Chương 26: Chơi cờ (Quyển 2: Cổ thành trầm phù)

Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 26: Chơi cờ

Không trung đen nhánh, hiện ra một cái động đen ngòm như mực thật lớn, lại một lần nữa quay cuồng, mây đen ập xuống bốn phía bốn cái thi thế, nguyên bản là màu máu đỏ tươi, lúc này nhìn qua như là bị nhiễm mực đen Trêи trời một đám chim hình thù kì dị lượn qua lượn lại, cánh dang lớn, xẹt qua tên này là tàn sát đích minh hoàng đao kiếm, trộn lẫn tử vong mang đến hơi thở uể oải.

Ta kéo lê thân thể mệt mỏi hờ hững đi xuyên qua mảnh đất đã nhuộm máu chảy thành sông, chỗ ngã tư từng có nhiều tiểu thương, những người thợ thủ công, nay trêи đường chỉ còn là bụi đất, trong thành chỗ này trước vẫn là một nơi phồn hoa cẩm tú nhiều người qua lại, nay chỉ còn là một tòa phế tích.

Ta nhìn thấy toàn bộ cảnh này, nước mắt chậm rãi chảy xuống, rót vào khóe miệng, lại bắt đầu không ngừng điên cuồng mà cười.

Tất cả đều đã chết, đều đã chết, chỉ còn một mình ta.

Haha.

Đều chết cả.

Haha…. Chết là tốt!

“Sư cô nương…..?” Bên tai độtnhiên một thanh âm mềm mại truyền đến: “Sư cô nương, người làm sao vậy?”

Ta bị một bàn tay phía dưới nhẹ nhàng lay động, cảnh tượng trước mắt vừa rối thoáng chốc tan thành mấy khói, lập tức ngồi bật dậy, quay mặt, nhìn chằm chằm người trước mắt.

“ngươi….” Người bước tới hoảng sợ lui lại phía sau, cứ như bị ta dọa , bất đắc dĩ tay nàng bị ta gắt gao nắm lấy, hé ra mặt đỏ bừng, nhìn như sợ sắp khóc.

“Thiệu Cảnh?” Ta đầu óc thoáng chốc trở lại thanh tỉnh, nhìn người trước mặt, nhận ra đay là tôn vương phủ đại nha hoàn, vội vàng buông lỏng tay ra, vội vàng giải thích :” Thật ngượng ngùng…..đã dọa đến ngươi”

Thiệu Cảnh miễn cưỡi cười, trêи mặt biểu hiện như chưa từng lui bước kinh hồn phủ định nói “Cô nương lần sau đang ngủ, ta sẽ không dám đánh thức ngươi nữa”. Nàng nói như có chút xấu hổ, giọng nhỏ đi rất nhiều :” Nhìn ánh mắt của cô nương, cứ như muốn ăn thịt người”

Ta hơi một chút đỏ mặt, tiếp nhận chén thuốc trong tay nàng, đem thứ thuốc khó uống ấy uống liền một hơi, rồi đem bát trả lại cho nàng: “Như thế, làm phiền thiệu cảnh cô nương .”

Lập tức lại gần đầu giường, đợi cho Thiệu Cảnh ra khỏi phòng mới đem cửa đóng lại, ta mới xem như chân chính tìm lại yên bình.

Tính đến hôm nay đã là ngày thứ 3 từ khi ta ra khỏi lăng mộ Sở vương phi. Trêи người vết thương trong ngoài, ở trong mộ không biết chống trả như thế nào, mà vừa ra ngoài, ngay lập tức liền ngất, Lạc thần đem ta về tôn vương phủ. Còn Tiêu Tiển và Thành Vân bị thương nặng cũng đem về y quán chăm sóc..

Lại nói tôn vương thấy chúng ta mang về chỉ một phần vàng lá, bởi vì một phần khác đã bị Vũ Lâm Hanh mang về Mặc Ngân Cốc, số lượng còn lại vẫn còn thiếu, sắc mặt hắn không được tốt, nhưng vẫn thưởng cho Tiêu Tiển và Thành Vân rất nhiều vàng bạc , lại dặn gia nhân trong phủ chăm sóc ta thật tốt.

