Chương 60: Mây khói thoáng qua

Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đôi mắt của Lạc Thần hơi nhíu xuống, thấp giọng nói: “Chủ nhân, năm đó ngươi cứu ta, ta cảm phục trong lòng. Chính ngươi cũng đã từng nhận lời ta, nếu muốn ta trợ giúp ngươi, tương lai mặc kệ thế nào, tuyệt đối cũng không hỏi chuyện của ta, cũng không can dự vào cuộc sống của ta.” Nàng thấp giọng thở dài, chợt nói tiếp: “Hiện giờ, cũng là chấm dứt.”

Ngữ khí của nàng lạnh như kéo tơ, theo gió lạnh ban đêm đưa tới, sắc mặt Tôn vương thoáng chốc phiếm bạch, ống tay áo phe phẩy, thật lâu sau mới nhíu mày nói: “Ta hiểu được. Bổn vương không phải loại người thất hứa, ngươi tạm thời đi đi. Bất quá, ta hy vọng sau này có một số chuyện Lạc Thần ngươi không cần nhúng tay.”

Lạc Thần nghe vậy, trêи mặt hiện ra thần sắc nghi hoặc, xem bộ dáng cũng không hiểu lần này Tôn vương rốt cuộc muốn làm chuyện gì. Trong lòng ta không khỏi lo ngại, sợ rằng câu này của hắn chắc có hàm ý khác.

Xem tư thế của Tôn vương hôm nay, chắc không phải là cướp đoạt bảo bối đơn giản như vậy. Xem cả người hắn mặc dù giọng có chút trầm tư, cũng có chút kiên nhẫn, nhưng ta vẫn có thể mơ hồ nhìn ra hắn đang tức giận.

Vũ Lâm Hanh ở phía sau của ta thấp giọng nói:”Không xong, đại thúc này làm như bị trúng tà. Sư Sư, nếu không chúng ta đánh bừa đi, A Tuấn ở sau viện chắc là nhanh đến, huống hồ ta xem chừng hôm nay hắn cũng mang không ít nhân mã, nào phải sợ hắn? Đồ vật của cô nương ta, thiên vương lão tử thấy cũng không thể cướp đi.”

Vũ lâm Hanh cảm thấy hắc kiếm này huyền diệu khó giải thích, hơn nữa cùng thiên mệnh kính này có thể nói liên quan đến thần khí chôn theo người chết, nàng tiếc nuối không thôi, nhất định là không muốn rơi vào tay người khác. Ta vội lén hướng phía sau ra hiệu tạm hoãn lại, Côn Luân còn trong tay hắn, tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này, ánh mắt của Tôn vương lập tức khóa về hướng ta, lạnh lùng nói: “Ta hôm nay, chỉ muốn sớm có kết thúc thôi. Tư vị chờ đợi thật sự rất thống khổ, huống chi dài như vậy. Sư cô nương, ngươi có thể – u mê sao?”

Ánh mắt của hắn băng lạnh, nhìn ta như nhìn con mồi. Ta mơ hồ cảm thấy không ổn, trong đầu lập tức hiện ra một góc tay áo của nữ tử đã yên lặng làm bạn mười mấy năm kia.

Ta run giọng hỏi hắn: “Côn Luân… Đâu?”

Trêи mặt Tôn vương khẽ hiện lên một tầng ý cười. Trong lòng ta lập tức lạnh đi một nửa, liền thấy hắn phất phất tay với bóng đen phía sau, cất cao giọng nói: “Đem kẻ tàn phế kia tới đây!”

Ta thân mình chấn động, chớp mắt nhìn chằm chằm chỗ kia. Đám người lập tức tránh ra tạo thành một đường cái. Một nam tử u ám dáng người thấp bé chậm rãi đẩy xe lăn đi ra. Nam tử kia đúng là Thường Ngũ luôn dốc sức cho Tôn vương, mà nữ tử áo xanh thân hình mỏng manh ngồi trêи xe lăng, tóc đen thật dài tán hạ, tấm áo khoác trêи vai đơn bạc, hơi có chút hỗn độn. Vẻ mặt kia lúc này trầm lặng không chút huyết sắc, thật sự tiều tụy.

