Đăng vào: 12 tháng trước
Buổi sáng, Ngữ Ngưng sau khi đến công ty liền ngồi thừ ở phòng làm việc của mình, Kim Nhạc mang đồ ăn vào cho sếp, nhân tiện nói:
- Thưa sếp, Trần tiên sinh nói chuyện sếp nhờ đã giải quyết xong.
Ngữ Ngưng nhận lấy ly cà phê, nhấp một ngụm rồi nói: - Em thay chị lót tiền qua môn cho Cổ tiểu thư, còn không được, thì cứ xin hoãn tập huấn lại.
- Dạ em lập tức làm- Kim Nhạc hơi cúi đầu, nàng lui ra khỏi phòng làm việc của Ngữ Ngưng. Càng ngày Kim Nhạc càng thấy sếp của mình để ý đến Cổ tiểu thư, có một chút gì đó không đúng.
Bên trại tập huấn, hai nữ nhân kia đợi mãi không thấy Cổ Tịch về bèn thấy buồn chán, ai cũng muốn mau được về thành phố. Nhã Thư nhàn rỗi chơi cho ném đá xem ai ném xa nhất, Mạn Hy dù có nhàm chán cũng bị các em sinh viên dụ dỗ cùng chơi. Học đã xong, nhưng vẫn chưa đến lịch trở về nên vẫn phải sống kiểu quân đội, bạn sinh viên nào cũng để lộ vẻ mệt mỏi.
Đang ném đá thì điện thoại của Nhã Thư reo, vì không còn tập huấn nữa nên nàng đã được dùng điện thoại. Nhã Thư ngay lập tức buông cục đá nhỏ trên tay xuống đi bộ ra cách các bạn một khoảng, bắt máy.
- Tịch tỷ!
- Ừ, là chị. Nhã Thư, chị muốn nhờ em một việc- Cổ Tịch lười biếng nằm trên giường, người nàng còn chẳng có chút sức lực nào.
Nhã Thư đương nhiên đồng ý, nàng nói: - Có chuyện gì, để em làm giúp cho.
- Cũng không có chuyện gì lớn, em tìm hiểu xem em của cô Nghiên, xem nợ ai, nợ bao nhiêu giúp chị. Em của Mạn Hy tên Nghiên Mạn Tuấn.
Dù sao bạn của Nhã Thư cũng nhiều hơn Cổ Tịch, trực tiếp nhờ Nhã Thư việc sẽ xong nhanh hơn. Nhã Thư ban nãy còn tưởng có chuyện lớn, ai ngờ chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi, nàng hừ lạnh một tiếng, nói: - Em còn tưởng có việc gì lớn, chiều nay em báo chị.
- Em ở đó trông cô Nghiên nữa nhé.
Mặc dù Nhã Thư rất muốn hỏi tâm trạng của Cổ Tịch lúc này thế nào, nhưng nàng lại không dám, nàng sợ biết Cổ Tịch đang rất buồn. Sợ nhất là Cổ Tịch buồn mà không có mình ở bên, nàng cảm thấy bản thân vô dụng. Nên nàng không hỏi, chỉ nói: - Em giúp chị, chị thưởng em cái gì?
- Em muốn thưởng gì?
- Ngủ với em đi- Nhã Thư che miệng cười hi hi, mặt nàng dần đỏ lên, màu đỏ lan từ gò má đến tận mang tai.
- Không nói chuyện với em nữa, Nhã Thư ngốc.
- Ơ.. em đâu có ngốc.
Nói xong, mặt của Nhã Thư vẫn còn đỏ cho đến khi tắt máy, tắt điện thoại xong mặt vẫn còn đỏ một lúc nữa. Mạn Hy nhìn là biết Cổ Tịch gọi cho Nhã Thư, vậy nên nàng đi về phòng kiếm điện thoại, không chừng Cổ Tịch cũng gọi cho nàng.
Nàng bật điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Cổ Tịch qua màn hình điện thoại vỡ nứt: "Em giữ gìn sức khỏe, nhớ em". Chỉ cần như vậy thôi Mạn Hy đã thấy ấm áp len lỏi trong tim mình rồi, nàng còn nhớ khi mình quen Dịch Chính, hắn có gửi cho nàng một trăm tin nàng cũng không có cảm giác vui sướng như thế. Vậy là yêu sao? Có phải là yêu không?
Buổi chiều Ngữ Ngưng từ công ty trở về thì thấy Cổ Tịch vẫn ngủ ngon lành trên giường, nàng mỉm cười, đem đồ ăn mua ở nhà hàng ban nãy bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó mang ra bàn. Sau khi chuẩn bị đồ ăn xong nàng mới đi lại gần giường gọi Cổ Tịch dậy.
- Tịch, dậy ăn cơm chiều đi. Em ngủ cả ngày rồi.
