Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Đăng vào: 11 tháng trước
Sau lưng là ai?
Ngay từ đầu Thị Phi đã nói, bên trong thành băng tuyết có người, nhưng lúc đánh nhau với lê linh thi, ai có thể nghĩ đến thứ này?
Đường Thời đang ở trạng thái mất nước, trực tiếp bị một chưởng vỗ vài lưng, liền bay về phía trước.
Một chưởng này âm độc vô cùng, khiến toàn thân Đường Thời bắt đầu lạnh run, y chỉ thấy bên trong đan điền trống rỗng như bị thứ gì cựa quậy bên trong, đau đớn không thể nói nên lời.
Đường Thời vừa nãy uy phong bao nhiêu, nay lập tức ngã nhào xuống đất, trên ngọn núi này bao trùm bởi băng tuyết, sớm đông lạnh khắp nơi, bả vai Đường Thời chấm đất, đập xuống còn trượt ra xa, cuối cùng nếu không phải hắn còn chút sức bám trụ lại, sợ là trực tiếp lăn xuống.
Đám người Lạc Viễn Thương hoàn toàn không ngờ nửa đường lại xảy ra biến cố như vậy, còn chưa kịp giúp đỡ Đường Thời, đã xảy ra chuyện.
Lúc này, hai người Ấn Vô Ấn Hư đỡ Thị Phi mặt mày trắng bệch, Lạc Viễn Thương rút kiếm đứng bên, chỉ liếc mắt nhìn những người đứng trên tường thành băng tuyết.
Kẻ vừa ra tay là một trong những người này, đứng ở đó chừng có năm người.
Thị Phi nhìn người đứng chính giữa, cũng là kẻ vừa ra tay, "Chính Khí tông cũng là tông phái hạng nhất, các hạ đánh người sau lưng, không sợ sa đọa danh tiếng sư môn sao?"
Có lẽ đây là câu nói nghiêm khắc nhất mà từ trước đến nay mọi người quen biết Thị Phi nghe hắn nói ra đi?
Đứng ở nơi đó, không chỉ có người của Chính Khí tông, còn có hai đồng môn trước đó của Đường Thời —— Tuyết Hoàn và Tần Khê.
Tuyết Hoàn ngược lại cười lạnh mà nhìn Đường Thời, nhưng bên môi Tần Khê lại có vài phần nghiền ngẫm.
Ba người Chính Khí tông, Tằng Bỉnh Hoa, Dương Văn, Ôn Oánh, Dương Văn cầm đầu đứng ở giữa, vừa nãy chính hắn ra tay sau lưng đánh ra một chưởng ngay lúc Đường Thời suy yếu nhất.
Giờ phút này đối mặt sự chất vấn của Thị Phi, Dương Văn mỉm cười. "Sớm hay muộn cũng chết, sớm thưởng cho y một chưởng, xem như ta thương hại y."
Đường Thời đau đớn cuộn mình trên mặt đất, Thị Phi phất tay ý bảo Ấn Hư đi nâng đỡ Đường Thời, nhưng thật không ngờ, vừa đi được ba bước đã bị Tuyết Hoàn công kích.
Chỉ thấy Tuyết Hoàn nâng tay, chém ra một kiếm, cười nói: "Cái loại phế vật như vậy, lưu lại cho y chết cũng không sao, không nhọc các vị đại sư suy nghĩ nhiều."
"Nữ thí chủ tâm địa ác độc đến thế, khiến bần tăng mở rộng tầm mắt." Có thể do bị thương, lúc này Thị Phi không còn bình thản như lúc đầu, câu chất vấn này của hắn mang theo ý trách cứ hàm xúc.
Trước có chuyện của Ấn Tướng, biết vốn do nữ nhân này thiết kế, hiện tại lại có chuyện Đường Thời, Thị Phi không thể có ấn tượng tốt đối với người như vậy, nhưng Phật gia từ bi, không thể động thủ lần nữa.
"Khó gặp Thị Phi nghèo túng như lúc này, độc trên sừng lê linh thi vừa nãy, sợ là không dễ chịu đi? Đây không phải do ta tính kế ngươi, mà là chủ nhân vốn có của Tiểu hoang thiết kế, chỉ trách ngươi xui xẻo, hôm nay năm tánh mạng của các người, liền dùng ở đây mới tốt."
