Chương 37: Thiên Phật

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tại lúc không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, Lạc Viễn Thương sẽ không dễ dàng ra tay.

Hiện tại Chính Khí tông chỉ còn một người.

Dương Văn lẻ loi một mình, nhưng cũng vì chỉ còn một mình, cho nên mới phải cẩn thận.

Vào lúc một người không còn đường để đi, thường sẽ lựa chọn hướng cực đoan, cho nên hiện giờ Dương Văn không còn bình thường, ngược lại càng thêm đáng sợ.

Con thỏ nóng nảy cắn người, chó cùng rứt dậu, Dương Văn nóng nảy có thể làm gì, Đường Thời không rõ ràng lắm, hắn đến gần, rồi sau đó dừng lại.

Đường Thời nhìn về phía Lạc Viễn Thương, thấy hắn chậm chạp không động thủ có chút ngạc nhiên.

Mà Lạc Viễn Thương vừa mới thu tầm mắt từ chỗ Thị Phi về, ánh mắt của hòa thượng kia như có thể nhìn thấu thứ gì, ngược lại khiến Lạc Viễn Thương bắt đầu chột dạ.

Hắn nhớ tới lê linh thi, trúng độc không chết, Thị Phi quả là ngoại tộc.

"Ngươi động thủ, vẫn là ta động thủ?" Lạc Viễn Thương chợt cười hỏi Đường Thời.

Đường Thời thầm so đo trong lòng, y không nhất định phải dùng cách đứng đắn trực diện mà thắng, bởi vì —— những kẻ xung quanh đã sắp đến.

Kỳ thật hiện giờ mới thấy những người này, Đường Thời lại thấy kỳ quái.

Y với Thị Phi đi một đường trôi nổi không tăng tốc, dựa vào tốc độ của băng trôi lại đến nơi đầu tiên, đấy mới là kỳ quái.

Dù sao lúc này cũng không phải lúc nghĩ nhiều, Đường Thời nhìn Dương Văn đề cao cảnh giác, cảm xúc đau đớn vì sư đệ chết đi cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt mà thôi. Vì tư lợi, thiên tính của con người là luôn nghĩ về mình nhất.

Tại điểm này, triết học của Đường Thời hoàn toàn giống Dương Văn.

Ngoài dự kiến của Lạc Viễn Thương, Đường Thời không nói ai động thủ, ngược lại vẻ mặt thoải mái mà nói: "Dương Văn sư huynh này, nói thế nào đi nữa Chính Khí tông cũng là môn phái quan trọng của Đông Sơn, ta không dám giết ngươi, dù sao người quanh đây đều nhìn, ta đi ra ngoài cũng không muốn bị người đuổi giết, người tu đạo coi trọng lời thề nhất, không bằng ngươi ta cùng thề thế nào?"

"Ngươi điên rồi?!" Lạc Viễn Thương nghe xong, mở to mắt như nhìn đứa ngốc mà nhìn Đường Thời.

Đường Thời lại nói: "Lạc sư huynh, Điểm Thúy môn cũng là môn phái nhỏ, giết Dương Văn chỉ sướng trong chốc lát, chẳng qua, ngươi có thể bảo chứng sư môn của mình ngày sau không bị lọt vào trả thù hay sao? Ngươi có thể tránh được, sư môn của ngươi thì sao?"

Thái độ của Đường Thời chợt thay đổi, khiến Lạc Viễn Thương hoàn toàn không thể hiểu được.

Ngay cả Thị Phi ở đằng xa cũng nhíu mày, không đoán ra được Đường Thời đang nghĩ gì.

Theo Thị Phi, Đường Thời là kẻ không coi trọng vinh nhục của sư môn, huống chi cái gọi là sư môn này kỳ thật chẳng ban cho Đường Thời chút ít ân huệ nào?

Hắn tận mắt thấy Đường Thời bị đồng môn tính kế ức hiếp, cho nên sẽ không tin lời này của Đường Thời.

Nhưng ánh mắt của Thị Phi lại chỉ thấy Đường Thời một thân bằng phẳng, đáy mắt sạch sẽ, vô cùng quang minh lỗi lạc.

Giờ khắc này, Thị Phi bỗng nhiên cảm thấy mình là kẻ lấy tim tiểu nhân đo lòng quân tử.

