nhẹ xích một tiếng, cười rộ lên, tiếu ý quyến rũ: "Nói chuyện cùng Lạc tiểu thư quả nhiên không cần quá lao lực đi vòng vo. Tôi kỳ thực cũng thích nhất trực tiếp, vậy không cần che giấu nữa, Tất cả đều thoải mái nói ra, sau này cũng cũng có thể dễ dàng hòa hợp một chút."

Nàng nói đến đây, liếc mắt nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y đang cầm thìa ăn cơm rượu trong bát, cơm rượu tráng nõn mềm mại, dưới chiếc thìa đảo qua đảo lại, nàng cúi đầu, cả người tựa hồ tràn đầy cảm giác lười biếng.

"Có cái gọi là gần gũi thì thân thiết. Kỳ thực tôi đã cố ý đem trà quán của mình đặt ở đối diện Mặc Nghiễn Trai." Dừng một chút, Thiên Thiên cười nói: "Là hy vọng cùng Sư tiểu thư cô có thể tiến thêm một bước nữa."

Chiếc thìa trong tay Sư Thanh Y cứng nhắc dừng lại: "……"

Viên cơm rượu dưới chiếc thìa tại thời khác dừng lại khẽ đảo một vòng.

Thiên Thiên, nữ nhân trước mắt ăn nói rất thẳn thắng, điểm ấy phải thừa nhận, dù sao trêи đời này vẫn chưa có nữ nhân nào có thể mới vừa gặp mặt lại dám đi hôn ngón tay người khác.

Nhưng nàng có đôi khi, khó tránh đi quá đà, quá trực tiếp.

Chỉ nghe nhẹ nhàng một tiếng, Lạc Thần đặt chén sứ men xanh trong tay xuống, không nói lời nào, mặt không chút thay đổi mà liếc nhìn Thiên Thiên, ánh mắt thâm trầm u lãnh.

Đêm thu thanh tĩnh, nhiệt độ không cao cũng không thấp, nhưng bầu không khí trong đại sảnh lúc này lại giống như trời đông giá rét.

Bầu không khí không hiểu vì sao rất trầm lạnh, nhất thời, mỗi người đều yên lặng.

Thiên Thiên lúc này mới ha hả cười lên, ám muội bổ sung: "Ai nha, có lẽ là tôi biểu đạt không rõ, dường như đã khiến mọi người hiểu lầm. Kỳ thực ý tôi muốn nói là cùng Sư tiểu thư các người kết giao bạn bè. Lần trước ở cổ lâu, chúng ta từng cùng hoạn nạn, khi đó tôi cảm thấy các người đều là những người có thể kết giao, hiện tại tôi mới từ Quý Thọ Thôn đến đây, cũng không dự định trở về, mà định cư ở chỗ này, chẳng qua là lúc đầu có chút không quen, hy vọng các người có thể chiếu cố tôi nhiều một chút. Nói như thế nào thì sau này chúng ta cũng xem như hàng xóm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, đúng không?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Bạn bè chi giao, quý nhất thẳng thắn thành thật. Nếu Thiên tiểu thư thẳng thắn thành thật, bọn tôi dĩ nhiên nguyện ý làm bạn bè cùng cô."

Thiên Thiên nói: "Mức độ thẳng thắn thành thật cũng phải xem xét đến mức độ thân thiết."

"Không biết bây giờ là mức độ nào?" Lạc Thần nâng tầm mắt , không nhanh không chậm hỏi: "Đáng để Thiên tiểu thư thẳng thắn trả lời mấy vấn đề?"

Thiên Thiên là một người rõ ràng, lúc này liền dựng thẳng ngón trỏ.

Vốn dĩ sau khi Thiên Thiên trả lời vấn đề này, chiếu theo lẽ thường Lạc Thần sẽ thức thời mà hỏi nàng một vấn đề. Dù sao thì trêи người Thiên Thiên có rất nhiều bí mật, mà những bí mật này đều liên quan đến Lạc Thần cùng với cổ lâu, nếu có thể nắm lấy cơ hội này để giải đáp nghi hoặc trong lòng thì tốt rồi.

