Chương 82: Mệnh

Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nếu giờ phút này có Lạc Thần ở bên cạnh, ta có thể nương tựa vào nàng, nhất định sẽ không sợ hãi đến mức này, nhưng mà bây giờ, tại cái nơi không thấy được cả đầu lẫn đuôi này, không biết là đang ở nơi nào nữa, chỉ có một mình ta.

Không, còn có bóng người quỷ dị vừa gầy vừa nhỏ đó.

Ta càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, đứng lại rất lâu, bất tri bất giác trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Cũng không biết là lúc nãy, cái thứ gầy như cây trúc đó có nhìn thấy ta không, nếu như không có thì tốt, ta có thể tránh nó rồi đi tìm Lạc Thần, chỉ sợ là nó đã trông thấy ta, đang nấp ở gần đây, chờ cơ hội để gây bất lợi cho ta.

Vừa nghĩ như vậy, sau lưng ta bỗng nhiên hơi lành lạnh, dường như là hàn khí từ bên ngoài, dù sao vẫn cảm thấy như có một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình. Ta ngẩng đầu lên, quyết tâm nhìn thẳng về phía trước,  nhưng chỉ cảm thấy vô cùng hỗn độn, mắt ta chỉ thấy toàn một màu đen, bốn phía chung quanh vừa tĩnh mịch vừa u ám.

Chỗ này không thể ở lâu.

Dừng lại ở đây cũng chính là ngồi chờ chết, không bằng cứ đi về phía trước, thì còn có hy vọng gặp lại Lạc Thần, nếu bất hạnh gặp phải cái thứ gầy như cây trúc đó và bị nó gây khó dễ, cùng lắm thì đấu một trận với nó, đánh không lại, ta vẫn có thể bỏ chạy.

Chủ ý đã định, ta cũng không dám thổi lửa nữa, nắm hỏa chiết tử trong tay, cả người dán sát vào tường, chậm rãi đi từng bước một.

Bức tường ở phía sau cũng được làm bằng đồng, cách một lớp quần áo, cảm giác lạnh như băng từ loại đồng đặc biệt này trong nháy mắt đã truyền qua, bề mặt hơi lồi lõm, củng không biết là được khắc hoa văn như thế nào.

Từ những sợi dây xích bằng tinh thể trong suốt ở sơn động dưới lòng sông, rồi tới những lối đi được làm vô cùng tinh tế, chắc là ta đã tìm ra Cô Tô cổ mộ mà năm đó Côn Luân các nàng đi qua. Lối đi của cổ mộ bình thường đều là dùng đá để xây nên, đồng thì ở thời Hạ, Thương, Chu mặc dù thông dụng, nhưng hầu hết vẫn là dùng trong các nghi lễ và làm đồ dùng trong sinh hoạt, còn việc dùng rất nhiều đồng để đúc thành những bức tường, còn chạm trỗ vô cùng tinh tế này thì cực kỳ hiếm thấy, lại còn sử dụng nhiều tinh thể trong suốt như vậy để làm xiềng xích, chắc hẳn là vì một người có thân phận vô cùng cao quý và đặc biệt lúc bấy giờ mà xây dựng.

Nhưng mà, cụ thể thì người đó là ai?

Mặt khác, nếu đã vì chủ mộ mà hao phí thật nhiều tài lực để xây dựng cổ mộ này, vậy thì tại sao ở bên ngoài lại làm thêm một cái Vạn Cốt hố phá hủy hết phong thủy như thế? Tựa như những sợi xích bằng thủy tinh thể trong suốt đó, vốn rất quý giá, thế nhưng phía trêи lại khắc những văn tự thần bí giống nhau, một bên vừa cao sang vừa quý phái, một bên vừa âm tà lại hung hiểm, cả hai không thể nào cùng tồn tại.

Nhưng mà cân nhắc lại thật kĩ, cả hai thứ đều được để trong ngôi cổ mộ thần bí, luôn cảm thấy như là trong chỗ u tối này có một sợi dây, bí mật kết nối hai thứ không hòa hợp đó lại với nhau.

