Chương 69: Đầm

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Điểm Thuý môn biến thành Điểm Thương môn, cứ lặng yên không tiếng động mà biến hóa. Môn phái ở Đông Sơn sau khi nghe được tin tức này, đều có chút không dám tin, chỉ cảm thấy chưởng môn vốn đã không có khí phách.

Sau khi đổi tên môn phái, Điểm Thương môn cơ hồ lập tức lại nhận được tin chúc mừng đến từ Xuy Tuyết Lâu, nhưng một vài môn phái gần đó, như Chính Khí tông và Thiên Hải sơn thì không có tin tức gì, nói như thế nào cũng coi như là tin tức của các môn phái, hiện giờ tin tức chậm chạp không đến, sợ là có biến.

Lạc Viễn Thương bận rộn xong, đã là chuyện của vài ngày sau, trong lúc này, môn hạ của Điểm Thương môn gần như giảm hết một nửa, nhưng mà tâm lý lại tăng lên, sau khi Điểm Thương môn cải tổ thì toàn bộ môn hạ đều dựa theo lý tưởng của Lạc Viễn Thương.

Hắn giờ đã giải quyết xong chuyện bên ngoài, đang tính suy xét một chút đến hai vị nhân vật cao cấp kia. Đừng nghĩ rằng tên Đường Thời này tu vi không cao, hồi đó y là Luyện Khí kỳ còn có thể giết Trúc Cơ kỳ, chờ y đến Trúc Cơ kỳ, lại vây giết một đám Trúc Cơ kỳ, lại qua vài năm nữa, y thế mà cùng đại đệ tử Tam Trọng Thiên của Tiểu Tự Tại Thiên xuất hiện ở đây, xác thực không tầm thường. Hắn thậm chí còn thấy đối phương vừa ra tay đã trực tiếp tiêu diệt một tu sĩ cùng cấp bậc...

Đường Thời như vậy, vạn nhất không thể khinh thường.

" Cạch ..."

Hắn mở cửa tiểu viện, lại nhìn thấy Đường Thời và Thị Phi ngồi cùng một chỗ, vẫn thấy rất kỳ lạ. Lạc Viễn Thương thiếu chút nữa cười ra tiếng: " Hai vị thật có nhã hứng, đối với tu sĩ mà nói, chơi cờ là để kiểm tra năng lực tinh thần và trí óc, phải nhìn đến tu vi, hai ngươi chơi cờ, không phải đang lãng phí thời gian à?"

Sao Đường Thời có thể không biết? Chẳng qua, mấy ngày qua thật sự quá nhàm chán, y với Thị Phi, chỉ vừa chơi đánh cờ, vừa nói về mối liên hệ giữa Tiểu Tự Tại Thiên và món đồ phía sau núi.

Nhưng mà phần lớn thời gian, là Đường Thời nói chuyện, Thị Phi ngẫu nhiên có đáp lại, Đường Thời hỏi đáp một mình nhưng cũng không cảm thấy vô vị.

Lạc Viễn Thương vẫn luôn mất tích giờ bỗng nhiên xuất hiện, cũng chứng minh sắp có chuyện.

"Lạc sư huynh... Không, hiện tại hẳn là Lạc chưởng môn, bận rộn xong rồi, có thể thương lượng đến việc 'Hợp tác' giữa chúng ta?"

Tẩy Mặc Các cho Đường Thời kỳ hạn là trước hội Tứ Phương Đài, thời gian còn xa lắm, chỉ cần Đường Thời có thể trở về, nghi thức họa thường có thể diễn ra trước hội Tứ Phương Đài. Chẳng qua rời khỏi Tẩy Mặc Các đã lâu, y vẫn cảm thấy nên sớm trở về mới tốt. Y thiếu thời gian bế quan...

Dù sao bây giờ đã là Kim Đan kỳ, nhóm tu sĩ lợi hại bế quan cũng phải mất vài năm, có khi đến vài trăm năm, đắm chìm trong cảnh giới lĩnh ngộ, mà thời gian Đường Thời tu luyện đều chỉ có một nửa, tích lũy từng ngày, có chỗ tốt, nhưng cũng có chỗ xấu — — tâm tính càng hỏng bét.

Lúc này thanh nhàn cùng Thị Phi chơi cờ, lại khiến y có chút ngồi không yên,
đây cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì.

Y nghĩ, đánh xong trận này, trở về phải suy nghĩ lại đường đi của mình, cho nên mới hỏi Lạc Viễn Thương như vậy.

