Chương 154: Hoài nghi

Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Nữ tướng quân?!” Chúng ta đều kinh hãi.

Lạc Thần nhẹ nhàng vuốt cằm: “Cặp thỏ rừng sóng đôi đi ngang ta liền có thể phân biệt đực cái. Thường Ngọc tướng quân này cũng như Hoa Mộc Lan, là nữ tướng anh hùng.”

“Không đúng, việc này có điểm kỳ quái.” Vũ Lâm Hanh lộ ra một tia hồ nghi, khoanh tay nói: “Nếu lời ma quỷ nói là thật, Thường Ngọc tướng quân này là nữ nhi, ngay cả các huynh đệ vào sinh ra tử không biết được thân phận nữ tử. Thế nhân lúc ấy cũng không rõ, việc xảy ra lâu như vậy, ngươi làm sao biết rõ ràng như vậy?”

Lạc Thần thờ ơ, lãnh đạm nói: “Ta nói là sự thật, ngươi tin hay không thì tùy.”

Lạc thần nói đến đây. Ta không hé môi, theo bản năng liếc nàng một cái. Thấy nét mặt nàng lạnh nhạt thản nhiên, mắt ngọc đen tuyền ẩn chứa mấy phần sắc thái trầm tĩnh; cảm thấy không khỏi nao nao.

Ta và Lạc Thần sớm chiều ở chung, tự nhận trêи đời này tương đối hiểu tính cách của nàng. Nàng thông cổ bác kim, kiến thức sâu rộng. Trong trường hợp nghiêm túc, nàng thường im lặng, nếu thật sự nói chuyện thì những chuyện nàng kể tuyệt đối không phải bừa bãi.

Bất quá Vũ Lâm Hanh nói cũng có lý, nếu Thường Ngọc thật sự giả làm nữ tướng quân thì đã phạm tội lừa vua, bị người khác phát hiện sẽ chu di cửu tộc. Nếu như lời nàng nói, Thường Ngọc tướng quân nhất định che dấu thập phần tốt, nửa điểm cũng không lộ ra.

Nếu đây là bí mật, Lạc Thần cũng chưa gặp qua Thường Ngọc, nàng làm sao biết được?

Ta đang thầm nghĩ, Vũ Lâm Hanh vuốt tay, nói: “Tin, chúng ta tin. Chuyện do ngươi nói ra, chúng ta có thể nào không tin? Chính là….”

Dừng ở đây, nàng bỗng cười khanh khách liếc Lạc Thần một cái, nói tiếp: “Chậc chậc, chính là…. Ngươi ngay cả bí mật của cô nương nhà người khác cũng biết, có thể nào ngươi từng gặp qua Ngọc Thường đại tướng quân chăng? Thế nào, nàng ngày thường là khôi ngô tuấn tú hay là duyên dáng xinh đẹp vậy?”

Lạc Thần nhìn thẳng Vũ Lâm Hanh, nghiêm trang mà gật đầu nói: “Ngươi đây nói đúng, ta từng có vài lần có duyên với nàng. Nếu nàng có thể phẫn nam trang, có thể xem như là cả tuấn lẫn mỹ, bề ngoài rất được.”

Không khí tại chỗ đột nhiên im lặng đến quỷ dị.

Một lúc sau, Hoa Tích Nhan đột nhiên che miệng cười khẽ, phá vỡ cảnh khó xử này: “Lạc cô nương, ngươi cứ nói đùa.”

Vũ Lâm Hanh chỉ vào Lạc Thần, chép miệng nói: “Ta nói ngươi khối băng này, nói ra chuyện cười cũng có thể lạnh chết người, chi bằng không nói. Người ta là Thường tướng quân tiền triều, cùng ngươi cách xa mười vạn tám ngàn dặm. Ai, không thể nghĩ vậy. Hai người không ở chung một triều đại, cực kỳ xa. Nàng làm tướng quân, còn ngươi ở nơi nào? Ta thiết nghĩ khi đó, nội tổ của nội tổ của nội tổ ngươi… đều chưa xuất thế đâu.”

Được Hoa Tích Nhan cùng Vũ Lâm Hanh hợp lực đánh lạc hướng, bầu không khí lúc bấy giờ mới hòa hoãn trở lại, mọi người đều ngượng ngùng cười, Lạc Thần dung nhan điềm đạm, không tỏ vẻ gì đặc biệt.

Mà ta nhíu mày, tâm tư lại giống hệt những người khác.

