Chương 19: Phiên hồng bạch ảnh (*)

Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ta chỉ vừa nhận ra phần eo bị một đôi tay lạnh lẽo quấn lấy, cả người liền giống như bị kìm sắt kẹp lại, không thể nhúc nhích; khó khăn rút ra tay phải còn hoạt động được, thuận thế mò tới cổ của nữ tử đang cuộn người lại, ai ngờ chạm đến lại như là đụng vào một khối hàn băng ngàn năm, nhất thời trong lòng cảm thấy không tốt, như thế nào sẽ lạnh như thế? Này rõ ràng không phải nhiệt độ cơ thể người.

“Lạnh… Lạnh quá…” Lạc Thần trong mơ hồ nhỏ giọng kêu lên, toàn bộ thân thể đều rúc vào trong ngực ta, sức lực của nàng lúc này thật lớn, ta suýt bị đôi tay nắm lấy phần eo của nàng siết tới hít thở không thông. Nghe tiếng hít thở khó nhịn bên tai chợt thấy trái tim rét lạnh, trong ngày thường xem nàng lạnh lùng kiên nhẫn, không giống kiểu nữ tử yếu đuối ăn không được khổ, có thể đoán được, loại đau khổ mà nàng thừa nhận lúc này, quả thực không thể diễn tả bằng ngôn ngữ.

Dần dần, hơi lạnh trêи người Lạc Thần càng ngày càng nặng, hít thở cũng nặng nề hơn rất nhiều; ta cắn răng một cái, duỗi tay nắm lấy hông nàng, làm cho cơ thể ta cùng nàng dính sát vào nhau, để tạm thời xua đi lạnh lẽo của nàng. Vừa mới tiếp xúc, nhiệt độ trêи người ta như là bị một đôi tay vô hình thủ cầm lấy, tất cả đều bị nàng hút đi, lông tơ khắp người dựng thẳng lên, khiến cho da gà trêи người cũng nổi lên.

Ta tạm thời không có tâm tư suy xét xem chứng bệnh đột nhiên của nàng là chuyện thế nào, chỉ biết là trước mắt ta đang bị khối băng trong ngực lạnh đến cả người phát run, theo tình hình này phát triển tiếp thì hai người đoán chừng đều phải bị đông lạnh chết; ta vội vàng dùng tay còn run rẩy cố lấy ra hỏa chiết tử đốt lên đế đèn hình người nọ, lại đem hỏa chiết tử gác ở bên cạnh, đại điện này vốn là cực kỳ âm lãnh, ta nghĩ nếu như thấy ánh lửa, trong lòng có chỗ dựa ấm áp, dù gì cũng có thể chống đỡ chút canh giờ.

Rất nhanh ta liền phát hiện ở trong chủ điện trống trải thế này đốt mấy ngọn lửa quá không thực tế, giá đèn hình người thỉnh thoảng toát ra ánh lửa màu lam, tản ra ánh sáng lạnh mơ hồ, nhìn thấy lại càng thêm lạnh lẽo.

“Quỹ Trĩ, mau giết ta… Ngươi nhanh giết ta…” Nữ tử trong ngực bỗng nhiên bắt đầu nói năng lung tung: “Lạnh quá… lạnh quá… giết ta….”

“Lạc Thần… Lạc Thần…” Ta thấy đôi môi nàng đã sớm trở nên trắng bệch, toàn bộ da thịt đều hiện ra một loại trong suốt bệnh hoạn, vội vàng tiến đến bên tai nàng kêu: “Quỹ Trĩ là ai? Ngươi ở nói mê cái gì… Lạc Thần?”

“Ai…” Ngay tại lúc nóng lòng như lửa đốt, không biết từ góc nào bỗng truyền đến một tiếng thở dài sâu kín.

Tiếng than nhẹ như có như không lọt vào lỗ tai của ta, ta không biết nên miêu tả như thế nào về nỗi sợ hãi lúc nghe thấy loại thanh âm này, chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng ngược, trái tim run rẩy, khoảnh khắc này cứ như là vĩnh viễn ngừng lại, máu toàn thân ta, từ đầu đến chân, tất cả đều đông cứng lại.

