Đăng vào: 12 tháng trước
- Hoàng tỷ có việc gì cần đệ giúp sao?- Phi Vũ rất vui mỗi khi Cảnh Tịch tin tưởng giao việc cho hắn, thế nên Cảnh Tịch thấy dạy bảo Phi Vũ như vậy đã tốt rồi, để cho hắn thực tập đế vương cũng không có gì tệ.
Cảnh Tịch ừ một tiếng, sau đó kêu An Trúc đi ra khỏi phòng để hai người bàn chiến sự, Phi Vũ ngồi ở ghế gỗ bên cạnh thư án nhìn Cảnh Tịch. Chỉ nghe Cảnh Tịch nói:
- Đệ giúp ta giữ cho nội bộ Cảnh quốc an ổn, ta sẽ đích thân ra trận, ta muốn nói chuyện với Trữ Kiện vương.
- Tỷ tỷ muốn dẫn quân? Việc này không phải để Huy Mẫn tướng quân là được rồi sao?- Phi Vũ nghi hoặc hỏi, tỷ tỷ của hắn dù mạnh khỏe tới nào cũng chỉ là nữ nhân, nữ nhân dẫn quân, không phải sẽ thành yếu điểm để quân đội khác khi dễ nàng sao?
Nhưng nếu là Cảnh Tịch, Phi Vũ cũng nguyện tin tưởng, vì đối với Phi Vũ, Cảnh Tịch giỏi hơn tất cả nam nhân trên đời.
- Đệ phải làm theo những việc ta làm hằng ngày, xem dân như tính mạng của mình. Đề phòng gian thần, đệ sẽ là một đế vương giỏi.
Đế vương, Phi Vũ không ngờ Cảnh Tịch có tâm tư muốn đưa hắn lên làm vương, nói đến làm vương ai cũng ước mong, nhưng Phi Vũ không ngờ Cảnh Tịch lại muốn giao Cảnh quốc cho người có huyết mạch không phải của Cảnh gia. Vương tôn công tử trong cung không hề thiếu, tại sao Cảnh Tịch lại tin tưởng chọn hắn, người không có gì nổi trội hơn người.
- Năm Cảnh Khang thứ năm mươi hai tỷ sẽ truyền ngôi lại cho đệ, nên nhớ đệ là một hảo đế vương, không phải người bình thường. Hiểu không? Tỷ giao vương vị cho đệ giữ, tỷ sẽ dẫn quân đi nói chuyện với Nam quốc Trữ Kiện vương.
- Tỷ yên tâm.
Không cần Phi Vũ nói điều này Cảnh Tịch cũng rất yên tâm rồi, trong sử sách Thái Vũ vương rất tài giỏi, không phải người có thể tùy tiện chọc đến. Cảnh quốc giao cho hắn nàng cũng không còn gì lo lắng. Ngày hôm sau Cảnh Tịch thay áo giáp lên đường, trước khi ra khỏi cổng cung còn nói với Phi Vũ.
- Bảo trọng.
Vó ngựa nện xuống đất chuẩn bị rời khỏi thì nghe vó ngựa khác cũng dồn dập chạy theo nàng, là Nhược Vân mặc áo giáp chở theo Khả Thanh đi theo nàng. Thấy nàng định mở miệng ra mắng hai nàng, Nhược Vân bèn giành nói trước:
- Để thiếp đi cùng hoàng thượng, võ công của thiếp giỏi hơn nàng nhiều.
- Ơ.. ta nữa, ta đi theo trị thương cho ngươi.
Cảnh Tịch biết mình đuổi không được hai nữ nhân này, bèn nói: - Nhược Vân, nàng bảo vệ Khả Thanh đi.
Khả Thanh không biết võ, ngay cả cưỡi ngựa cũng không rành, nhìn cái cách Khả Thanh ngồi ngựa lúc này thì biết. Mà võ công của Nhược Vân cao tương đương nàng, nếu nàng ấy đi cùng nàng cũng không quá lo sợ nàng ấy bị thương, chỉ có Khả Thanh là nỗi lo duy nhất.
Vó ngựa đi xa dần nên Cảnh Tịch không biết được Nhiễm Tâm đang nghiêng đầu dựa vào cổng thành nhìn nàng ra đi. Nhiễm Tâm không có gì lo sợ hơn tính mạng của Cảnh Tịch, vậy mà nàng ấy đi còn không nói nàng một tiếng. Phi Vũ thấy thê tử của hoàng tỷ đang đứng ngây người bèn gọi một tiếng 'nương nương'.
- Hoàng tỷ có gửi cho nương nương một lá thư.