Nhưng mà điều quan trọng nhất trong vô số những nghi vấn chính là, năm đó ta mới chỉ có chín tuổi, tuổi tác nhỏ như vậy, tai sao lại chạy vào trong ngôi cổ mộ này? Chắc chắn không thể nào là vì ta tuổi nhỏ nên thấy chỗ này chơi rất vui, vô cùng hồn nhiên chạy vào đây chơi trốn tìm chứ?

Lúc ta nghĩ như vậy, vừa đúng lúc vòng qua một cái góc, không ngờ ở đằng sau là một chỗ ngoặt, bỗng nhiên không còn bức tường đồng để dựa vào, cả người ta nghiêng về phía sau, ngã ngửa trêи mặt đất vô cùng rắn chắc.

Hoàn toàn không có phòng bị, cả người ta gần như là té xuống dưới đất, đau đến mức xương cốt toàn thân đều ê ẩm. Ta ngừng lại một lúc, mới chống người dậy, đưa tay ra sờ sờ bốn phía, nhặt hỏa chiết tử bị rơi xuống đất lên, thổi một cái, một đốm lửa màu vàng nhạt liền nhẹ nhàng xuất hiện.

Ta tiện thể ngồi dưới đất, giơ hỏa chiết tử lên chiếu sáng, thấy rất rõ tình hình ở chung quanh, hóa ra là một gian mộ thất.

Mộ thất này cũng không lớn lắm, bên trong được bày biện vô cùng đơn giản, chỉ thấy ở hai bên góc cửa, bên nào cũng có một cái chân đèn bằng đồng, ánh sáng từ hỏa chiết tử có phạm vi không lớn lắm, xa một chút thì chỉ lờ mờ thấy được những hình ảnh đang lay động. Đi sâu vào bên trong, chỗ bức tường đối diện cánh cửa mộ hình như có vẽ một bộ bích họa (1), tầm nhìn rất tối, ta cũng không nhìn rõ được rốt cuộc là ở trêи đó vẽ cái giống gì, mà trêи cái đài đá ở bên dưới bích họa thì có một cái quan tài, ta để sát mặt vào để nhìn thử, cái quan tài này cũng được làm bằng đồng.

(1) Bích họa: Tranh vẽ ở trêи tường

Ta nhìn chằm chằm vào cái quan tài bằng đồng, dù sao vẫn cảm thấy kϊƈɦ cỡ của nó không giống với bình thường, ta quan sát thật kĩ, mới phát hiện nó nhỏ bé hơn quan tài bình thường rất nhiều.

Hay là, đây không phải là quan tài của người trưởng thành? Mà là chuẫn bị cho nhi đồng sao?

Bên cạnh cái quan tài là một cái khung bằng đồng, phía trêи treo một vật gì đó dài dài, hóa ra là một câyroi dài.

Ở trong mộ thất nhìn thấy một cái quan tài thì ta không lấy làm lạ, kỳ quái chính là bên cạnh cái quan tài tại sao lại có một cây roi dài? Hơn nữa hoa văn của roi dài này rất phức tạp, được làm từ da mãng xà, chỗ tay cầm thì dùng kim tuyến quấn quanh, bên trong lại khảm bốn viên minh châu to như hạt đậu, quả nhiên là cao quý vô cùng.

Ta vừa nhìn chằm chằm vào cây roi bằng da mãng xà vừa suy nghĩ, đúng vào lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng “Cùm cụp.”

Bên trong mộ thất lúc trước rất tĩnh mịch, lại thêm ánh sáng mờ mờ, hơn nữa ta lại là một con người, âm thanh bất thình lình vang lên này làm ta sợ tới mức thiếu chút nữa là đánh rơi cả cây roi trêи tay.

Ta ngừng động tác ở trong tay, lắng tai nghe thử, âm thanh đó cũng không vang lên nữa. Mà qua tiếng động lúc nãy, ta mới biết được sự lợi hại của nơi này, trong đây có một cái quan tài bằng đồng, nói không chừng bên trong là một lão tống tử ngàn năm, một mình ta lỗ mãng ở lại lâu như vậy, biết đâu người đang ở bên trong sẽ đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, đến lúc đó ta làm sao còn mạng?

