Chương 124: Còn không mau xỏ dép vào?

Cô Vợ Bí Ẩn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghĩ tới điều này, Bạch Lăng Diệp lập tức cầm điện thoại lên vừa gọi cho Vương Giai Kỳ vừa bước xuống giường đi ra ngoài cửa.

Điện thoại vừa thông cô liền nói: "Giai Kỳ, cậu đợi một chút, đừng có nhấn chuông, mình ra mở cửa cho cậu liền!"

Nói xong cô liền cúp máy chạy thẳng ra ngoài cửa thậm chí dép cũng không kịp mang.

Vừa mở cửa ra Bạch Lăng Diệp liền thở hổn hển, còn Vương Giai Kỳ đang đứng ở cửa nhà bên cạnh thì ngơ ngác nhìn cô.

Bạch Lăng Diệp cười cười mở cửa ra mỉm cười nói: "Giai Kỳ, mau vào nhà đi!"

Vương Giai Kỳ trợn mắt nhìn Bạch Lăng Diệp, "Lăng Diệp, tại sao cậu..."

Lời của cô ấy còn chưa nói hết liền bị Bạch Lăng Diệp kéo vào nhà sau đó cắt lời: "Chút nữa mình sẽ giải thích sau, cậu mau vào nhà đi!"

Vương Giai Kỳ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra liền nhìn thấy Hàn Trạch Dương từ trong nhà đi ra, trên tay anh còn cầm theo một đôi dép đi trong nhà.

Bạch Lăng Diệp thấy bạn mình lại ngơ ngác liền nhìn theo tầm mắt của cô, là Hàn Trạch Dương, sao anh lại ra đây, hơn nữa trên tay còn cầm một đôi dép?

Khi cả hai còn đang ngơ ngác thì Hàn Trạch Dương đã đi tới bên cạnh Bạch Lăng Diệp, "Tại sao đi ra ngoài lại không mang dép chứ, em không biết là những ngày này em không được để mình bị lạnh sao?" Giọng anh có chút trách cứ.

Lúc nãy nghe thấy tiếng cô nói chuyện điện thoại, anh liền đi ra xem, ai ngờ lại thấy cô chân trần mà chạy ra ngoài, anh chỉ có thể đi vào phòng cô, mang dép của cô ra đây.



Nói rồi anh ngồi xuống ngước đầu nhìn cô, "Còn không mau xỏ dép vào?"

Bạch Lăng Diệp lúc này mới hoàn hồn ngoan ngoãn nhấc chân lên, chuẩn bị tự mình xỏ dép, thật không ngờ, Hàn Trạch Dương lại cầm chiếc dép lên cẩn thận xỏ vào chân của cô.

Mà Vương Giai Kỳ đứng ở bên cạnh không khỏi há hốc mồm vì kinh ngạc. Trời ơi! Cô vừa nhìn thấy cái gì thế này, chủ tịch tập đoàn Hàn thị đích thân xỏ dép cho bạn thân của cô? Có phải cô hoa mắt rồi không.

Đến khi cô ấy hoàn hồn lại thì Bạch Lăng Diệp đã kéo tay cô ấy lại nói với Hàn Trạch Dương: "Trạch Dương! Tối nay Giai Kỳ ở lại đây với em được không?"

Hàn Trạch Dương chỉ nhìn cô không nói gì.

Thấy vậy, Vương Giai Kỳ cũng nhìn anh nói: "Anh Trạch Dương, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không làm phiền đến anh đâu!" nói rồi cô còn giơ tay ra thề.

Hàn Trạch Dương khẽ bước tới xoa đầu Bạch Lăng Diệp, "Không phải em mệt sao? Mau đi nghỉ sớm đi!" nói rồi anh quay người trở về phòng.

Bạch Lăng Diệp và Vương Giai Kỳ ngơ ngẩn vài giây lập tức bừng tỉnh, nhận ra lời anh là có ý gì, hai người vui vẻ đi tới phòng của Bạch Lăng Diệp.

