Chương 75: Ý Anh Là Sao?

Cô Vợ Bí Ẩn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi suy nghĩ Vương Giai Kỳ lập tức lấy lại tinh thần, cô nói với Bạch Lăng Diệp: "Được rồi, chuyện này mình sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy, để cả hai cùng nhau nghĩ cách! Nếu không nghĩ được cách nào nữa thì cùng lắm là cùng nhau đối mặt đến lúc đó để mặc ông mình trách phạt vậy!"

"Cậu nghĩ được như vậy thì tốt!" Bạch Lăng Diệp trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cô ấy cũng đã nghĩ thông suốt.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn Hàn Trạch Dương, bây giờ cô mới kể cho anh biết về việc của Vương Giai Kỳ.

Hàn Trạch Dương nghe xong liền nói: "Đáng lẽ em không nên khuyên cô ấy như vậy!"

"Hả?" Bạch Lăng Diệp kinh ngạc nhìn anh.

"Vì theo anh biết với tính cách của Lăng Hạo Thiên, cậu ta nhất định sẽ tìm mọi cách để ngăn cản chuyện này, cho dù là liều mạng đi chăng nữa!"

Bạch Lăng Diệp thở dài: "Liệu bây giờ em nói lại với cậu ấy có còn kịp không?"

"Thôi chắc là cũng không sao đâu, Hơn nữa thời gian này cậu ta cũng không có thời gian để nghĩ đến chuyện này đâu?"

"Ý anh là sao?" Bạch Lăng Diệp nghi hoặc hỏi anh.

"Em cũng biết mấy ngày nay cậu ta có việc phải về nhà rồi đấy!"

"Ừm!" Bạch Lăng Diệp gật gật đầu.

"Thực ra thì là gia đình cậu ấy gọi cậu ấy về để đi xem mắt, em nghĩ xem cậu ấy còn bận đối phó với gia đình mình sẽ có thời gian nghĩ tới chuyện này sao? Mà cho dù có nghĩ tới thì cũng chưa chắc đã có cách giải quyết vẹn cả đôi đường!"

Bạch Lăng Diệp nghĩ nghĩ, một hồi lâu cô liền thở dài, "Sao chuyện tình cảm của họ lại rắc rối như vậy chứ? Là người ngoài mà em cũng cảm thấy khó thở, nói chi bọn họ là người trong cuộc!"

"Em tưởng ai yêu nhau cũng sẽ thuận lợi như chúng ta, được hai bên gia đình chấp nhận sao?"

Nghĩ đến chuyện này Bạch Lăng Diệp càng ảo não hơn, đúng là chuyện của bọn họ rất thuận lợi, nhưng thuận lợi như vậy liệu có được bền lâu?

Tuy ở bên anh cô cảm thấy hết sức an toàn và hạnh phúc, nhưng vì quá thuận lợi đến nỗi cô cảm thấy khó tin, có lẽ cũng vì điều này nên cô mới cảm thấy mình chưa sẵn sàng cho việc tiến tới hôn nhân, chính vì vậy khi mọi người nhắc tới chuyện đính hôn cô mới cảm thấy do dự, chưa sẵn sàng.

Hàn Trạch Dương nhìn cô đăm chiêu suy nghĩ, không biết trong cái đầu nhỏ của cô lúc này lại đang suy nghĩ về cái gì rồi. Có lúc anh cảm thấy mình rất hiểu cô nhưng cũng có những lúc anh lại cảm thấy mình không hiểu cô một chút nào. Giống như bây giờ mặc dù cô đang ngồi ở ngay trước mặt anh đăm chiêu suy nghĩ, nhưng anh lại không hề biết cô đang suy nghĩ về vấn đề gì, là vấn đề giữa bọn họ hay vẫn là vấn đề của một người khác?

Cả hai cùng chìm đắm vào trong những suy nghĩ riêng của mình cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Lăng Diệp lập tức hoàn hồn nhìn ra cửa, "Vào đi!"

Một nữ y tá bước vào, nhìn thấy Hàn Trạch Dương thì đầu tiên là ngây ngốc sau đó liền nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn sang phía Bạch Lăng Diệp nói: "Bác sĩ Bạch, là cậu bé bệnh nhân tên Mộc Phong nói muốn gặp chị!"

Nói xong y tá lại liếc nhìn Hàn Trạch Dương rồi ngại ngùng đỏ mặt. Mặc dù biết người đàn ông trước mặt là hoa đã có chủ nhưng cô vẫn không thể kiềm chế nổi trước vẻ soái khí của anh.

Phải nói trước khi Bạch Lăng Diệp xuất hiện, Hàn Trạch Dương đã nổi tiếng là người đàn ông hoàn hảo trong mắt chị em ở thành phố này, có vài lần trước đây anh tới chăm bệnh cho mẹ cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với những nữ nhân viên trong bệnh viện này.

Bạch Lăng Diệp nhìn đến ánh mắt của cô y tá đang nhìn bạn trai mình thì hơi cau mày, cô lạnh giọng trả lời: "Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi!"

Nữ y tá biết mình vừa rồi đã thất thố vội vã cúi đầu đi ra ngoài.

Lúc này Bạch Lăng Diệp liền không vui liếc nhìn anh một cái, trong miệng lẩm bẩm: "Đúng là đồ đào hoa!"

"Hả?" Hàn Trạch Dương nghe cô lẩm bẩm một mình liền hỏi.

"Không có gì, cũng muộn rồi, anh mau trở về đi, em phải đi gặp bệnh nhân của em đây!"

"Ồ, chứ không phải em đang ghen sao?"

"Ai thèm ghen chứ! Anh mau đi về đi nếu không mẹ anh lại lo lắng đó!" Bạch Lăng Diệp vừa nói vừa đẩy anh ra khỏi phòng mình.

"Này anh vất vả mang cơm đến cho em mà em cứ vậy định đuổi anh về sao?"

"Chứ anh muốn gì?"

"Ít nhất cũng phải có một chút phần thưởng chứ?" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa đưa tay chỉ lên má mình.

Bạch Lăng Diệp cười mỉm nhìn anh, "Anh muốn phần thưởng sao?"

Hàn Trạch Dương lập tức gật đầu.

"Được, đợi em một chút!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền quay trở lại bàn làm việc, lấy ra một thứ gì đó từ trong ngăn kéo.

Sau đó cô cầm nó đưa đến trước mặt anh, "Đây, phần thưởng cho anh đó, không cần cảm ơn!"

Hàn Trạch Dương vừa nhìn thấy con nhện ở trước mặt mình liền lùi lại phía sau gượng cười nói: "Anh nghĩ lại rồi, anh là bạn trai, chăm sóc bạn gái là trách nhiệm của anh, không cần phải có phần thưởng! Cũng đã muộn rồi, anh nghĩ anh nên về rồi!" Nói xong anh liền đi ra khỏi phòng.

Bạch Lăng Diệp cười cười nhìn con nhện đồ chơi trên tay mình, lần trước sau khi biết anh sợ nhện thì cô đã mua nó, không ngờ lại dùng trong hoàn cảnh này.