Suy nghĩ như vậy, ta không dám đợi lâu, treo cây roi dài vể chỗ cũ, giơ hỏa chiết tử lên, xoay người bước nhanh về phía cửa mộ, mới đi được vài bước, chợt nghe thấy phía sau lại có một tiếng “Cùm cụp.”Hơn nữa sau tiếng cùm cụp, là tiếng ma sát vô cùng nhỏ, tựa như là từ một vật gì đó rất sắc bénma sát với mặt đất phát ra.

Không phải chứ.  .  . ?

Tiếng vang liên tiếp này thật sự làm da đầu của ta run lên, quả nhiên một người đi chơi trong tiết Thanh minh, ngao du trêи phố thì có thể, còn một người đi lang thang trong cổ mộ thì đúng là chuyện hơi khó tin.

Ta áp chế nỗi sợ hãi, cố gắng quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt là mặt sau của quan tài bằng đồng, thế nhưng lại xuất hiện một đóa hoa rất lớn với đủ mọi màu sắc.

Ta dụi dụi mắt, tưởng mình hoa mắt nên nhìn lầm, liền cẩn thận, tập trung nhìn lại một lần nữa, phát hiện đó đúng thật là những đóa hoa rất lớn, ước chừng cao tới nửa người, ánh sáng nhè nhẹ từ hỏa chiết tử đã làm cho nó xuất hiện một quầng sáng nhàn nhạt, ở bên dưới cái bối cảnh toàn một màu đen như thế này thì càng tươi đẹp hơn nữa, tươi đẹp tới mức chói mắt. Ta đếm thử những bông hoa lớn đó, tỗng cộng chín đóa, tất cả giống như là những bông hoa khổng tước trêи những bức bình phong vậy.

Nhìn thấy vậy, ta chỉ thấy cổ họng vô cùng khô khốc, hơn nữa từ lúc xuống thuyền tới bây giờ, không có uống một ngụm nước nào, lúc này càng cảm thấy miệng khô lưỡi đắng hơn nữa. Vội vàng lấy Cẩm Sắt ra, nắm thật chặt ở trong tay, lui về phía sau một vài bước, chuẩn bị thật tốt để có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.

Quan tài nở hoa, chuyện này quả thật là khiêu chiến với kiến thức và năng lực tiếp thu của ta.

Là tống tử ở bên trong, hay là một vật gì đó chỉ biết nở hoa?

Ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy những bông hoa đang tản ra ở mặt sau cái quan tài bằng đồng đó đột ngột sít chặt lại, tình huống này giống như là một cây dù bằng giấy dầu bất thình lình bị cụp lại, mà ta quả thật không thể tưởng tượng được là cái đám hoa đó lại, lại, lại chuyển động!

Ngay sau đó chỉ thấy những bông hoa sặc sỡ đó nhanh như chớp, nhảy ra khỏi mặt sau của cái quan tài bằng đồng, tốc độ nhanh tới mức đáng sợ, bay thẳng tới chỗ của ta, ta gần như làm theo bản năng, quay bước, nghiêng người, vậy mà những bông hoa đó còn nhanh hơn ta mấy phần, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt ta, cũng ngay lúc đó, ta cảm thấy trêи cổ mình đau buốt như bị kim châm, vội ném hỏa chiết tử đi, lấy tay sờ thử, ươn ướt và nong nóng, lại còn sềnh sệch nữa, hóa ra là máu dính đầy cả bàn tay.

Ta vẫn chưa nhìn rõ được diện mạo của vật tấn công mình, đã bị nó lấy máu rồi, nhất thời sợ tới mức chân mềm nhũn ra, ở trêи cỗ vẫn còn ướt ướt, có một dòng nước nóng chảy dọc theo cổ xuống phía dưới, máu chảy không ngừng.