Vừa mới hỏi, trong lòng Lạc Viễn Thương nghĩ cái gì, khoảng thời gian đến đại hội Đông Sơn không còn mấy ngày nữa, bọn họ muốn vào một lần để thăm dò tình hình.

" Nếu hai người đều ở đây, ta cũng sẽ nói thẳng. Mục đích của ta, là đại hội Đông Sơn, trước đại hội Đông Sơn phải diệt trừ Chính Khí tông hoặc là Thiên Hải sơn, hoàn toàn định trước ba cơ hội ở đại hội Đông Sơn."

Quả nhiên thế...

Lời nói của Lạc Viễn Thương, không khác suy nghĩ của Đường Thời mấy.

Ngón tay y kẹp một quân cờ trắng, vuốt ve, ánh mắt mang theo vài phần đen tối, không biểu cảm mà nhìn lên Thị Phi, chỉ thấy hắn nhìn bàn cờ, lông mi hình như giật một cái.

Đường Thời nói: " Ta với Chính Khí tông có cừu oán, bọn họ từng truy nã ta, năm đó xảy ra đủ loại mâu thuẫn, ta rất mang thù, hiểu biết cũng không nhiều. Chẳng qua ta với Tần Khê của Thiên Hải sơn từng có ước định, hắn muốn ta không được đặt chân lên Thiên Hải sơn nữa, ta cũng đã đáp ứng rồi."

Lạc Viễn Thương vẫn là lần đầu tiên nghe Đường Thời nhắc tới chuyện này, thậm chí Thị Phi cũng lần đầu nghe nói.

Tần Khê, hiện giờ là tấm gương sáng của tất cả đệ tử ở Thiên Hải sơn, cơ hồ đã có thể xác định, người nọ là chưởng môn kế tiếp của Thiên Hải sơn, nhân vật này khá giống Lạc Viễn Thương. Đường Thời lúc trước đến Mười tám cảnh Tiểu hoang, Tần Khê cũng ở đó, nhưng mà giữa hai người có ước định kỳ lạ như vậy —— thật sự làm cho người ta cảm thấy không thể đoán được.

Có thể là ánh mắt kỳ dị của Lạc Viễn Thương khiến Đường Thời hết sức thỏa mãn, dù sao lúc trước Tần Khê chém Tuyết Hoàn một kiếm, thả mình đi rồi, việc lúc đó cũng ngoài dự liệu của Đường Thời. Mặc dù hiện tại Tần Khê đã được Thiên Hải sơn coi trọng, Đường Thời không biết hắn giết Tuyết Hoàn là vì tranh chức chưởng môn, được mọi người coi trọng. Nhưng đó là lý giải nghĩa đen thôi...khả năng Tần Khê có cừu oán với Tuyết Hoàn, cũng có khả năng... Hắn còn có mục đích khác...

Đánh quân cờ xuống, Đường Thời nói với Lạc Viễn Thương: "Không biết Lạc chưởng môn hiểu biết bao nhiêu về người tên Tần Khê này?"

Lạc Viễn Thương nói: "Hiện nay là đại đệ tử nội môn, người được chọn làm chưởng môn kế tiếp, có tu vi Kim Đan trung kỳ, đã ngang hàng với các trưởng lão rồi, nhất là hai năm nay, tu vi tăng tiến cực nhanh. Nhưng chưa từng nghe qua người này có gì đặc biệt..."

Mặc dù trong Mười tám cảnh Tiểu hoang, cũng không cảm thấy Tần Khê có bao nhiêu lợi hại.

Lạc Viễn Thương hai năm nay cũng không phải không tiếp xúc qua, chỉ cảm thấy đó là một nam nhân béo, còn có chút khôi hài, chẳng qua trước đó nghe Đường Thời nói, Lạc Viễn Thương lại nghĩ đến tướng mạo của người kia.

"Chẳng biết tại sao, ta có một loại dự cảm... Mục tiêu của ngươi cuối cùng sẽ biến thành Chính Khí tông."

Đường Thời với Chính Khí tông là thâm cừu đại hận, lời này của y khó tránh khỏi ý muốn niệm thù cũ, trước kia y đào hố giết hại toàn bộ người của Chính Khí tông trong cảnh Tiểu hoang, thật sự rất soái, nhưng mà Đường Thời tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ.

Y nói: "Mặc kệ Chính Khí tông có tin tức gì hay không, tối nay ta sẽ chuẩn bị thám thính thử, Lạc chưởng môn, thù lao ta cũng không cần nhiều, nếu cuối cùng Chính Khí tông kia không có bảo bối gì đáng giá, ta muốn một thanh thiết."

