Chương 57: Đợi ta

Đế Vương Luyến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

- Nhã Thư, không được ăn trong nồi!- Mạn Hy tức giận đánh vào tay Nhã Thư một cái, cau mày.

Cổ Tịch ở bên cạnh cũng định lấy đũa gắp đồ ăn liền bị Mạn Hy trừng phạt y hệt. Hôm nay Nhã Thư mua một căn hộ nhỏ, thế nên ba người đến dọn dẹp, trang hoàng cho nhà, còn nấu đồ ăn mừng tân gia.

Vốn dĩ Nhã Thư cũng không muốn mua nhà làm gì, nhưng nàng thấy chị hai nàng có nhà riêng, có thể để cho Cổ Tịch tự do lui tới, nàng cũng muốn mua. Suy nghĩ mãi, xem nhà, rồi xin tiền cha nàng, rốt cuộc cũng có thể mua một căn.

- Mạn Hy, nấu lâu lắm rồi đó.- Cổ Tịch thèm thuồng nhìn nồi đồ ăn bốc khói kia, ban sáng chưa được ăn gì nên nàng rất đói bụng, còn phải ngồi đây nghe mùi đồ ăn len lỏi vào mũi. Thật không chịu nổi.

- Năm phút nữa -Mạn Hy cười nhẹ.

Đúng năm phút sau, Mạn Hy đem đồ ăn trải lên bàn ăn trong bếp, Nhã Thư xoa xoa bụng đói của mình đi bới ba chén cơm.

- Đói quá, chị Mạn Hy. Ăn mau đi.

Ba người khi ngồi với nhau tạo nên một khung cảnh rất hòa hợp, Cổ Tịch vui vẻ gắp đồ ăn cho vào miệng. Mùi vị của thức ăn không quá đậm cũng không quá nhạt, thịt khi cho vào miệng liền như sắp tan ra, Cổ Tịch ưm một tiếng rồi nói:

- Ngon quá, Mạn Hy nấu là ngon nhất.

- Ngon thì đến ăn thường xuyên đi- Mạn Hy nhìn ánh mắt sâu thẳm của Cổ Tịch, yêu thương đong đầy.

Cổ Tịch gật đầu, làm sao có thể không đến thường xuyên được?

- Dạo này em học có một mình, chán chết.

Nhã Thư thích nhất là tìm kiếm bóng dáng của Cổ Tịch trên sân trường, vậy mà dạo gần đây cũng không thấy Cổ Tịch đâu. Mà Nhã Thư cũng chậm chạp tốt nghiệp, chuẩn bị vào cuộc sống văn phòng, không còn màu sắc hồng nhuận như khi học đại học nữa. Đẩy nàng ra thực tế chỉ để cho nàng trưởng thành hơn.

Mà Nhã Thư cảm thấy được thấy Tịch vương, phu quân của nàng trong bộ dạng hiện đại như thế này cũng là một dạng trải nghiệm mới. Ngay cả Nhiễm Tâm tỷ tỷ cũng là một nữ cảnh của thời hiện đại, có lẽ trên thế gian này cũng chỉ có gia đình các nàng mới lạ lùng thế này. An Trúc tỷ tỷ thương yêu nàng cũng là chị hai của nàng, không biết ai đặt nước cờ xuống, chỉ thấy sắp xếp như một dạng trải nghiệm các nàng phải trải qua trong đời.

Sau khi ăn xong trời cũng sụp tối, Mạn Hy cùng Cổ Tịch đi bộ ra bãi giữ xe lấy xe chở Mạn Hy về. Trong bóng đêm, ánh mắt của Cổ Tịch như ngọc lưu ly long lanh phản chiếu bóng hình gương mặt Mạn Hy. Mạn Hy đứng yên nhìn mình qua đôi mắt Cổ Tịch, nàng có cảm giác như lúc này đây trong mắt của Cổ Tịch cũng chỉ có mỗi mình mình, không còn vạn vật khác.

- Chị yêu em.

Mạn Hy nhìn Cổ Tịch, Cổ Tịch cũng nhìn nàng âu yếm. Phút giây này nếu không đặt lên môi Mạn Hy một nụ hôn, Cổ Tịch sẽ thấy rất thiếu vắng. Thế nên nàng tiến lên một bước hôn môi Mạn Hy rồi ôm nàng ấy vào lòng, giờ phút này đây hãy để trái tim của cả hai nói ra những gì cần nói. Nàng nghĩ chỉ vậy là đủ.

- Đợi ta, nửa năm thôi.

Nửa năm thôi, nàng sẽ mang các nàng đi nơi khác, quy ẩn cũng được. Hoàn thành lời hứa kiếp trước nàng còn thiếu các nàng. Nàng đã hứa mang các nàng cao chạy xa bay, không ngờ chính mình lại thất hứa.

