Chương 62: Tam Trọng Thiên ( Kết )

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Đăng vào: 11 tháng trước

.

"Y thế nào rồi?"

"Đã không có việc gì, nhưng có lẽ còn rất yếu ớt."

"Tiếp tục sắc thuốc đi...Thị Phi đâu?"

"Ở..."

Đường Thời mơ mơ màng màng nghe được, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một rừng lá trúc xanh ngắt lóng lánh bọt nước, rồi sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, Đường Thời như có thể nghe ra âm vang khi bọt nước nhỏ giọt, khiến người ta mê say không rõ.

Y trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, giống như bị kim đâm qua, y cầm ngón tay của mình, sau đó theo bản năng mà nhìn thoáng qua đồ án giữa lòng bàn tay, Trùng nhị bảo giám và Phong nguyệt thần bút đều không có gì khác thường, cho nên hiện tại Đường Thời rất an tâm.

Lúc nhìn thấy một người tăng nhân áo xám tiến vào, trong đầu mới hồi tưởng lại tình cảnh trước kia, y tựa hồ làm cho người của Tiểu Tự Tại Thiên đều kinh ngạc một hồi, chẳng qua ngay sau đó vì thoát lực mà té xỉu.

Thật mất mặt...

"Thời Độ...Không, Đường Thời sư huynh, ngươi tỉnh rồi, uống thuốc đi..."

Tăng nhân áo xám này Đường Thời khi trước chưa từng gặp qua, hình như là đệ tử chuyên làm việc vặt.

Đường Thời liếc nhìn trên người mình một cái, mặc một bộ đạo bào màu xanh, không biết thay vào lúc nào, y ngơ ngác một chút mới kịp phản ứng —— đối phương gọi mình là Đường Thời sư huynh, chắc chỉ là xưng hô giữa Đạo tu và Phật tu mà thôi.

Y nhìn tăng nhân bưng một chén thuốc, trong lòng nghĩ đây đã là thời đại nào rồi, thế nhưng còn có loại đồ vật như chén thuốc.

Tăng nhân đặt bát lên trên bàn, thấy Đường Thời muốn đứng dậy, cũng muốn tiến lên dìu y, không ngờ Đường Thời lại khoát tay ngăn lại, tự mình đứng lên, tuy rằng thiếu chút nữa đã quỳ xuống đất, chẳng qua bàn tay nhanh chóng đỡ lấy mặt bàn, đứng lên, lúc này mới cảm giác được trong cơ thể trống rỗng, tựa hồ cái gì cũng biến mất.

Không có linh lực...

Hai mắt Đường Thời co rút, cái cảm giác trống rỗng này khiến nội tâm y tràn ngập bất an.

Như là biết suy nghĩ trong lòng y, tăng nhân áo xám giải thích: "Nghe Khô Tâm thiền sư nói, Đường Thời sư huynh bởi vì sử dụng một ít linh thuật nên đã gây ra thương tổn lớn đến thân thể, vì vậy mới có tình trạng hiện tại, có điều thương tổn tạo ra có thể trị liệu, huynh vẫn nên uống thuốc đi."

Uống thuốc? Đường Thời quay đầu nhìn thoáng qua chén thuốc nâu, nhíu mày một chút, thứ này khiến người ta cảm thấy bản thân thật phàm tục...

Y bỗng nhiên nghĩ đến lá trúc mình vừa mới thấy, vì thế quay đầu về phía ngoài cửa sổ, "Nơi này là..."

Tăng nhân tạo lễ chữ thập, lại nói: "Nơi này là môn tự hạ thiền của Tam Trọng Thiên, Đường Thời sư huynh hãy an tâm."

Y nghe xong lời này, cũng mơ hồ đoán được, trên Tam Trọng Thiên mang theo mây khói mờ ảo, nơi đây có một loại khí tức khói lửa thật thân thiết.

Bưng chén thuốc lên, Đường Thời vừa ngửi mùi vị nọ, biết trong đó có thánh dược thành phần là dược tề Đại hoàn đan, một chén này mặc dù là chén thuốc, cũng rất trân quý. Y há mồm muốn hỏi tại sao lại cho mình đãi ngộ tốt như vậy, chỉ là không biết vì sao cũng không hỏi ra khỏi miệng.

