Chương 33: C33: 35+36

Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chương 35

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

“Tào Lệ trong miệng cô là nạn nhân thứ ba của vụ án sườn xám đỏ dạo gần đây.”

Cơ Thập Nhất khẽ nhíu mày.

Dạo gần đây vụ án sườn xám đỏ xuất hiện khá nhiều trên Weibo, cô cũng từng ấn vào xem, không ngờ nạn nhân lại chính là Tào Lệ.

Vậy ra, cô lại vừa giải một giấc mơ không mấy tốt đẹp…

Hiện tại, cả ba nạn nhân đều từng mơ thấy giấc mơ tương tự, cùng là cái bóng, cùng là đôi mắt, nhất định có liên quan đến hung thủ.

Liên Diệc đã dò hỏi được không ít chuyện của nạn nhân, nạn nhân thứ nhất tên Viên Phương, một ngày trước khi bị sát hại, cô ấy từng đăng tải giấc mơ của mình trên trang cá nhân, kể lại chi tiết nội dung giấc mơ. Mà nạn nhân thứ hai tên Trần Hân, đêm hôm đó bị ác mộng đánh thức, chồng cô ấy bị dọa cho hết hồn nên đã hỏi chuyện.

Một giấc mơ đặc biệt và kỳ lạ như thế, hầu hết bọn họ đều nhớ rõ.

Thật lâu sau, cuối cùng Cơ Thập Nhất cũng mở miệng: “Vừa rồi có người nhờ tôi giải mộng cho bạn cùng phòng của cô ấy, người nằm mơ tên Tào Lệ, trong giấc mơ, các đôi mắt mọc ra từ chiếc bóng, cứ thế mà nhìn cô ấy chằm chằm.”

“Bạn cùng phòng? Vu Tiêu Tiêu sao?” Liên Diệc hỏi.

Bọn họ chia thành hai bên, bên phía Vu Tiêu Tiêu không thu được manh mối có lợi, không ngờ cô ta lại quanh co.

“Chắc là cô ta rồi.” Cơ Thập Nhất cũng không chắc lắm, cô thay đổi chủ đề, “Từ giấc mơ của Tào Lệ, tôi biết được cô ấy đã phát hiện ra mình bị theo dõi, hơn nữa, căn cứ theo lời kể thì hình như buổi sáng Tào Lệ đã phát hiện ra, vậy nên buổi trưa trở về ký túc xá mới gặp ác mộng.”

Liên Diệc nhanh chóng ghi chép lại.

Manh mối này cũng đủ để thu hẹp phạm vi.

Buổi sáng Tào Lệ vừa mặc váy mới đã lập tức bị theo dõi, chắc chắn hung thủ sống ở gần hoặc làm việc tại đó.

Mà những người có khả năng nhìn thấy nhất chính là nhân viên của Giải trí Hoàng Thiên.

Tất nhiên, cũng có khả năng là những người làm việc xung quanh hoặc sống ở nơi đó.

Tào Lệ bị giết ngay hôm đó, khi vừa mới mặc bộ sườn xám đỏ, rất có thể là ý định nhất thời, dù sao thì khu vực xung quanh cũng không phải nơi hẻo lánh ít người qua lại gì, nạn nhân thứ nhất và thứ hai đều bị sát hại ở nơi dân cư thưa thớt.

Điều đó cũng gián tiếp cho thấy, hung thủ bắt đầu không quan tâm đến yếu tố bị phát hiện, có lẽ nạn nhân thứ tư sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi.

Liên Diệc đang suy nghĩ, lại nghe thấy giọng nữ dễ nghe ở đầu dây bên kia: “Tôi muốn nghe giấc mơ của nạn nhân đầu tiên, sau đó đến giấc mơ của nạn nhân thứ hai.”

Liệu ba giấc mơ này có thuộc về “trực diệp chi mộng” hay không còn chưa rõ, nhưng chắc chắn nó có mối liên hệ không hề nhỏ.

“Nạn nhân thứ nhất là Viên Phương, đang luyện tập cho vai nữ chính trong câu lạc bộ kịch nói, chuyện kể về mối tình tay ba bình thường nhất, cô ấy đóng vai người vợ của thời đại phong kiến cũ, bị người chồng đi du học vứt bỏ ngay đêm tân hôn, sau đó tự mình thay đổi cuộc đời.”

