Đăng vào: 12 tháng trước
Buổi chiều, mẹ của Ngữ Ngưng cũng đến bệnh viện thăm nàng, vì cha nàng bận đi công tác nên chỉ có mỗi bà đến. Khi bà đến liền thấy Trần Tử Hàm, nghĩ con gái mình dạo này hoa xuân lại nở rộ nên bà cũng nghĩ là hai người gương vỡ lại lành. Thế nên mới giảm bớt địch ý đối với Trần Tử Hàm. Chiều tối bác sĩ cho Ngữ Ngưng về, mẹ nàng muốn nàng về Tiết gia nhưng nàng lại muốn về nhà ở Yên Lãng, trong tâm nàng đợi ai đến đó, nàng cũng không nghĩ đến.
Tử Hàm xung phong nói: - Con chở hai người về nhà.
Tiết phu nhân thấy vậy cũng không phản đối gì, còn ra sức đốc thúc cho Tử Hàm chở Ngữ Ngưng về. Sau khi an bài cho Ngữ Ngưng xong bà cũng không ở lại nữa, mà Tử Hàm cũng không có dấu hiệu muốn về. Thế nên bà mới nói:
- Hai đứa nói chuyện đi, mẹ về trước.
Ngữ Ngưng ngồi ở ghế sô pha nhìn bà, sau đó nhìn Tử Hàm một lúc, xác định hắn ở đây có chút không ổn bèn đuổi khéo đi:
- Tử Hàm anh cũng nên về đi.
- Anh ở lại uống nước một xíu thôi, được không?- Tử Hàm tiễn Tiết phu nhân ra khỏi cửa, sau đó đi lại bếp lấy cho mình một ly nước lọc. Ngữ Ngưng nhíu mày, nàng nghĩ bây giờ mà vào phòng thì nguy hại đến mình, nên nàng ở ghế sô pha, ý là mời khách uống nước rồi về.
Thấy Tử Hàm mang ly nước lọc từ bếp ra, Ngữ Ngưng mới nhíu mi, nói: - Tôi không biết Trần tiên sinh mưu tính chuyện gì, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép anh làm thế. Đừng gửi hoa cũng như làm mấy trò theo đuôi nữa.
Tử Hàm ngồi xuống bên cạnh Ngữ Ngưng trên ghế sô pha, nàng thấy không ổn, nàng quá sơ suất khi không mạnh tay đuổi hắn về ban nãy, bây giờ phải kiếm cớ đuổi khách càng nhanh càng tốt.
- Trần tiên sinh, tôi muốn đi ngủ, mời anh về.- Ngữ Ngưng đứng lên đi ra cửa, nếu không đuổi được hắn về nàng cũng phải nhanh chóng ra khỏi căn nhà này.
Không ngờ hắn hiện nguyên hình, vật nàng ngã xuống sàn đất. Ngữ Ngưng thật muốn tự đánh mình một cái, cho dù thông minh mười năm cũng bị một phút ngu ngốc hại, nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi thân hình như sắt thép của hắn.
- Buông ra, anh muốn gì?- Ngữ Ngưng cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại năm lần bảy lượt như vậy, rõ ràng nàng đâu có gì hấp dẫn?
Mà Ngữ Ngưng đương nhiên không biết kiếp trước hai người có một đoạn thời gian thù hằn lẫn nhau, khi Tô An phụ thân nàng bệnh chết, các di nương buồn bã như ngọn đèn le lói, từng người từng người chết đi. Khi Ngũ nương Bính Đình mất, lúc đó Triển Nghi như phát điên, nàng ta kiếm chuyện quấy phá Tô gia, trong lúc tang gia bối rối cộng thêm đau buồn, An Trúc đương nhiên không thể toàn tâm toàn ý đối phó nàng ấy.
Kết quả hai bên đấu qua đấu lại cho đến khi người cuối cùng trong gia đình mất đi - Nhị nương Tuyết Y, lúc đó An Trúc cũng an lòng đi theo người nhà mình, vùi thân dưới lòng nước lạnh giá. Tiền bạc, ngân lượng, danh vọng, tất cả nàng nào cần?
Quãng thời gian đó cũng rất dài, thù hận còn vương vấn đến tận bây giờ. Sợi dây oan nghiệt càng lúc càng siết lại, hai người phải dính lấy nhau như vợ chồng để rồi lìa xa.
- Tôi muốn gì, một lát em sẽ biết.. Haha..- Trần Tử Hàm cúi đầu xuống hôn môi Ngữ Ngưng nhưng nàng vùng vẫy tránh đi, còn tận lực vùng vẫy, gào thét.
- Anh là luật sư đấy!! Anh có biết luật không!
Ngữ Ngưng tránh qua trái rồi tránh qua phải, không ngừng kêu gào. Nhưng tay nàng bị Tử Hàm chế trụ ở trên đầu, không còn cách nào khác ngoài vùng vẫy, chửi bới.
- Tôi dư sức thay trắng đổi đen.