Dù sao chết ở chỗ này, cũng không ai biết do họ làm.
Quan trọng là hiện giờ xung quanh không người, đúng là thời cơ tốt để xuống tay. Trước Thị Phi có trận chiến ác liệt, cái tên tà môn Đường Thời kia đã không khác chó chết, uy hiếp duy nhất, cũng chỉ còn Lạc Viễn Thương.
Dương Văn là kẻ tâm địa độc ác, nếu không cũng không nhanh chóng lên chức vị cao, trở thành đệ tử nội môn sau khi Hách Liên Vũ Dạ chết, hắn vung tay lên, nhân tiện nói: "Có thể chết tại thành Băng cực này, cũng là may mắn của các người, mọi người động thủ đi."
Thì ra tòa thành này, tên là thành Băng cực.
Chẳng qua, hiện giờ đã không còn quan trọng.
Bảo vật trong thành Băng cực chỉ có thể do họ đoạt được, người khác muốn chia cắt, đầu tiên phải qua chính họ một cửa.
Không khí trở nên giương cung bạt kiếm, nói không rõ là ai động thủ trước, chỉ biết khi đó, khắp nơi đều loạn.
Dương Văn trực tiếp đối đầu với uy hiếp lớn nhất của hắn – Lạc Viễn Thương, chiêu chiêu đoạt mệnh, không lưu tình chút nào. Về phần Thị Phi, lại do Tằng Bỉnh Văn âm trầm đối phó, Ấn Vô là một kẻ tính tình nỏng nảy, không nghĩ ngợi trực tiếp nhằm tới Tuyết Hoàn, tại trong mắt hắn, nữ nhân này nên đền mạng thay Ấn Tướng.
Tiểu hòa thượng Ấn Hư đối đầu Tần Khê, chẳng qua Tần Khê không động thủ ngay, hắn liếc nhìn Đường Thời đằng xa, "Thật không ngờ tiểu tử này giấu thật sâu như vậy a..."
Nếu một đao kia lại đến một lần, uy lực này quả thật tuyệt vời, không biết những người ở đây có ai có thể đánh thắng được hắn? Chỉ tiếc, hàng này ngất xỉu rồi đi?
Tần Khê nghĩ, ý cười nghiền ngẫm bên môi càng sâu sắc, hắn rút kiếm ra, ném vỏ kiếm: "Tiểu hòa thượng, ngươi ta so chiêu đi."
Ấn Hư cảm thấy Tần Khê này khác hẳn đám người kia, hai tay hắn tạo thành chữ thập, còn tạo lễ, thật không ngờ đúng lúc này hắn lại ra tay!
Ấn Hư cả kinh: "Ngươi!"
Tần Khê mỉm cười: "Tiểu hòa thượng, chưa từng có người nói cho người biết, giới Tu Chân này, không lời nói nào tin được sao?"
Giới Tu chân này, không lời nói nào đáng tin.
Những lời này truyền vào trong tai Đường Thời, y nghe được rõ ràng, nhưng không thể nhúc nhích, xương cốt trên người như bị đập vỡ nát, y cảm giác có người đang đến bên mình, nhưng không biết người kia là ai.
"Ai, thật đáng thương, chỉ trách ngươi không nên đắc tội Chính Khí tông."
Là tiếng của một nữ nhân, chẳng qua không phải Tuyết Hoàn.
Đường Thời chưa từng nghe thấy tiếng nói này, nhưng vẫn mơ hồ đoán được thân phận của nàng.
Phải là nữ tu Ôn Oánh duy nhất của Chính Khí tông đi?
Tới quả thật là Ôn Oánh, nàng xuyên quần hoa đỏ thẫm, từng bước một lại gần Đường Thời, trong mắt nàng đây là kẻ đã chết, nàng tới để chấm dứt sự đau đớn của Đường Thời, giải quyết người như vậy vốn không cần chút sức nào. Chờ nàng giải quyết xong người này lại đến giúp Dương sư huynh đối phó đám hòa thượng thối Tiểu Tự Tại Thiên vậy.