Người khác đối với việc này có lẽ chỉ biết cười, cho rằng những lời khi nãy của Lạc Thần là tán dóc vu vơ. Dù sao nàng căn bản không có khả năng nhìn thấy lịch sử, nhất là cùng với Thường Ngọc tướng quân của tiền triều có duyên vài lần gặp mặt. Nhưng là mới vừa rồi, khi Lạc Thần nói nàng gặp qua Thường Ngọc, vẻ mặt nàng thản nhiên, trong khoảnh khắc ta thật sự nghĩ chuyện đó là sự thật.

Nàng như trôi nổi theo dòng lịch sử mênh ʍôиɠ, độc lai độc vãng một mình. Những quá khứ xa xưa, những bí mật lịch sử nhân thế không người biết – nàng lãi nắm rõ trong lòng bàn tay, tựa như minh nguyệt thanh phong – thấu suốt sáng rõ tùy ý nhặt ra. Trí tuệ tinh thông, không có lấy nửa điểm hàm hồ, khiến cho người khác không thể không tin tưởng.

Thời điểm mỗi khi nàng cùng ta ở chung rất khác với ở trước mặt người ngoài, có lúc cùng ta nói cười hoặc nói mấy câu nói đùa. Như vậy cho thấy nàng cũng không giống với bề ngoài tẻ nhạt lãnh cảm. Sẽ có lúc nói đùa, cũng có khi nói dối, việc này tự nhiên cũng không ngoại lệ. Bất quá một khi nàng lựa chọn phải nói dối hoặc giấu diếm ta, chính là do xuất phát từ nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó, giống như lần trước ở mộ công chúa Cô Tô Thành, chỉ vì muốn bảo hộ ta, điểm ấy ta toàn tâm toàn ý tin cậy nàng.

Chính là dựa theo biểu hiện bên ngoài của nàng, thật sự muốn nắm chắc là rất khó. Làm ta có đôi khi sinh ra một loại ảo giác, đó chính là nàng vừa thực vừa giả, tựa như ‘thủy nguyệt kính hoa – trăng trong nước, hoa trong gương’ từ đầu đến cuối đều không thể đoán ra được.

Loại tâm tình này rất phức tạp, thậm chí lòng ta còn có một chút khủng hoảng nhẹ thoáng qua.

Đột nhiên, Vũ Lâm Hanh nhìn về phía ta, nói: “Sư Sư, ngươi nói có phải thế không? Làm sao lại trở thành đầu gỗ, một câu cũng không nói.”

Không thể tưởng được Vũ Lâm Hanh sẽ nói đến ta, ta sửng sốt hỏi: “Cái gì có phải thế không?”

Vũ Lâm Hanh nhíu mày: “Trời, chuyện trọng yếu như vậy, ngươi lại thất thần, đang nghĩ chuyện gì? Ta hỏi ngươi đối với chuyện Thường Ngọc tướng quân là nữ nhân cảm thấy thế nào, ma quỷ nói mê sảng mà ngươi cũng tin sao?”

Ta liền cười cười: “Ta tất nhiên là tin.”

Khi nói chuyện liền thấy Lạc Thần nghiêng đầu qua, đôi mắt thâm thúy liếc ta một cái, khóe miệng hình cung cong lên vài phần.

Vũ Lâm Hanh mệt mỏi nói: “Ai nha nhìn kìa, người ta nói cái gì ngươi cũng tin. Sư Sư, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi đừng nghĩ nàng đứng đắn, trong đầu rất đen tối, coi chừng ngươi còn chưa kịp hiểu đã bị lừa bán.”

Ta vừa cười cười, thấp giọng nói:” Yêu nữ ngươi bận tâm lo lắng vớ vẩn. Nếu là bị lừa, cũng là ta cam nguyện bị người lừa bán.”

Vũ Lâm Hanh buông một tay, hì hì cười nói:” Hắc, hắc, xem ra ta thật đúng là lo lắng vớ vẩn.”

Nói xong, lấy trong người ra một cái hỏa chiết, cúi đầu thổi một ngọn lửa, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Dừng việc này đi, mặc kệ Thường Ngọc tướng quân là nam hay nữ, người chết nhiều như vậy hoặc là mục rữa hoặc biến thành tống tử, vậy cũng không quan trọng. Chúng ta không cần lo lắng, cái chính là quỷ đánh tường nguy hiểm kia, còn có các mê cung trong lăng mộ này. Chúng ta hiện tại không biết rõ hướng nào, mỗi bước đi đều phải cực kỳ cẩn thận, trước sau đều phải dò xét kỹ lưỡng.”