Thanh thiết, một cân.

Thanh khiết là nguyên liệu của các chú kiếm, cũng coi như tương đối quý giá, chẳng qua với Lạc Viễn Thương mà nói, một cân Thanh thiết cũng không đáng là bao. Nhưng một kẻ không tầm thường không ngừng yêu cầu một cân thiết, Đường Thời dùng nó để làm gì? Việc này đương nhiên không thể hỏi, Lạc Viễn Thương chỉ nói: "Vậy chờ tin tốt của ngươi."

Đường Thời cười cười, nhìn Thị Phi xuống tay, cũng tuỳ ý ném quân cờ kia lên bàn cờ, nói: " Làm sao cứ đánh toàn thua."

Thị Phi không nói chuyện, gom cả quân cờ trên bàn lại, sau đó nói: "Lạc chưởng môn từng nói Đông Hải tội uyên có liên quan đến Chính Khí tông, mà còn lấy chuyện này ngăn cản Thị Phi, chắc đã sớm quyết định giải quyết Chính Khí tông nhỉ?"

Đường Thời trong lòng động đậy, nhìn về phía Lạc Viễn Thương, cười như không cười đứng lên, nói: " Hình như bị nhìn thấu rồi."

"Thị Phi đại sư quả thật là kẻ hiểu được lòng người." Lạc Viễn Thương hí mắt, "Tuy nói Chính Khí tông và Thiên Hải sơn như tay với chân, hiện tại lại bởi vì hôn sự của Đường Uyển, quan hệ càng thêm thân thiết. Chẳng qua Chính Khí tông xuất hiện dị bảo, ai mà không có ham tưởng? Cho nên hiện tại Chính Khí tông như miếng mồi béo bở mà mọi người hướng đến, Lạc mỗ chẳng qua chỉ muốn bỏ đá xuống giếng mà thôi."

Bỏ đá xuống giếng cũng có thể nói thản nhiên được như vậy, Lạc Viễn Thương cũng là tên cực phẩm.

Lạc Viễn Thương nói: "Chuyện của Tiểu Tự Tại Thiên, đến lúc đó Thị Phi đại sư sẽ hiểu ra thôi. Tối nay thăm dò Chính Khí tông, ta đi cùng Đường Thời sư đệ đi."

" Tình cảm tốt nha." Đường Thời không cự tuyệt.

Chuyện này đã bàn, nói cũng đã nói xong, bên ngoài lại có người đến báo việc bên ngoài, Lạc Viễn Thương chỉ có thể đi xử lý.

Đường Thời nhìn về phía Thị Phi: "Đông Hải tội uyên rốt cuộc là cái gì?"

Thị Phi không trả lời.

Câu này Đường Thời đã hỏi rất nhiều lần, nhưng hình như không có kết quả gì, Thị Phi cũng vẫn luôn không hé răng.

Đường Thời chỉ nói: "Các ngươi thần bí như vậy, sẽ chỉ khiến ta càng thêm tò mò."

Thị Phi chỉ nói: "Chuyện gì nên biết rồi cũng sẽ biết."

Vì thế Đường Thời cảm thấy không còn thú vị, muốn tìm nơi nào đó có ghi chép lại lịch sử của đại lục, nhưng ở thôn sơn này không có tư liệu gì, chỉ có thể từ bỏ. Y trở về phòng, ngồi xuống điều tức, khiến mình ở trạng thái tốt nhất, vẫn duy trì thanh tĩnh, đứng dậy, nhìn màn đêm đã buông xuống, biết đã đến lúc xuất phát.

Kỳ thật y đồng ý Lạc Viễn Thương đi theo trợ giúp, cũng không phải vì thích hắn, thứ nhất bởi hắn có cừu oán với Chính Khí tông, hai là bởi vì Lạc Viễn Thương đã từng đồng hành cùng y, ba là lý do kỳ quái kia —— ví dụ như thanh thiết.

Thanh thiết nơi nào cũng có, Đường Thời chẳng qua nói tuỳ tiện thôi, như vậy thì sẽ không phải vì mình báo đáp ân tình linh tinh.

Nói cho cùng, đơn giản là nhìn Lạc Viễn Thương có chút thuận mắt mà thôi.

Y ra cửa, khi đi qua phòng Thị Phi, lại nghĩ đến chuyện phía sau núi, rốt cuộc vẫn dừng chân lại.