Chỉ thấy một bóng trắng u sầu đứng ở nơi không xa, tóc dài như thác, phỏng chừng có thể dài đến mắt cá chân, cái bóng nọ phảng phất là vài nét tả ý được phác họa từ một bức tranh toàn vẩy mực đậm, bóng trắng lập tức sẽ từ trong tranh vũ hóa (1) mà ra. Nếu đem nữ nhân này đặt ở nơi khác, ta trông thấy hình bóng uyển chuyển duyên dáng nơi xa, chắc chắn sẽ kinh ngạc cho là thiên nữ bước xuống chốn phàm trần; nhưng đây là lăng mộ dưới đất của Sở Vương phi, bóng trắng mờ ảo như vậy, lại như là một lưỡi đao sắc bén, cứng rắn chặn ngang trước cổ họng ta.

Trong lòng ta tuôn ra hơi lạnh, chẳng lẽ là âm mị?

Âm mị là một loại quỷ quái mà người đi đổ đấu không muốn gặp nhất. Nó là tinh khí (2) của người sau khi chết biến thành, có hình cũng vô hình, rất giống nữ quỷ hút tinh khí nam tử trong truyền thuyết dân gian. Tuy nhiên, âm mị không hút tinh khí, thực vật nó yêu nhất là máu người tươi mới, làm người ta sợ hãi nhất là thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn của nó.

Bóng trắng kia dường như đang chậm chạp hướng đế đèn hình người nơi hai chúng ta dựa vào bay tới, dưới ánh lửa mờ nhạt chung quanh nhuộm đẫm, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo màu trắng phất phơ, gương mặt nữ nhân ẩn nấp, thế nào cũng xem không rõ; ta thấy vậy trong lòng hoảng sợ, vội vàng dùng hết sức ôm chặt Lạc Thần trong ngực, ánh mắt nhắm thật chặt, chỉ hận lúc này không thể khiến ngũ quan của ta hoàn toàn biến mất, nghe cũng nghe không được, nhìn cũng nhìn không thấy, nhúc nhích cũng không thể, tốt nhất là biến thành một tảng đá để thoát khỏi giày vò sợ hãi này.

Hiện tại, trong chủ điện ngoài tiếng hít thở của Lạc Thần, một chút tiếng vang cũng không có, nữ nhân kia đi đường lại không kèm theo tiếng động nhỏ nào.

Nếu ta cùng Lạc Thần ở trạng thái khỏe mạnh, đã sớm đi qua cùng âm mị áo trắng kia đánh nhau, ví như đấu không lại, còn có năng lực chạy trốn. Nhưng bây giờ Lạc Thần bộ dáng như vậy, ta cũng là lưng đau tay gãy, hai người như chim gãy cánh, chỉ có thể ôm lấy nhau chờ chết.

Đợi hồi lâu, một chút mùi đàn hương xông vào trong mũi, mùi này tới quá mức đột ngột, cùng mùi hoa thơm từ Lạc Thần phát ra hoàn toàn khác nhau.

Ta biết nữ nhân đó đã đến trước mặt chúng ta, mùi đàn hương ở trong chủ điện tràn ngập hơi thở cũ kỹ là khác nhau rõ ràng như vậy, ta không dám mở mắt, trong đầu lại không thể khống chế tưởng tượng ra hình ảnh trước mắt.

Cứ như linh hồn của ta đã bay ra khỏi thân xác, ngừng lại ở khoảng không trêи thân thể ta nhìn xuống nữ nhân trước mắt. Ta nhắm chặt hai mắt, trong đầu lại có thể nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của ả, mắt lạnh âm trầm u ám, ánh mắt kia nhìn chằm chằm linh hồn của ta, hồn ta cũng theo đó phát run; môi ả nhất định là đỏ hồng ướt át, giống như vừa uống qua máu ấm áp, làm nổi bật khuôn mặt không có chút máu nọ, nhìn ta cười lạnh.

Trong đầu ta điên cuồng ảo tưởng, càng tưởng tượng chi tiết hình dáng nữ nhân kia, trong lòng càng như sắp nổi điên.

Không biết sao, khi ta làm xong chuẩn bị hết thảy, chung quanh lại hồi lâu cũng không có động tĩnh, mùi đàn hương nhàn nhạt vẫn như có như không quấn quanh bên cạnh ta. Lạc Thần trong ngực không biết vì sao dần an tĩnh lại, thân thể cũng chậm rãi có độ ấm, hoàn toàn không có đau đớn đến phải cắn răng giãy dụa như vừa rồi.