Dù sao, trong lòng Đường Thời tự có so đo, chắc là sẽ không làm ẩu.

Dáng vẻ này của Đường Thời đã khiến Thị Phi tin tưởng, đương nhiên có thể khiến Dương Văn tin.

Trước đó Dương Văn còn muốn dùng tư thế liều mạng cùng chết, giờ lập tức xịt, ngay lúc ngươi phát hiện mình không cần đi con đường vô vọng, còn có một con đường khác đang chờ ngươi, quyết tâm này ắt sẽ tiêu tan.

Lạc Viễn Thương không nói chuyện, chẳng qua kiếm vẫn chỉ vào Dương Văn, hắn nhìn về phía Đường Thời, như đang suy nghĩ bước tiếp theo Đường Thời sẽ làm gì.

Dương Văn rất cẩn thận: "Sư đệ Đường Thời, ngươi có thể hiểu được đạo lý này quả là tốt nhất..."

Đường Thời mỉm cười: "Ta nghĩ, nếu Dương Văn sư huynh có thể tự phế tu vi, hủy Trúc Cơ, thù hận của chúng ta cũng sẽ xóa bỏ."

Hủy Trúc Cơ?!

Lời như vậy cũng chỉ có Đường Thời mới nói ra được!

Lạc Viễn Thương thật muốn quỳ xuống, nếu không phải vì muốn khống chế Dương Văn đã bị thương, hiện giờ hắn chỉ muốn vọt lên trước mặt Đường Thời mắng y như tát máu chó, tên ngu ngốc này, trong đầu y đang nghĩ cái gì?!

Đường Thời mới không phải kẻ ngốc đâu, có đôi khi y tính kế còn rõ ràng hơn người khác.

Mặc kệ Lạc Viễn Thương, Đường Thời cười nói: "Dương Văn sư huynh, hà tất phải dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn ta? Đường Thời ta đây sống nhiều năm như vậy, đều bị người coi như một con chó, bỗng nhiên người đổi sang dùng ánh mắt nhìn người mà nhìn ta, ta sẽ cảm thấy ngại ngùng."

Dương Văn cắn chặt răng, chỉ muốn nổi điên: "Ngươi nằm mơ!"

"A, nằm mơ a." Đường Thời vô lý lặp lại một lần, sau đó nhìn về phía Lạc Viễn Thương, "Huynh đệ, nếu ngươi động thủ nhớ nhẹ tay cho hắn lưu lại toàn thây."

Dương Văn tại Chính Khí tông chưa phải chịu sỉ nhục như vậy bao giờ, thân chịu trọng thương, còn gặp phải kẻ không thể nói lý như Đường Thời, thật sự là... quá đen đủi! Nếu đánh bừa với Đường Thời cùng Lạc Viễn Thương, chắc chắn mình sẽ không ổn, nhưng bắt hắn đáp ứng điều kiện phế bỏ tu vi Trúc Cơ kỳ của Đường Thời, hắn lại không cam, vất vả Trúc Cơ, sao có thể nói phế là phế?

Giống như nhìn thấy nghi ngờ cùng do dự của Dương Văn, Đường Thời nói: "Ta biết Dương Văn sư huynh không tin được ta, nhưng ta không muốn chết. Ngươi hủy Trúc Cơ, ta thả ngươi một con đường sống, đồng thời ngươi cũng thả ta một con đường sống, chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ngươi chưa từng vây giết ta, ta chưa từng dùng thủ đoạn độc ác đối phó Chính Khí tông, giữa chúng ta không có máu tươi cùng mạng người."

"Dựa vào cái gì mà đáp ứng ngươi?" Thỉnh cầu như vậy không có hại đối với Đường Thời, nhưng đối với Dương Văn đó là sỉ nhục rất lớn, nhưng hiện giờ mạng nhỏ nằm trong tay người khác, bản thân mình không phải không thể phản kháng, nhưng giá của nó quá lớn, thậm chí có khả năng trực tiếp như Tằng Bỉnh Hoa... Dương Văn không dám mạo hiểm.

Lúc này, lời của Đường Thời như căn rơm rạ cuối cùng đè chết lạc đà.

