Chương 149: Sư trạch một đêm (nhị)

Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đối với sự kinh ngạc của Duẫn Thanh, Sư Thanh Y trả lời có chút do dự: "Tôi……."

Nàng không thể nào giải thích cùng Duẫn Thanh.

Nhà họ Sư che giấu thận phận của Sư Thanh Y cho nên trêи đời này người biết nàng là tiểu thư nhà họ Sư vô cùng ít. Duẫn Thanh tuy rằng là giáo sư hướng dẫn của nàng, cũng xem qua hồ sơ cá nhân của nàng, nhưng nó cũng không thể chân chính nói lên điều gì, trêи thực tế ẩn tình bên trong, Duẫn Thanh không hề biết rõ.

Dừng lại một lúc, Sư Thanh Y vô thức dáng vẻ trở nên nhu thuận, kết quả nhìn thấy hộp giấy Duẫn Thanh nắm chặt ở trong tay.

Hộp giấy không lớn, cũng rất tinh xảo, phong cách thiết kế cùng nhãn hiệu rất quen thuộc, bồng nhiên khiến Sư Thanh Y hiểu rõ mọi việc.

Đó là hộp bánh sinh nhật, bánh sinh nhật Duẫn Thanh đã đặt trước trong cửa hàng.

Hôm nay là sinh nhật ai, không cần nói cũng biết, hơn nữa Duẫn Thanh vừa rồi trong lúc hoảng loạn Duẫn Thanh từng hai lền gọi tên Sư Dạ Nhiên, điều này làm cho Sư Thanh Y không khỏi nâng tay vén tóc, bắt đầu âm thầm phỏng đoán quan hệ giữa Duẫn Thanh và Sư Dạ Nhiên.

Giáo sư có thể đến chúc mừng sinh nhật Sư Dạ Nhiên, vậy hai người nên là bạn bè tốt mới phải?

Thế nào bản thân từ trước cho đến giờ lại không biết.

Duẫn Thanh trước đó bị quỷ lang dọa đến kinh hồn bạc vía, hiện tại nhìn thấy Sư Thanh Y trầm mặc, nàng đã hòa hoãn rất nhiều, rốt cục điều chỉnh sắc mặt nhìn Sư Thanh Y, thấp giọng nói: "A Thanh, em họ Sư, vừa rồi lại gọi con chó này là Quỷ Lang, lẽ nào em cũng là người nhà họ Sư?"

Sư Thanh Y nghe xong, lúc này mới thẳng thắn gật đầu thừa nhận: "Ân."

Duẫn Thanh nhíu mày, trong mắt thoảng qua một tia băng lãnh: "Sư Dạ Nhiên là gì của em?"

Thái độ nghiêm túc cùng lạnh nhạt này đối với Sư Thanh Y mà nói, đột nhiên có vẻ rất xa lạ , thoáng qua, rồi lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.

"Là chị của em."

Mi tâm của Duẫn Thanh nhíu càng sâu: "Hồ sơ của em trong trường…."

"Xin lỗi, giáo sư." Sư Thanh Y cúi đầu xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, em cũng không phải cố tình muốn giấu diếm, chỉ là hồ sơ cá nhân có vài thứ, rất xin lỗi, em không thể viết rõ."

Sắc mặt Duẫn Thanh trầm xuống, trầm mặc đến đáng sợ, Lạc Thần lại đang cách đó không xa lẳng lặng quan sát, một chữ cũng không nói, tóc dài đen nhánh, lạnh tĩnh đến tựa như một khối băng điêu khắc.

"Quên đi." Duẫn Thanh hít sâu một hơi, tựa hồ đang đè nén gì đó: "Hồ sơ viết hay không viết, đều không ảnh hưởng gì."

"Xấu hổ, giáo sư." Ánh mắt Sư Thanh Y rũ xuống, nói.

Duẫn Thanh quan sát Sư Thanh Y chốc lát, đột nhiên cười nhạt: "A Thanh, không cần xin lỗi tôi, trêи đời này ai lại không có bí mật. Huống hồ, tôi biết đó là ý của ai."

Rõ ràng Duẫn Thanh có ý ám chỉ, Sư Thanh Y nhịn không được hỏi một câu: "Giáo sư cùng chị của em….. là bạn bè tốt sao?"

"Bạn bè tốt?" Duẫn Thanh nghiêng đi khuôn mặt, vẻ mặt trở nên cổ quái.

