Chương 52: Lĩnh ngộ trong giấc ngủ say ( Kết )

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Với hai đệ tử Kim Đan, Tẩy Mặc các vốn đã có thể coi là số một số hai trên toàn Nam sơn, mà giờ đây Đỗ Sương Thiên kết đan một lần nữa, lại càng làm cho danh vọng của Tẩy Mặc các tăng lên một bậc.

Đương nhiên, thân là người nổi bật nhất trong lứa đệ tử mới của ngoại môn, độ nổi tiếng của Đường Thời cũng liên tục tăng lên, ví dụ như những quyển trục hắn chế tạo ra — trước đây chỉ làm một quyển trục nhị phẩm đã vô cùng khó khăn, mà bây giờ chỉ cần tuỳ tay vẽ một bức là thành.

Tay nghề chế tạo quyển trục của Đường Thời ngày càng thuần thục, nhưng chung quy vẫn không thể chạm tới ngưỡng cửa Mặc sư tứ phẩm, có một số chuyện còn phải phụ thuộc vào cơ duyên. Nghe nói quyển trục tam phẩm và tứ phẩm đều có hiệu quả công kích không tệ, Đường Thời vẫn luôn suy xét làm cách nào để có thể phong ấn hiệu lực của "Hoa lạc tri đa thiểu" vào trong quyển trục...

Đây vốn là một việc khó xử lý, nhưng chẳng bao lâu sau cơ hội phát triển đã tới.

— Chớp mắt đã tới thời điểm Tẩy Mặc các hợp tác với Bách Luyện đường.

Đường Thời là đệ tử ngoại môn duy nhất được tuyển chọn, đi cùng với y là năm đệ tử nội môn.

Nếu nói Dương Minh môn là môn phái có sức chiến đấu lớn nhất Nam sơn, vậy thì Tẩy Mặc các và Bách Luyện đường chính là ban hậu cần duy trì và hỗ trợ cho sức chiến đấu đó.

Việc hợp tác giữa Bách Luyện đường và Tẩy Mặc các đã bắt đầu từ rất lâu, nếu muốn tìm tòi rõ nguồn gốc thì chỉ sợ phải lội ngược về mấy ngàn năm trước, chuyện này Đường Thời cũng là nghe Yến Hồi Thanh nói mới biết.

Bách Luyện đường là một tông môn luyện khí, mà Tẩy Mặc các lại là môn phái Mặc sư chuyên nghiệp, thực ra hai bên hoàn toàn có thể quy về cùng một ngành, đều là luyện khí cả, chỉ khác nhau một chút mà thôi.

Sự hợp tác giữa bọn họ là một dạng bổ sung cho nhau.

Lực công kích của quyển trục không đủ mạnh vẫn luôn là vấn đề của Tẩy Mặc các, vì vậy cứ cách một thời gian họ lại phái người tới Bách Luyện đường. Nói là hợp tác, mà thực ra là đi thỉnh kinh, nhìn xem nhà người ta làm thế nào để gắn những trận pháp lợi hại lên vũ khí.

Biết được điều này, Đường Thời liền hiểu rõ mục tiêu của Tẩy Mặc các — thực chất bọn họ đang muốn biến quyển trục trở thành một tồn tại không thua kém pháp bảo.

Đúng là một môn phái đầy dã tâm, nhưng lại rất hợp ý Đường Thời.

Mà quan trọng nhất là Bách Luyện đường không phải không biết ý đồ này của họ, nhưng vẫn cung cấp hỗ trợ, từ đó có thể thấy giữa hai bên có nhiều chỗ có thể giúp nhau bổ sung, tham khảo, thậm chí là kiểm chứng, xác nhận.

Nói cho cùng thì luyện khí và quyển trục vẫn luôn có điểm tương đồng, pháp bảo đẳng cấp cao đều có linh tính, trong khi chỉ cần quyển trục cấp thấp cũng đã có linh tính rồi, điểm này có thể nói là rất hiếm có.

Lần hợp tác này là người của Tẩy Mặc các đến Bách Luyện Đường học tập.

Mặc dù Đường Thời là Mặc sư cấp thấp nhất, nhưng hắn lại có tu vi trung kỳ Trúc Cơ, đến Bách Luyện đường cũng không bị xếp vào loại yếu kém.

Ngày đó, dưới sự dẫn đường của Đỗ Sương Thiên, bọn họ xuống núi Chiêu Diêu, hướng thẳng tới phía đông. Bách Luyện đường ở bên kia đã nhận được tin tức từ trước, nên phái người xuống dưới sơn môn nghênh đón họ.

