Chương 20: Chuyện cũ trước kia

Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Chậc, tại sao ngươi cũng bị thương?” Vũ Lâm Hanh nắm lấy tay ta, trông thấy sợi vải trắng vết máu loang lổ, chợt cau mày .

“Lạc Thần đã giúp ta bôi thuốc qua, không có việc gì.” Ta cười nói.

“Thoa thuốc một lần là có thể bảo đảm cả đời sao? Ngươi cho rằng không cần đổi thuốc?” Nàng bỗng nhiên liếc xéo ta một cái, sau đó đem sợi vải xé ra; ta xem miệng vết thương trêи tay dường như khôi phục không phải rất tốt, còn máu thịt không rõ ràng. Vũ Lâm Hanh hừ nhẹ một tiếng, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ màu xanh biếc, lại từ bên trong lấy ra chút thuốc mỡ màu xanh lục bôi lên tay ta, một luồng cảm giác mát mẻ lập tức truyền đến.

“Tử Thanh Vũ Lộ cao?” Ta nghe thấy mùi thơm ngát đặc thù của thuốc mỡ, nhất thời thốt ra.

“Ánh mắt còn rất tốt.” Nàng cười có chút trêu tức, nói: “Đây chính là cực phẩm thuốc mỡ, hoàng đế đều không dùng được, ngươi cũng thật có phúc.”

Ta nghe ra nàng là đang chê bai ta, thoáng nhìn nữ tử mê man ở cách đó không xa, vội vàng nói tránh đi: “Ngươi cùng Lạc Thần là lúc nào quen biết?”

“Thật lâu.” Vũ Lâm Hanh chớp chớp mắt đẹp, giống như đang nhớ lại, sau đó nói: “Năm ấy ta mới mười lăm tuổi, là lần đầu tiên cùng phụ thân ta đi ra ngoài xông xáo lăng mộ. Người ngoài đều nói Mặc Ngân cốc chúng ta tiền nhiều quyền thế lớn, thật ra một phần lớn tài phú là phụ thân cùng mấy huynh đệ đào phần mộ người chết moi ra mà có, phụ thân ta ở trong cốc lập một phân đường chuyên môn tầm long điểm huyệt (1).”

Ta ừ một tiếng, nghĩ thầm mười lăm tuổi đã đi dò lăng, lá gan cũng rất lớn.

“Ngày đó trời mưa lớn, gió núi thổi rất mạnh, chúng ta nghỉ tạm trong một cái đình ngay dưới chân núi, ta ngồi tựa vào chỗ lan can, liền thấy một cái bóng ở xa xa chậm rãi đi tới. Người nọ mặc một bộ áo trắng, toàn thân ướt đẫm lại không để ý chút nào. Đợi đến nàng đi vào trong đình, ta mới phát hiện nàng đeo một cái mặt nạ bạch ngọc, đôi mắt nọ nhìn người ta sẽ khiến trong lòng lành lạnh; khi đó ta còn nhỏ, bị ánh mắt khϊế͙p͙ người kia nhìn thoáng qua chợt có một loại ảo giác, đó là… ta ở trong mắt nàng giống như người chết.”

Ta nghe vậy mà run rẩy: thời điểm Lạc Thần xuất hiện đáng sợ như vậy?!

Vũ Lâm Hanh thấy phản ứng của ta, cười khanh khách nói: “Ngươi đừng không tin, nàng hiện tại nhưng là tốt hơn rất nhiều. Trước kia, dáng vẻ nàng… ân… nói như thế nào, giống như rất chán đời.”

“Chán đời?”

“Đúng, chán đời. Ma quỷ đáng thương này khẳng định lúc nhỏ là cậu không thương mợ không yêu, cả người là khí trường (2) xui xẻo.” Nàng giả vờ thở dài, nói tiếp: “Lúc ấy trêи lưng nàng đeo một thanh kiếm, phụ thân ta nhìn thấy kiếm kia, lập tức sắc mặt thay đổi; đó rõ ràng là mục tiêu chuyến đi của chúng ta – Cự Khuyết kiếm, ai ngờ lại bị một nữ tử lấy ra. Huynh đệ trong cốc đều xoa tay hận không thể xông lên đem Cự Khuyết cướp về, đấu này cũng không dùng đổ, làm cường đạo một lần là có thể đem bảo bối đổ ra.”

Ta nghe xong cực kỳ giật mình, Cự Khuyết là một trong thập đại danh kiếm thời cổ, do thợ rèn kiếm Âu Dã Tử thời Xuân Thu đúc thành, dọc theo lịch sử lưu lạc khắp nơi, hóa ra là rơi vào trong tay Lạc Thần. Lần đầu tiên nhìn thấy thanh kiếm cổ của Lạc Thần liền cảm thấy nó hàn khí dày đặc, chẳng qua lúc ấy cũng không nhìn kỹ, không nghĩ tới sẽ là Cự Khuyết.