Ôn Oánh thực nhẹ nhàng, thậm chí nàng chỉ tùy tay đánh ra một chưởng lên thiên linh cái của Đường sư đệ, cho rằng như vậy là có thể giải quyết.
Chỉ tiếc, nàng xem thường Đường Thời, cũng xem thường bản năng cầu sinh của con người.
Chỉ khi bị đẩy vào tuyệt cảnh, mới có thể kích phát ra tiềm lực lớn lao.
Đường Thời chính là người như vậy, không phải do thiên phú mạnh cỡ nào, mà là do có thể bắt được cơ hội quan trọng nhất đối với mình, tìm kiếm đột phá chất lượng.
Y sớm nói qua mình là một hạt đậu đồng Hà Lan hoành tá tràng chưng không nát nấu không nở xào không nổ đập không vỡ, đánh thế nào cũng không chết cái mệnh tiện này, muốn y ngồi chờ chết? Kiếp sau đi!
Hai mắt nhiễm đỏ, ngón tay Đường Thời cào trong băng tuyết cứng rắn, móng tay đã sớm gãy, máu tươi sớm chảy ra. Y thở hổn hển, cảm thấy bên trong đan điền ngưng trệ khô khan, linh lực đâu? Nhìn qua, linh lực của y tựa hồ khô kiệt hoàn toàn.
Đường Thời như rơi vào trong cơn tuyệt vọng tột cùng, nhưng y không muốn chết, ít nhất không muốn mình chết oan uổng như vậy!
Sống chết, là một tiêu chuẩn phân biệt kẻ anh dũng.
Thản nhiên tiếp nhận chết chóc, theo một loại tiêu chuẩn mà nói, đó là một loại dũng cảm, nhưng theo loại tiêu chuẩn khác mà nói, đó là kẻ nhu nhược.
Lấy hiện trạng hiện giờ của Đường Thời, nếu y nằm úp sấp ở chỗ đó mà chờ chết, đương nhiên là đơn giản, không cần đau đớn, mặc dù đau đớn cũng là trong nháy mắt —— đó cũng là loại thản nhiên tiếp nhận chết chóc, nhưng như vậy, y cũng là kẻ nhu nhược.
Y không muốn chết.
Người có gan cầu sinh, mới là dũng sĩ chân chính.
Cổ họng Đường Thời chảy ra máu tươi, ngón tay y càng lúc càng chặt, cảm thấy đầu ngón tay càng đau, y không là dũng sĩ, không là anh hùng, chỉ là tiểu nhân rất sợ chết, cho nên...
Càng không thể chết.
Lửa rừng đốt cháy lan ra đồng cỏ, đốt vô tận thảo nguyên, năm sau gió xuân thổi đến, lại mọc um tùm.
Sức sống ngoan cường, không phải do gió xuân thổi tới, chẳng qua cỏ dại ngủ say trên mặt đất, đang chờ đợi cơ hội khôi phục, cho nên gió xuân đến, nó sống lại.
Chưa từng có chết chóc, chẳng qua là tạm thời ngủ say.
Bàn tay của Ôn Oánh, cũng chỉ cách y ba thước ngắn ngủi, nhưng vào chính giờ khắc này, đáy mắt Đường Thời, thay đổi bất ngờ!
Cảnh Băng tuyết thì lại thế nào? Trên cánh đồng hoang vu có thể mọc dài cỏ dại, băng tuyết lại là thế nào?
Đau đớn, cơn đau trồi lên từ đan điền, nhưng Đường Thời không đình chỉ việc tìm tòi cùng gọi về linh lực.
Y không tin linh lực trong cơ thể mình bị tháo nước, chỉ cần có một chút, y sẽ có được cơ hội lật ván cờ.
Trong lúc tu sĩ hấp thu linh lực, linh lực chảy ra bên trong kinh mạch, sẽ được kinh mạch hấp thụ, thậm chí được thân thể hắn hấp thu, linh lực ẩn núp trong mỗi ngóc ngách cơ thể hắn, trong đan điền không có linh lực, liền thật không có sao?
Đường Thời không tin!
Ba giây!
Giây thứ nhất, không có.
Giây thứ hai, không có.