Y lúc đó đứng ra nói mình là tâm ma của Thị Phi, bây giờ nghĩ lại cảm thấy có chút không quen, khi đó nhìn Khô Tâm thiền sư y chỉ là khí phách nhất thời mà thôi, mình vừa mới đánh xong cuộc chiến, ước chừng không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Y hiện tại chỉ cảm thấy mình gây ra phiền toái cho Thị Phi, cũng không biết rốt cuộc đã đến tình huống nào.

Đường Thời uống thuốc, cảm thấy bên trong thân thể một mảnh ấm áp thư thái, ngồi ở bên cạnh bàn, đau đớn quanh thân đều bắt đầu giảm bớt.

Tăng nhân lấy lại chén thuốc, chỉ nói: "Đường sư huynh có thể đi lại xung quanh, chỉ là tốt nhất không cần rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên, bây giờ tình trạng của Thiên Chuẩn Phù Đảo bên kia thế nào còn chưa rõ, sợ rằng sẽ có nguy hiểm."

Đường Thời gật đầu, cũng không có lôi kéo tăng nhân lại hỏi thêm, đưa tiễn tăng nhân rời đi rồi, Đường Thời ngồi trong phòng chốc lát, sau đó đánh giá căn phòng một chút, không khác mấy so với thiện phòng mình ở lúc trước, thật đơn giản, chẳng qua cảnh sắc ngoài cửa sổ lại tốt hơn hẳn.

Y cũng không có vội vã ra ngoài, mà ngồi xuống điều tức một chốc, cảm giác linh lực chậm rãi trở lại bên trong thân thể của mình, lúc này mới đẩy cửa phòng.

Đây là Tăng xá nơi các tăng nhân đang cư trú, mở cửa ra thì có thể nhìn thấy cây cổ tùng cao lớn phía trước sân, có chút hương vị che lấp mặt trời.

Nơi này hình như vừa có mưa, mặt đất mang theo mùi vị ẩm ướt, trong bùn đất cũng tản mát ra mùi thơm ngát, Đường Thời từ trong phòng đi ra, đi xuống bậc thang, đã đến trong viện, đưa tay sờ thân cây thô to đủ năm sáu người vây quanh kia, vỏ cây cứng rắn mà có chút cộm tay, trong vỏ cây rạn nứt ra một khe hở, còn có dòng nước rất nhỏ.

Chắc là đại thụ lâu năm, mưa từng đổ xuống, lúc này nước mưa theo cái khe trong vỏ cây chảy xuống dưới, lại chậm rãi thấm vào gốc rễ đại thụ.

Cảnh tượng này, khiến Đường Thời chợt nhớ tới một câu nói: lá rụng về cội.

Chẳng qua, lúc sau lại nghĩ đến Thị Phi.

Bàn tay của y chậm rãi rời khỏi gốc cây đại thụ, lại không ngờ trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ: "Ha, có bản lĩnh, có bản lĩnh, trước đó còn ở Tiểu Tự Tại Thiên ra vẻ ta đây, giết vô số đồ tử đồ tôn của Yêu tộc ta, hiện tại lại một thân không có linh lực, thật sự là gặp báo ứng..."

Giọng nói mang theo trêu đùa, cực kỳ ngả ngớn, nghe không ra tâm tình.

Tâm Đường Thời khẽ động, ngẩng đầu, đã nhìn thấy một nữ tử mặc đạo bào hoa lệ dệt kim lam, ngồi trên nhánh cây, trong tay nắm một hạt thông, tung lên giữa không trung, dùng ánh mắt thân thiết mà trào phúng nhìn y.

Ân Khương.

Đường Thời muốn há miệng gọi nàng, lại không biết vì sao không có lên tiếng.

Ân Khương cười nói: "Sao ta cứ có cảm giác ngươi nhìn thấy ta đến lại có chút kích động? Chỉ tiếc, ta là tới tìm ngươi báo thù."

"Lúc Yêu tộc xâm lấn ngươi cũng không đến, lúc này ngược lại muốn báo thù thay bọn họ, ta hơi bất ngờ đó." Đường Thời cũng chỉ hoảng hốt trong nháy mắt như vậy, đối với Ân Khương đã không có cảm giác gì, nữ nhân này là Yêu tu Đại Thừa kỳ, nghĩ kỹ lại thì Yêu tu trực tiếp chạy đến Tiểu Tự Tại Thiên, thật sự khiến người ta...Không biết nói cái gì cho phải...