Vũ Lâm Hanh vừa nói vậy, mọi người đều trở nên cảnh giác, nàng nhìn chung quanh mọi người một phen, dặn dò: “A Tuấn, ngươi theo ta đi sang bên trái dò xét hư thật. Ma quỷ, ngươi và Sư Sư đi vào buồng bên phải, có lẽ có thể tìm được thông tin quan trọng khác của lăng mộ. Về phần họ Hoa, chân ngươi bị thương chưa lành, ở lại nơi này nghỉ tạm với họ Đoan, những người khác đều ở lại bảo hộ, chúng ta đi rồi quay về.”

Sáu gã đệ tử của Mặc Ngân Cốc cùng đồng thanh vâng dạ, còn Hoa Tích Nhan gật đầu, thân mình di chuyển ngồi bên cạnh Đoan Yến, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhẹ giọng nói: “Các ngươi đi đi, ta tranh thủ lúc này thoa thuốc trị thương.”

Vũ Lâm Hanh liếc mắt Hoa Tích Nhan một cái, dặn dò nàng mấy câu, bảo nàng phải chú ý thương thế, tuy là nói không lạnh không nóng nhưng tâm ý rất chu đáo. Liền như vậy, đợi khi sắp xếp mọi việc thỏa đáng, Vũ Lâm Hanh cùng Phong Tuấn mang theo hỏa chiết, xoay người đi tới buồng bên trái.

Lạc Thần cũng thổi hỏa chiết tử, cùng ta lần mò đi đến buồng bên phải.

Sau khi ta và Lạc Thần đi vào, đánh giá một lúc liền thấy diện tích buồng này khá nhỏ, bên trong trừ bỏ hai ngọn đèn bề ngoài đơn gian thì không còn gì nữa. Xét phỏng đoán từ mặt ngoài của cái gọi là hẩu điện còn chưa tu sửa xong, quy cách của lăng mộ này cũng không quá lớn. Dù sao cũng chỉ là một tướng quân tam phẩm của tiền triều, mặc dù nhà nàng gia tài vạn bạc cũng không có khả năng địch lại với Chu Mục Vương truyền kỳ. Quy mô của lăng mộ này nếu so với lăng mộ của Đại Chu công chúa mà nói thì kém cỏi đơn sơ hơn rất nhiều.

Trong lòng ta bởi vì canh cánh lo nghĩ một chút chuyện khi nãy của Lạc Thần, nhìn quanh hai bên căn buồng một lượt, hơi có chút không yên lòng, lại căn bản không phát hiện gì, cảm thấy thất vọng muốn kêu Lạc Thần ra ngoài.

Chính là khi ta ngẩng đầu, thấy Lạc Thần vừa vặn cũng giơ hỏa chiết nhìn bên ta, con ngươi của nàng ẩn giữa ngọn lửa, hiện ra mấy gợn sóng mênh mang mềm mại. Lòng ta vừa động, nhịn không được hỏi nàng: “Lạc Thần, ngươi nói mắt của ta tốt không?”

Lạc Thần không ngờ ta hỏi như vậy, trêи mặt thoáng sửng sốt, một lát sau mới nói: “Tại sao lại hỏi cái này? Ánh mắt của ngươi là tốt nhất trong mọi người, Côn Luân tiền bối truyền cho ngươi chiêu thức Huyễn Đồng, cũng không phải là hư danh.”

Ta lắc đầu, cười nói: “Không, ta cảm thấy không được tốt, có đôi khi tựa như người mù.”

Ta đến gần nàng, đứng dựa tường như nàng, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Ánh mắt của ta dù tốt thế nào cũng không nhìn ra suy nghĩ của ngươi. Ngươi nói lúc thật lúc giả, có khi…… ta thật sự đoán không ra.”

Sắc mặt nàng có vài phần cương cứng, không trả lời.

Ta cúi đầu nói: ‘Về chuyện Thường Ngọc, ngươi nói đùa đúng không?”

Ta biết rõ vấn đề của ta, rõ ràng là cực kỳ điên cuồng. Ta hiểu chuyện này căn bản không có thật, tuyệt đối không thể nhưng ta muốn Lạc Thần xác nhận một phen, chính miệng nàng nói với ta, ta mới có thể an tâm.

Có lẽ sâu trong tâm chính ta cũng không dám dò xét nên sinh ra sự nghi ngờ đáng sợ.