Đã qua nhiều ngày, ta mỗi ngày đều nằm trêи dường tu dưỡng, Thiệu Cảnh phụ trách đưa cơm cho ta. Ta mỗi ngày đều không ngừng nhờ Thiệu Cảnh hỏi thăm tin tức của Côn Luân, nhưng vĩnh viễn chỉ nhận được câu từ chối “An tâm, chắc chắn sẽ có lúc gặp lại”.

Bảo ta phải không nôn nóng thế nào?

Ta thậm chí đã nghĩ hay chăng Côn Luân đã bị Tôn Vương mưu hại, đến giờ này, lại chỉ có thể đem ý niệm đó trong đầu đó áp chế đi. Chỉ cần tượng tưởng khuôn mặt tái nhợt của hắn, ta không thể kiềm được suy nghĩ rốt cuộc hắn đang tính kế gì, ta không quyền thế, phiêu bạt chẳng có gì , thì hắn cần ta điều gì?

Nhưng chỉ có thể chắc chắn nhất định hắn đối với ta có ý đồ, cho nên mới để ta ở tôn vương phủ chăm sóc, nghĩ đến như thế, chỉ cần ta còn giá trị sử dụng, ta vẫn có thể xoay nắm mọi chuyện trong tay.

Lạc Thần thường xuyên đến gặp ta, vẫn như trước kia một thân trong trẻo lạnh lùng, ngồi trêи giường ta một hồi lâu, rất ít khi cất tiếng. Có đôi khi đang ngủ mơ màng, vẫn có thể cảm giác được bên gối phảng phất lãnh hương, không biết vì sao nhắm mắt lại ngửi được kia mạt hương, trong lòng cũng có thể an ổn hơn một phần.

“Ta là phạm vào tâm ma sao, tại sao mộng đều là vậy khủng bố?” Miên man suy nghĩ, ta xuống giường, tự giễu cười cười.

Gần đây thường xuyên mơ tháy ác mộng, hình ảnh hỗn độn, đều là giết chóc đổ máu, ta mỗi lần tỉnh lại đều là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trong quá khứ luôn là Côn Luân dạy ta tu thân dưỡng tính, cũng không từng có những giấc mộng âm u như vậy, vì sao sau khi từ mộ Sở vương phi đi ra, ác mộng cứ thế đến nhiều hơn?

Làm sao mà những cảnh trong giấc mơ cứ quá sức chân thật, ta thật không biết thế nào.

Ta đơn giản chỉnh lại quần áo, đeo tất, định ra ngoài hít thở không khí, Nếu thân thể hồi phục khả quan cũng không có thể cứ ở mãi trong phòng, lần này ra ngoài, liền bắt đầu cuộc du đãng vô đích.

Ta dừng lại một nơi vườn hoa tươi tốt của khách phòng, lanh lùng yên tĩnh, ra vẻ chỉ có một mình ta là khách nhân, cho nên giữ lại chỉ có một người hầu. Xuyên qua lớp lớp nhánh hoa, càng lúc càng xa, một đường không khí tươi mát, quanh thân lỗ chân lông cũng đều giống như mở ra, vui sướиɠ hấp thu đem xuân nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ hợp lòng người.

Lần lượt đi tới một khú vườn hấp dẫn khiến ta chú ý. Nhưng trêи tường vây quanh là cây hoa chen lấn, rất nhiều cành nhô ra lộn xộn, cực kì thích thú ngẩng đầu nhìn lên , một tấm biến xanh ngọc đề chữ “Ngọc thế điêu lan”, quả nhiên là lịch sự tao nhã phi thường.

Đi vào nhìn lên, trong vườn, đồng nhất một thanh trong trẻo lạnh lùng, nhìn thấy cả chục gốc hoa đan nhau, dưới những tán hoa khoe sắc, một nữ tử mặc áo trắng, tay cầm quân cờ, một mình đánh cờ tại nơi bãi đá.

“Lạc Thần?” Ta kêu nhẹ một tiếng, bỗng dưng nhớ tới nàng từng nói qua nàng ở Ngọc Thế Viên, hay chăng là nơi này?