Côn Luân, nàng so với lần trước khi ta lén đi gặp nàng, đúng là gầy yếu rất nhiều.

Thân thể kia suy nhược giống như lập tức có thể theo gió tán đi.

Ta cảm thấy trong lòng quặn đau, tiến lên hoạt khai từng bước, cả giận nói: “Đáng chết! Ngươi đã làm gì nàng?”

” Lớn mật! Dám vô lễ với Vương gia?!”

Một gã cầm vỏ kiếm màu bạc lập tức lớn tiếng quát ta, Tôn vương vươn tay ngăn hắn lại, trầm giọng nói với ta: “Ta không làm gì nàng, chẳng qua là ngày ước định vừa tới. Tối hôm qua, ta chỉ là tìm bằng hữu thân thiết nhiều năm không gặp này nói chuyện phiếm tâm sự thôi. Cảm tình của chúng ta trước kia chính là thật sự thắm thiết, cùng nhau vào Nam ra Bắc. Nàng từng kêu qua ta một tiếng đại ca, hảo muội tử , ngươi nói có phải không?”

Tay hắn vừa nhấc, đáp ở trêи vai Côn Luân, cười lạnh thấp giọng hỏi Côn Luân.

Côn Luân không có trả lời, chính là khi tay hắn đặt lên bả vai, thế nhưng hơi hơi run rẩy, ta xem lúc sau hận phải cắn răng nghiến răng, không cần thiết nói, nhất định là hắn âm thầm dưới tay dùng âm lực mới đến nỗi này.

Chính là Côn Luân nhíu mi lại, gắt gao nhắm mắt, con ngươi nặng trĩu vô thần kia lập tức mở ra, bên trong như sương mù dày đặc phân tán thật mạnh. Cả người nàng hình như là mất hồn, cũng không biết chịu đả kϊƈɦ như thế nào, căn bản trộm nhìn không thấy ta bình thường.

Ta nhất thời nóng lòng, vội la lên: “Côn Luân, ngươi như thế nào rồi, ta.. Ta là Y Nhi a!”Vừa nói vào đề vừa chậm rãi tiến tới gần, nghĩ muốn gọi nàng tỉnh dậy, ống tay áo đột nhiên bị Lạc Thần giữ chặt. Lạc Thần hướng ta lắc lắc đầu, trong lòng ê ẩm chua chát, chỉ tạm thời dừng bước lại, mà Côn Luân như trước vẫn mím môi không nói.

Tôn vương không kiên nhẫn, nghiêng người nói: “Hảo muội tử, ngươi gọi nha đầu kia ngoan một chút, giao thanh kiếm và chìa khóa ra đây đi. Ta trước kia phái người đến căn nhà kia của ngươi nhiều lần như vậy, tìm khắp không vẫn không thấy chìa khóa. Hiện nay ta phải bận việc triều đình, không muốn lãng phí một nửa thời gian trêи người các ngươi.”

Cái chìa khóa?

Ta hết sức kinh ngạc, căn bản hắn cũng không chỉ muốn hắc kiếm kia, còn muốn lấy chìa khóa trêи người ta?

Chính là, ta lại làm sao đến cái chìa khóa?

Tôn vương nói tiếp: “Ta đoán nhiều năm như vậy, cũng không biết năm đó chìa khóa kia đi nơi nào. Lúc ấy, ngươi nói căn bản không có chìa khóa mở cửa ngầm kia, căn bản là gạt ta! Ngay cả A Niệm nhu thuận như vậy, nhưng cũng nói dối ta, nghĩ đến nàng nhất định là bị người xúi giục, mà chân chính mang chìa khóa đi. Căn bản nó ở trong tay ngươi!”

Tôn vương nói hắn và Côn Luân cùng qua lại với mẫu thân ta. Ta nghe được thập phần mê hồ, mà thời điểm Tôn vương nói đến A Niệm, Côn Luân rốt cục nâng đầu lên, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

“Như thế nào, ta nhắc tới A Niệm, lại chạm vào chỗ đau của ngươi?” Tôn vương hướng Côn Luân hèn mọn cười, “Từ xưa âm dương cùng hợp, chính là thiên đạo luân thường, các ngươi hai cái nữ nhân lại… Thật sự là không biết thẹn!”