- Mấy giờ rồi Ngưng Nhi?- Cổ Tịch hơi ưỡm ờ trong miệng, Ngữ Ngưng ôn nhu nhìn Cổ Tịch cười khẽ, nói: - Đã sáu giờ rưỡi.
Ngữ Ngưng muốn Cổ Tịch vào Nguyên Thụy làm, dù là giữ chức vụ nhỏ, nàng muốn Cổ Tịch đi từ chức vụ nhỏ mà lên. Mặc dù Cổ Tịch bây giờ giữ một phần tư cổ phần của Nguyên Thụy, Ngữ Ngưng cũng không cho phép Cổ Tịch xảy ra sơ suất gì.
- Em ngày mai vào Nguyên Thụy làm đi, chị thay em sắp xếp rồi- Ngữ Ngưng gắp thêm một ít cá vào bát Cổ Tịch, nói.
Cổ Tịch nhận lấy cá từ Ngữ Ngưng, gắp lên cho vào miệng: - Chị tính cả rồi? Còn xin nghỉ tập huấn cho em?
- Em thấy chị tự chủ trương? Chị xin lỗi- Ngữ Ngưng buông đũa nhìn vào mắt Cổ Tịch, chỉ thấy nụ cười của Cổ Tịch dịu dàng: - Ngốc, em làm sao trách chị, ăn cơm đi.
Lạnh lùng là vậy, nhưng sao vẫn cứ diễm lệ đến thế?
Cổ Tịch cảm thán nhìn Ngữ Ngưng. Dù cho có trong hiểm cảnh Ngữ Ngưng vẫn diễm lệ như vậy, Cổ Tịch cam tâm làm phông nền tôn lên vẻ cao quý của nàng ấy. Nếu nói Mạn Hy chính là một bông hoa hồng đỏ, Ngữ Ngưng chính là hoa hồng trắng thuần khiết mỹ lệ. Nàng biết Ngữ Ngưng lâm vào chuyện như vậy, khó trách phải toan tính giữ quyền lợi giúp nàng, nàng cũng không trách Ngữ Ngưng dù chỉ một chút.
Hoa hồng trắng Ngữ Ngưng vì nàng mà tháo đi từng cái gai nhọn, để nàng có thể ôm Ngữ Ngưng vào lòng, bởi vì nàng chưa từng thấy Ngữ Ngưng mặc vào áo giáp gai, lần này thật sự mở mang tầm mắt. Chuyện từ chuyện nhỏ đến lớn, từ việc vệ sĩ bảo vệ nàng, đến luật sư, quần áo, đến việc bảo vệ nàng trước Lý gia, sắp xếp việc làm cho nàng, ngưng tập huấn.. chưa có việc gì Cổ Tịch phải bận tâm, Ngữ Ngưng chu đáo đến thế, xinh đẹp đến thế lại yêu nàng sâu đậm.
- Không biết có phúc khí gì lại được chị yêu.
Cổ Tịch thật lòng nói, cả kiếp trước kiếp này, nàng cũng thấy may mắn khi có được tình yêu của An Trúc. Kiếp trước An Trúc cũng vì nàng mà cải cách đất trồng, vì nàng mà trái ngược với Tô gia, chỉ vì yêu nàng. Không biết nàng phải tu bao nhiêu kiếp mới có được các nàng bên cạnh, Cổ Tịch thật sự cảm kích lão thiên.
- Ăn cơm đi, mấy bữa rồi em chưa ăn uống đàng hoàng- Ngữ Ngưng gắp thêm đồ ăn vào chén của Cổ Tịch, nụ cười trên môi cũng chưa từng mất đi.
So với những việc Cổ Tịch đã làm, càng lúc nàng càng thấy nàng thật bỉ ổi khi lừa dối Ngữ Ngưng. Nàng cảm thấy mình thật dơ bẩn thấp hèn làm bẩn đi sự tôn quý của Ngữ Ngưng, Ngữ Ngưng không phòng vệ nàng nữa, nàng lại trực tiếp đả thương lòng tin của Ngữ Ngưng. Nàng phải liên hệ với bà đồng Vịnh Thi càng nhanh càng tốt, nàng sợ có chuyện xảy ra và Ngữ Ngưng sẽ hận nàng suốt kiếp.
Thế nên sáng hôm sau, Cổ Tịch gọi cho Vịnh Thi, nhưng chỉ nghe giọng một nữ nhân nhàn nhạt nói:
- Không có mẹ tôi ở nhà.
- Mẹ cô đang ở đâu?- Cổ Tịch thắc mắc hỏi.
- Mẹ tôi đi nước ngoài rồi.
Cổ Tịch đứng dựa lưng vào tường, hơi đau đầu nói: - Vậy chừng nào mẹ cô mới về?
- Mẹ tôi sinh xong em bé mới về, đợi đi.
- Thế bao giờ mới sinh xong?- Cổ Tịch gấp gáp hỏi.
Bối Kỳ nhìn lịch trên bàn, thầm tính một chút rồi nói: - Hình như là bảy tháng nữa.