…… Ta…… Ta thật sự là điên.

“Đúng.” May mà Lạc Thần trả lời không hề gợn sóng, ” Đó là nói đùa, trừ phi ta bất tử bất lão, sống từ tiền triều đến giờ. Ngươi cảm thấy được có thể như thế sao?”

Ánh mắt nàng trong suốt nhìn ta, ta thở phào nhẹ nhõm.

Nàng hạ mắt xuống, bình tĩnh nhìn ta hồi lâu, đột nhiên vươn tay nhéo hai má ta, mỉm cười: “Mắt ngươi dĩ nhiên còn tốt, còn muốn xem suy nghĩ của ta sao. Nếu thực có thể bị ngươi nhìn được, ta đây chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?….. Nếu tâm ta có người khác, bị ngươi phát hiện, không phải thực thảm sao?”

Ta mặt đỏ bừng, một tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Ta với ngươi nói chuyện đứng đắn, nghiêm túc đi. Ngươi ngày sau nếu trong lòng có người khác, ta liền đem ngươi hành quyết tại chỗ.”

Nàng cúi đầu nhoẻn miệng cười.

Ta đang muốn hỏi nàng mấy câu, mà đúng lúc này, hỏa chiết tử nắm trêи tay tay trái Lạc Thần vụt tắt, cả căn buồng nhất thời lâm vào khoảng đen tối mực.

Trong lòng ta đánh thót một cái, cả người lập tức căng thẳng, căn buồng này cũng không có gì, làm sao hoả chiết tự tắt được?

Lạc Thần vội trấn an ta: “Đừng nóng vội, ta thổi lại hỏa chiết.”

Nàng tuy nói vậy nhưng ta có thể nhận ra, thanh âm nàng hỗn loạn khác thường, cũng không bình tĩnh như mọi khi.

Mà thổi hỏa chiết sáng lên cũng cần một thời gian ngắn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, bên người tựa hồ xuất hiện một loại khí tức phá lệ khác thường. Thậm chí ta còn tưởng mình nghe nhầm, dựa vào tiếng bước chân cực nhỏ đang nhích dần về phía bên này của ta, dường như là có người đang đi vào căn buồng nhỏ này. Trong lòng phát lạnh, không khỏi càng trở nên khẩn trương.

Mà đúng lúc này, ta cảm thấy tay trái đang buông ở một bên đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt lấy.

Cái tay kia rất nhỏ, là tay của tiểu hài tử, nhưng so với khí lực của người trưởng thành còn lớn hơn gấp mấy chục lần, như kiềm sắt gắt gao siết chặt tay ta, bên trêи còn giống như mọc đầy lông, là lông xù, phá lệ ghê người.

Cảm giác này so với khi đụng phải nhện còn khủng khϊế͙p͙ gấp trăm lần, ta sợ tới mức cả người phát run, cơ hồ xuất phát từ bản năng kêu to một tiếng, dùng sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi bàn tay bé xíu kia, nhưng ai biết nó như mọc rễ, gắt gao bám chặt vào tay ta.

Càng gay go hơn là ta cảm thấy trêи tay có móng vuốt vô cùng sắc bén. Rồi đột nhiên trong lúc đó, móng tay mở ra liền như năm cây dao găm đâm sâu vào da thịt ta.

Một loạt động tác xảy ra trong chớp mắt, Lạc Thần ở bên nghe ta hét to liền ném hỏa chiết vừa mới thắp sáng, vội vàng sờ soạng tìm ta. Nàng không thể nhìn trong đêm, bối rối hết sức, bàn tay lạnh lẽo chạm vào mặt ta rồi chuyển xuống dưới, cuối cùng nắm lấy tay ta.

Ta đau đến toàn thân tuôn mồ hôi lạnh, tay trái lắc thật mạnh, đồng thời thở phì phò kêu lên: “Tránh ra chút, tiểu quỷ kia ở bên cạnh ta!”

***

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bị loại tống tử lông trắng quơ được, rất dễ trúng độc nga……= =

***

Chú thích:

Kính hoa thủy nguyệt: thành ngữ, hoa trong gương, trăng trong nước. Đây là mượn cảnh để diễn tả tâm sự, diễn tả một điều gì đó rất hư ảo, từ này xuất xứ từ nhà thơ Bùi Hưu đời Đường “Tranh vanh đống lương, nhất đán nhi tồi, thủy nguyệt kính tượng, vô tâm khứ lai”