Chương 11: 'Xuân Hiểu'

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Nhà ăn Kim đường ở Tức Hải Sơn xảy ra chuyện ma quái.

—— không đến nửa ngày, chuyện này cũng đã truyền khắp toàn bộ Thiên Hải môn.

Sự kiện phát sinh ngay lúc đó cảnh tượng được người miêu tả đến mức sinh động như thật, canh mọc bạch ngọc kia là được bưng lên như thế nào, mọc thịt heo kia đẹp cỡ nào, rau cải trắng trong suốt cỡ nào, thịt ngỗng nằm bên trong mỡ ngậy, có thể thấy là ngon miệng cỡ nào, nhưng lại vào lúc mọi người duỗi đũa ra, ngỗng bị vặt sạch lông kia thế nhưng liền đứng lên, rồi có đủ loại, các trường hợp cá biệt mỗi người truyền một kiểu.

Tóm lại, đó là một ngày truyền kỳ.

Sau đó đường chủ Kim đường Sơn Dương Hồ hoài nghi có người quấy rối, chẳng qua điều tra một trận cũng không tra ra cái gì, việc này cũng chỉ có thể truyền trong những lời nghi ngờ không giải quyết được.

Sau khi đôi đũa Đường Thời rơi xuống, lực chú ý của y lập tức cắt đứt, con ngỗng đang khiêu vũ trên bàn, giơ hai cánh, như sợ người khác không chịu ăn mình, không ngờ ngay sau đó trước mắt mọi người tan thành mây khói .

Thật sự không cách nào miêu tả trường hợp đó rốt cuộc có bao nhiều buồn cười, ban đầu mọi người bị mấy con ngỗng sống lại từ trong bát canh dọa sợ, đã ôm lấy đùi người bên cạnh quỷ rống quỷ gọi, nên trong chớp mắt ngỗng sống kia biến mất đều không kịp phản ứng, toàn bộ duy trì tư thế buồn cười.

Sau Khâu Ngải Kiền tha y đi ra, cơ hồ là dùng tốc độ chạy như điên ra khỏi nhà ăn, trở về lau mồ hôi nói với y: " Ôi, may mắn chúng ta chạy trốn nhanh, mấy con quy tôn tử kia, không biết là vị cao nhân tiền bối nào trêu chọc bọn họ, coi như thay chúng ta xả một hơi. Chỉ có điều bọn họ bị như vậy, khẳng định sẽ tìm nơi trút giận, chúng ta chạy nhanh lên liền không có việc gì ."

Đường Thời nhịn không được cho Khâu Ngải Kiền ngón tay cái, "Khâu sư huynh thật sự là thông minh."

Thông minh mẹ nó a! Ngươi chạy trốn nhanh như vậy người khác thật sự sẽ không hoài nghi ngươi sao?

Không sợ đối thủ dạng thần, chỉ sợ đồng đội dạng heo!

Quả nhiên Đường Thời đoán không
sai, buổi chiều đã có người tới tra Đường Thời cùng Khâu Ngải Kiền, chủ yếu vẫn là Khâu Ngải Kiền, đề ra một đống nghi vấn với hắn, thật sự hỏi không ra cái gì, lúc này mới rời đi. Đương nhiên khi bọn họ đi còn có người thuận tay quét dọn một phen.

Đối với loại đệ tử hủ bại này của Kim đường, Đường Thời chỉ có thể đối với bóng dáng bọn họ dựng thẳng ngón giữa.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân cùng chung hoạn nạn, Khâu Ngải Kiền cũng có vài phần tôn trọng Đường Thời, hai người này như hai con rệp, trong cuộc sống bị người khác xem thường, dần dà sinh ra vài phần ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Buổi chiều khi giúp đỡ Đường Thời dựng nhà tranh, Khâu Ngải Kiền nói cho Đường Thời nghe rất nhiều chuyện bát quái của Thiên Hải môn, Đường Thời một bên dựng phòng ở, một bên nghe, cũng biết thêm một ít về Thiên Hải môn.

Khâu Ngải Kiền cầm cây búa nhỏ nhẹ nhàng đập đinh trúc vào cửa, bộ dáng xấu xí không thay đổi nửa phân, hắn cười hắc hắc, nói: " Nơi chúng ta dừng chân này điều kiện tuy rằng đơn sơ, nhưng nhìn qua chẳng phải vẻ ngoài như là thế ngoại cao nhân sao? Ngươi nhìn xem, cánh rừng trúc, nhà tranh mái lá, gió mát trăng sáng a!"