- Buông ra! Buông ra! Anh nghĩ Tiết gia sẽ tha cho anh sao.. A.. Buông ra, bỉ ổi!- Ngữ Ngưng tránh đông tránh tây cũng không tránh được bàn tay hắn mân mê eo thon của nàng. Nàng cảm thấy thật ghê tởm.
- Cô nghĩ Tiết gia đủ sức chặn đường sống tôi sao? Chẳng qua tôi nể ba cô nên nghỉ ngơi một năm thôi- Tử Hàm tay trái chế trụ hai tay của Ngữ Ngưng trên đầu, tay phải mạnh bạo xé đi áo sơ mi của Ngữ Ngưng. Hàng cúc áo đáng thương bị bung ra, Ngữ Ngưng run rẩy. Lúc này nàng phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Không nghĩ lúc nàng bình tĩnh thì Cổ Tịch tiến vào bên trong phòng khách thấy cảnh này, nàng im lặng nhìn Cổ Tịch, không ngờ Cổ Tịch lại quay lưng bỏ đi. Ngữ Ngưng lòng như chết lặng, nàng quay mặt đi rơi nước mắt, đúng thật là hai người bọn nàng hết thật rồi.
Sức nặng trên người bỗng nhiên nhẹ bẫng, Ngữ Ngưng thấy Cổ Tịch đánh Tử Hàm, nàng liền ngồi dậy chạy đi chỗ khác, cài lại nút áo trên người mình nhưng vô dụng, chúng đều bị giật đứt. Nàng giữ áo của mình, đi lại gần Tử Hàm tát hắn một cái. Sau đó liền kiếm điện thoại báo cảnh sát, không ngờ Tử Hàm lại đánh nàng.
- Ngươi!- Ngữ Ngưng ôm má của mình, đau đến mức nàng choáng váng. Không ngờ Trần đại luật sư lại có mặt này, không thể ai cũng nhìn bề ngoài mà đoán được.
Ngữ Ngưng bị đánh càng nhất quyết phải gọi cảnh sát, nàng bò lại chỗ điện thoại thì bị Tử Hàm nắm tóc giật lại. Cổ Tịch là đối thủ không xứng tầm với Tử Hàm, nàng chỉ cản được Tử Hàm một chút. Cả kiếp trước kiếp này, Triển Nghi luôn là đối thủ trên cơ của Cổ Tịch.
Vốn Tử Hàm không hề nghĩ sẽ đụng độ Cổ Tịch, nếu hắn chỉ cưỡng hiếp Ngữ Ngưng lúc có hai người, hắn sẽ lách được luật. Còn bây giờ có Cổ Tịch chứng kiến, còn ẩu đả mạnh bạo như vậy, hắn thầm than không ổn. Mà hắn cũng không nghĩ có ai có thể vào nhà Ngữ Ngưng lúc đó, thành ra hắn hụt một nước cờ.
Mà hắn nghĩ với bản tính của Ngữ Ngưng, nàng ấy cũng sẽ không báo cảnh sát, việc này ảnh hưởng đến của Tiết thị và Trần thị. Thế nhưng vẫn phải cản Ngữ Ngưng trong phút kích động báo cảnh sát, hắn một cước đánh Cổ Tịch văng ra ngoài, dù sao sức phụ nữ và đàn ông cũng chênh lệch nhiều.
Mắt Cổ Tịch chỉ thấy lờ mờ, nàng thấy Ngữ Ngưng đang tuyệt vọng nhấn điện thoại, nàng phải bảo vệ Ngữ Ngưng, nhất định.. Nàng cố gắng cho bản thân mình thanh tỉnh, đẩy Tử Hàm ra chỗ khác. Nàng biết ánh mắt ban nãy của Ngữ Ngưng là gì rồi, là 'đừng bỏ đi, Tịch Nhi'.
Tử Hàm ném điện thoại vào dưới tủ, Ngữ Ngưng liền với tay lấy thì bị hắn lôi lại, trực tiếp ném nàng vào chiếc tủ cao đựng giày của nàng. Cổ Tịch mũi đầy máu khiến nàng khó thở, cũng tại nàng không rèn luyện thân thể hai mươi lăm tuổi này, kết quả thế này đây. Thấy Ngữ Ngưng bị ném như thế, Cổ Tịch đứng lên cố gắng đi lại chỗ Ngữ Ngưng. Lực của Tử Hàm mạnh nên chiếc tủ lung lay sắp ngã, Cổ Tịch kéo Ngữ Ngưng nhưng không kịp, nàng liền nằm phủ lên người Ngữ Ngưng, thay nàng ấy đỡ. Nàng che đầu Ngữ Ngưng bằng bàn tay mình, gắt gao không cho nàng ấy bị cái gì chạm vào. Cũng may tủ này không có tay cầm, bằng không đâm vào người nàng cũng vong mạng.
- Cổ Tịch!- Ngữ Ngưng cảm thấy Cổ Tịch nằm phủ lên mình, cảm giác ấm áp quen thuộc khiến nước mắt nàng trào ra. Cổ Tịch, em lại muốn vây hãm chị trong sự bảo vệ của em, phải không? Để chị không còn cách nào thoát khỏi.
- Không sao.. em không sao..
Nói xong Cổ Tịch cũng ngất đi.