Sau đó nàng nhìn thoáng qua cự thú đang nằm sắp trước cổng chính, đúng là rất sợ hãi nó, liền nghiêm mặt tái nhợt quay đầu, lạnh lùng nói: "Trước đây tôi cùng Sư Dạ Nhiên là bạn cùng trường đại học, giống như tôi không biết em là em gái của cậu ấy, em cũng không biết tôi là bạn học của cậu ấy, cũng rất bình thường, dù sao thì tôi cũng rất ít liên lạc cùng cậu ấy."

Sư Thanh Y nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy Duẫn Thanh hôm nay cũng không giống như vị giáo sư nghiêm cẩn trước kia, mà chỉ tràn ngập cảm giác ưu tư nhất là lúc đề cập đến Sư Dạ Nhiên.

Bầu không khí có chút trầm lặng, Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn Lạc Thần, đôi mắt Lạc Thần sâu thẳm, vẻ mặt vẫn nhạt nhẽo như trước, không một biểu thị. Sư Thanh Y thở dài trong lòng, nhất thời cảm thấy bầu không khí càng thêm khó chịu, không thể làm gì khác hơn là một mình đi đến bên phải cổng chính, nâng ngón tay đặt tại vùng cảm ứng trêи hệ thống bảo mật vân tay để mở cổng.

Nàng rời khỏi lâu như vậy nhưng Sư Dạ Nhiên vẫn lưu vân tay của nàng vào kho dữ liệu vân tay , thậm chí rất nhiều chỗ, kể cả mật mã cùng không thay đổi.

Cánh cổng bên phải mở ra, Quỷ Lang lập tức nhào đến.

"Giáo sư, mời vào." Sư Thanh Y ôn ngôn nói: "Vừa rồi cô chỉ mới ấn chuông một cái, người bên trong hẳn là chưa kịp nghe thấy tiếng chuông cửa."

Duẫn Thanh đứng bất động tại chỗ, Sư Thanh Y biết nàng cố kỵ cái gì, dịu dàng cười nói: "Không sao cả, Quỷ Lang hiện tại ngoan, sẽ không làm gì cả."

Duẫn Thanh sắc mặt tái nhợt lạnh lùng, mang theo một chút hồng nhuận, hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng bước vào cánh cổng, lúc bước qua chỗ của Quỷ Lang, bước chân vội vã hơn rất nhiều.

Đi đến giữa đường, Duẫn Thanh dừng lại, đề cao giọng nói: "A Thanh, hai người các người  không vào sao?"

Sự xuất hiện của Duẫn Thanh khiến kế hoạch mang quà đến của Sư Thanh Y hoàn toàn đảo lộn, Sư Thanh Y chỉ đành đáp nàng một câu, rồi quay đầu lại nói với Lạc Thần: "Chúng ta cũng vào thôi."

Lạc Thần yên lặng gật đầu, cùng Sư Thanh Y tiến vào biệt thự.

Khuôn viên phía trước vô cùng rộng, thảm cỏ trãi dài, bất quá hiện tại tiết thu gió mát, thảm cỏ đã trút đi vẻ xanh mượt ngày hè, nửa phần trêи chuyển thành vàng nhạt, chỉnh thể thoạt nhìn chính là một thảm bàng lục nhợt nhạt, lại tựa như một khối phỉ thúy thiển sắc nhu hòa.

Thỉnh thoảng xuất hiện đình viện (khoảng sân nhỏ) với hàng rào đầy hoa xung quanh, mặt khác còn có hoa đình (nơi nghỉ chân), khiến cho khuôn viên phía trước ngoại trừ rộng rãi rãi còn tăng thêm vài phần thanh nhã.

Trung tâm còn có một con đường rất rộng, đủ để xe ôtô chạy vào, hai bên như trước là đèn đường cùng cao thụ (cây cao). Con đường này, thẳng tắp thông đến tòa biệt thự ba tầng nằm ở trung tâm khuôn viên, cách một cây cầu đá.

Tòa biệt thự mang phong cách Trung Hoa ở vào vị trí trung tâm, thoạt nhìn rất mới, trùng tu bảo dưỡng rất khá, đồng thời uy nghi hướng mặt về cổng chính, vô cùng chói mắt. Theo sau nó là nhiều tòa biệt thự nhỏ hơn, khiến nó thoạt nhìn càng thêm bệ vệ, hoành đao tiên phong, còn phía sau đều là tướng sĩ.

Tòa biệt thự uy phong, xung quan là những đài phun nước, phía dưới cầu đá là một thủy đạo (con đường bằng nước), xung quanh chồng chất đá cuội, có vài phần tương tự như sông thủ hộ thành trì. Mà thủy đạo này chảy qua phía trước biệt thự, lại tiếp tục kéo dài không nhìn thấy hướng đi, thật không biệt cả Sư trạch này chia làm bao nhiều tòa biệt thự.