Đường Thời bò lên nóc nhà tranh xới cỏ dừng lại, dùng một loại ánh mắt rất có thâm ý trầm mặc nhìn Khâu Ngải Kiền. Khâu Ngải Kiền cũng bịa không nổi nữa, ha ha cười gượng hai tiếng, liền tiếp tục làm việc.

Kỳ thật Đường Thời cũng không phải được nuông chìu từ bé gì, Khâu Ngải Kiền nói cũng không phải không có đạo lý, rất giống chỗ ở của thế ngoại cao nhân.

Chẳng qua so với đệ tử ở nhà đứng đắn kia, kém không nhỏ đâu.

Chờ đến khi Đường Thời đem cỏ tranh trải hết lên, đã là lúc mặt trời xuống núi, mắt thấy trời tối, lúc này đây, bọn họ cũng đi quán cơm ăn cơm, chẳng qua không giống buổi trưa nhiều đệ tử.

Người làm vườn rau bọn họ đều là ăn bát cơm cuối cùng, dù sao một nơi không có tiếng tăm gì, ăn một bữa cơm cũng thực nghẹn khuất.

Có điều hai người ngược lại nghe được một chút tin tức hữu dụng: "Các ngươi có nghe nói gì không? Lão già làm rau Trọng Khánh phải về."

"Hừ, lão già kia tâm cao ngất, có điều chỉ là Luyện khí tầng tám, còn muốn Trúc cơ? Hắn vẫn nên đi trồng rau đi!"

"Ha ha "

"Trọng khánh là ai?" Trên đường trở về, Đường Thời nhịn không được hỏi Khâu Ngải Kiền.

Khâu Ngải Kiền hừ một tiếng, nói rằng: "Là một lão già thực đáng ghét, chỉ biết áp bức người, giống như quỷ hút máu. Ngươi cho rằng ta vì sao phải đến cái vườn này? Tốt xấu gì ta hiện tại cũng là luyện khí tầng năm, nhiều năm khổ tu như vậy, đều bị phá hủy ở nơi này của lão đầu tử! "

Nhìn xem Khâu Ngải Kiến rất oán hận đối với lão đầu, có điều dù sao Đường Thời chưa từng thấy qua lão già Trọng Khánh kia, cũng không có ý kiến gì để phát biểu.

Bọn họ một đường trở về, trong lúc đó Khâu Ngải Kiền sẽ giới thiệu với y phía đông trồng cái gì, phía tây trồng cái gì, để Đường Thời biết về sau còn cẩn thận, linh thảo không phải người nào cũng có thể sử dụng, nhất là hai người bọn họ.

Mấy thứ linh thảo của Kim đường, đều có trận bảo hộ, ai nếu có ý muốn trộm cắp, không bị tóm thì không sao, bị tóm thì cũng chỉ có một con đường chết.

Đường trở về vườn rau phía sau núi Tức Hải Sơn, mặt trời đã xuống núi, có chút tối tăm, có điều Đường Thời và Khâu Ngải Kiền đều là Luyện khí kỳ, đi đường cũng không ảnh hưởng gì.

Ước chừng bởi vì nói đến chuyện thương tâm trước kia, Khâu Ngải Kiền đột nhiên hỏi: " Ta xem ngươi cũng là Luyện khí kỳ, đệ tử ngoại môn trước khi nhập môn có thể tới Luyện khí kỳ thật sự không nhiều lắm, ngươi như thế nào lại bị phân đến ngoại môn?"

Đường Thời có chút xấu hổ, vuốt mũi của mình, " Lúc ta tiến vào Thiên Hải môn, mới chợt bỗng nhiên đến Luyện khí kỳ, ta thiên phú rất kém cỏi, những kẻ thương lượng cửa sau vào của Đường gia trong truyền thuyết kia, trong đó cũng có ta. "

Khâu Ngải Kiền nhất thời thay đổi loại ánh mắt nhìn Đường Thời, đập y một cái, vui đùa vừa cười nói: " Tiểu tử ngươi có chút trâu bò a, vẫn là đơn vị liên quan!"

Lần này, đến phiên Đường Thời cười gượng.

Nói một phen như vậy, tất cả mọi người xem như hiểu biết lẫn nhau về chuyện của đối phương, cho nên thực nhanh liền quen thuộc, cũng không có cảm giác bất hòa gì.