Còn nhớ Nhiễm Tâm vì nàng mà cầu phúc, Nhiễm Tâm vì nàng mà xin Xuân Phúc công công một ân tình. Nhiễm Tâm ngày nào cũng ngồi ở lãnh cung nhìn ra bên ngoài, cô độc thê lương. Vốn dĩ Nhiễm Tâm trong tay nàng chính là ngọc quý, một điểm nàng cũng không muốn thương tổn nàng ấy.

- Chị không hiểu sao bọn mình lại điên rồ đến thế, nhưng chị đợi em.

- Cám ơn em, Mạn Hy.

Cuối tuần đó Ngữ Ngưng từ nước ngoài trở về, lúc nàng kéo va li ra khỏi sân bay đã thấy Cổ Tịch đứng dựa vào xe đợi mình. Nàng tiến đến gần Cổ Tịch, sà vào vòng tay đang giang rộng đón nàng, để cho nàng ấy ôm mình.

- Nhớ em không?

- Cũng một chút.

Cổ Tịch lái xe chở Ngữ Ngưng về nhà, trên đường đi Cổ Tịch cười suốt, nghe Ngữ Ngưng kể về chuyện hợp đồng quảng cáo của nàng. Mà Ngữ Ngưng kể hết tất cả, riêng việc nàng có gặp Tử Hàm ở nước ngoài lại không nói. Nàng nghĩ chuyện đó cũng chẳng có gì to tát để nói.

Đến nhà Cổ Tịch, Ngữ Ngưng xách va li vào bên trong, chỉ mới xa có hai tuần mà tưởng như xa cả thế kỉ. Nàng buông va li ở giữa nhà, đi vào phòng ngủ thả người trên chiếc giường mềm mại. Căn phòng cũng thế, cũng không có mùi nữ nhân lạ trong nhà, bảo an cũng báo nàng không có nữ nhân nào vào nhà Cổ Tịch.

Cổ Tịch mỉm cười nhìn dáng vẻ trẻ con của Ngữ Ngưng, nàng đứng lên đi lại va li của Ngữ Ngưng mở ra, đem đồ bẩn bỏ vào máy giặt giúp nàng ấy. Ngữ Ngưng nằm một chút liền rơi vào giấc ngủ sâu, nàng rất mệt sau chuyến bay dài. Ngay cả đồ cũng chẳng buồn thay.

Quần áo trắng được Cổ Tịch phân ra để giặt riêng, còn quần áo màu thì nàng ném vào bên trong máy giặt. Cổ Tịch để đồ đạc nhỏ của Ngữ Ngưng lên bàn, kem dưỡng da, ví tiền, tất cả đều được nàng cất gọn kế bên máy giặt.

Sau khi đem đồ vào máy giặt xong, Cổ Tịch mới lấy thau ra giặt tay cho Ngữ Ngưng. Kiếp trước làm vua đã quen, kiếp này lại làm a hoàn cho Hiền phi, Cổ Tịch còn tự cười bản thân mình. Đến khi giặt chiếc áo sơ mi trắng nhạt mà Ngữ Ngưng hay mặc, Cổ Tịch nghe mùi nước hoa nam giới đậm.

Nhưng Cổ Tịch cũng không để tâm chuyện này nhiều, dù sao Ngữ Ngưng của nàng tính tình không phải dạng tùy tiện. Có lẽ trong lúc nàng ấy bàn hợp đồng với đối tác có lưu lại, Cổ Tịch chuyên tâm giặt, giặt càng trắng, vợ càng thương.

Giặt xong thau đồ, Cổ Tịch phơi lên sào rồi mới đi vào bên trong nhà. Ngữ Ngưng vẫn ngủ ngon, thấy vậy Cổ Tịch mới giúp nàng ấy tháo y phục ra bớt. Cởi bỏ áo sơ mi, váy công sở của nàng ấy, còn thấy chưa thoải mái. Cổ Tịch lại giúp Ngữ Ngưng tháo luôn cả đồ lót.

Sau đó năm phút lại là tuồng cũ lặp lại, Ngữ Ngưng không thể không nheo mắt tỉnh dậy tát vào vai Cổ Tịch một cái, mắng:

- Em lại vậy rồi! Cho chị ngủ.

Tay Cổ Tịch cũng không sờ soạn lung tung nữa, nàng ngoan ngoãn nằm bên cạnh Ngữ Ngưng, dỗ dành nói:

- Ngưng Nhi ngủ ngoan, Ngưng Nhi mệt rồi.

Mười phút sau bàn tay hư đốn lại lần mò trên cơ thể nõn nà của Ngữ Ngưng. Kết quả bị Ngữ Ngưng trực tiếp đuổi ra khỏi phòng, ngày đầu gặp lại, Cổ Tịch phải ngủ ở ghế sô pha.