Chương 139: 139: Tôi Thích Cô Ấy!

Cô Vợ Bí Ẩn

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Tối đến, sau khi tan làm, Lục Hạo sẽ tới thăm Hàn Lạc Vi, hôm nay cũng vậy, đợi tới khi Tần Minh Trân đã rời khỏi, anh liền vào phòng.

Như thường lệ, anh sẽ tới lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh, mà không nói gì.

Hôm nay tâm trạng anh không được tốt, buổi chiều sau khi nghe những lời của Bạch Lăng Diệp nói, anh càng cảm thấy khó chịu.

Hôm nay là ngày thứ ba từ khi cô hôn mê, nếu như cô ấy không thể tỉnh lại thì sau này rất khó để tỉnh lại.

Lục Hạo buồn rầu nhìn người con gái vẫn nằm lặng im lìm trên giường bệnh, không có lấy một dấu hiệu sẽ tỉnh lại, anh khẽ thở dài, anh phải làm sao mới được đây.

Mà Bạch Lăng Diệp ở bên ngoài phòng bệnh sốt ruột không thôi, từ lúc Lục Hạo vào trong phòng bệnh đã gần một tiếng đồng hồ rồi, vậy mà ngay cả một câu nói anh ta cũng không nói, chẳng lẽ kế hoạch mà cô vạch ra lại thất bại như vậy sao?
Cô thật không hiểu nổi, có phải chỉ số EQ của Lục Hạo có phải là con số âm hay không, buổi chiều cô đã ám chỉ với anh ta rõ ràng như vậy, vậy mà anh ta ngay cả một câu nói cũng không thèm nói, nếu không phải thấy anh ta xuất hiện ở đây, cô còn cho rằng anh ta thực sự không thích Hàn Lạc Vi một chút nào nữa đấy.

Lại đợi thêm một lúc nữa, người bên trong vẫn không chút động thái nào, Bạch Lăng Diệp mất hết kiên nhẫn, cô đứng ngay ngắn, chỉnh sửa lại áo blouse, dùng tư thái chuyên nghiệp của một bác sĩ mở cửa phòng bệnh bước vào.

Vừa bước vào, Bạch Lăng Diệp giả vờ kinh ngạc nhìn Lục Hạo, "Lục Hạo, tại sao anh lại ở đây?"
Lục Hạo cũng hơi kinh ngạc vì sự xuất hiện của Bạch Lăng Diệp, anh đứng dậy nhìn cô nói: "Tôi tới thăm cô ấy!"
"Ồ!" Bạch Lăng Diệp giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ trên tay, "Anh đến thăm bệnh muộn như vậy sao?" Bây giờ đã hơn mười giờ rưỡi, có trời mới tin, có người tới thăm bệnh vào giờ này.

Lục Hạo hơi chột dạ, anh lấy cớ muốn rời khỏi đây, "Đã muộn vậy rồi sao? Vậy tôi về đây!"
"Đợi đã!" Bạch Lăng Diệp thấy anh ta định rời đi thì lên tiếng ngăn lại, "Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với con bé sao?"
"Tôi! " Lục Hạo liếc nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh có hơi do dự.

Bạch Lăng Diệp thở dài, "Lục Hạo, chẳng lẽ anh vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho con bé sao? Anh thích con bé không phải sao?"
"Tôi! "
"Tôi! Tôi! Tôi! Lục Hạo, anh không thể nói từ gì khác sao? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Hay là anh thực sự không thích con bé một chút nào?" Bạch Lăng Diệp lấy hơi rồi nói tiếp, "Nếu mà anh thực sự không thích con bé thì anh không cần phải ở đây nữa, anh cứ như vậy đến lúc con bé tỉnh lại cũng sẽ cảm thấy áy náy!"
Thấy Bạch Lăng Diệp vội vã định đuổi mình, Lục Hạo vội vã lên tiếng, "Không phải vậy, không phải tôi không thích cô ấy, mà! "

"Ồ, Vậy có nghĩa là anh thích con bé?"
Lục Hạo hít sâu một hơi, kiên định gật đầu: "Đúng vậy! Tôi thích cô ấy!"
"Anh thực sự thích em sao?" Hàn Lạc Vi không biết từ lúc nào đã mở mắt, lên tiếng hỏi.

Lục Hạo kinh ngạc quay sang nhìn Hàn Lạc Vi đang từ từ ngồi dậy nhìn mình với ánh mắt đầy mong chờ.

Bạch Lăng Diệp ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai người, "Vậy, hai người nói chuyện đi! Tôi ra ngoài trước!"
Trước khi rời khỏi, cô còn không quên giúp hai người bọn họ đóng cửa phòng lại.

Lục Hạo kinh ngạc mất một lúc mới định thần, anh đi tới trước giường bệnh, cặp mắt vẫn không rời khỏi người Hàn Lạc Vi, "Em! Em tỉnh lại rồi sao?"
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em!"
Lúc này Lục Hạo mới phản ứng lại, vừa nãy cô đã hỏi anh cái gì, anh kiên định gật đầu: "Ừ! Anh thích em! Thực sự thích em!"
Hàn Lạc Vi đôi mắt đỏ bừng, nước mắt đều đã lưng tròng, "Vậy tại sao anh không nói ra sớm hơn chứ? Anh có biết là em đợi câu nói này của anh rất lâu rồi không?" Vừa nói nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống.

Thấy cô khóc, Lục Hạo không nhịn được mà bước tới đưa tay lên lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng, "Đừng khóc, là lỗi của anh! Là anh không đủ can đảm để thừa nhận tình cảm của mình!"
Hàn Lạc Vi được anh ôm vào lòng lại càng khóc dữ dội hơn, "Đồ ngốc, anh có biết là em thích anh bao lâu rồi không? Là bảy năm, bảy năm rồi, em chưa bao giờ quên được anh, đến lúc em tưởng mình sắp quên được anh, thì anh lại bỗng dưng xuất hiện, anh có biết là em đau khổ như thế nào không?" Dường như những uất ức của cô từ khi thích anh tới bây giờ đều được cô lôi ra hết, nước mắt cứ như vậy mà tuôn như mưa.

Lục Hạo đau lòng vỗ vỗ lưng cô, "Xin lỗi! Tất cả đều là lỗi của anh! Là anh không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn! Quãng thời gian sau này anh nhất định sẽ bù đắp lại cho em!"
Hàn Lạc Vi cứ khóc mãi, khóc đến khi khản cả giọng, nhưng cô vẫn không buông anh ra, cứ vậy mà ôm anh.