Tu Chân giới, tựa hồ cũng không phải tàn khốc như vậy, có chút vị nhân tình.

Chẳng qua, lúc trở về nhà tranh bên vườn rau, lại phát hiện có người đứng trước phòng, Đường Thời còn chưa thấy rõ ràng, Khâu Ngải Kiền cũng đã hành lễ bái: "Trọng Khánh sư thúc, nghe nói ngài trở lại, thật không ngờ sớm đến như vậy."

"Hừ, ngươi là ước gì ta sẽ không tới đi?" Người nọ xoay người lại, khuôn mặt có chút âm lãnh của người trung niên, tóc mang chút hoa râm, nói chuyện âm điệu cũng thực bình thường, sau đó hắn duỗi tay về phía Khâu Ngải Kiền, "Giao ra đây đi."

Khâu Ngải Kiền thân hình nhất thời cứng ngắc một chút, từ góc độ của Đường Thời có thể nhìn thấy cằm hắn buộc chặt, cắn chặt khớp hàm.

Sau một lúc lâu, Khâu Ngải Kiền từ trong tay áo lấy ra một cái túi nhỏ, cũng không biết bên trong chứa cái gì, hắn đang muốn giũ ra gì đó từ trong cái túi nhỏ kia, nhưng trong nháy mắt đã bị Trọng Khánh đoạt đi.

Chỉ nghe Trọng Khánh ở trong bóng tối cười lạnh một tiếng, " Chỉ dựa vào ngươi cũng xứng muốn dùng linh thạch? Phi! Về sau quyền chưởng khống vườn rau vẫn là cho ta, sáng sớm ngày mai, quán cơm muốn tới đặt thực đơn. Ngươi làm cỏ tưới nước cho tốt, mua thuốc sát trùng thì để ta. "

"...Vâng, mọi việc đều nghe Trọng Khánh sư thúc." Khâu Ngải Kiền thế nhưng bật cười, bộ dáng ngươi nói làm như thế nào thì ta sẽ làm như thế đó, rất giống chó săn nịnh bợ lấy lòng.

Trong lúc này, Đường Thời cuối cùng hiểu được.

Túi nhỏ mới vừa rồi hẳn là linh thạch Khâu Ngải Kiền dành dụm, chẳng qua là có khả năng liên quan đến vườn rau xanh này, có lẽ ở trên truyền xuống khoản tiền mua thuốc sát trùng và các hạng mục công việc liên quan khác.

Lúc buổi trưa, y nghe người ta nói
Trọng Khánh là vì Trúc cơ, mới mượn lý do mua mầm móng rời núi, hiện tại về muốn lấy thứ tốt từ trong tay cu li Khâu Ngải Kiền này, còn không biết là những thứ tốt gì.

Trọng Khánh suy nghĩ nắm linh thạch trong tay, hừ hừ rời đi, lưu lại Khâu Ngải Kiền bỗng nhiên hung hăng đập thúy trúc bên cạnh một phen, lá trúc rơi xuống rất nhiều.

Đường Thời cũng không biết nên nói cái gì.

Im lặng hồi lâu, Khâu Ngải Kiền cũng nguôi ngoai, mạnh mẽ thở một hơi, " Ngươi cũng đừng lo lắng cho ta, vừa mới bước vào Tu Chân giới đều ngây ngốc giống ngươi, nhìn thấy người nào cũng đi đồng tình, ngươi hẳn nên đồng tình nhất là bản thân."

Đường Thời vẫn là không biết nói gì hơn, chỉ có thể giả ngu cười cười.

Khâu Ngải Kiền nhìn thấy y ngốc cũng không biết nên nói cái gì, "Ngày mai sư thúc dậy sớm, chúng ta cũng phải dậy sớm. Hôm nay sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai dậy sớm, ngươi sẽ biết lão đầu tử này có bao nhiêu dọa người. "

Đường Thời cuối cùng vẫn ngủ không được, bên trong nhà tranh vừa mới dựng, có một loại hương trúc thực thanh tỉnh, làm cho người vừa ngửi liền tỉnh ngủ.

Hôm nay thu hoạch rất lớn, Đường Thời tĩnh tâm tổng kết một loạt kết quả thí nghiệm hôm nay, cho ra ba kết luận:

Thứ nhất, trong thơ 'Trùng nhị bảo giám', khi ý cảnh trong thơ phù hợp hoàn cảnh, có thể phát huy uy lực càng lớn;

Thứ hai, hoàn cảnh thay đổi, thứ xuất hiện bên trong câu thơ cũng sẽ căn cứ hoàn cảnh làm ra biến hoá tương ứng, tỷ như mấy con vịt vặt sạch lông trong canh.