Giữa người của hai môn phái hoàn toàn không có ngăn cách, chỉ sau một lát đã hoà hợp với nhau.

Đỗ Sương Thiên từ phía sau đi tới, giải thích với Đường Thời: "Chúng ta đã hợp tác như vậy rất nhiều năm rồi, mọi người đều như người cùng một nhà cả, vừa thấy mặt đã thân thiết là bình thường. Trong tứ sơn Đông Tây Nam Bắc, chỉ Nam sơn là nơi có tình người nhất."

Không chỉ là người, mà đến cả những môn phái ở nơi này cũng rất khác biệt.

Ba tông môn lớn sắp xếp cực kỳ hợp lý, thậm chí không lo phát sinh bất cứ mâu thuẫn hay xung đột nào.

Đường Thời chỉ gật đầu cười, cố gắng thích ứng với hoàn cảnh mới này.

Bách Luyện đường là môn phái lấy luyện khí làm chủ đạo, chưởng môn là một người râu đỏ mũi cà chua*, nhưng lại có một đôi mắt đầy sắc bén. Lúc này hắn đang đứng tại đại sảnh của sơn môn chờ bọn họ, thấy họ tới liền vui vẻ cười: "Cuối cùng các bằng hữu trẻ tuổi của Tẩy Mặc các cũng tới rồi. Một đợt hợp tác lại bắt đầu, hy vọng chúng ta sẽ thu hoạch được nhiều thứ mới mẻ."

*Mũi cà chua hay mũi đỏ (Rosacea) là một bệnh chứng hay gặp ở người da trắng và da vàng, triệu chứng là có các đám màu hồng hoặc màu đỏ do sung huyết, giãn mao mạch xuất hiện trên mũi.

Làm đại đệ tử nội môn, người đứng ra tiếp chuyện tất nhiên là Đỗ Sương Thiên. Hắn vừa chín chắn vừa không kiêu ngạo, là người thích hợp nhất để ứng phó với những trường hợp như thế này. Đỗ Sương Thiên bước tới phía trước, chắp tay nói: "Vãn bối bái kiến Xích Viêm đạo trưởng. Chúng ta tới muộn, để đạo trưởng chờ lâu rồi."

"Các ngươi đâu có tới muộn, rõ ràng là ta chờ ở đây sớm quá." Xích Viêm đạo trưởng cười ha hả, sau đó liền nâng tay mời họ đi vào.

Phong cách của Bách Luyện đường hoàn toàn khác hẳn Tẩy Mặc các.

Đại điện được trang trí bởi hoa văn dã thú thô ráp, tràn đầy mỹ cảm hoang dã rực lửa, phần lớn các đệ tử bên trong cũng đều lưng hùng vai gấu, trông ai cũng rất mạnh mẽ. Có thể coi là một đặc điểm của luyện khí chăng? Không có sức mạnh thì luyện khí kiểu gì?

Đường Thời lẳng lặng đánh giá, không ngờ Bách Luyện đường còn chuẩn bị chỗ ngồi cho bọn họ, vị trí là một dãy ghế bên trái trước mặt Xích Viêm đạo trưởng. Mọi người lần lượt ngồi xuống theo thứ tự từ Đỗ Sương Thiên đến Diệp Thuấn, cuối cùng là một người mặc quần áo hoàn toàn khác những người còn lại, chính là Đường Thời.

Bách Luyện đường không phải là chưa nghe nói tới Đường Thời, dù sao thì danh tiếng của hắn cũng đã lan khá xa. Đặc biệt là việc mới nhập môn chưa tới nửa tháng đã trở thành Mặc sư nhị phẩm, tốc độ này quả thực khiến người ta sợ tới trợn mắt há mồm. Dù sau này tiến bộ của Đường Thời không còn khoa trương như thế nữa, nhưng đó cũng chỉ là so với chính y mà thôi, còn nếu so sánh với người khác thì tốc độ của y vẫn cao đến bất thường.

Trong mắt người ngoài thì Đường Thời chính là một nhân vật truyền kỳ. Mọi người đều biết, đệ tử nội môn chỉ có năm người, nhưng giờ lại nhiều thêm một người tham gia hợp tác nghiên cứu, chắc chắn không phải ai khác ngoài Đường Thời.

Tất cả mọi người đều đang đánh giá Đường Thời, muốn xem xem tên này dư ra một đôi mắt hay nhiều thêm một cái miệng. Nhưng mà nhìn trái ngó phải, liếc ngang quét dọc, không phải cũng chỉ là dáng vẻ bình thường thôi sao? Đâu thấy có gì khác biệt hơn người.