Thiên Thiên hiện tại cũng đang phỏng đoán như vậy, vì vậy cười khanh khách chờ đợi Lạc Thần phản ứng.

Không ngờ Lạc Thần lại đứng lên, cười như không cười mà gật đầu: "Như vậy, chúng ta sau này còn phải hảo hảo làm bạn với Thiên tiểu thư, đợi đến giao tình sâu sắc, mới có một ngày Thiên tiểu thư giải đáp tất cả vấn đề."

Nói xong câu này, Lạc Thần cũng không nói tiếp.

Sư Thanh Y vốn đang mặt băng bó, hiện tại khóe miệng cũng nhịn không được ẩn dấu tia tiếu ý, theo nàng đứng lên, trong lòng nói cô đặc biệt thả dây dài câu cá lớn chờ bọn tôi đến hỏi, bọn tôi không hỏi, dù sao thì sau này trở thành hàng xóm, còn nhiều thời gian, xem có nghẹn chết cô hay không.

Nhìn thấy hai người đều đang chuẩn bị đi, đôi mắt u lam của Thiên Thiên hiện lên chút kinh ngạc.

Bất quá nàng rốt cuộc vẫn là một nhân vật lợi hại, biểu tình rất nhanh khôi phục cười tươi như hoa, đứng lên nói: "Lạc tiểu thư, thật đúng là một người nhẫn nại. Tôi không nhìn lầm, kết giao bạn bè với cô."

"Thói quen thôi." Lạc Thần đột nhiên liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, đạm nhạt nói: "Trêи đời này có rất nhiều chuyện, không đủ kiên trì sẽ không đạt được."

Sư Thanh Y không biết vừa rồi Lạc Thần chính là đang nhìn nàng nói, hồn nhiên không phát hiện ra, mà chỉ lấy bí tiền ra, từ bên trong lấy ra vài tờ tiền mặt, hai tay đưa cho Thiên Thiên, mỉm cười nói: "Đã khuya rồi, tôi cùng Lạc Thần phải về nhà, cảm ơn Thiên tiểu thư mời rượu. Thiên tiểu thư nếu đã sắp khai trương, đúng lúc bọn tôi vừa rồi trở thành khách ăn uống, khai trương làm ăn phải có tiền mừng, đáng tiếc tôi không mang bao lì xì trong người, Thiên tiểu thư hẳn là sẽ không cự tuyệt chứ?"

Thiên Thiên rất tự nhiên tiếp nhận: "Tiền mừng của Sư tiểu thư tôi thế nào lại cự tuyệt. Có tiền này của cô, ngày sau nhất định phát triển thịnh vượng."

Sư Thanh Y nhìn đôi mắt của nàng, nói: "Tôi còn có một thỉnh cầu."

"Cái gì?" Thiên Thiên cười.

"Vò rượu này của cô, còn lại bao nhiêu?"

"Mới vừa mở niêm phong, còn đầy một vò."

Sư Thanh Y mềm giọng nói: "Xin hỏi, tôi có thể mua vò rượu này không ? Hoặc là cô có thể giữ lại cho tôi không?"

Lạc Thần không biểu hiện gì, còn Thiên Thiên lại bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Lạc Thần. Vừa rồi rót rượu cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y gần như không uống, tựa hồ không uống nổi rượu, trái lại Lạc Thần lại vô cùng yêu thích.

"Dĩ nhiên có thể." Yên lặng chốc lát, ánh mắt Thiên Thiên tràn đầy ánh đèn ấm áp, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ giữ lại cho cô. Dù sao thì chúng ta cũng ở đối diện, cô có thể cùng Lạc tiểu thư đến bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn." Lúc này đây, Sư Thanh Y đã không còn xa cách như trước đó, khó có được mà tự đáy lòng hướng Thiên Thiên nở nụ cười.