Y liếc nhìn Thị Phi sau lưng, lại nhìn những người môn phái khác đã đến, chỉ ngón tay vào Thị Phi mà nói rằng: "Ta, ngươi không tin được, nhưng hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên hẳn là tin được đi? Tu sĩ Kim Đan kỳ chứng kiến giao dịch miệng của chúng ta hẳn là được rồi đi? Mặt khác, nếu ngươi lo lắng, còn có nhiều người xung quanh đến nhìn ta thề với trời —— chẳng qua, ngươi phải đáp ứng với ta, sau khi ngươi trở về Chính Khí tông không thể nhắc tới ta một chữ."

Lạc Viễn Thương cười lạnh, cảm thấy Đường Thời là kẻ nhát gan, nhưng dù sao trước đó Đường Thời biểu hiện kinh người, hắn không tin đối phương chỉ có mấy lời đó, vì thế kiếm vẫn đặt ngang trên cổ Dương Văn, tiếp tục nghe.

Dương Văn nghe Đường Thời nói vậy, cũng giãy dụa trong lòng bắt đầu tính toán.

Hắn đoán rằng Đường Thời đột ngột đề xuất yêu cầu như vậy, hẳn là do người xung quanh dần nhiều lên, cố ý làm nhục hắn, hoặc cũng có vì nhiều người, hắn không thể xác nhận những người khác có nhúng tay hay không.

Người tu chân coi trọng lời thề, bởi vì mọi người đều biết trên trời có linh thiêng, lời thề sẽ ứng nghiệm, bởi vậy sẽ không tùy ý thề, nếu giao dịch miệng giữa hắn và Đường Thời thành lập trên lời thề, Dương Văn cũng muốn suy xét.

Huống chi, quanh đây nhiều người như vậy, Dương Văn cũng không chắc nếu đánh nhau sẽ có kẻ nào nhằm vào mình hay không.

Một là đánh, hai là phá hủy tu vi xuống còn Luyện Khí kỳ?

Hủy trúc cơ chẳng mất bao lâu, trùng tu kỳ thật cũng không khó...

Nếu chết, cái gì cũng không có.

Người bình thường đều thấy, đáp ứng yêu cầu của Đường Thời, không thể nghi ngờ là tương đối khuất nhục, nhưng muốn sống sót chỉ có thể đồng ý.

Dương Văn không muốn chết, cũng không muốn buông tha Đường Thời.

Mặc dù chính mình vướng bận lời thế không dám làm gì hắn, nhưng chưa chắc những người khác sẽ không nói.

Cho nên Dương Văn nói rằng: "Thị Phi sư huynh đến từ Tiểu Tự Tại Thiên, có phật tu chứng kiến là công bằng nhất. Nhưng chúng ta phải chắc chắn, ta hủy trúc cơ, không thể ra tay với ta lần nữa."

"Nhưng ngươi không thể nói ra bất kỳ chuyện gì." Đường Thời bổ sung một câu, rồi sau đó đứng trên khối đá trôi, ngẩng đầu nhìn mọi người, "Chuyện hôm nay là cam kết giảng hòa biến chiến tranh thành tơ lụa giữa ta và Dương Văn sư huynh,hi vọng chư vị chứng kiến có thể bảo thủ bí mật."

Sắc mặt Dương Văn cứng lại, thầm nghĩ Đường Thời tính kế quá tốt, những người này không nói ra ngoài, Đường Thời có thể vô tư. Nhưng Đường Thời nói như vậy, tuy rằng khiến người phản cảm, nhưng cũng chứng minh Đường Thời muốn tiêu trừ ân oán với hắn, dù sao phải có cách cam đoan hai bên đều đồng ý mà còn phải thành công.

"Có thể mời chư vị chứng kiến là chuyện tốt."

"Tráng sĩ quyết tâm chặt cổ tay, nói vậy Dương Văn sư huynh đã có tâm lý." Đường Thời liếc mắt nhìn Lạc Viễn Thương.

Lạc Viễn Thương có cảm giác như đang ăn ruồi bọ, ghê tởm khó nói nên lời, hắn biết Dương Văn cùng Đường Thời đã định, rút kiếm về cười lạnh một tiếng: "Ta tưởng Đường Thời ngươi là kẻ không sợ trời không sợ đất, ít nhất cũng là kẻ mặc kệ ân oán, không ngờ ở chung lâu với đám hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên, giờ lại bắt đầu dối trá. Coi như ta nhìn sai người..."

Đường Thời trầm ngâm một lúc, "Có thể quen biết Lạc sư huynh, chính là may mắn của Đường Thời."