Ta đang âm thầm buồn bực, lúc này lại nghe bên tai vang lên tiếng bước chân có chút ồn ào, như là có rất nhiều người tiến vào chủ điện, sau đó lại có một bước chân hướng phía ta vội vã đi tới; trong bóng đêm ta suy đoán âm mị áo trắng có phải là đi rồi, ai ngờ chỉ chốc lát lại nghe thấy trêи đỉnh đầu truyền đến một câu nói chua chua: “Chậc chậc, hai ngươi thân mật ôm cùng một chỗ như vậy là đang làm những gì?”

Ta vừa nghe thanh âm mềm mại dụ người này lập tức ngẩng đầu mở to mắt, liền gặp Vũ Lâm Hanh mặc áo gấm đỏ kèo dây tua, mỉm cười đứng ở trước mặt ta. Lúc này trêи mặt nàng đang giả vờ ra vẻ kinh dị, tay áo lửa đỏ nửa che dung nhan xinh đẹp, bộ dáng vờ vịt giả dối.

Ta thấy là nàng, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: “Vũ Lâm Hanh, ngươi mau xem Lạc Thần, nàng không khỏe!”

Vũ Lâm Hanh nhìn thấy dáng vẻ Lạc Thần, sắc mặt tức khắc cứng ngắc, thì thầm một câu: “Tại sao ma quỷ này lại phát bệnh?” Nàng xoay người gọi: “A Lại, ngươi mau tới đây!”

Vừa dứt lời, một người trẻ tuổi vẻ ngoài thư sinh vội vã chạy đến, cả người là hơi thở nho nhã, cung kính nói: “Cốc chủ có gì phân phó?”

Vũ Lâm Hanh cởi bỏ bộ dáng tiếu hồ ly, ngược lại thay bằng uy nghiêm âm lãnh, chỉ Lạc Thần trong ngực ta nói: “Kêu vài người đem nàng nâng đến một bên cẩn thận chăm sóc, Noãn Hương hoàn ta đưa cho ngươi mấy ngày trước có còn hay không?”

“Còn.” Nói xong, nam tử tên A Lại lập tức xoay người kêu một tiếng liền trông thấy mấy nam tử áo đen cùng hắn tuổi tương tự chạy tới, trêи người những người này đều xăm hồng liên, hiển nhiên là người Mặc Ngân cốc không thể nghi ngờ.

A Lại đi tới muốn nâng Lạc Thần dậy, nhưng như thế nào cũng kéo không được, Lạc Thần ở trong lúc ngủ vẫn duy trì trạng thái khi hôn mê, gắt gao ôm lấy eo ta. Ta bị giằng co đến cả người vô lực, hơn nữa mới vừa rồi bị nữ tử áo trắng lặng yên không một tiếng động kia dọa sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nay cũng không thể giúp một tay đem Lạc Thần từ trêи người kéo ra, chỉ phải cười xấu hổ.

Vũ Lâm Hanh liếc ta, giận dữ nói: “Ta cũng không tin là dính chặt như vậy!” Nàng cúi người xuống kéo một cái, tốt xấu gì cũng đem tay Lạc Thần từ bên hông ta gỡ ra, mấy tên nam tử ở gần đó nhanh chóng lại cẩn thận đem Lạc Thần nâng đến bên cạnh. Ta thấy A Lại đem một viên thuốc màu đỏ đút cho Lạc Thần, biết Noãn Hương hoàn này cực kỳ quý báu, có công hiệu thông máu ấm người đả thông kinh mạch, vì vậy trái tim treo lơ lửng của ta cũng buông xuống.

Chú thích

(*) Phiên hồng bạch ảnh: bóng trắng uyển chuyển như chim hồng; chim hồng là chỉ hồng nhạn, 1 loài nhạn lớn.

(1) Vũ hóa: trùng non hóa thành sâu bọ, dùng trong tình cảnh sâu non phá kén hóa bướm; ở trong văn có thể hiểu là bóng trắng sẽ thoát ra khỏi tranh.

(2) Tinh khí: một loại vật chất rất nhỏ, tạo thành mạng sống cùng tinh thần con người; tinh cũng xưng tinh khí, là vật chất căn bản tạo thành thân thể con người, cũng là vật chất trụ cột cho cơ thể sinh trưởng trổ mã và các loại cơ năng hoạt động.