Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi tới chung cư, hai người cùng đi thang máy đi lên lầu 5, lúc Bạch Lăng Diệp chuẩn bị nói tạm biệt với Hàn Trạch Dương thì không biết Bạch Tuấn Hiên từ đâu chui ra, nhìn chằm chằm vào Hàn Trạch Dương sau đó thì thầm vào tai Bạch Lăng Diệp: "Chị, anh ta không phải là cái người mà bữa trước chị làm đổ cà phê lên áo sao? Sao anh ta lại ở đây?"
Bạch Lăng Diệp lườm lườm Bạch Tuấn Hiên ý bảo cậu im lặng sau đó quay sang mỉm cười nói với Hàn Trạch Dương: "Thật ngại quá, đây là em trai tôi, Bạch Tuấn Hiên, nó vừa mới đi học về!"
Nói xong cô lại kéo Bạch Tuấn Hiên lại, "Đây là anh Trạch Dương là hàng xóm của nhà chúng ta!"
Bạch Tuấn Hiên ngơ ngác hỏi lại: "Hàng.... Hàng xóm?"
"Phải, còn không mau chào hỏi anh ấy!"
Bạch Tuấn Hiên nhanh chóng lấy lại tinh thần cười nói: "Chào anh, em là Bạch Tuấn Hiên, em trai của chị Lăng Diệp, chuyện lần trước rất xin lỗi anh, hôm đó là lỗi của em, nếu anh muốn trách thì hãy trách em, đừng trách chị gái em!"
"Ừm, chuyện đó cũng qua lâu rồi, không cần phải nhắc lại nữa!" Hàn Trạch Dương ngữ khí bình đạm nói.
"Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi vào nhà trước đây! Tạm biệt anh!" Bạch Lăng Diệp cười nói.
"Ừm! Vậy sáng mai tôi sẽ đợi cô cùng đi!"
"Chuyện đó, chắc là không cần đâu!" Bạch Lăng Diệp vội vã xua tay.
"Không sao, dù sao sáng mai tôi cũng phải tới đưa cơm cho mẹ tôi, cũng tiện đường mà, nếu cô thấy ngại thì cứ coi như là tôi cảm ơn cô vì đã giúp đỡ mẹ tôi đi!" Hàn Trạch Dương nói.
"Vậy thì làm phiền anh rồi! Tạm biệt anh, mai gặp!" Bạch Lăng Diệp đành đồng ý, dù sao có người cho cô đi nhờ miễn phí, cô tội gì mà không đi chứ.
"Mai gặp!" Hàn Trạch Dương đáp lời sau đó bước tới cửa nhà anh.
Bạch Lăng Diệp mở cửa kéo Bạch Tuấn Hiên vẫn đang còn đứng đó đi vào nhà.
Vào nhà Bạch Tuấn Hiên mới ngơ ngác hỏi: "Chị, anh ấy thực sự là hàng xóm của chúng ta sao? Mà tại sao chị lại về cùng với anh ta vậy?"
"Ừ, anh ấy ở ngay cạnh nhà chúng ta, còn vì sao chị về cùng anh ấy, thì là anh ấy đang chăm sóc mẹ ở bệnh viện chỗ chị làm nên tiện đường chở chị về thôi!" Bạch Lăng Diệp vừa nói vừa thay giày sau đó đi vào trong.
"Trùng hợp vậy sao? Chị và anh ấy đúng là có duyên thật nhỉ!" Bạch Tuấn Hiên nói xong cũng thay giày sau đó đi vào phòng khách.
Hạ Mộng Di thấy hai người về thì tiến tới cười hỏi: "Vừa về mà hai đứa đã nói chuyện gì mà rôm rả vậy?"
"Mẹ, bọn con đang nói về hàng xóm mới của chúng ta đó, là một anh rất đẹp trai, lại còn tốt bụng nữa! Hơn nữa anh ấy và chị còn rất có duyên cơ!" Bạch Tuấn Hiên nhanh chóng chạy đến nói với Hạ Mộng Di.
"Thật sao?" Hạ Mộng Di quay sang hỏi Bạch Lăng Diệp.