Diệp Thuấn ngồi cạnh Đường Thời ở cuối hàng. Việc nói chuyện hàn huyên đã có Đỗ Sương Thiên và Bạch Ngọc ngồi ở đầu lo, hai người họ thủ đoạn không tồi, am hiểu xã giao, nên mấy người còn lại chỉ cần ngồi sau nghe là được. Nhìn Đường Thời nghiêm túc lắng nghe, Diệp Thuấn không nhịn được cười: "Thực ra nội dung mỗi năm đều là như vậy, chẳng có gì mới mẻ cả."

Đường Thời thầm nghĩ thấy cũng đúng, suy cho cùng cứ một thời gian lại tới liên hệ cảm tình, vậy thì hẳn là cũng thường xuyên nói mấy lời này.

Nhưng đột nhiên, đề tài lại thay đổi.

"Lúc các ngươi đi, Tô chưởng môn có nhắc tới hội nghị Thiên Ma tứ giác không?" Xích Viêm đạo trưởng nhíu mày hỏi.

Đỗ Sương Thiên là đại đệ tử nội môn, hẳn nhiên sẽ được Tô Hàng Đạo dặn dò những chuyện quan trọng. Nghe Xích Viêm đạo trưởng nói xong, hắn trầm mặc một lát rồi mới trả lời: "Tô chưởng môn có nói qua, đồng thời cũng dặn vãn bối nhắn cho ngài — hiện giờ tình hình còn chưa rõ ràng, tốt nhất mọi người vẫn nên án binh bất động."

Hội nghị Thiên Ma tứ giác?

Đường Thời mới chỉ nghe nói qua về Thiên Ma tứ giác. Nếu phân chia chặt chẽ thì nơi đó hẳn phải nằm trong phạm vi của Đại Hoang, tuy là vùng đất không ai quản lý nằm ở nơi giáp ranh giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang, nhưng suy cho cùng thì vẫn mạnh hơn Tiểu Hoang vài phần. Chỗ đó xưa nay là nơi tụ tập của đám Ma tu, sao giờ lại còn có... "Hội nghị Thiên Ma"?

Tiếng nói của Ân Khương vang lên: "Trước là Yêu tu có động tĩnh kỳ lạ, bây giờ thì Ma tu cũng bắt đầu rục rịch, xem ra Đạo gia các ngươi khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi."

Giọng nàng không giấu được vẻ vui sướng khi người gặp nạn, nhưng Đường Thời nghe xong lại chẳng có cảm giác gì, chứ nếu đổi thành một người tu Đạo khác, hẳn là sẽ muốn chém chết Ân Khương cho hả giận. Ân Khương là Yêu tu, vốn đã chẳng có ấn tượng tốt với nhân loại, mà Đường Thời cũng không gò ép. Hơn nữa đang ở đây, hắn cũng không thể có phản ứng gì, nên chỉ im lặng nghe Ân Khương nói mà thôi.

"Ta còn nhớ khi ngươi mới tới Nam Sơn có gặp một Ma tu tên là Thường Lâu. Kẻ này không đơn giản, theo ta nghĩ thì hắn cũng là người của Thiên Ma tứ giác." Ân Khương nhớ tới chuyện này, thực ra nàng cũng không có manh mối gì, "Ngàn năm trước cũng đã từng có trường hợp tương tự, nhưng lần đó được coi là kiếp nạn của Đạo tu các ngươi, thậm chí đến cả Tiểu Tự Tại Thiên cũng suýt nữa sụp đổ, bị chôn vùi trong Đông hải. Không biết lần này sự tình sẽ như thế nào đây?"

Ân Khương kể chuyện bằng ngữ điệu vừa hứng thú vừa hoài niệm, nhưng Đường Thời vẫn không đáp lại nàng.

Y cho rằng Ân Khương còn muốn nói tiếp, nhưng nàng lại hoàn toàn im lặng.

Vì thế Đường Thời bèn chuyên tâm theo dõi sự tình trước mắt. Đỗ Sương Thiên đã nói xong rồi, giờ là thời gian cho đám tiểu bối bọn họ giao lưu. Ngồi đối diện là một nhóm đệ tử Bách Luyện đường cùng độ tuổi với họ, hai bên có vẻ đã quen biết từ trước.

"Đỗ huynh, lâu ngày không gặp, ta còn chưa chúc mừng ngươi kết đan một lần nữa." Một nam tử mặc áo bào đỏ thẫm cười sang sảng, tiến tới nói chuyện với Đỗ Sương Thiên.