Lạc Thần cước bộ dừng lại, đối mặt với tổ hợp biệt thự và thủy đạo cách cục, thần sắc ngưng động tựa hồ có chút suy nghĩ.

"Thế nào rồi?" Sư Thanh Y nắm lấy tay nàng, hơi có chút lo lắng nhẹ giọng hỏi: "Từ lúc bước vào chị đã yên lặng."

Lạc Thần khẽ động khóe mắt, rốt cục rút đi vẻ trầm lặng, đạm nhạt cười liếc mắt nhìn nàng: "Em không phải nói chị khó hiểu sao? Khó hiểu thì nên có dáng vẻ của khó hiểu."

Sư Thanh Y giận dỗi nhéo tay nàng một cái.

Nhìn thấy Duẫn Thanh một mình đi lên cầu đá, tòa biệt thự thứ nhất gần ngay trước mắt, Lạc Thần đứng ở bên này đầu cầu, ánh mắt ám chỉ: "Cũng đã vào đến đây rồi, em có tính toán gì không?"

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút ảo não, đè nặng giọng nói: "Quên đi, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt. Em đuổi theo giáo sư, nhờ nàng giúp em mang quà vào, sau đó chúng ta trở về."

"Thực sự, có thể rời khỏi sao?" Lạc Thần đột nhiên nhẹ giọng nói, khóe miệng tiếu ý càng sâu.

Sư Thanh Y nhận thấy ánh mắt Lạc Thần biến hóa, vội vã quay đầu, nhìn về phía cầu đá.

Duẫn Thanh đã đứng ở giữa cầu, mà trước mặt nàng chính là một nữ nhân vóc dáng thon gầy.

Làm thọ tinh, Sư Dạ Nhiên đã trút đi âu phục nghiêm túc chính kinh thường ngày, mặc quần áo khó có được mà nhàn nhã, bất quá dù vậy, cũng không che giấu được đôi mắt cùng cánh môi mang cảm giác cường ngạnh băng lãnh của nàng, tinh xảo lãnh liệt như một bức tượng.

Sắc mặt Sư Thanh Y trong nháy mắt thay đổi.

"Hoan nghênh, giáo sư. Cậu rất đúng giờ." Sư Dạ Nhiên cười nói một câu, lại liếc mắt nhìn đến Sư Thanh Y bên kia cầu, tiếu ý chút nhạt đi.

Chờ nàng nhìn đến Lạc Thần đứng yên lặng như tượng băng bên cạnh Sư Thanh Y, tiếu ý đã hoàn toàn thu lại.

Lạc Thần trái lại không hề cố kỵ mà cùng nàng đối diện, ánh mắt thâm trầm.

Sư Thanh Y quay đầu đi, mang theo hộp ly thanh đồng, khẽ nhíu mày.

Bên này Duẫn Thanh cắn răng, tràn ngập lửa giận mà đem bánh sinh nhật ném vào tay Sư Dạ Nhiên: "Sư Dạ Nhiên, quản tốt chó của cậu cho tớ. Cố ý thả chó ra hù dọa tớ, đây là đạo đãi khách của cậu sao?"

Từ sau khi bước vào Sư trạch Quỷ Lang sẽ không xa không gần theo phía sau Sư Thanh Y, một có chó vừa lớn vừa dữ như vậy, cư nhiên một mực ở sau Sư Thanh Y vẫy đuôi.

Đuôi của nó quả thật giống như hoa đuôi chó, điều này làm cho trong lòng Duẫn Thanh càng thêm khó chịu.

"Thả chó? Tớ không có nhàm chán đến vậy." Sư Dạ Nhiên không chút để tâm thay Duẫn Thanh cầm lấy hộp giấy, lách qua qua, đi xuống cầu đá, vừa đi, một bên lấy ra điện thoại di động phân phó vài câu.

Đi đến trước mặt Sư Thanh Y, Sư Thanh Y đem ánh mắt dời xuống đống đá cuội dưới cầu.

"A Thanh, năm năm rồi, đây là lần đầu tiên chị thấy em ở chỗ này." Sư Dạ Nhiên giọng nói hòa hoãn: "Mà không phải chỉ có lễ vật của em."

"Nếu như chị đi chậm vài bước." Sư Thanh Y ngẩng đầu, nói: "Cũng chỉ có thể nhìn thấy lễ vật của tôi."

"Thoạt nhìn, có vẻ chị đến rất đúng lúc."