Khi hắn nói lời này, ta nhìn Lạc Thần cao lớn đứng bên người, cảm thấy được Vương gia vô liêm sỉ này trong lời nói vạn phần chói tai, lửa giận tự trong lòng xông ra, quát: “Chuyện chìa khóa vứt bỏ gì đó, ta căn bản không có!”

Tôn vương ném ta một cái liếc mắt, nói: “Nha đầu, ngươi trước đừng vội phủ nhận, ngươi nhìn lại xem, chìa khóa ngọc thạch bệ ngạn kia, không phải đang êm đẹp ở trêи đầu ngươi ư!”

Côn Luân sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, mà ta theo bản năng sờ sờ bệ ngạn ngọc trâm khác lạ, cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.

Lúc trước, Lạc Thần từng dùng qua ngọc trâm của ta mở hộp trang sức Thiên Mệnh Kính. Khi đó, ta nghĩ đến ngọc trâm gần phù hợp với ngọc tráp này, nhưng không nghĩ nó còn có tác dụng khác sao?

Tôn vương thấy ta biến sắc, nói: “Như thế nào, lúc này hiểu được? Cũng không trách ngươi, để điều tra rõ ràng về chìa khóa này, ta cũng mất rất nhiều công sức, chỉ có thể trách hảo muội tử của ta, nàng cất cất giấu quá kỹ.” Ngược lại nâng cằm Côn Luân lên, cười lạnh nói: “Ngươi không cần không nói lời nào, ta không còn là Tạ Tử Nguyên trước kia, ngươi phải biết nhẫn nại của ta là có hạn độ. Nếu không phải ước hẹn với Nhứ Nhi mười năm trước, ngươi nghĩ đến ngươi có thể sống sót mười năm? Ngươi đã sớm chết, hơn nữa có thể chết hơn một vạn lần ngàn lần trongtay ta!”

Mày nhọn của Côn Luân nẩy lên, cắn răng nói: “Tạ Tử Nguyên, ngươi.. Ngươi câm mồm!”

Tôn vương mỉm cười, “Ngươi muốn ta câm mồm sao? Ta càng muốn nói.” Lập tức rút ra một đoản kiếm, hàn quang bức xạ, đặt trêи cổ Côn Luân. Mũi kiếm kia thuận theo da thịt tái nhợt của nàng thong thả đi xuống, nháy mắt, liền có vài tiên hồng tơ máu theo lãnh phong trượt xuống dưới, nhiễm đỏ ám đêm.

Ta không ngờ hắn lại tàn nhẫn như vậy, nhất thời sợ hãi, run run cởi bỏ hắc kiếm trêи lưng, lạigỡ ngọc trâm đã theo ta nhiều năm xuống, tóc dài lập tức tản xuống dưới.

“Ta ưng thuận ngươi, ngươi muốn gì, đều đều lấy đi!”

Lạc Thần một phen tiến lên kéo lấy ta, con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm ta, nàng vẫn đều mím môi mỏng, chưa từng phát ra một tiếng, Vũ Lâm Hanh phía sau cũng im lặng khác thường.

Bầu không khí áp lực khiến người khó chịu.

Môi ta run bần bật, buồn bả nói: “Mấy thứ này là vật chết, ta không thèm để ý. Côn Luân, ta muốn nàng còn sống.”

Nàng thủ gắt gao bắt lấy ta, lập tức thấp mi nói: “Hắn… Sẽ không buông tha nàng, ngươi xem không ra sao?”

Mà đồng thời, Côn Luân cũng cũng cúi đầu cắn răng nói: “Y Nhi, cái chìa khóa vốn là thuộc về ngươi, không thể giao cho hắn, người có tâm tham niệm đích nhân, không xứng có được chìa khóa này!”