Vừa vào phòng Vương Giai Kỳ đã ngồi lên giường, ánh mắt cô quét về phía Bạch Lăng Diệp, "Nói mau, tại sao cậu lại ở nhà của Hàn Trạch Dương?"

Bạch Lăng Diệp đi tới rót một cốc nước đưa tới cho cô, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh cô, "Thực ra cũng không có gì, chỉ là theo ý của người lớn trong nhà, hai bọn mình tạm thời sống chung mà thôi!"

"Sống chung?" Vương Giai Kỳ chợt kinh ngạc hét lên, sau đó nhận ra giọng nói của mình quá lớn, cô ấy liền hạ thấp giọng lại, "Bạch Lăng Diệp, mình có còn là bạn thân của cậu không vậy, tại sao chuyện lớn như vậy mà cậu không thèm nói với mình lấy một tiếng?"

Bạch Lăng Diệp thở dài một hơi, "Thì cậu biết mà, mấy hôm nay chuyện xảy ra rất nhiều, mình vẫn chưa kịp kể với cậu, hơn nữa mình mới chuyển sang đây tối hôm kia mà thôi!"



"Cái gì, cậu chuyển sang đây từ tối hôm kia? Vậy hai người..."

Như biết cô ấy sẽ nói gì, Bạch Lăng Diệp lập tức lấy tay chọc vào trán cô ấy, "Nghĩ linh tinh cái gì vậy hả? Còn chuyện của cậu thì sao? mau nói rõ cho mình nghe!"

Vương Giai Kỳ thở dài, "Chuyện là, lúc tối ăn cơm xong, mình định đưa cà phê qua cho ba, lại phát hiện mẹ mình cũng đang ở trong thư phòng của ba, mình đang định gõ cửa thì nghe thấy mẹ thốt lên một tiếng, mình mới hé cửa ngó vào thì phát hiện trên tay mẹ đang cầm sổ hộ khẩu, vẻ mặt trắng bệch, Vì vậy mình nhân lúc bọn họ chưa phát hiện ra mình liền trốn tới đây!"

Bạch Lăng Diệp cau mày, "Vậy rốt cuộc ba mẹ cậu đã biết chuyện cậu lén lút đi đăng ký kết hôn hay chưa?"

Vương Giai Kỳ cắn cắn môi, "Chắc là biết rồi, cậu nghĩ xem, đang yên đang lành lại phát hiện tên mình không còn trên sổ hộ khẩu, họ không biết mới là lạ!"

Bạch Lăng Diệp gật đầu, "Ừm! Vậy chuyện này cậu đã nói với Lăng Hạo Thiên chưa?"

Vương Giai Kỳ lắc đầu, "Chưa, mình chưa có nói, mình sợ sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh ấy!"

"Con ngốc này, mình nói cậu chứ, tại sao chuyện lớn như vậy mà cậu lại không nói với anh ta? Chính anh ta là người đề ra kế hoạch này, thì cũng nên là anh ta phải chịu trách nhiệm chứ?" Vì bà dì cả ghé thăm, nên hôm nay Bạch Lăng Diệp có chút nóng nảy.

Nghe giọng trách cứ của cô, Vương Giai Kỳ chỉ biết im lặng cúi đầu, một lúc sau, cô mới ngẩng đầu nói: "Mình biết rồi, đợi ngày mai anh ấy tan làm, mình nhất định sẽ nói với anh ấy!"

Bạch Lăng Diệp trèo lên giường, "Thôi được rồi, chuyện của cậu, cậu tự mình giải quyết, mình mệt rồi, ngủ trước đây!" Nói rồi cô nằm xuống, kéo chăn, nằm quay lưng về phía Vương Giai Kỳ.

Vương Giai Kỳ ngồi ngẩn người thêm một lúc cũng nằm xuống.