Có thể là cảm thấy Đường Thời nói đúng, Ân Khương sờ sờ cằm, "Ngươi nói cũng không sai, đến Tiểu Tự Tại Thiên bới lông tìm vết[1] căn bản là đám ngốc tử muốn chết kia...Bằng tộc và Khổng tước tộc đồng lòng hợp sức, chỉ tiếc phía sau còn có Hổ tộc và Báo tộc, ngươi xem những tên đó cũng không phải lực chiến đấu mạnh nhất của Thiên Chuẩn Phù Đảo."

[1]: Thành ngữ bới lông vết là xuất phát từ thành ngữ Hán Việt suy mao cầu tì. Trong tiếng Việt, thành ngữ này dược dùng để chỉ hành vi của những người hay bới móc khuyết điểm, thiếu sót của người khác.
"Có một bà gia lười lao động, chỉ quanh quẩn ở nhà, con cà con kê, sinh ra lắm chuyện. Bà thóc mách bới lông tìm vết đơm đặt chuyện nọ, chuyện kia, gây xích mích với bà con làng xóm" (Báo Nhân dân ngày 5-4-1974).
Trước hết hành động bới lông tìm vết được thực hiện khi xem xét các loại chim đẹp. Ngày xưa bên Trung Quốc hay mở các hội thi chim. Chim đẹp ở bộ lông và dáng điệu. Chim quý ở tiếng hót. Những điều này lộ ra ở bề ngoài, rất hiển nhiên, có thể nhận biết dễ dàng và chính xác. Một khi đã bới lông để dò tìm những vết
xấu thân thể có thể bị che khuất dưới lớp lông đẹp của chim có nghĩa là về vẻ đẹp của bộ lông, của dáng điệu, của tiếng hót, những tiêu chí khách quan, có tính chất truyền thống, đã được thừa nhận nhưng vì chủ quan không muốn thừa nhận, hoặc muốn đánh sụt giá vẻ đẹp của chim. Đó là một sự cố tìm moi móc không thiện ý nhằm làm giảm giá trị của loài vật này: Với nhận thức này, nhân dân ta gắn việc bới lông tìm và với hành vi cố tìm moi móc khuyết điểm người khác để hạ thấp uy tín của họ. Trong vận dụng ngôn ngữ, thành ngữ bới lông tìm và có thể được sử dụng linh hoạt để nhấn mạnh ý nghĩa biểu đạt của nó.
"Bới lông mựa nỡ tìm nơi vết
Cũng có khi kinh, cũng có quyền
(Hồng Đức quốc âm thi tập)
Gần nghĩa với thành ngữ bới lông tìm vết là thành ngữ vạch lá tìm sâu.

(Trích từ "Kể chuyện Thành ngữ, Tục ngữ" - Hoàng Văn Hoành - Viện Ngôn Ngữ Học)

"Ngươi đang biện giải cho thất bại của Thiên Chuẩn Phù Đảo hả?" Tuy rằng Đường Thời biết lúc này Thiên Chuẩn Phù Đảo xác thực không phải đội hình mạnh nhất, chẳng qua thất bại chính là thất bại.

Ân Khương từ trên cây nhảy xuống, vỗ tay một cái, đã đứng ở trước mặt Đường Thời, nàng cười nói: "Ta đã sớm nói cho ngươi, ta không phải người làm chủ chiến phái. Hổ tộc và Báo tộc, Miêu tộc cũng có chút quan hệ với ta, nhưng Bằng tộc và Khổng tước tộc thì khác. Nếu không phải ta đây lần trước trực tiếp giết Ưng vương, ngươi cho là ngươi còn có thể sống đến hiện tại à? Nếu ta lúc trước không xuống tay với Ưng tộc, thì người ngươi gặp phải sẽ là Ưng vương, mà không phải cái loại như Vu Húc."

"..." Đường Thời nhìn về phía nàng, nói, "Sao ngươi lại tới đây?"

Ân Khương là có chuyện tới, nàng nghiêng mắt nhìn cây đại thụ, đưa tay vuốt ve, đáy mắt lại lây nhiễm vài phần tang thương.

Đáp lại: "Dù sao không phải tới vì ngươi, chẳng qua thuận tiện tới thăm ngươi một chút mà thôi."

Nữ nhân khẩu thị tâm phi*[2]

[2]: Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.

Đường Thời cũng không chọc thủng nàng, lão yêu quái ngàn vạn năm, tóm lại vẫn cần một chút thể diện, "Gốc cây Tam Chu."