"Cái thằng nhóc này nói linh tinh gì vậy hả? Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói linh tinh!" Bạch Lăng Diệp nói với Hạ Mộng Di sau đó quay sang nhìn Bạch Tuấn Hiên, "Còn không mau thay đồ rồi ra giúp chị chuẩn bị bữa tối!"
Sau khi Bạch Tuấn Hiên đi thay đồ, Bạch Lăng Diệp mới nói với Hạ Mộng Di: "Mẹ, chuyện sáng nay mẹ nói, con đã suy nghĩ rồi, con định tìm một chỗ giúp mẹ mở một cửa hàng hoa, mẹ thấy thế nào? Như vậy thì mẹ cũng không phải quá vất vả, con cũng yên tâm hơn!" Mẹ cô vốn rất thích chăm sóc hoa cỏ, cô nghĩ công việc này sẽ rất hợp với bà.
"Cửa hàng hoa sao? Cũng được đó, nhưng mà...." Hạ Mộng Di thái độ hơi lo lắng nói tiếp: "Nếu mở cửa hàng hoa thì phải có vốn, với tình trạng của chúng ta hiện tại e là có hơi khó!"
Bạch Lăng Diệp thở phào đáp: "Con còn tưởng là chuyện gì? Nếu là chuyện này thì mẹ yên tâm đi, mấy năm nay con ở nước ngoài cũng kiếm được một khoản tiền kha khá, hơn nữa bây giờ con cũng đã tìm được công việc, nên vấn đề tiền bạc mẹ không cần lo, mẹ cứ yên tâm đợi làm bà chủ tiệm hoa là được."
Có lời này của cô, cuối cùng Hạ Mộng Di cũng yên tâm hơn rồi.
Sau khi ăn tối xong, Bạch Lăng Diệp vào phòng đi tắm, sau đó lên giường, cô cầm điện thoại gọi cho Cố Thành, mấy ngày nay bận quá, cô vẫn chưa kịp gọi điện cho cậu ấy.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối, bên kia truyền tới tiếng của Cố Thành: "Sao vậy, về nước mấy hôm, mà hôm nay mới nhớ tới tôi hả?"
"Đâu có, tại mấy hôm nay tôi bận rộn quá, bây giờ mới có thời gian gọi điện cho cậu đó!" Bạch Lăng Diệp nói.
"Cô bận? Cô thì bận việc gì được chứ hả?" trong giọng nói của Cố Thành mang theo ý trêu đùa.
"Tôi bận đi tìm việc làm nha! À phải rồi, cậu bên đó vẫn ổn chứ?"
"Ừ, mọi việc bên này đều ổn? Mà cô tìm việc làm, nói cho tôi biết cô làm ở chỗ nào, tôi điều tra giúp cô một chút!"
"Chắc là không cần đâu tôi làm ở chỗ của một người quen, nên anh yên tâm đi!" Tính ra thì cũng không hẳn là người quen nhưng để Cố Thành yên tâm, cô không thể không nói vậy.
"Tôi vẫn không yên tâm lắm, cô cứ cho tôi biết đi, dù sao điều tra một chút cũng đâu có sao?" Cố Thành nghiêm túc nói.
Bạch Lăng Diệp thở dài, đành nói cho Cố Thành biết chỗ cô đang làm, sau đó nhớ đến chuyện gì cô lại nói: "Sẵn tiện thì cậu điều tra giúp tôi một người luôn được không?"
"Là ai?"
"Anh ấy tên Hàn Trạch Dương!" Bạch Lăng Diệp nói.
"Là đàn ông?" Giọng nói của Cố Thành có chút thay đổi.
"Phải, anh ấy là hàng xóm của chúng tôi!"
"Được tôi sẽ giúp cô!" Cố Thành nói.
"Cố tổng, văn kiện này cần anh ký tên!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của nữ thư ký.
"Được, cô để đó rồi ra ngoài trước đi!" Cố Thành lạnh nhạt nói.
"A, cậu vẫn còn đang làm việc sao? Vậy tôi không làm phiền cậu nữa, tôi cúp máy trước đây! Tạm biệt!" Bạch Lăng Diệp nhìn đồng hồ, bây giờ bên đó còn khoảng hơn tiếng nữa mới tới giờ tan sở, cô đành chào tạm biệt Cố Thành rồi cúp máy.