Nói rồi Phi Vũ lục tung trong túi ra một lá thư có ghi chữ Nhiễm Tâm, buổi tối lúc chuẩn bị lên đường Cảnh Tịch đã viết thư hết cho các nàng, duy chỉ có Nhược Vân đi rồi nên không nhận được. Nhiễm Tâm run rẩy mở thư ra, thấy dòng chữ quen thuộc của Cảnh Tịch.
"Tâm Nhi, nàng là người nhạy cảm nhất, nàng sẽ cảm thấy ta quá đáng khi không nói nàng một tiếng đã rời đi. Ta xin lỗi, bảo trọng thân thể đợi ta về. Ta yêu nàng, đợi ta. Ta mang nàng cao chạy xa bay"
Cầm lấy lá thư của mình, Nhiễm Tâm dùng tay áo màu trắng muốt của mình quẹt đi nước mắt, mỉm cười. Đợi thì đợi, nàng ấy kêu nàng đợi nàng ấy về, nàng nhất định sẽ đợi.
Hiền phi cũng thất thần ngồi ở ghế gỗ lim giữa nhà, Phi Vũ đến mà nàng còn chẳng biết, hệt như thế gian này phút chốc sụp đổ dưới chân nàng. Phi Vũ ho một tiếng thu sự chú ý của Hiền phi, nói:
- Khụ.. Hoàng tỷ có gửi thư cho Hiền phi.
Nói rồi Phi Vũ đưa thư cho Hiền phi, tâm tình của An Trúc lúc này rất phức tạp. Lòng bàn tay cũng là thịt, lưng bàn tay cũng là thịt, như thế nào cũng khiến tâm nàng đau đớn. Nàng không hiểu tại sao Trữ Kiện lại muốn đánh Cảnh Tịch, chỉ biết mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ. Trong lòng nàng rất mong được cùng Cảnh Tịch ra chiến trường, có thể nàng sẽ khuyên được Trữ Kiện cữu cữu không đuổi cùng giết tận.
Trong thư chỉ ghi những dòng ngắn gọn, bút tích của Cảnh Tịch lúc nào cũng mạnh mẽ, nghiêm chỉnh theo hàng lối, "Ta biết nàng sẽ lo lắng, nhưng ta sẽ chấm dứt cuộc chiến này, nàng đừng lo. Đợi ta mang nàng rời khỏi hoàng cung này, về quê nàng sinh sống cũng được, nơi nào có các nàng với ta đã là niềm vui rồi. Ta cũng biết nàng nhớ nhà, đợi ta, ta dắt nàng về. Đừng khóc, nàng trông thật ngốc rồi".
Khóe mắt của An Trúc nóng hổi nhưng nàng không khóc, cảm giác hạnh phúc len lỏi trong tim nàng. Hi vọng trận chiến này không phân thắng thua, chỉ mong, chuyện này sẽ không dẫn đến việc xa hơn.
Tiểu Khuê Thư không hiểu sao tâm tình cũng trở nên kì quái, nàng lo lắng đến đi đứng cũng không xong, ăn uống cũng không xong. Nàng tìm qua chỗ của Ngải Lệ Tư định hỏi tình hình của Cảnh Tịch thì thấy Ngải Lệ Tư đang dùng khăn lau nước mắt, trước mặt Ngải Lệ Tư là Phi Vũ. Nàng thắc mắc nên lên tiếng hỏi:
-Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?.
Chỉ thấy Ngải Lệ Tư đứng lên bỏ đi về phòng, Lệ Tư không phải chưa từng trải qua trận chiến nào, nàng đã từng là nạn nhân trong trận chiến, nghĩ lại càng thấy lo lắng cho phu quân của mình. Ngải Lệ Tư không tiếp Khuê Thư, chỉ bỏ vào phòng, đóng cửa lại rồi ngồi xuống giường. Trận chiến này nàng ấy có về được không? Ngải Lệ Tư thơ thẫn ngồi trên giường nhìn màn rũ xuống, lòng nàng lo đến độ không thể không ngừng run lên từng nhịp.
Tối đó, Ngải Lệ Tư quyết định lên núi ở với thái hoàng thái hậu, tụng kinh gõ mõ cầu bình an cho Cảnh Tịch. Khuê Thư cũng tự nguyện lên núi ở với thái hoàng thái hậu. Hai nàng mặc áo màu xám nhạt, thôi không vấn tóc nữa, chỉ buộc gọn tóc, chuyên tâm gõ mõ tụng kinh cầu phúc. Sau đó Nhiễm Tâm và An Trúc lên núi cùng các nàng, chuyện hậu cung cầu phúc cho quốc vương không phải chưa có tiền lệ, nhưng chuyện đồng lòng như vậy là chuyện cả thế gian chẳng xảy ra bao giờ.
Hi vọng trận chiến này sẽ mau chóng kết thúc, hi vọng cơn thịnh nộ của Trữ Kiện vương không khiến các nàng phải ly biệt phu quân của mình.