Ân Khương vừa nghe lời này thì trừng mắt: "Tâm tu đạo của ngươi quá đen!"

Đường Thời cười như không cười: "Ân Khương lão tổ cũng biết, một chưởng kia của ngài khiến ta biến thành cái dạng gì? Mạc danh kỳ diệu[3] mà chui vào trên người một tiểu hòa thượng, rời nhục thể của mình dài đến nửa tháng, ta đây mới là đại nạn không chết."

[3]: Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.

Một hộp gỗ dài hai thước bị Ân Khương vứt cho Đường Thời, nàng khoanh tay, lại nhìn Đường Thời: "Ngươi nhanh như vậy đã đến Kim Đan kỳ, không biết có nhớ tới cái gì không?"

Lúc trước Ân Khương nói y trúng độc, y còn không tin, hiện tại nhớ tới không biết là tư vị gì?

Vẻ mặt Ân Khương trào phúng cổ quái, nhất thời khiến Đường Thời cảm thấy có chút không thoải mái, y xiết chặt hộp gỗ kia, mở ra, chỉ thấy được một đầu gỗ màu đen thực bình thường nằm trong hộp, cầm lên nhìn, cũng khá nặng, gốc cây Tam Chu nhìn qua như thép, cũng không giống gỗ là mấy. Y tự nhiên nghe được Ân Khương nói, sắc mặt cũng trắng nhợt, chỉ tạm thời im lặng.

Chờ đến khi bỏ gốc cây Tam Chu vào trong hộp lần nữa, cất đi,, lại nói: "Chuyện đã qua, nhắc lại cũng không có bao nhiêu ý nghĩa."

"Chuyện gì đã qua cơ?" Ân Khương cười một tiếng, ánh mắt chuyển hướng về phía chân trời xa xa, nhìn phía trên Tam Trọng Thiên của Tiểu Tự Tại Thiên, "Tiểu tử, ngươi biết đến còn chưa đủ nhiều, mới dám nói với ta như vậy."

"Đường mỗ may mắn bản thân biết rất ít." Đường Thời cũng chỉ cười.

Ân Khương quay đầu lại nhìn y, trong ánh mắt mơ hồ mang theo vài phần thương hại, như là đang xuyên qua y nhìn một người khác.

Nàng hình như nhìn đủ, thu hồi ý cười bên môi, xoay người muốn đi.

Đường Thời chau mày, gọi nàng lại: "Ân Khương..."

Ân Khương dừng bước, nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Ta muốn biết lịch sử giữa Tiểu Tự Tại Thiên với Thiên Chuẩn Phù Đảo." Đường Thời tạm dừng một chút, nhìn bả vai Ân Khương run rẩy một cái, cảm thấy nàng đang cười nhạo, có thể vấn đề này của mình đáp án quá dài? Căn bản không phải một hai câu là có thể nói rõ được, Đường Thời lại thay đổi một vấn đề khác, "Nếu chuyện đó không được nói, vậy hiện tại Tiểu Tự Tại Thiên là tình trạng gì?"

Ân Khương không có khả năng cái gì cũng không biết, Đường Thời biết nàng biết được rất nhiều.

Tỷ như chuyện hư hỏng giữa mình và Thị Phi...Y luôn cảm thấy Ân Khương đã sớm dự đoán được kết quả sẽ giống như thế...

Dù sao cũng là Miêu yêu chín mạng, lại là người có cấp bậc lão tổ Yêu tộc, ước chừng hỏi nàng cũng không có gì sai.

Sân này tương đối trống trải, có không ít đại thụ, trên tường xung quanh còn hoạ phật tượng, viết một vài chữ, không khác mấy so với ba ngàn năm trước.

Đường Thời sẽ trở thành người kế tiếp giống mình sao?

Nàng chậm rãi nói: "Tình huống của Tam Trọng Thiên ta cũng không rõ lắm, có điều ngươi chắc đang hỏi tên
Thị Phi kia? Hắn không có chuyện gì, chẳng qua còn đang ở Tư Quá Nhai. Bởi vì người hắn mang nghiệp chướng nặng nề, linh lực trong cơ thể đã bị phạt, tình trạng lúc này cũng không xem là tốt. Về phần nhóm trọc lừa ngốc Tam Trọng Thiên, bây giờ không có thời gian để ý tới người bên dưới. Hiện tại Tiểu Tự Tại Thiên quá không—..."