“Nàng cũng không nói chuyện, liền ‘xoạt’ một tiếng đem kiếm rút ra, lạnh lùng nhìn chúng ta. Phụ thân ta dù gì cũng là người có giang hồ kinh nghiệm, cảm thấy một nữ hài tử như nàng chỉ là một người lại có thể đem Cự Khuyết từ trong mộ lý lấy ra liền có thể thấy được người này bản lĩnh lớn, lại xem bộ dáng đối phương khó giải quyết, lập tức phất tay bảo chúng ta bỏ đi tâm tư cướp bóc. Người nọ nhìn thấy, xoay người đi ra đình, ta ở phía sau cảm thấy nàng mặc áo trắng nhìn rất đẹp, bóng lưng lạnh lùng xa xăm, cứ như vậy đi vào trong mưa, lại tìm cũng không thấy.”

Ta nghe mê say, không ngờ trêи tay bị siết chặt, là Vũ Lâm Hanh đem vải trắng hung hăng thắt nút, bóng trắng đẹp mắt được nhắc tới trước đó mà trong đầu phác họa ra, thoáng chốc liền bị đau đớn xảy ra bất thình lình đánh tan thành mây khói.

Vũ Lâm Hanh thấy ta đau đến muốn nhe răng trợn mắt lại cố gắng làm ra dáng điệu bình thường, khóe miệng gợi lên nụ cười, nói tiếp: “Sau đó không biết vì sao, ở khi xông lăng ta gặp nàng vài lần, lúc ấy còn buồn bực nữ nhân này làm sao cứ như là cố ý gây khó khăn, ta đến nơi nào nàng liền đến nơi nào, trong đó còn đánh với nàng vài lần. Tuy vậy, về sau dần dần quen thân chỉ biết là dường như nàng đang một mực tìm cái gì, giống như một linh hồn lưu lạc, tại trong thế giới dưới đất tới lui qua lại.”

Giống một linh hồn lưu lạc?

Trong đầu ta hiện lên một hình bóng màu trắng cô độc ở trong bóng đêm qua lại, bỗng dưng có chút đau lòng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Các ngươi, giống như đem dò mộ xem thành đi thăm nhà hàng xóm.”

Ai ngờ lúc này Vũ Lâm Hanh lại lườm ta một cái, nói: “Ngươi cho là ta nguyện ý chạy đến nơi này sao? Giang hồ có bao nhiêu chuyện tốt đẹp; rượu ngon chơi thuyền, phóng ngựa cuồng ca; còn bao nhiêu chuyện vui sướиɠ chờ ta đi làm, ai thích chạy vào trong lăng mộ âm khí dày đặc này?”

Nàng nói xong câu này liền nhanh chóng đứng dậy, trêи mặt hình như có cô đơn, cũng không quay đầu lại đi tới nơi xa, một bộ áo lửa đỏ xinh đẹp giấu trong bóng tối chung quanh, phảng phất uể oải tối tăm cuốn tới sau khi Mạn Châu Sa hoa nở rộ. Màu đỏ này, quá mức rực rỡ, quá mức nhiệt liệt, nhưng xét đến cùng, tràn ngập trong khung vẫn là loại cảm giác thê lương của tử vong.

Ta lắc đầu, nghĩ thầm người ta gặp gỡ làm sao đều đoán không ra tâm tư như vậy?

Xoay mặt qua nhìn thấy Lạc Thần đã tỉnh, một người ngồi tựa vào chỗ kia, như là có chút dại ra nhìn khoảng không, phảng phất một tảng đá.

“Tỉnh?” Ta đứng dậy đi qua, cùng nàng ngồi song song, theo ánh mắt nàng nhìn sang, đó là chỗ trống tối đen như mực.

“Đằng kia có cái gì?”

“Thời gian.”

“Thời gian?” Ta có chút không hiểu được.

“Quỹ Trĩ… là ai?” Ta nghĩ tới cái tên nàng gọi khi phát bệnh, còn để cho người gọi Quỹ Trĩ giết nàng, trong lòng có nghi ngờ, liền tiếp tục thuận miệng hỏi.

Ai ngờ Lạc Thần chợt không nói, lần nữa trở về dáng vẻ lạnh như băng. Ta nhìn nhìn, da gà lại toát ra, nghĩ thầm luồng lãnh hương trong ngực không lâu trước đó khẳng định là ảo giác của ta; thiệt thòi cho ta còn sinh ra tâm lý thương hương tiếc ngọc, lúc trước thấy nàng như vậy ta thực đau lòng không chịu được, vậy mà xoay mặt nàng liền không nhận người?

Ta còn đang oán giận, trước mắt chợt lóe lên ánh lửa, tầm nhìn thoáng chốc rõ ràng hơn nhiều, cả chủ điện cũng trở nên sáng sủa, là Vũ Lâm Hanh kéo cung bắn hai mũi tên ghim cây đuốc, đốt sáng Trường Minh đăng (3) trêи cây cột hai bên chủ điện.