Giây cuối cùng, bàn tay Ôn Oánh đã rơi xuống đỉnh đầu Đường Thời, nàng không thể nghĩ ra được, trong thời gian ngắn ngủi như vậy Đường Thời đã nghĩ ra rất nhiều chuyện, càng không thể nghĩ tới, người này còn có lòng phản kháng cầu sinh!
Nhưng có cái gọi là, một lần sẩy chân hận nghìn đời, quay đầu lại đã là trăm năm.
Ôn Oánh sợ là vĩnh viễn không nghĩ ra, nếu nàng xuống tay quyết đoán một chút, hoặc là ra tay nặng hơn một chút, sẽ không rơi vào cảnh này.
Đường Thời vùi mặt bên trong tuyết, đột ngột ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đầy tơ máu!
Nàng thấy người này cắn chặt khớp hàm, mấy chữ kia, lại như chảy ra từ trong giá rét ——
"Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong —— thổi, hựu, sinh!"
Cơ bắp bắt đầu khốn khổ mà co rút lại, linh lực bị hít vào, một lần nữa bị ép ra, là khốn khổ cỡ nào? Đường Thời bỗng nhiên cảm thấy mình là phái AQ, thế nhưng còn có tâm tư nghĩ quá trình ép linh lực này rất giống giảm béo.
Y lặng yên mở ra tay trái của mình, một quyển Trùng Nhị bảo giám lẳng lặng mà nằm trong lòng bàn tay, ngay lúc y cảm nhận gian khổ vô tận, đọc lên câu thơ này, ánh sáng bàng bạc chói lòa, bỗng nhiên xuất hiện.
Vốn là thế giới bao trùm bởi băng tuyết, lúc này đây, bỗng nhiên thêm vài cảm xúc thần bí.
Vốn Đường Thời bị Dương Văn dùng một chưởng đập lên ngọn đồi bên cạnh, hiện tại ở bên cạnh xảy ra cảnh chói mắt như vậy, cơ hồ khiến những kẻ đang đánh nhau phải quay sang.
Thị Phi vì phân tâm, cũng bị Tằng Bỉnh Hoa đập một chưởng, lần thứ hai phun ra máu tươi, mặt như giấy vàng.
Bên Đường Thời xảy ra biến hóa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Dương Văn đang đối phó Lạc Viễn Thương chợt hoảng hốt, biết là ra chuyện, nhìn Ôn Oánh bị bao phủ trong ánh sáng bạc kia, hô to một tiếng: "Sư muội Ôn Oánh, mau mau rời đi!"
Nhưng mà...
Đáp lại Dương Văn, là một tiếng cười lạnh, một bàn tay nhiễm đầy máu vươn ra từ trong ánh sáng bạc, bóp lấy cổ Ôn Oánh, mà Ôn Oánh lại không biết tránh né, giống như đang ngủ, cứ như vậy thuận theo như một con thỏ, hoàn toàn không hề biết đến, rơi vào tay Đường Thời.
Giờ phút này Dương Văn đã biết mình vừa phạm vào sai lầm lớn, sau khi đánh ra chưởng kia, hắn có thể xác định trong cơ thể Đường Thời đã không còn bất kỳ linh lực nào tồn tại, lúc này mới giao việc giải quyết Đường Thời cho Ôn Oánh, nhưng thật không ngờ là —— lại phát sinh chuyện như vậy, Đường Thời này, tuyệt đối có quỷ!
"Ngươi dùng yêu thuật gì?!"
"Yêu thuật mẹ ngươi!"
Đường Thời dữ dằn mà mắng ra tiếng, Dương Văn vốn lời lẽ chính nghĩa bị câu chửi bậy của Đường Thời làm cho cả kinh trợn mắt há mồm, "Ngươi, kẻ như ngươi ——"
"Lão tử người này làm sao vậy?!"
Đường Thời bóp cổ Ôn Oánh, liền đứng ở xa xa, chỉ có y biết mình hiện giờ đang ở trạng thái nào.
Hiện giờ Đường Thời bị lệ khí vây quanh, kẻ yếu bị bắt nạt, mọe, y đánh cuộc chiến này còn bị người đâm sau lưng, đám ngu ngốc Chính Khí tông này!
"Buông sư muội Ôn Oánh xuống, ta tha ngươi khỏi chết!"