Liên Diệc dùng dăm ba câu giới thiệu nội dung, sau đó còn nói thêm: “Câu lạc bộ kịch nói khá nổi tiếng ở trường bọn họ, vậy nên phòng tập của câu lạc bộ rất lớn, sân khấu cũng được bài trí đẹp mắt, không thua kém gì các sân khấu chuyên dụng, giấc mơ của cô ấy diễn ra ở đó.”

Sau khi chụp màn hình giấc mơ đầu tiên và gửi đi, anh ta chậm rãi kể lại giấc mơ thứ hai.

Cơ Thập Nhất lưu tin nhắn thoại xuống, trả lời: “Tôi sẽ trả lời anh thật sớm.”

Sau khi cúp điện thoại, cô nhấn mở ảnh chụp hình, đọc thật cẩn thận.

Giấc mơ này hơi khác với giấc mơ của Tào Lệ.

Viên Phương không ý thức được giấc mơ này có ý nghĩa gì với cô ấy, còn tưởng bởi vì sắp biểu diễn, quá căng thẳng nên mới sinh ra áp lực.

[Tôi mơ thấy mình đang ở trong hậu trường của câu lạc bộ kịch nói, những người xung quanh thì bận tới bận lui, hỏi ra mới biết sắp đến giờ biểu diễn, tất cả những người ngồi phía trước đều là khán giả, tôi sắp phải lên sân khấu biểu diễn.]

[Tôi hơi luống cuống, trước đó không ai thông báo với tôi cả, nhưng tôi vẫn lập tức thay quần áo, cảnh tôi xuất hiện là đêm tân hôn, bộ sườn xám câu lạc bộ đặt mua vô cùng xinh đẹp, có cảm giác như quay ngược về quá khứ vậy.]

[Khi tấm màn kéo được ra, tôi đội khăn voan đỏ, không nhìn thấy người bên dưới, nhưng tiếng vỗ tay rất lớn, trong lòng cũng khá vui vẻ. Tôi cụp mắt nhìn chân mình, đợi người hầu trong nhà nam chính tới nói với tôi nam chính bỏ chạy rồi.]

[Nhưng khi tôi chuẩn bị ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy dưới cái bóng phản chiếu bởi ánh nến dường như mọc ra một con mắt, con mắt kia không hề chớp, cứ thế mà nhìn tôi chằm chằm, nó tràn ngập ác ý.]

[Mọi chuyện bắt đầu phát triển theo chiều hướng đáng sợ, dưới cơn hoảng loạn, tôi không đợi được người đến mà đã tự vén khăn voan lên rồi, xung quanh không có ai cả, ngoại trừ một ngọn nến được thắp sáng, bóng tối ăn mòn cả đại sảnh.]

[Ghế ngồi dưới sân khấu trống không.]

[Lúc ấy tôi đã hét lên một tiếng, thiếu chút nữa đã hất đổ giá cắm nến, khi tiếng hét của tôi vang lên, những chỗ ngồi bên dưới như được châm lửa vậy, từng đôi mắt xuất hiện trên đó, giống như đầy đủ các khán giả.]

[Vô số ánh mắt dán chặt trên ghế ngồi, mỗi ghế một đôi, từ hàng đầu tiên đến hàng cuối cùng, tất cả đều nhìn tôi chằm chằm, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy những đôi mắt đáng sợ, chúng đồng loạt chớp mắt.]

[Toàn bộ hội trường có vô số con mắt.]

[Tôi lùi lại vài bước, giọng nói mắc kẹt trong cổ họng không sao thốt ra lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như trống trận, thình thịch, vô cùng rõ ràng trong hội trường yên tĩnh.]

[Tôi nhìn vào những đôi mắt đó, có thể thấy được bên trong chứa chan ác ý, lại cúi đầu xuống, đôi mắt trong cái bóng kia cũng đang đối diện với tôi, hơn nữa, trong tầm mắt của tôi, nó dần tách ra thành vô số con mắt, chiếm lấy bóng tôi.]

Cuối cùng Viên Phương sợ hãi bừng tỉnh.

