Chương 3: Bên Bờ Hoàng Hà

Đế Vương Luyến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mùa thu, sau tiết nghỉ vào mùa hạ nóng đỉnh điểm thì mọi người đã tiếp tục vào guồng quay của mình, Tiểu Cảnh Tịch đã ở đây khoảng sáu tháng. Không dài không ngắn nhưng đủ khiến Cảnh Tịch thấy buồn bã, làm sao có thể không buồn được khi một người phong lưu như nàng phải ở nơi quy tắc bó buộc, không có wifi không di động, suốt ngày lại phải học học học, nàng đã học khi ở hiện đại, học những mười sáu năm rồi. Trời ạ, Cảnh Tịch thật muốn khóc, bây giờ phải học lại từ đầu.

Khi ở thời hiện đại nàng tuần nào cũng kiếm các cô gái xinh đẹp để tán tỉnh, chọc cho Nhan Linh tức. Nay nhìn các cô gái đi qua đi lại mà lại không có cơ hội ve vãn, thật buồn. Thời cổ đại không có nước hoa nhưng các cô nương ở đây đều như được ướp hương, người mang mùi hoa nhài, người mang mùi hoa tường vi, thực giết người.

Cảnh Tịch nhìn sang Nhược Vân Nhược Thủy, trời ạ, hai nàng mới có mười tuổi, cơ thể phát dục còn chưa hết. Cảnh Tịch nhàm chán bĩu môi, các cô nương xinh đẹp ơi, ta muốn quay về thời hiện đại.

- Thái tử gia, hôm nay hoàng thượng cho triệu.

- Có chuyện gì sao?

Cảnh Tịch buông quyển tiểu thuyết diễm tình mà nàng kiếm được xuống, nhìn Nhược Vân như muốn tìm ra câu trả lời. Mất nửa ngày nha hoàn ấy mới chậm rãi nói:

- Phải ạ, hoàng thượng muốn gọi người đến thỉnh an hoàng thái hậu từ Phật An điện mới về.

Khi Cảnh Tịch đi không biết là hoàng thượng đang nghị luận với các thượng quan, vừa vặn thỉnh an khi có các quan trị thủy, nàng định quay đầu về liền nghe phụ thân gọi vào. Cảnh Tịch giả vờ như không có gì đi vào, đứng bên phải phụ thân mình.

- Bẩm hoàng thượng, đê điều dù có được đắp lên cao vẫn như ác thú muốn sổng chuồng, đe dọa ngập lụt bất cứ lúc nào.

Mũ quan đập đầu xuống đất, kêu lên vài tiếng ai oán.

- Bẩm hoàng thượng, sau mùa xuân sẽ có mưa, lúc đó e là mùa màng sẽ mất trắng, nạn dân sẽ tăng. Hoàng thượng...

Cảnh Tịch thấy phụ thân mình nhăn trán lại, trước giờ, từ khi nàng gặp ngài bao giờ cũng là nụ cười từ ái dành cho nàng, dáng vẻ ưu sầu này thật sự không hợp với ngài.

Trên bàn là hình ảnh mô phỏng sông Hoàng Hà, hệ thống đê điều vẫn thô sơ, nước dâng đất chặn, nguy cơ lũ lụt lúc nào cũng có thể xảy ra. Vấn đề trị thủy không những là nỗi lo của Trung Hoa xưa mà còn là nỗi lo của Trung Hoa hiện đại, Cảnh Tịch chật vật leo lên đùi phụ thân mình, lấy chiếc cọc vốn cắm trên mô hình mô tả sông ngòi Hoàng Hà thô sơ, kéo một đường từ sông Hoàng Hà dẫn ra ngoài.

- Cho người đào nhiều lối dẫn nước, lối dẫn ra biển, dẫn ra ruộng, đào sâu lên một chút. Chúng ta không tích nước mà khai thông, như thế sẽ không vỡ đê. Nếu có gì sai xin phụ hoàng thứ tội, ngu nhi chỉ muốn giúp người một tay.

Hoàng thượng như khai thông được cái gì đó rất hay, vội vã đứng lên báo hại Tiểu Cảnh Tịch té xuống sàn. Ông vỗ tay một cái, nói:

- Mau, cho người làm theo lời thái tử.