Đơn giản nói vài câu, sau đó trao đổi số điện thoại di động, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần tạm biệt ra về. Lưu lại Thiên Thiên cầm tiền mừng khai trương Sư Thanh Y cho nàng, cứ như vậy yên lặng đứng bên cạnh bàn.

Đứng một lúc, Thiên Thiên mới ngồi xuống, bắt đầu gấp những tờ tiền kia.

Khéo léo gắp, đến khi gắp ra vài khối nguyên bảo (thỏi vàng), nàng chăm chú nhìn những khối nguyên bảo, nhìn hồi lâu, khóe môi hé ra nụ cười cay đắng.

Nàng gục đầu xuống, tư thái thấp kém thì thào: "A Nguyễn, tạ thưởng."

Buổi tối thứ tư, sự xuất hiện của Thiên Thiên làm cuộc sống vốn không tĩnh lặng của Sư Thanh Y càng thêm gợn sóng. Mà trà quán của Thiên Thiên đã chuẩn bị khai trương, ngay đối diện Mặc Nghiễn Trai, hoàn cảnh này tựa hồ bắt đầu biểu thị Sư Thanh Y sau này sẽ rẽ sang một quỹ đạo mới.

Chớp mắt đã đến sinh nhật của Sư Dạ Nhiên.

Buổi chiều ngày thứ sáu, Lạc Thần đang nghỉ ngơi trong nhà, quần áo thoáng mát rộng rãi, tựa trêи sô pha cầm máy tính bảng lên mạng. Nguyệt Đồng lười biếng híp mắt nằm trêи đùi nàng, một người một mèo, hưởng thụ ánh nắng thu chiếu xuyên qua cửa sổ.

Sư Thanh Y mang theo bộ ly Thanh Đồng đã được đặt vào hộp, từ trong phòng đi ra.

Nàng bình thường quần áo thanh nhã, hôm nay lại ăn mặc tương đối chỉnh trang, hơn nữa khí trời đã bắt đầu lạnh đi nên khoát thêm một chiếc áo mỏng.

Thấy Sư Thanh Y bước ra, Lạc Thần đặt máy tính bảng xuống, lại bế Nguyệt Đồng thả xuống sàn nhà.

Sư Thanh Y dĩ nhiên biết ý tứ của Lạc Thần, không khỏi nở nụ cười: "Em chỉ mang thứ này đến trước cổng Sư trạch, đặt xuống rồi sẽ về ngay. Rất xa, chị không cần đi cùng em, tối nay chờ em trở về nấu cơm."

"Nhà cũ của em." Lạc Thần vén tay áo, đi đến trước mặt Sư Thanh Y, nói: "Tôi có chút hiếu kỳ, có thể đi xem không?"

Lạc Thần rất ít đưa ra yêu cầu gì đối với Sư Thanh Y, nhất là những lời giống như lúc này, giọng nói rất nhẹ, rất ôn nhu, tựa hồ thực sự rất muốn đi xem một cái, điểm này, khiến cho người khác không sức chống cự.

"Vậy chúng ta cùng đi." Sư Thanh Y suy nghĩ, lại nhẹ nhàng thở dài: "Kỳ thực….. nơi đó cũng không có gì hay, còn có chút âm trầm."

"Âm trầm?" Lạc Thần nhướng mi.

Sư Thanh Y vừa nói vừa đến trước cửa đổi giày: "Đúng vậy, người nhà họ Sư bọn em ở quen rồi, kỳ thực không cảm thấy có gì không ổn, nhưng nếu là người ngoài có thể sẽ cảm thấy âm trầm, nơi đó hẻo lánh, bố cục lại phức tạp. Chị đến lúc đó tự mình xem thử sẽ biết."

"Ân." Lạc Thần gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia âm trầm.