"Đỗ Sương Thiên chắp tay làm lễ, "Chúc Hằng huynh quá lời rồi, kẻ hèn tu vi kém cỏi, sao bằng được Chúc huynh."

Tu vi của gã Chúc Hằng kia là gì? Đường Thời bỗng thấy hứng thú, Bạch Ngọc nói nhỏ bên tai hắn: "Trung kỳ Kim Đan."

Đường Thời lập tức cảm thấy da đầu tê rần, đột nhiên rất muốn hỏi một vấn đề cực kỳ không lễ phép: Chúc Hằng sư huynh, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

Nhưng thực ra thì, câu hỏi này không có ý nghĩa gì nhiều trong giới tu chân. So với thực lực chân chính, thiên phú như thế nào cũng là vô dụng.

Đảo mắt một vòng là thấy, có không ít người mà Đường Thời không thăm dò được tu vi. Quả nhiên là thực lực càng tăng lên, tiếp xúc càng nhiều người, mới càng thấy rõ núi cao còn có núi cao hơn, con đường y phải đi vẫn còn rất dài.

Mọi người hàn huyên một lúc, sau đó người của Bách Luyện đường dẫn họ vào bên trong môn phái. Chúc Hằng nhìn đến Đường Thời, bèn nói: "Tuy các ngươi đã đến Bách Luyện đường rất nhiều lần, nhưng hôm nay lại có một gương mặt mới, vậy thì để chúng ta làm cho trọn lễ nghĩa chủ nhà, dẫn mọi người đi tham quan vậy."

Đường Thời biết hắn làm thế là vì mình, liền chắp tay cảm ơn: "Đa tạ Chúc sư huynh đã quan tâm."

Không thể không nói, cảm giác tồn tại của Đường Thời càng ngày càng cao. Trong mắt Bách Luyện đường, người như hắn rất có khả năng sẽ trở thành Bạch Ngọc, thành Đỗ Sương Thiên thứ hai, thậm chí có thể còn lợi hại hơn...

Dù mặt ngoài hoàn toàn không thấy có gì đặc biệt, nhưng chỉ bằng thân phận đệ tử ngoại môn mà có thể đến đây, đã chứng tỏ Tẩy Mặc các rất coi trọng Đường Thời.

Bọn họ từ trước núi đi đến sau núi, liền nhìn thấy một quảng trường rất rộng, ở giữa là một hố lửa trũng sâu xuống. Trong hố là lửa lớn thiêu đốt hừng hực, mặt đất xung quanh hố cũng nhuốm một màu đỏ, tựa như bị lửa nóng dung hoà.

Chúc Hằng giải thích: "Đây chính là căn cơ tạo nên Bách Luyện đường chúng ta. Ngọn lửa này chính là từ trên trời giáng xuống, cháy suốt trăm ngàn vạn năm chưa từng dập tắt, dùng để luyện khí rất tốt, bình thường đệ tử Bách Luyện đường đều lấy lửa từ nơi này để luyện khí."

Được trời cao ban tặng, từ đó mới có Bách Luyện đường của ngày hôm nay.

Lúc đi qua quảng trường, Đường Thời ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sau đó lại quay đầu nhìn thế núi xung quanh, cảm thấy toàn bộ nơi này là một vùng trũng xuống, mà chỗ trũng sâu nhất chính là hố lửa ở giữa kia. Lửa này chính là thiên hoả, bọn họ chỉ đi ở rìa quảng trường mà đã thấy nóng bức khôn kể, không biết nếu đến gần trung tâm thì còn nóng đến mức nào.

Trong lòng y nổi lên nghi hoặc, ở đây có lửa, lại còn là thiên hoả quý giá như vậy, mà không có ai tơ tưởng sao?

Dường như nhìn ra suy nghĩ của Đường Thời, Chúc Hằng cười một tiếng: "Trên quảng trường này có đại trận do chính tay lão tổ đã tiến vào Đại Hoang các thiết lập, người bình thường dù có muốn cũng không thể đoạt mồi lửa, diệt tông môn của chúng ta được."

Lại là Đại Hoang các...

Đường Thời gật gật đầu, không biểu lộ tâm tư.

Người của Tẩy Mặc các được sắp xếp ở tại một tiểu viện thanh tĩnh, Đường Thời cũng có một gian phòng cho riêng mình. Phòng trông đơn giản, nhưng có thể thấy là đã được bài trí chu đáo.

Y vừa ngồi xuống đã nghe thấy Ân khương nói: "Ngọn lửa kia thật ra cũng khá tốt... Ngươi đã tới Bách Luyện đường, hay là nhân tiện luyện sợi lông phượng hoàng của ngươi thành bút đi."