Y cảm thấy Thị Phi còn đang tu luyện trong phòng, y lấy tàn giản cầm trong tay, rồi sau đó dùng chút lực, một cái ngọc giản đã trực tiếp xuyên qua cửa sổ, hóa thành một tia chớp, hướng về phía Thị Phi đang ngồi.

Vật này chẳng qua là một cái ngọc giản, cứ như thế bị Đường Thời xem như ám khí giết người.

Tàn giản bay tới tốc độ cực nhanh, nhìn thấy đã gần đến trước mặt Thị Phi, Thị Phi đã đưa tay, theo bản năng mà trực tiếp vươn hai ngón tay ra, siết chặt vật này, kẹp giữa hai ngón tay mình.

Hắn mở mắt ra, nhìn về phía bóng dáng ngoài cửa sổ.

Đường Thời khoanh tay, vẻ mặt nhàn nhạt lại vui sướng khi thấy người gặp họa.

Thị Phi còn chưa kịp nói gì, lại nghe Đường Thời cười một tiếng: "Ta không thích thiếu nợ nhân tình người khác, đi đây."

Thân ảnh kia, từ cửa sổ chậm rãi đi mất.

Thị Phi thu tay về, thả xuống, nhìn cái ngọc giản này, mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt, giờ mới nhớ ra, là vật mà ngày đó Đường Thời ở hội đấu giá mua được. Bây giờ lại cho mình...

Thị Phi bỗng nhiên cười khổ một tiếng, hắn hiện tại dĩ nhiên nhập ma, trời phạt hay không cũng không có quan hệ gì.

Có lẽ Đường Thời lúc ấy không ngờ được, y dùng dược mạnh, hiệu quả đạt được kỳ thật không phải "Phá rồi sau đó lập", bây giờ chẳng qua còn ở giai đoạn "Phá".

Rốt cuộc...

Cuối cùng vẫn thu lại ngọc giản nọ, hắn không có nhìn, mà tiếp tục tu hành.

Đường Thời đi ra ngoài, thoải mái cực kỳ, Lạc Viễn Thương đang ở trước cửa chờ y, hai người chỉ dùng linh thức giao lưu.

Linh thức của Đường Thời lúc này đã có thể bao trùm quanh ngọn núi, vừa tiếp xúc với Lạc Viễn Thương, y nhân tiện nói: "Đi từ cửa trước."

Đường Thời phi người lên, lại nhìn thấy Lạc Viễn Thương vẫn còn khoanh tay đứng ở nơi đó.

" Đi ngay bây giờ?" Đường Thời hỏi một câu.

Lạc Viễn Thương nói: "Ngươi còn có việc?"

Đường Thời nghĩ nghĩ: "Mệnh bài của ta còn ở trong Thiên Hải sơn, chung quy vẫn muốn lấy lại, chẳng qua cũng không vội."

Y giờ đã là đệ tử của Tẩy Mặc Các, mệnh bài đương nhiên phải lấy về, nhưng hôm nay trọng điểm vẫn là Chính Khí tông, cho nên y cũng không cố ý nói muốn quay về Thiên Hải sơn. Vẫn nên tìm một thời cơ thích hợp, có lẽ cũng không cần y đặt chân lên Thiên Hải sơn, vẫn có thể lấy lại mệnh bài.

Lạc Viễn Thương lại nói: "Ngươi muốn lấy lại mệnh bài, là bởi vì có người sở hữu khác à?"

"Lúc trước sau khi ta rời khỏi Đông Sơn, không biết bên này đồn đãi như thế nào?" Rời khỏi nơi này lâu lắm rồi, Đường Thời cũng không biết trước kia là tình huống gì, y chỉ nghĩ mình mang danh phản đồ, bị Chính Khí tông và Thiên Hải sơn hợp sức truy nã.

Y giết vài tên đệ tử nội môn của Chính Khí tông, sau đó còn giết cháu gái Tuyết Hoàn của lão tổ Thiên Hải sơn, tóm lại y tại Đông Sơn có thể nói là thanh danh bừa bãi, ước chừng đã trở thành sát nhân cuồng chém giết nha?

Lạc Viễn Thương cười hai tiếng: "Sát nhân tội ác tày trời, vong ân phụ nghĩa, cô phụ ân tình giáo dưỡng của sư môn, phản bội sư môn, quy phục tà ma ngoại đạo, chạy trốn khỏi lệnh truy nã của hai môn phái, thật lợi hại."