Tổng công ty của Sư Dạ Nhiên nằm ở trung tâm thành phố, có rất nhiều công ty con ở các thành phố khác, nhưng Sư trạch lại nằm ở một vùng ngoại thành hẻo lánh, lái xe đến, lộ trình tương đối xa.

Vùng ngoại thành cho dù có nhà cửa cũng là biệt thự của những kẻ có tiền, dùng để thỉnh thoảng đến thư giản, nhưng bởi vì công việc bận rộn nên căn bản không có thời gian đến ở thường xuyên, dù sao cũng không thuận tiện.

Nhưng Sư Dạ Nhiên trừ thời gian làm việc ở bên ngoài, thời gian còn lại đều ở trong nhà, ngày lại một ngày, năm lại một năm, luôn ở trong Sư trạch.

Ra đến ngoại thành, dân cư bắt đầu thưa thớt, xe cộ trêи đường cũng không nhiều, càng về sau càng vắng, xuyên qua cửa kính đã hạ xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy những dãy núi trùng điệp, một tầng một tầng từ đậm chuyển sang nhạt, chỗ xa nhất chỉ còn một màu trắng xóa, giống như một bức tranh thủy mặc.

Lúc này là cuối thu, bầu trời trong xanh, Lạc Thần ngồi ở ghế phó lái, nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài, nhìn hồi lâu, lại nhìn về phía cửa kính gần Sư Thanh Y.

Hai bên đều là núi cao, để phòng tránh sạc lỡ, dưới chân núi còn trồng thêm rừng phòng hộ.

Con đường vô cùng rộng, hai bên đường đều là cây liễu, thẳng tắp cao to, xanh um tươi tốt, xem ra đã rất nhiều năm tuổi. Mặt khác hai bên đường còn có những dày đèn đường, những nơi như thế này không thuộc phạm vi quản lý của phòng quản lý đô thị, tất cả đều là nhà họ Sư tự mình bố trí.

Con đường băng qua thung lũng hình thành giữa hai ngọn núi, trống trãi, vô cùng u lãnh.

Dọc theo con đường hai bên là cổ thụ cùng đèn đường, từ rất xa, đã nhìn thấy một tòa biệt thự, kiến trúc phức tạp, thoạt nhìn giống như một cụm biệt thự. Nhưng nhìn kỹ, lại không giống những biệt thự bình thường, ngoại vi là một hàng rào vây quanh, giống như một đập nước khổng lồ, vây lấy tòa kiến trúc kia.

Lạc Thần đem bố cục cơ bản của Sư trạch thu vào trong mắt, giống như vô ý mà cố ý hỏi một câu: "Thanh Y, phía sau Sư trạch có sông sao?"

Sư Thanh Y vừa lái xe vừa nói : "Sông thì không có nhưng có một hồ nước. Làm sao vậy?"

"Không có gì." Ánh mắt Lạc Thần lười biếng buông xuống: "Đã có một hồ nước, vậy phong thuỷ nơi này đúng là "không tệ"."

Sư Thanh Y dùng xe gần một tấm bia đá, cùng Lạc Thần xuống xe.

Đường xá thường được làm lại, các loại trùng tu cũng có người nhà họ Sư làm mỗi năm, cho nên đều tương đối mới, nhưng tấm bia đá này lại vô cùng không hòa hợp với không gian hiện đại xung quanh.

Tấm bia đá có từ rất lâu, loang lổ, giống như một miếu thờ cũ kỹ, đứng ở bên đường. Lạc Thần quan sát tấm bia đá, đôi mắt sắc bén như chim ưng, tuy rằng khoảng cách hơi xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy trêи đó lả lướt viết bốn chữ: bách vô cấm kỵ.

Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm kỵ.

(Trời cao ban phúc, không gì cấm kỵ.)

Nhìn thấy bốn chữ kia, khóe miệng Lạc Thần nhàn nhạt dẫn ra một tia cười, bất động thanh sắc theo sát Sư Thanh Y bước vào hàng rảo chắn.