Lúc này, tình hình trong chủ điện lăng mộ Sở vương phi lần lượt rơi vào mi mắt ta, chính giữa là một bậc thềm bạch ngọc đi ngang qua phía trước cùng sau sảnh chính, hai bên thềm là hai hàng bệ đá cao sắp xếp chỉnh tề, ngồi trêи mỗi cái bệ là một con thú rất kì quái được điêu khắc bằng đá, thân mình nó ngắn nhỏ, lỗ tai lớn, rõ ràng chính là Thao Thiết thú công kϊƈɦ chúng ta trước đó.

Mà mấy pho tượng mơ hồ lúc đầu, lại là những pho tượng hung thần to lớn, trêи thân tượng quấn một con rắn cực lớn, nhìn qua rất quen mắt; ta nhận ra là cùng con rắn lớn gặp phải trong địa đạo dáng ngoài giống nhau, đỉnh đầu rắn có một điểm đỏ sẫm, lại rất giống đầu tiên hạc.

Ta đi đến phía dưới mấy pho tượng hung thần kia, lần lượt đọc ra tên bọn họ: “Thác Chiết, Chiêu Hồn, Lôi Thần, Phần Thi.” Tức thời kinh hãi nói: “Đây rõ ràng là hung thần của một tộc tên là Ô Y thuộc chi nhánh Nam Man cung phụng, nói như vậy, Sở vương phi này là người Ô Y tộc?”

“Ô y tộc.” Vũ Lâm Hanh đang đứng một bên đi tới, nghe thấy lời này, lập tức nhíu mày.

Trong lịch sử luôn đem Nam Man bộ tộc chia thành khu vực Tây Nam, có thuyết nói nó bao gồm Sở quốc, có thuyết nói đó là quốc gia giàu có mà nước Sở làm Trung thổ cùng với nó gần kề nhau. Ô Y tộc ở Nam Man lấy rắn đen làm biểu tượng, giỏi về yêu cổ, tinh thông luyện ma thuật, là một bộ tộc tà khí có vẻ nặng; có người truyền rằng người trong tộc này tuổi thọ rất dài, là bộ tộc chuyên về trường sinh.

“Cốc chủ, ngài xem bên kia.” Nam tử nho nhã gọi là A Lại chỉ về phía trước sảnh chính, ta cùng Vũ Lâm Hanh nhìn thấy dưới một bộ bích hoạ nạm vàng lộng ngọc trước mắt là hai bóng người đứng thẳng.

Trong lòng ta nghĩ như thế nào có hai người? Đi đến phía trước nhìn xem, lại là hai pho tượng một nam một nữ bằng ngọc giống như người thật.

Nam tử đầu đội mũ vàng, mày kiếm vào tóc mai, hai mắt như sao, quả nhiên là một mỹ nam tử quý khí bức người; nữ tử thắt lưng mảnh khảnh, tóc dài như thác nước, cẩn thận quan sát mi mắt kia, sáng tỏ như trăng sáng, trong đó lại xen lẫn một tia yêu mị, đơn giản là tuyệt sắc. Xem hai người đứng rất gần, trong óc ta lập tức hiện lên hình ảnh mấy bộ hoa văn màu trong lối đi.

Hóa ra đây là tượng ngọc của Sở Vương cùng Sở Vương phi.

Đợi nhìn kỹ, trái tim không khỏi run lên, chỉ thấy trêи tượng ngọc nữ tử bọc một bộ quần áo lấp loáng ánh sáng vàng, chỉ là nhìn qua có chút rách nát, như là bị người nào kéo hư; lại nhìn dưới chân, một ít mảnh kim loại mỏng màu vàng kϊƈɦ thước khác nhau văng ra bốn phía, đúng một bộ dáng vẻ hỗn loạn bừa bãi, mà ở chung quanh lá vàng là một vùng dấu vết đen sậm.

Kia chính là một vũng máu đã khô hồi lâu.

Chú thích

1. Tầm long điểm huyệt: tầm long – tìm địa hình, địa thế của núi; điểm huyệt – tìm chỗ đặt mộ.

Thuyết phong thủy cho rằng sinh khí vận hành trong lòng đất dựa theo hình thế của núi. Cần xem xét núi bắt đầu từ đâu và dừng lại nơi nào. Nơi núi dừng lại có địa thế bằng phẳng rộng rãi, có dòng nước chảy uốn quanh kề gần, huyệt đất đó sẽ tích tụ được nhiều sinh khí, huyệt đất đó có long mạch, tức là nơi “cát địa” hay “phúc địa”. (Trong phong thủy học, long là cách gọi chung của dãy núi, long mạch là chỉ ngoại hình mặt đất nhấp nhô.)

2. Khí trường: ảnh hưởng sinh ra từ khí chất của một người đối với người cùng vật chung quanh. Theo phong thủy, khí là một loại ý thức, trường là một loại trạng thái.

3. Trường Minh đăng: đèn thắp để thờ cúng, còn có tên khác là Minh đăng, hoặc Vô tận đăng. Đây là loại đèn thường được đốt vào đêm 30, và sẽ không có người thổi tắt mà sẽ để đèn cháy đến khi hết dầu. Lăng mộ vua chúa Trung Hoa cũng đặt Trường Minh đăng với hi vọng lăng mộ sáng tỏ huy hoàng như cung điện lúc sinh thời.