Sư Thanh Y mím môi, lúc này mới đem bộ ly thanh đồng long thần long tử đưa cho Sư Dạ Nhiên: "Tặng chị. Tôi nhớ trước đây chị thích loại này."

"Cái gì?" Sư Dạ Nhiên tiếp nhận, khóe môi mang theo nụ cười ấm áp.

"Trở về mở ra xem sẽ biết." Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Bọn tôi phải về đây. Chị đi tiếp đãi giáo Sư đi."

Sư Dạ Nhiên mi tâm nhíu lại.

Ánh mắt Sư Thanh Y thoáng qua một tia thiển sắc, tựa hồ đang ra một quyết định gì đó, lúc này mới rầu rĩ nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Sư Dạ Nhiên sửng sốt, một lát sau, nàng vẻ mặt nhu hòa nói: "Nếu đã đến, vậy hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi, dù sao thì giáo sư của em cũng ở đây. Em cùng cậu ấy nếu đã cùng xuất hiện ở chỗ này, trong lòng mỗi người cũng đã hiểu rõ, vậy thì quang minh chính đại cùng chị ăn một bữa cơm sinh nhật."

Có lẽ là Sư Dạ Nhiên bình thường quá mức lãnh ngạnh cường thế, khó có được lúc ôn nhu như vậy nên khiến cho Sư Thanh Y cũng có chút do dự, bất quá nàng vẫn không thoát khỏi khúc mắc về cái chết của, mặt băng bó, đã nghĩ cự tuyệt.

Không ngờ ʍôиɠ nàng lại bị một bàn tay nhẹ nhàng sờ soạng. (LOL~ có cần sờ ngay chỗ đó không Lạc đại nhân!!!!! )

Khuôn mặt Sư Thanh Y lập tức đỏ lên: "……."

Lạc Thần dán sát nàng, đột nhiên bất động thanh sắc đưa tay sờ nàng, Sư Dạ Nhiên đứng phía trước căn bản không nhìn thấy, huống hồ là ở Duẫn Thanh đang buồn bực đứng trêи cầu.

Mà Lạc Thần sờ một cái, Sư Thanh Y biết rõ ràng là ai, mặt đỏ tới mang tai đồng thời cũng hiểu rõ ẩn ý của Lạc Thần.

Lạc Thần muốn nàng ở lại.

Không biết vì sao Lạc Thần lại ám chỉ muốn nàng ở lại dùng cơm, bất quá Sư Thanh Y biết nàng nhất định có chủ ý riêng, vì vậy nhất thời lâm vào trầm mặc.

"A Thanh?" Sư Dạ Nhiên nói: "Sắc mặt em làm sao vậy? Khó chịu sao?"

Nói xong câu này, Sư Dạ Nhiên dời ánh mắt nhìn Lạc Thần, Lạc Thần lại chỉ bất động thanh sắc.

Nhưng Lạc Thần tuy rằng mặt không chút thay đổi, lại có thể nhìn ra ánh mắt nàng càng thêm âm trầm, loại thần sắc khó cỏ thể nhận ra này khiến Sư Dạ Nhiên không khỏi nhớ đến những chuyện lúc trong thang máy bệnh viện.

Nữ nhân thần bí, khó đối phó.

"Không có gì." Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng: "Bây giờ tôi có thể vào trong uống ly nước không?"

Sư Dạ Nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, nét mặt mơ hồ hiện lên vẻ vui mừng: "Đây vốn dĩ là nhà của em, em nói xem?"

Ánh mắt của Sư Thanh Y buông xuống, yên lặng không nói.

"Lạc tiểu thư." Sư Dạ Nhiên liếc mắt nhìn Lạc Thần, giọng nói thanh lạnh: "Cô lần đầu tiên đến đây, chiếu lý chính là khách quý, xin mời theo tôi."

Ánh mắt Lạc Thần khóa lấy nàng, khóe môi kéo ra một tia cười: "Cảm ơn."

Cảm giác bức người trong thang máy ngày đó lại đến, Sư Dạ Nhiên quay đầu đi, dẫn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đến chỗ của Duẫn Thanh trêи cầu.

Bốn người đi qua thủy đạo, đến trước thềm gỗ ngoài cửa lớn biệt thự, ở đây có thể nghe thấy đinh đong tiếng chuông ngân.

Nghe tiếng động, Lạc Thần ghé mắt nhìn, trong sân viện gió thu thôi đến, thổi tung vài sợi tóc đen dài của nàng.

Hai bên trái phải biệt thự đứng sừng sững một gác chuông thật lớn, hiện tại đúng là năm giờ chiều, hai tòa gác chuông liền đồng thời ngân lên.

Hoàng hôn, rất nhanh buông xuống.