Nhưng Lạc Viễn Thương không đáp lại y, xoay người nhảy vào ánh sáng bạc gần mình nhất, một đầu chui vào.

Mọi người không để ý tới hắn, mặc hắn đi vào, hai ngày này mọi người đều có kinh nghiệm rằng —— tiến vào cảnh Tiểu hoang dù sớm muộn cũng không ảnh hưởng đến việc thu hoạch.

So với chuyện hành tung của Lạc Viễn Thương, họ càng hứng thú với một tu sĩ Luyện Khí kỳ chuẩn bị bức bách đệ tử Trúc Cơ kỳ Chính Khí tông hủy trúc cơ. Đây là cảnh ngàn năm khó gặp, chuyện vượt cấp giết người vốn đã hiếm thấy, Đường Thời cũng đã làm mấy lần, bây giờ còn muốn làm nhục Dương Văn.

Chẳng qua trong mắt họ, Đường Thời khá là ngu, vì vấn đề mặt mũi mà không dám giết Dương Văn, lưu lại chỉ sợ có hậu hoạn.

Đường Thời thề rằng: "Đường Thời ta, hôm nay ước rõ cùng sư huynh Dương Văn, chỉ cần Dương Văn sửa huynh tự phế tu vi, không nhắc lại những gì ta đã làm trước đây, Đường Thời nhất định tuân thủ ước định sẽ không ra tay với Dương Văn lần nữa —— mọi người ở đây đều có thể làm chứng."

Tên đã trên dây, Dương Văn cũng biết chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Vốn hiện giờ tu vi của hắn ngã xuống, sau khi trở về có củng cố cũng chưa chắc đã tốt, sớm buông tha cũng không có gì không tốt. Chỉ cần Đường Thời không ra tay với mình, với quan hệ của mình với Xuy Tuyết lâu, chưa chắc không chiếm được lợi ở trong cảnh Tiểu hoang. Quan trọng nhất là có sự chứng kiến của Thị Phi, còn có lời thề —— lực lượng của lời thế rất đáng sợ đối với một tu sĩ.

"Hôm nay ta Dương Văn đáp ứng đề nghị của Đường Thời, buông tha tu vi Trúc Cơ kỳ, sẽ không nói những ân oán trước đây —— những người ở đây đều có thể làm chứng!"

Sau khi hai người thề với trời, liền nghe thấy được phía chân trời xa xa có tiếng sấm mơ hồ liên tục truyền tới, chẳng qua biến mất rất nhanh, chỉ để lại vết sẹo tia chớp rất nhạt trên bàn tay Đường Thời, mà Dương Văn cũng là như thế.

Ước hẹn đã thành, sau đó Dương Văn đưa tay, đập lên ngực mình một nhịp, hơi thở dần rối loạn, linh lực ngưng tụ trong đan điền bắt đầu tán loạn, tháp linh lực kiên cố ầm ầm sụp xuống.

Chỉ qua ba tức, Dương Văn phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt thê thảm, nhìn cũng thấy thực lực tổn hại quá lớn, vì thế Đường Thời cũng nhìn ra được cảnh giới của hắn.

Ngã một phát, trực tiếp xuống còn Luyện Khí tầng tám.

Mục đích của Đường Thời đã đạt tới, liền thở ra: "Dương Văn sư huynh, cừu cũ xóa bỏ đi."

Dương Văn lau máu, không nói năng.

Cừu cũ đi, cừu mới tới.

Ước hẹn này trói buộc Dương Văn, chưa từng có chút giảm bớt oán hận, đại đệ tử nội môn Chính Khí tông bị người ép bức đến nước này, còn có thể diện gì đáng nói?

Chẳng qua hiện giờ chỉ có thể đánh vỡ răng, nuốt xuống bụng cùng máu, nhưng vẫn còn có cơ hội tính sổ.

Đường Thời làm sao có thể không rõ? Chẳng qua lúc hắn nói ra những điều kiện này, cũng đã nghĩ ra kế thâm độc.

Đường Thời không phải kẻ lương thiện, hiện giờ thấy Dương Văn vẻ mặt nhẫn nhục, lòng sung sướng hiện lên nét cười, hớn hở quay sang chỗ Thị Phi: " Thị Phi sư huynh, hai vị sư huynh Ấn Vô, Ấn Hư vô sự, đã đến rồi."