Giữa Mặc sư tam phẩm và tứ phẩm có một bức tường lớn chắn ngang, Đường Thời cũng không biết bao giờ mình mới có thể làm ra quyển trục tứ phẩm. Chưởng môn nhà họ nói rằng, quyển trục tứ phẩm trở lên đều là vật quý hiếm hàng thật giá thật, nhất định phải có cảm ngộ mới có thể làm thành. Nghi thức hoạ thường có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nhưng không có nghĩa cứ làm là có thể thành công.

Người chế tác nhất định phải hiểu thấu đáo tác phẩm từ trước khi bắt đầu, vào khoảnh khắc hắn đặt bút vẽ, trong đầu đã phải có toàn bộ kết cấu của bức tranh, đồng thời đã dự đoán cụ thể được uy lực của bức vẽ sau này, đó chính là cảnh giới "Có sẵn tất cả trong đầu"* trong truyền thuyết. Chỉ cần khi đặt bút hắn có bất cứ một suy nghĩ không chắc chắn nào — ví như không biết lần này có thể thành công hay không, không biết tranh vẽ ra đạt cấp mấy, hay hy vọng vẽ tốt một chút... thì đều không thể thành công.

*Nguyên văn là "hung hữu thành trúc", nghĩa là "trong lòng đã có sẵn hình ảnh cây trúc". Thành ngữ này bắt nguồn từ một hoạ sĩ thời Tống tên Văn Dữ Khả, nổi tiếng với khả năng vẽ trúc. Theo lời ông, hình ảnh cây trúc đã luôn in hằn trong tâm trí, mỗi lần vẽ, ông chỉ là vẽ lại những hình ảnh có sẵn trong đầu mình.

Nếu có một ngày, Đường Thời có được linh cảm, biết quyển trục tứ phẩm mà hắn cần làm trông như thế nào, hay có thể nói là y muốn vẽ một bộ y phục ra sao, khi đó hắn sẽ có thể xuống núi rèn luyện.

Xuống núi không phải để hoạ thường, mà là để chuẩn bị cho việc hoạ thường.

Đây là một ranh giới, ranh giới mà các đệ tử có thể hoạt động hoàn toàn độc lập với môn phái.

Bọn họ cần phải tự tay tìm nguyên liệu, chế tạo một cây bút vẽ hoàn toàn phù hợp với mong muốn của mình, chọn dùng những loại màu vẽ mình ưa thích, hoặc là bất cứ một loại công cụ nào có thể giúp mình hoàn thành quyển trục tứ phẩm.

Hiện tại Đường Thời đang ở trong giai đoạn mấu chốt này, các trưởng lão của Tẩy Mặc các cũng biết hắn đang lâm vào một bình cảnh mang tính quyết định, vậy nên mới lựa chọn phái y tới Bách Luyện đường.

Chỉ cần có một chút cơ hội giúp y có thể ngộ ra được gì đó từ việc luyện khí, nhờ đó trở thành Mặc sư tứ phẩm, thì tâm tư của họ cũng đã không uổng phí.

Đường Thời biết suy tư của họ, nhưng thực sự y không có bất cứ một ý tưởng nào với quyển trục tứ phẩm.

"Ân Khương, nếu ta cứ mãi không có được linh cảm gì về quyển trục tứ phẩm, thì có lẽ ngươi cũng chỉ có thể ở trong hộp cả đời." Đường Thời nửa đùa nửa thật.

Ân Khương chỉ cười: "Cơ duyên đâu có dễ tìm như vậy. Mấy tên sư huynh nội môn của ngươi cũng đâu phải chỉ tốn một hai năm là có thể tìm được linh cảm. Ngươi mới vẽ được có mấy quyển trục mà giờ đã nói những câu như vậy, thiếu tự tin hả?"

Đường Thời nhìn qua cửa sổ, hướng mắt về nơi xa, "Là biến đổi về lượng gây nên biến đổi về chất sao?"

Ân Khương không hiểu y đang nói gì, bèn không thèm phản ứng.

Một lát sau, có người gọi Đường Thời cùng đi ra ngoài ăn cơm, cũng chính là đi xây dựng tình hữu nghị với Bách Luyện đường, nhân tiện bàn về việc họ cần làm sắp tới. Hoá ra hiện giờ Bách Luyện đường đang có một hạng mục công việc rất lớn — Bát Bảo Như Ý Huyền Thiên chiến xa.

Nghe đến cái tên này, Đường Thời hơi giật mình, chiến xa