Dương Văn đã sớm giận điên lên, Đường Thời thô lỗ quả là khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, người tu đạo, nhất là đệ tử môn phái lớn, làm sao có thể gặp bậc tiểu dân thế tục như thế này? Bị ngôn ngữ kích thích, khiến hắn đỏ rần mặt.
Đường Thời liếc xéo hắn, cười lạnh một tiếng: "Tha ta chết? Nói như ân điển cho mẹ hắn ấy, lão tử thèm vào sao? Ngươi tính cái quái gì!"
Nói xong lời này, y nhìn về phía Ôn Oánh bị mình bóp cổ, uy lực của "Xuân miên bất giác hiểu" cũng đã xuất hiện.
Hiện tại y sắp đứng không yên, nhưng người bên ngoài nhìn đoán không ra.
Đường Thời vừa khốn khổ mà ép ra linh lực trong máu thịt của mình, sau đó sử dụng "Xuân phong thổi hựu sinh", càng là trong tuyệt cảnh, uy lực của câu này càng lớn, trong nháy mắt nói ra câu kia, Đường Thời như thấy mình là đất đai hoang vắng được gió thổi qua, vô số cỏ dại bỗng nhiên mọc lên, có cảm xúc rung động đầy hy vọng khó nói.
Thân thể không bớt đau đớn, ngược lại càng thêm kịch liệt, nhưng cùng loại đau đớn xương cốt da thịt này, là linh lực tràn đầy trong bụng y càng là đau, lại càng biết được linh lực được đổi đến này quý giá cỡ nào.
Ngay lúc ánh sáng bạc chói lòa, Đường Thời cũng đã dùng câu "Xuân miên bất giác hiểu", khiến Ôn Oánh mất đi tri giác, vùi đầu ngủ say, cho nên mọi người mới nhìn thấy Ôn Oánh đã có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ lại bị Đường Thời nắm ở trong tay, thậm chí không có bất kỳ sức phản kháng.
Chính Khí tông có bốn người tiến vào cảnh, đã có một người chết dưới tay Lạc Viễn Thương, hiện tại lại thêm một rơi vào tay Đường Thời, thật đủ thê thảm, Dương Văn bắt đầu lo lắng tình huống lúc đưa quân trở về, nhưng hiện giờ chỉ có thể nghĩ cách bảo vệ Ôn Oánh.
"Đường Thời, nếu lúc này ngươi buông nàng xuống ——"
Im bặt mà dừng.
Đường Thời lạnh lùng mà cười, trực tiếp vặn ngón tay, cũng đã chặt đứt cổ người đẹp.
Y buông lỏng tay, thân mình Ôn Oánh mềm rũ trực tiếp trượt từ trong tay y ngã xuống mặt đất.
Không cần bất kỳ phép thuật nào, thậm chí không có chút dao động linh lực, kẻ điên Đường Thời này đã trực tiếp dùng nay vặn chết Ôn Oánh!
Hiện giờ Chính Khí tông chỉ còn Dương Văn và Tằng Bỉnh Hoa là hai người, vừa nhìn thấy Ôn Oánh ngã xuống, hai người đều khàn khàn hô to, chỉ thấy dây thần kinh bị chặt đứt, nhìn về phía Đường Thời, cũng đã mất đi lý trí xông lên.
Chỉ tiếc, đằng trước họ là Thị Phi cùng Lạc Viễn Thương.
Lạc Viễn Thương giỏi một tay ném đá xuống giếng, nhìn thấy Chính Khí tông xui xẻo, phải nói là vui sướng vô cùng, lúc này tăng lớn lực tấn công, hoàn toàn ngăn cản Dương Văn thoát thân đi tính sổ Đường Thời.
"Chậc, đạo hữu, ngươi còn đang đánh với ta nè, sao lại đã nghĩ tìm huynh đệ Đường Thời của ta rồi đó?"
Dương Văn tức giận chỉ muốn phun ra búng máu, rút kiếm chém lung tung, "Hôm nay các ngươi dám thêm khi nhục Chính Khí tông, ngày khác nhất định hoàn trả trăm lần!"
Hoàn trả mẹ ngươi!
Ngươi điêu như vậy, sư môn ngươi có biết không?
Lúc này ngay cả hứng