Hai người kia đứng ở mặt sau cùng, lúc này mới chậm rãi đi đến, Thị Phi cũng nhìn thấy, vửa định mở miệng nói chuyện, lại không ngờ ánh sáng giữa khe không gian bỗng nhiên mở rộng ra, hút hết mọi người đi vào!

Đường Thời ngạc nhiên, xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên nhìn thấy Dương Văn trở tay không kịp bị kéo đi, cơ hội tốt a! Không chút nghĩ ngợi, Đường Thời cũng làm ra vẻ bị hít vào, đi theo Dương Văn tiến vào khe hở.

Thị Phi ở đằng sau nhìn thấy, cảm thấy có vấn đề, chỉ kịp quay đầu nói: "Hai người các ngươi cẩn thận nơi chốn, chuyện không làm được đừng đứng ra chống."

Nói xong, cũng đuổi theo Đường Thời, biến mất trong hư không vô tận.

Sớm hay muộn tất cả mọi người đều không thể chống cự bị ánh sáng kia kéo vào trong, chỉ thấy trước mắt ánh sáng chói lọi, nhịn không được nhắm mắt lại, đến lúc mở ra, đã có cảm giác trời trăng quay cuồng.

Đường Thời sửng sốt, không còn gì để nói, vì sao giờ lại đến chỗ đầy nước?

Biển rộng mờ mịt, màu lam thẫm không biên giới, trước mắt của y là biển, sau lưng là ánh sáng trắng, xung quanh ngoài Đường Thời ra cũng chỉ có Dương Văn.

Dương Văn không ngờ lại gặp phải Đường Thời, chẳng qua giữa hai người có minh ước, hắn cũng không sợ Đường Thời ra tay, nhìn thấy hắn đến cũng chỉ cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi.

Đường Thời cũng thầm cười lạnh hơn, chẳng qua mặt mày dấu diếm lại còn thân mật vô cùng.

Thị Phi tiến vào, nhìn thấy cảnh này, đáy mắt khẽ lóe sáng, hắn không lên tiếng, nhưng Đường Thời đã nhìn thấy hắn.

Thật không rõ một khắc kia có cảm giác gì, Đường Thời có chút phức tạp, nhưng che lấp rất tốt: "Sư huynh Thị Phi cũng tới, thật tốt quá, không cần lo lắng Khổ hải khôn cùng trước mắt."

Trước đã nghe Thị Phi nói cảnh này là Khổ hải khôn cùng, thật không ngờ đúng là cả biển xanh không thấy biên giới, cũng không có bất kỳ đảo nhỏ nào, chỉ có mờ mịt biển nước.

Thị Phi nhìn thấy biển, cũng biết thứ hắn cần tìm có khả năng ở nơi này, vì thế nói rằng: "Ba người chúng ta kết bạn cùng đi đi."

Đường Thời không ý kiến, nhìn về phía Dương Văn, Dương Văn cũng không có ý kiến, vì thế gật đầu, cùng đi.

Cảnh tượng này, chỉ sợ đổi thành người khác cũng thấy quỷ dị, một đường không tiếng động mà đi, Đường Thời dùng thuật pháp "Bạch mao phù lục thủy", lơ lửng trên mặt nước bay về phía trước, mà Thị Phi lại dùng bản lĩnh "Nhất vi độ giang" mà đi, dẫm trên thuyền không chút tốn sức, còn Dương Văn chỉ có thể ngự kiếm.

Ba người đi rất nhanh, lại không nói chuyện, đi hơn nửa ngày còn chưa thấy những người khác, cũng không thấy được một hòn đảo nhỏ.

Đường Thời chỉ cảm thấy gặp quỷ, linh lực trong cơ thể đã gần khô cạn, Dương Văn cũng vậy, hai người tuyệt không đỏ mặt mà trực tiếp ngồi lên thuyền của Thị Phi, nhìn thấy con thuyền lá này vững vàng mà đi nhanh trên mặt biển.

Thủ đoạn của Phật gia quả là tinh diệu đến cực điểm.

Thật lâu trước kia Đường Thời đọc tiểu thuyết cũng biết, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm (võ công trên thiên hạ này đều từ Thiếu Lâm mà ra). Tiểu Tự Tại Thiên là phật