"Bên ngoài có người." Sư Thanh Y nhìn thoáng qua, đột nhiên nói.

Ngoài cổng chính quả thật có một nữ nhân.

Nữ nhân kia bóng lưng thẳng tắp nghiêm nghị, mặc âu phục hắc sắc, giày cao gót, tay trái tựa hồ cầm theo hộp giấy, tay phải đang nhấn chuông cửa.

Chỉ là mới vừa nhấn một cái, một đạo bóng đen thật lớn đột nhiên không biết đi đâu xuất hiện, mang theo tiếng gầm đáng sợ, quái vật lớn đâm mạnh vào cổng chính, hàm răng sắc bén như dao cắn lấy thanh thép trêи cánh cổng, cách nữ nhân đang ấn chuông cửa trong gang tấc mà thôi.

"Ngao ô!" Con vật màu đen há miệng, lần thứ hai cắn đến, cánh cổng phát ra âm thanh chấn động.

Nữ nhân kia thấy hàm răng tuyết trắng sắc nhọn, còn có đôi mắt đỏ tươi hung bạo, vẻ mặt lập tức tái nhợt, thấp kêu lên một tiếng, thân thể lui lại phía sau, nhưng nàng mang giày cao gót, nên rất bất hạnh bị sai chân.

Bất quá nàng mặc dù chỉ còn kém ngã sấp xuống một chút, nhưng vẫn vô thức ôm hộp giấy vào trong ngực, gắn gượng lùi về phía sau vài bước, tốt xấu ổn định thân thể, khóe mắt vốn dĩ nghiêm nghị hơi phiếm hồng.

Nàng ôm hộp giấy tinh xảo, hướng camera giám sát thấp giọng mắng: "Sư Dạ Nhiên, cậu…. cậu khốn khϊế͙p͙."

Giáo sư?

Sư Thanh Y vội vã bước nhanh đến, Lạc Thần theo phía sau nàng.

Bên này Duẫn Thanh đến nơi hẹn vừa sợ lại vừa tức giận, cũng không biết Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang đến, lại càng không dám nhìn cự thú hung thần ác sát như môn thần kia, mà chỉ run rẩy bổ sung một câu: "Sư Dạ Nhiên, cậu…. cậu ra đây cho tớ!"

Con vật to lớn kia so với Tàng Ngao lớn hơn rất nhiều, đôi mắt màu đỏ, hướng Duẫn Thanh nhe răng, thân hình cao to, uy phong lẫm liệt như chiến thần, nhất là bộ lông đen mượt như nước chảy, hơn cả lông chồn.

"Quỷ lang, nằm xuống!" Sư Thanh Y từ phía sau quát to.

Con vật được gọi là Quỷ Lang nghe thấy được, đột nhiên nức nở một tiếng, co rúm mà lùi lại, quả nhiên nghe theo lời Sư Thanh Y quỳ rạp trêи mặt đất, móng vuốt đặt dưới cằm, ngước cặp mắt đỏ tươi, to như chuông đồng lên, cẩn cẩn dực dực chăm chú nhìn Sư Thanh Y.

Trước đó vẫn còn hung tợn dọa người, hiện tại bị Sư Thanh Y quát một tiếng, đột nhiên ngoan ngoãn như một con cừu.

Trước sau khác biệt, đủ khiến cho sắc mặt Duẫn Thanh từ trắng chuyển xanh.

Sư Thanh Y đi qua, đỡ lấy Duẫn Thanh, kinh ngạc nói: "Giáo sư, cô thế nào lại ở chỗ này?"

"A Thanh, em thế nào lại ở chỗ này?" Duẫn Thanh cũng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc hỏi.

Hai người nhìn nhau, đều không giải thích được, trái lại Lạc Thần đang đứng cách đó không xa, ánh mắt không mặn không nhạt nhìn khuôn viên phía trước xinh đẹp của biệt thự qua cánh cổng.