Đăng vào: 12 tháng trước
Mấy ngày nay Vương Giai Kỳ vẫn cố liên lạc với Lăng Hạo Thiên, nhưng lúc nào điện thoại cũng báo không liên lạc được, điều này khiến cô càng trở nên phiền não. Cô cũng đã nhờ Bạch Lăng Diệp hỏi xem Hàn Trạch Dương có liên lạc được với anh không nhưng đáp án vẫn là không.
Gia đình cô cũng đã thúc giục cô về chuyện hôn ước và cũng đã sắp xếp cho bọn họ một buổi gặp mặt.
Đang đau đầu không biết nên giải quyết như thế nào thì sáng hôm đó, Lăng Hạo Thiên đột nhiên gọi điện cho cô hẹn cô ra ngoài nói chuyện.
Vương Giai Kỳ liền lấy cớ để đi ra ngoài gặp anh.
Vừa nhìn thấy Lăng Hạo Thiên, Vương Giai Kỳ đã lao ngay vào người anh mà nức nở: "Anh đi đâu mấy ngày nay mà không liên lạc được vậy hả? Có biết là mấy ngày hôm nay em tìm anh lâu lắm không?"
Lăng Hạo Thiên đau lòng vuốt ve khuôn mặt cô, "Xin lỗi vì mấy ngày nay gia đình anh gọi anh về nhà muốn sắp xếp cho anh đi xem mắt nên anh mới không liên lạc với em!"
"Xem mắt?" Vương Giai Kỳ vừa nghe lập tức buông anh ra, mở to mắt nhìn anh, "Có phải anh không cần em nữa nên mới đi xem mắt với người khác không?" Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy tủi thân, mấy ngày nay cô luôn đắn đo suy nghĩ tìm đủ mọi cách để giải quyết chuyện hôn ước của mình, còn anh thì sao? Anh lại giấu cô mà đi xem mắt người khác.
Lăng Hạo Thiên thấy biểu hiện của cô vội vàng giải thích: "Ấy, Giai Kỳ, em đừng giận, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, lần xem mắt này là gia đình anh sắp xếp, không phải ý của anh! Hơn nữa anh vẫn chưa đi, chỉ là đang sắp xếp mà thôi, cho nên hôm nay anh mới lén trốn ra ngoài để gặp em, vì nghe nói em có chuyện tìm anh!"
Vương Giai Kỳ sau khi nghe anh giải thích mới bình tĩnh lại, chợt nhớ tới chuyện của mình, cô có chút ngại ngùng mà nói: "Em tìm anh thực ra là muốn nói với anh... thực ra gần đây em mới biết là em có một vị hôn phu, chuyện này vốn dĩ em định tự giải quyết nhưng mà em không biết phải làm thế nào cả!"
"Vị hôn phu? Tại sao chuyện lớn như vậy em không nói cho anh biết sớm hơn?"
"Chuyện này em cũng chỉ mới biết gần đây mà thôi, lúc em định nói với anh thì lại không liên lạc được với anh!"
Lăng Hạo Thiên thở dài một hơi: "Chuyện này là lỗi của anh, nhưng trước hết chúng ta nên cùng nhau nghĩ cách để giải quyết chuyện của cả hai trước đã!"
Hai người cùng nhau nghĩ cách nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được cách giải quyết, Lăng Hạo Thiên bực bội vò đầu của mình.
Vương Giai Kỳ nhìn anh như vậy có chút không nỡ, suy nghĩ một hồi cô cắn môi nói: "Hạo Thiên, hay là chúng ta chi..."
Dường như biết cô định nói gì, Lăng Hạo Thiên đưa tay chặn miệng cô lại, "Anh biết em muốn nói gì, nhưng mà anh không đồng ý, chẳng lẽ em định vứt bỏ tình cảm của chúng ta như vậy sao?"
Vương Giai Kỳ không kìm được mà thút thít: "Nhưng mà, cả hai bên gia đình đều không ủng hộ, nếu chúng ta cứ nhất quyết ở bên nhau thì sẽ hạnh phúc sao?"
Lăng Hạo Thiên tiến tới ôm cô vào lòng: "Đừng khóc, anh sẽ đau lòng, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách! Nếu không được nữa, thì chúng ta trực tiếp đến gặp ông em để nói rõ được không?"
"Không được!" Vương Giai Kỳ vừa nghe đến đó lập tức phản bác, "Nếu chúng ta đến tìm ông em nói chuyện, ông nhất định sẽ không tha cho chúng ta, em thể nhìn anh đi vào chỗ chết được!"
Lăng Hạo Thiên nghĩ nghĩ lại nói: "Hay là chúng ta bỏ trốn đi! Anh dẫn em đi ra ngoài một thời gian, đến khi họ hết giận chúng ta lại trở về nhận lỗi được không?"
Vương Giai Kỳ lại lắc đầu: "Không được! Tính cách của ông ngoại em rất hiểu, nếu biết em bỏ trốn đi cùng anh thì ông sẽ còn tha thứ cho chúng ta sao?"
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ em muốn anh trơ mắt nhìn em ở bên người đàn ông khác sau đó kết hôn cùng hắn ta sao?"
"Ý em không phải vậy! Em...."
"Đúng rồi, kết hôn? Sao anh không nghĩ ra chứ?" Lời nói của cô lại lần nữa bị cắt đứt bởi lời nói của anh.
Lăng Hạo Thiên quay sang vui mừng nhìn người con gái trước mặt: "Giai Kỳ, chúng ta kết hôn đi!"
"Hả?" Vương Giai Kỳ ngơ ngác trước lời nói của anh, cô đang ngơ ngác trước lời "cầu hôn bất đắc dĩ" của anh.
Thấy cô ngơ ngác, Lăng Hạo Thiên vội giải thích: "Ý anh là, chúng ta đi làm giấy chứng nhận kết hôn trước, đến lúc đó ở trước mặt vị hôn phu của em nói em đã có người mình thích hơn nữa đã kết hôn rồi, khi đó ông ngoại em còn có thể ép em sao? Hơn nữa chỉ cần biết anh kết hôn rồi thì ba mẹ anh cũng sẽ không ép anh đi xem mắt nữa, như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao?"
Vương Giai Kỳ nghe anh giải thích xong vẫn có phần do dự, "Nhưng..."
"Ai da, không nhưng nhị gì hết, em mau về nhà lấy sổ hộ khẩu, ngày mai chúng ta đi làm đăng ký được chứ?" Lăng Hạo Thiên lên tiếng phá vỡ sự do dự trong lòng cô.