” Câm miệng!” Tôn vương dưới tay phát lực, Côn Luân run lên, lại một cỗ máu tươi theo cổ ngọc bạch chảy xuống dưới. “Tham niệm? Ai không có tham niệm? Ai không muốn trường sinh bất lão? Ngươi không có sao?! Ngươi càng có lòng tham hơn, rõ ràng là chính mình phạm phải tội nghiệt, hối hận, muốn vãn hồi, nhưng ngươi có thể vãn hồi như thế nào?! Đôi mắt ngươi không phải ngóng trông A Niệm có thể sống lại sao? Nói đến đây, nàng kỳ thật là ngươi hại chết! Không phải ngươi, nàng căn bản sẽ không đáp ứng vào cung! Còn ngươi đâu? Ngươi đi đến đâu, ngươi chạy! Ngươi nghe nói nàng phải vào cung, lại bỏ đi, ngươi đắc tội đương triều hoàng đế, tội chu di cửu tộc, ngươi tưởng ai bảo vệ ngươi?! A Niệm bảo vệ ngươi cũng được, rồi lại đến Nhứ nhi cũng bảo vệ ngươi, ngươi có gì tốt đẹp? Ta yêu nàng như vậy, nàng.. Nàng đáp ứng cùng ta thành thân, thế nhưng.. Thế nhưng phải đổi tánh mạngmười năm chongươi.. Ngươi có gì tốt đẹp?. Ngươi đáng chết!”

“Niệm Nhi… Niệm Nhi…” Côn Luân nghe thế, bả vai run lên, phun ra một ngụm máu, thần sắc nháy mắt lại tan rả.

Mẫu thân ta, là tử huyệt của nàng.

Màu đỏ chói lọi kia lan tràn trong mắt ta, ta đau lòng đến độ toàn bộ đều lui đi, lúc này, ta chung quy là hiểu được ý đồ của nam nhân đáng chết này.

Hận ý của hắn đã bộc lộ trong lời nói, so với việc có được bảo bối, hắn càng ham thích tra tấn Côn Luân, đem chuyện cũ năm xưa ra từng cái một, dùng ngôn ngữ giày vò nàng, khiến cho nàng chịu đủ khổ sở.

So với đoản kiếm trêи cổ kia, Côn Luân có lẽ bị quản chế, vẫn là lời nói tàn nhẫn cuồn cuộn không ngừng tràn ra kia, trốn không thoát, trốn không xong.

Quang huy của lãnh nguyệt tỏa ra, ta cảm thấy rất lạnh, lập tức sẽ lan vào xương cốt, coi như hết thảy chuyện này, đều ở buổi tối hôm nay kết thúc.

Mà cuối cùng, một câu hắn nói ra làm hô hấp của ta đều phải ngưng lại.

Hắn nói:” Ngươi cũng đừng làm bộ thanh cao. Năm đó, ngươi cùng A Niệm nhặt nha đầu kia từ lăng mộ trở về, còn không phải thèm muốn chìa khóa trêи người! Các ngươi không giải được, nên muốn từ trêи người hài tử đáng thương này tìm ra manh mối, mà nhiều năm như vậy, sư tôn nàng hết mực kính yêu, mẫu thân, vốn dĩ chỉ là mây khói thoáng qua, ngươi nghĩ rằng ta chuyện gì cũng không biết, kỳ thật ta đã sớm hiểu được, nàng chẳng qua là quái vật được nhặt về!”

Hắn vừa dứt lời, ta chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển (1) muốn đứng cũng không vững, thân hình nhoáng lên một cái, nếu không phải đôi tay lạnh lẽo phía sau nâng ta, chỉ sợ ngay cả đứng thẳng cũng không được.

Nhặt.. Nhặt về?

Lăng mộ?

Hắn, hắn nói bậy gì đây?

Tác giả có chuyện muốn nói: Đau đầu, tâm khổ.

Đổi mới không quá cấp lực, thỉnh chư vị lượng thứ.

==================

(1):trời đất ngả nghiêng, có thể hiểu là choáng váng, quá bất ngờ.

Neko: Mối tình giữa Sư Cẩm Niệm x Côn Luân x Diệp Tử Nhứ đúng là không có lối thoát. Đến đây, Sư Sư cũng không còn là con của Sư Cẩm Niệm nữa, mọi người còn nhớ nữ tử giống Sư Sư nằm trong quan tài đá ở Long Câu không?

À quên, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ ^^