Hỏa chiết tử bị rơi xuống lúc nãy, vẫn còn tỏa ra ánh sáng lay lắc, làm cho quang cảnh bốn phía trông vô cùng quỷ dị, ngoại trừ tiếng thở dốc của ta, không có bất kỳ một âm thanh nào khác. Một tay ta băng bó cái cổ đang đầm đìa máu, vừa lui về phía sau vừa liếc nhìn xung quanh, lại phát hiện “đóa hoa” đã tấn công ta lúc này hoàn toàn không nằm trong phạm vi tầm mắt của ta.

Thứ đó ít nhất cũng cao tới một nửa ta, thân thể lớn như vậy, hơn nữa diện tích của mộ thất cũng không lớn lắm, lại không có chỗ nào để núp cả, làm sao có thể đột nhiên biến mất được?

Nhưng mà lúc này có suy nghĩ cũng vô dụng, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là chạy thoát thân đã, giữ lại tính mạng để chạy trốn có lợi hơn việc giữ lại tính mạng để suy nghĩ. Mặc dù nhìn không thấy, nhưng mà ta biết chắn chắn thứ đó đang ở gần chỗ mình, hơn nữa tốc độ của thứ này quả thật đáng sợ, trước đây ta vốn tự tin là Di Hoa Bộ của mình cũng rất nhanh, vậy mà thứ này còn nhanh hơn Di Hoa Bộ của ta mấy lần.

Chỉ một lát sau ta đã lui tới chỗ cửa mộ, máu lại chảy nhiều hơn, ta dần dần cảm thấy có chút hoa mắt và choáng váng, cúi đầu xuống nhìn thử, tất cả những vết lốm đốm trêи mặt đất đều là máu của ta, toàn một màu đỏ sẫm.

Trong lòng ta nói chuyện này quả thật không xong rồi, xưa nay ở trêи cổ là mạch máu, đôi khi chỉ một chiêu ở trêи cổ cũng đủ để lấy mạng, ta cũng không biết là có đụng vào mạch máu quan trọng nhất hay không, tóm lại, có thể cảm thấy được máu đang không ngừng chảy ra.

Không được rồi.

Ta cố gắng chớp chớp mắt, cánh tay cầm Cẩm Sắt cũng đang run lên, đúng vào lúc này, ta nghe thấy trêи đỉnh đầu lại truyền tới một tiếng: “Cùm cụp.”

Ta mất máu quá nhiều, tưởng mình bắt đầu có ảo thính, lắc lắc đầu, lắng tai nghe thử, thì lại có một tiếng: “Cùm cụp.”

Âm thanh này làm cho ta đổ cả mồ hôi lạnh, đầu óc cũng bị dọa tới mức tỉnh táo lại, ngay sau đó bất chấp tất cả, chạy thật nhanh về phía cửa mộ, mà đúng vào lúc đó, liền nghe thấy một tiếng “Cùm cụp,” một cái gì đó cao hơn nửa người từ trêи trời rơi xuống, chặn ngay lối đi của ta.

Trước mắt là một khuôn mặt kỳ quái rất giống một con cú đêm, phía trêи có hai cái lỗ tai nhọn nhọn, giống mèo mà không phải mèo, giống chim lại không phải chim, bộ lông trắng toát như tuyết, phần đuôi thì như một cái gì đó có đủ mọi màu sắc, lúc mới nhìn thấy, tựa như là ở phía sau có những bông hoa đang chậm rãi đung đưa.

Hóa ra thứ mà ta tưởng nhầm là những bông hoa lại không phải là hoa gì cả! Rõ ràng là chín màu sắc trêи chín cái đuôi mềm mại của nó!

Càng làm ta cảm thấy kinh khủng hơn nữa chính là, cái con đó đang ngửi ngửi vết máu trêи mặt đất, tinh quang trong đôi mắt xanh biêng biếc chợt lóe lên, ngay sau đó, nó cúi đầu xuống, bắt đầu điên cuồng liếp láp vết máu ở trêи mặt đất của ta.

==================