Lạc Thần quay đầu nhìn ta, trong mắt có chút ngạc nhiên, lập tức đem quan cờ đặt xuống, yên lặng ngồi nhìn ta, đôi mắt như mực nước khẽ nhìn xuống, nàng không để ý tới xung quanh, nàng cả người như sáng long lanh đứng lên.

“Thanh tùng xa đại vô cẩm tú, cũng nhân gian có trích tiên”, cũng có nhân vật như vậy ngoài thật sao? ta thầm nghĩ, ngồi phía đối diện nàng, nhín thấy bốn phía bàn cờ trắng đen lẫn lộn sớm chém giết bên giang sơn.

Chơi cờ một mình, thật phù hợp với sở thích của khối băng này, lòng ta cười thầm một tiếng.

“Cười điều gì?” Lạc thần thản nhiên nhìn chằm chằm ta, con ngươi đen thui bừng tỉnh.

“Ta không cười” Ta vội né tránh. Trời đất chứng giám,ta trêи mặt chính là nghiêm túc thật sự.

“Những gì cất giấu trong đôi mắt ngươi , chúng đều bán đứng ngươi”

Ta thầm nghĩ không xong rồi, lại nghe lạc thần nói tiếp: “Thân thể đã tốt hơn chưa?”

“Hoàn hảo, ta không phải người yếu ớt như vậy.” Ta thấp giọng đáp lời, thấy trước mắt ván cờ, trong bụng có chút ngứa ngáy, liền lấy ra một quân đen trong chén cờ, nhẹ nhàng hạ xuống, nói: “Quân này, khởi gợn sóng.”

“Vì sao lại đem quân cờ đánh xuống chỗ này, thật tiếc ta có hai phương hòa giải cục diện” Lạc Thần thở dài, nhón lấy một quân cờ trắng xuống “Nước đi vô ích”

Ta triển khai trận thế, Côn Luân ngày xưa dạy ta chơi cờ, ta dù nửa điểm cũng không từng đặt xuống, bi kịch nói “Nếu ngươi đánh như vậy, vĩnh viễn đều là cờ hòa”

“Cờ hòa rồi lại có gì không thể?”

“Cờ hòa? Trêи đời khó nhất là cờ hòa, bởi vì nó chưa bao giờ tồn tại. Ngươi nếu yếu đi, cường địch sẽ khi dễ ngươi đến cùng nên ngươi chỉ có thể phấn khởi phản kháng, đánh vỡ chiến cuộc.”

“Thanh Y…..” Lạc Thần sửng sốt, bỗng nhiên kêu tên của ta.

Không biết từ khi nào, nàng đã không còn gọi ta là Sư cô nương, mà là trực tiếp gọi ta Thanh Y, ngữ thanh nhẹ nhàng, phảng phất như lông hồng, ta nghe vậy, cảm giác chính mình trong lòng hơi hơi run rẩy.

“Ngươi là muốn cùng chủ nhân tranh sao?”

“Đúng”

Ta lẳng lặng nhìn nàng, rất muốn tìm ra những điều nàng che giấu ta trong đôi mắt lãnh đạm đó, rồi nói tiếp: “Ta nghĩ thông suốt , con đường này ta sẽ chậm rãi đi xuống , ta không thể lý giải đích câu đố, ta muốn chính mình đem chúng nó nhất nhất cởi bỏ. Ta nghĩ chỉ cần cùng Côn Luân tìm tự do, còn ngươi, ngươi muốn gì Lạc Thần?”

Ta mới vừa nói xong, Lạc Thần nắm quân cờ trắng trêи tay đã treo trêи tay cả nửa ngày, lập tức đánh xuống một quân, cả thế cục xoay, cờ trắng phản công, ta chết bất đắc kì tử.

“Ta thua” Ta bất đắc dĩ cười nói.

Ai ngờ lúc này nàng đột nhiên xoay người, duỗi tay hướng lên trêи ta, một cảm giác lạnh lẽo xâm nhập, cả người ta bỗng chốc trở nên cứng ngắc.