Lời bỗng nhiên dừng lại, Ân Khương tựa hồ ý thức được bản thân nói ra chuyện không nên nói, nàng trầm mặc một khắc, cảm nhận ánh mắt hoài nghi và đánh giá của Đường Thời dừng trên người mình, cười: "Ngươi hãy yên tâm, chắc là các ngươi có thể có thiện quả. Đường Thời, ngươi tu Vô Tình đạo sao?"

Đường Thời sửng sốt, Vô Tình đạo?

"Ta vì sao phải tu Vô Tình đạo?" Y có chút không hiểu.

Xem ra Đường Thời, trên đời này vẫn còn một ít thứ đáng giá quý trọng.

Ân Khương chỉ cảm thấy y ngốc, có lẽ y còn không biết, có những thứ một khi bắt đầu, thì phải giải quyết. Nàng từ trong tay áo lấy ra một cái ngọc giản màu đen, ném cho Đường Thời, nhân tiện nói: "Sự tình của Tiểu Tự Tại Thiên ngươi không cần sốt ruột, Đông Hải mờ mịt này, sẽ luôn có một ngày bộc lộ ra tất cả bí mật của nó. Yên lặng theo dõi kỳ biến là được...Vô Tình đạo cho ngươi, sau này nếu ngươi muốn tu Cực Tình đạo, cũng có thể tới tìm ta. Chỉ là ngươi vẫn nên tu Vô Tình đạo đi, để tránh bị tổn thương."

Đối với Đường Thời hiện tại mà nói, lời này của Ân Khương có chút mạc danh kỳ diệu, chẳng qua lại cảm thấy trong đó còn cất giấu bí mật gì đó.

Y nghĩ tới Ân Khương và Khô Diệp thiền sư, hỏi lại: "Khô Diệp thiền sư là thật sự viên tịch?"

Khô Diệp thiền sư vì cái gì muốn đem Ân Khương phong ấn trong hộp Chiết Nan? Bên trong nhất định phát sinh chuyện lớn, sau đó Khô Diệp thiền sư viên tịch, nhất định ở giữa có ẩn tình.

Ân Khương ngược lại thật không ngờ y vậy mà biết được tin tức như thế, nhất thời cười ra tiếng, "Ngươi càng ngày càng bản lĩnh, nhưng chuyện này rốt cuộc không có quan hệ gì với ngươi, Đường Thời, chờ đến lúc có thể rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên thì trực tiếp rời đi đi, nơi này chung quy vẫn không phát sinh chuyện gì tốt đẹp."

Địa phương chung quy vẫn không phát sinh chuyện gì tốt đẹp.

—— lời này càng kỳ quái.

Ân Khương bước ra một bước, trước ánh nhìn chăm chú của Đường Thời, chậm rãi hướng về một thân cây, thanh âm của nàng liền biến mất trong bóng cây, Đường Thời cũng không biết nàng sử dụng bí pháp gì, trực tiếp rời đi rồi.

Tiểu Tự Tại Thiên với Thiên Chuẩn Phù Đảo xem như một cõi Niết bàn, Đông Hải mờ mịt cuối cùng cũng là một cõi Niết bàn, nhưng Niết bàn như vậy chính là dùng huyết nhục của rất nhiều người đổi lấy. Bọn họ không có lựa chọn nào khác...

Hơn ba ngàn năm trước, là Khô Diệp thiền sư, hiện giờ chung quy phải đến phiên nàng.

Ân Khương cũng không có rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên, thân hình nàng chợt lóe, đã xuất hiện ở Tàng Kinh Các phía trước Tam Trọng Thiên.

Hướng ra sau Tàng Kinh Các, cũng là bậc thang cao cao, rộng lớn lại cao to, vô số bậc thang lan ngọc từ trước người nàng kéo dài ra, ở cuối bậc thang kia, nơi cao nhất của toàn bộ Tiểu Tự Tại Thiên, có một tòa điện phủ nhìn qua thật bình thường.

Ân Khương vào lúc này, lấy thân phận Yêu tu, chậm rãi đi lên.

Khắp Tam Trọng Thiên một trận tĩnh mịch, như không có một người sống.

Ân Khương nhắm mắt lại, cảm thụ lỵ linh khí lưu động quanh người mình, bên trong linh khí mơ hồ còn có lệ khí của hung thần, cảm thấy phế phủ