Đường Thời cũng bật cười theo, "Ta nhớ rõ lúc trước ngươi cũng không đối phó những kẻ của Chính Khí tông, cũng là có nguyên nhân?"

"Đám người kia..." Lạc Viễn Thương tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt loé lên một tia hồi ức, sau đó nói, "Ta chỉ vẫn luôn khinh thường việc làm của những kẻ tự xưng là danh môn chính phái mà thôi, trong mắt của ta, tu sĩ chẳng qua là phàm nhân lợi hại hơn người thường một chút, nhân tính hay bản chất đều giống nhau. Đạo gia muốn thành tiên, muốn đoạn tuyệt với tất cả dục niệm, phật gia muốn thành Phật, cũng muốn lục căn thanh tịnh không sướng khổ, ma tu muốn thành ma, lãnh huyết hiếu sát người thân không nhận, nhưng ngược lại những tên yêu tu đó, phái tu hành của họ độc lập, thứ mà bọn họ theo đuổi, so với chúng ta chân thật hơn nhiều."

"Cho nên ngươi cảm thấy... Yêu tu tốt hơn hả?"

Đường Thời với hắn phi không mà đi, tốc độ đều cực nhanh, Đường Thời có tuyệt chiêu của các trưởng lão của Tẩy Mặc Các là chân đi ngàn dặm, còn có kỹ năng " Há Giang Lăng - Tảo phát Bạch Đế thành", với tốc độ đó, cũng có rất ít tu sĩ ngang cấp có thể so sánh với y rồi, chẳng qua dù sao bên cạnh còn một tên Lạc Viễn Thương, cho nên Đường Thời cũng không dám đi quá nhanh.

Hai người xuyên qua rừng núi, trong bóng đêm tiếng gió gào thét, có pháp bảo phát ra ánh sáng từ phía chân trời hiện lên, lát sau lại biến mất.

Lạc Viễn Thương lắc đầu: "Tu sĩ chẳng qua là sức lực tương đối mạnh, trên bản chất cũng chỉ là phàm nhân. Trừ bỏ một số phật tu nhìn qua tốt hơn một chút, còn lại đều quá dối trá."

"Ngươi có thù hận với Chính Khí tông, có liên quan đến chuyện này à?" Có lẽ Đường Thời đoán được một chút, nhưng lại đoán không ra, chỉ cần biết nguyên nhân là gì thì tốt rồi.

Chính Khí tông kéo đến cừu hận đúng thật là nhiều.

"Phụ mẫu ta chết trong tay một vị lão tổ của Chính Khí tông, trước đó không lâu vừa đi Đất hoang." Lạc Viễn Thương cười đến âm ngoan, lại nhìn Đường Thời.

Đường Thời ánh mắt lóe lên, "Ngươi cũng muốn tham gia hội Tứ Phương Đài?"

" Tham gia." Giọng Lạc Viễn Thương rất trầm ổn, "Mặc dù ta không thể mang theo Điểm Thương môn tham gia, cũng sẽ tìm biện pháp khác."

Cho nên lựa chọn đầu tiên là, mang theo môn phái tham gia, sau đó mới gia nhập môn phái của người khác để tham gia.

Tu sĩ ở bốn núi nhỏ này, trừ phi là đến Xuất Khiếu kỳ được người trên Đất Hoang nhìn trúng chọn đi, nếu không thì là người nổi bật ở hội Tứ Phương Đài được chọn lựa, đây là trường hợp đặc biệt, cũng cơ hồ là bất mãn duy nhất của đám người trong Đất Hoang.

Đường Thời cũng muốn tham gia hội Tứ Phương Đài, chẳng qua y mang thân phận đệ tử, mà Lạc Viễn Thương hiện tại đã trở thành chưởng môn một môn phái.

"Như vậy... Nếu có thể sống sót ở Đông Sơn, chúng ta còn sẽ gặp lại ở hội Tứ Phương Đài."

Đường Thời nhìn thấy phía trước bỗng nhiên có một bóng ma thật lớn xuất hiện, là một đoạn nhai, bọn họ lại tránh sang bên cạnh.

"Qua trường thiên nhai, phía trước đã là sơn môn Chính Khí tông." Lạc Viễn Thương đối với cái này cũng coi như rất quen thuộc.

Đường Thời hiện tại cơ hồ có thể đem "Sơn Hải Kinh" đọc làu làu, đương nhiên cũng biết phía trước là địa phương nào, y hỏi: "Đi xuống hả?"

" Ừm." Lạc Viễn