Quan thần ở đó tấm tắc khen hay, khen tài, mấy chốc truyền đi khắp cả nước là nữ thái tử của nước họ là một người thông minh tài giỏi. Sự việc càng khiến cho những người có dã tâm mưu quyền đoạt vị hốt hải. Nhưng đối với Cảnh Tịch, đây cũng chỉ là lời nói suông miệng, kết quả tuỳ hên xui may rủi, ngay cả nàng còn không chắc.

- Tịch Nhi, đi theo phụ hoàng, ban nãy phụ hoàng gọi con là để cho con chọn lễ vật từ phiên ban.

- Vâng ạ.

Cảnh Tịch được chọn quà thì có gì hay, thứ nàng muốn là iphone ipad, là snack chứ không phải hoa quế cao, mấy vật phát sáng vô dụng. Nàng đứng trong một căn phòng thật long lanh chói mắt, phụ vương nàng hào hứng đem những vật dụng kia cho nàng, một số mang về cho mẫu hậu. Cảnh Tịch nhìn sang thì thấy một thiếu nữ tóc vàng nhạt, mắt nâu sáng, người nước ngoài.

- Phụ thân, nàng ấy là ai?

- À, là nữ nhân phụ hoàng nhặt được trên chiến trường. Định là đem về làm nha hoàn, hoàng nhi hứng thú nàng ta à?

Người con gái đó rất đẹp, nét đẹp của một người phụ nữ phương tây ấy thật lạ lẫm trong các nữ nhân ở Cảnh Khang. Làm nàng nhớ đến các cô nương phương Tây hoang dã trên giường trước kia, nghĩ liền có chút xịt máu mũi.

- Dạ vâng, con có thể lập nàng thành thứ phi không?

Hoàng thượng đang cầm viên dạ minh châu suýt chút rớt xuống đất, ngài ngạc nhiên hỏi:

- Con muốn nữ nhân? Không sủng nam sủng sao?

- Phụ thân, con muốn nàng.

Cảnh Tịch nâng mặt nữ nhân kia lên, ngắm nghía qua lại như đang ngắm bảo vật. Vậy là những gì nàng nhớ về nữ vương Cảnh Tịch xảy ra y hệt, tài giỏi, hoang dâm từ nhỏ, dù sao dòng chảy lịch sử vẫn vậy, nàng ngại gì mà không phóng túng.

- Được, theo ý hoàng nhi, nhưng chỉ là nha hoàn thông phòng. Giống ngoại lai này không xứng..

Trong lòng nàng thầm nghĩ, dung túng ra được một nữ nhi như vậy hẳn là hoàng thượng đã phải bỏ nhiều lễ nghi quy tắc, cảm thấy vị phụ thân này thật thương mình. Nàng là nữ vương đầu tiên, trị vì được mười tám năm liền tạ thế, nói thử xem, Cảnh Tịch chết năm ba mươi hai tuổi, bao nhiêu thú vui còn chưa hưởng hết. Nàng liền hảo hảo sống như nàng muốn, tránh phải hối tiếc.

- What's your name?

- Alice Holden, 16.

Nàng hỏi, người kia đôi mắt lúng liếng nhìn nàng, trả lời.

- Ngươi không cần phải nói tiếng anh, ta biết tiếng hán. Ngải Lệ Tư Hoắc Đốn là tên phiên âm của ta.

- Khỏi nói ta cũng biết! - Cảnh Tịch hất hàm.

Năm Cảnh Khang thứ 28, trong nước lưu truyền các giai thoại về nữ thái tử Cảnh Tịch. Hầu như là nói nàng tài giỏi và đức độ thế nào, còn lại thì chê bai nàng ham nữ sắc từ nhỏ. Ấy vậy mà Cảnh Tịch vẫn chẳng nói gì, sáng đi học, tối về ôm nữ nhân trơn mềm như ngọc.

- Từ cổ chí kim, nay mới xuất hiện một người như thế!

- Phải, thái tử thật sự rất tài giỏi, năm nay đã không lo lũ lụt, không lo sơ tán rồi.

- Phải phải, thật sự rất tài.

Trà dư tửu hậu, mọi người tôn vinh thái tử ngày càng nhiều.