Thứ ba, một câu thơ cùng một bài thơ hoàn chỉnh có khác nhau, một câu thơ chỉ có thể biến ra một con ngỗng, nhưng khi Đường Thời đọc xong một bài hoàn chỉnh, ngỗng sẽ có biến hóa, tỷ như sau lại mọc lông rậm, đứng lên.

Nắm những bí quyết được tổng kết này nhớ kỹ, Đường Thời mở ra hai tay của mình nhìn nhìn, tay trái vẫn là màu đỏ 'Trùng Nhị bảo giám', tay phải ấn ký bút lông vẫn không có bất kỳ thay đổi gì.

Đường Thời đem chân lực rót vào trong tay trái, bảo giám từ từ xuất hiện, Đường Thời bỗng nhiên chú ý tới một câu nói ở phần mục lục kia.

Nhân sinh ba cảnh, thơ từ ba cảnh —— vọng cảnh, khổ cảnh, ngộ cảnh.

Bỗng nhiên như có một loại cảm giác phúc chí tâm linh, thì ra thứ này cũng có cảnh giới của chính nó!

[]: Phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng tỏ.

Như vậy hiện tại mình hẳn chỉ có thể xem như là nhập môn "Vọng cảnh" đi?

Đường Thời cười khổ một tiếng, sau đó mở ra trang thứ nhất 'Vịnh nga' câu đầu tiên có ba chữ " Nga" biến thành màu đỏ, cũng có nghĩa Đường Thời đã vào tu luyện tầng một đối với 'Trùng nhị bảo giám', vì thế Đường Thời đọc một câu, biến ra ba con ngỗng sống.

Thật tốt.

Y thu hồi chân lực, ba con ngỗng sống qua một hồi lâu mới biến mất, thời gian dừng lại cũng dài hơn.

Vào lúc này, Đường Thời bắt đầu nghi hoặc, y bây giờ rốt cuộc là xem như ảo thuật hay là cái gì đây?

Không rõ ràng lắm, cũng lười quản, bản thân là Luyện khí tầng một nghĩ nhiều như vậy làm gì? Luyện đến tầng trên có thể nghĩ lại nghĩ đi.

Có điều tác dụng của 'Vịnh nga' này, cũng chỉ giới hạn như thế, mỗi lần đều chỉ có thể biến ra ngỗng sống, có lẽ đợi đến lúc thực lực mình tăng lên về sau sẽ có tác dụng tốt để khai phá chăng?

Nghĩ như vậy, Đường Thời mở ra trang kế tiếp, vẫn là bộ dáng rách nát cổ xưa kia, như bị cái gì phong ấn. Bài thơ này thật sự quá quen thuộc, ai cũng biết, đọc qua sách đều biết.

" Xuân miên bất giác hiểu,

Xứ xứ văn đề điểu.

Dạ lai phong vũ thanh.

Hoa lạc tri đa thiểu? "

[]: Dịch thơ: " Giấc xuân sáng chẳng biết,
Chốn chốn tiếng chim kêu.
Đêm qua nghe mưa gió,
Hoa rụng ít hay nhiều? "

Dịch nghĩa: Say sưa giấc xuân không biết trời đã sáng,
Khắp nơi vang lên tiếng chim hót.
Đêm qua có tiếng gió và mưa,
Hoa rụng không biết bao nhiêu?

( Xuân Hiểu - Mạnh Hạo Nhiên )

Kỳ thật phẩm vị tinh tế, thơ này mới là ngắn gọn súc tích, lại có một loại ý cảnh tuyệt vời.

Đường Thời mỉm cười, tinh tế nhấm nuốt một phen.

Khi y đọc xong bài thơ này, toàn bộ 'Trùng nhị bảo giám' bỗng nhiên tuôn ra một luồng ánh sáng bạc, chói mắt không thể nhìn gần, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt liền tiêu giảm, lúc nhìn lại, trang sách lạc đầy tro bụi ban đầu thế nhưng rực rỡ hẳn lên, thư hương mặc khí, trong nháy mắt giống như thủy triều vọt tới.

[]: thư hương mặc khí: sách thơm mùi mực