Cơ Thập Nhất xoa mi tâm, về cơ bản, nội dung giấc mơ của Viên Phương khá giống với Tào Lệ, chỉ có tình huống hơi khác một chút.

Phải nói rằng, giấc mơ của hai người thuộc cùng một loại, nhưng chỉ vì tình huống khác biệt, dẫn tới nội dung của giấc mơ cũng khác nhau.

Trong giấc mơ của Tào Lệ, cô ấy phát hiện có người theo dõi mình.

Mà giấc mơ của Viên Phương, nghiêm khắc mà nói, cô ấy cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ, nhưng lại không biết điểm kỳ lạ đó đến từ đâu, vì thế mà mỗi một chỗ ngồi đều có đôi mắt nhìn cô ấy chằm chằm.

Tiềm thức của con người nhạy bén hơn bản thân họ, tiềm thức mãnh liệt sẽ tạo dựng nên giấc mơ, nói cho cô ấy biết: Trong lúc cô ấy tập kịch, có người đang theo dõi cô ấy.

Mà người này, đoán chừng chính là hung thủ giết cô ấy.

Nhưng so với giấc mơ của Tào Lệ, giấc mơ này không mang lại thông tin có lợi nào về hung thủ, các manh mối đều bao la rộng lớn.

Tuy nhiên, sau khi tổng hợp hai giấc mơ lại, có thể thấy được, tên hung thủ này cách Tào Lệ không xa, hơn nữa, trước khi Viên Phương bị sát hại, hung thủ từng đến trường đại học xem tập kịch, chỉ cần biết được những người đã đến xem buổi diễn tập.

Cơ Thập Nhất sắp xếp lại kết quả giải mộng rồi đặt sang một bên, tăng âm lượng bắt đầu phát tin nhắn thoại, đây là giấc mơ của nạn nhân thứ hai – Trần Hân.

Giấc mơ của cô ấy rất kỳ lạ.

Trần Hân mơ thấy mình rời khỏi xưởng quần áo sau khi tan tầm, xưởng may của cô ấy nằm ở nơi ít người qua lại, có một con đường dẫn vào nội thành, mà nhà của cô ấy ở trong một tiểu khu còn chưa tới nội thành.

Đêm nay sương mù dày đặc, cô ấy vừa đi đến đường lớn thì sương mù đã che phủ hai bên, tầm nhìn cực thấp, trong bóng tối mịt mù sương khói, chỉ có con đường này là dẫn đến kết thúc.

Có lẽ vì đêm đã khuya, trên đường chỉ có một mình cô ấy, phía sau là bóng tối âm u mịt mù, còn phía trước là sương mù trắng xoá.

Bởi vì chỉ có thể nhìn thấy trong khoảng cách vài mét, nên cô ấy đi rất chậm, cộng thêm một chút lo lắng.

Khoảng thời gian này thường có xe lui tới, dù sao thì ở phía sau cách con đường này không xa cũng có một nhà máy khác, người ta sẽ lái xe vận tải đi qua, trước kia cô ấy cũng từng đi nhờ xe về nhà.

Không biết đi bao lâu, Trần Hân ngừng lại, nương theo ánh đèn đường mờ ảo, màu sắc của bộ sườn xám trên người cô ấy càng đẹp hơn, nhưng cô ấy không có tâm tư thưởng thức, nhìn xung quanh một lượt, tránh việc đi nhầm đường.

Nhưng quan sát một hồi, cô ấy lại cảm thấy do dự, dường như từ đầu đến giờ cô ấy vẫn đứng yên tại chỗ, giống như có quỷ chắn đường vậy.

Ngay khi cô ấy không biết phải làm sao, phía sau truyền đến tiếng ô tô, cô ấy vui vẻ xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe đang chạy về phía mình.


Nó không phải chiếc xe cô ấy hay ngồi nhờ, đã muộn thế này mà còn có xe thì đúng là kỳ tích.

Cô ấy vẫy tay, chiếc xe tải dừng lại.

Cô ấy ngồi vào ghế sau, bởi vì trong xe không bật đèn nên cô ấy không nhìn thấy diện mạo của tài xế, chỉ báo tên tiểu khu nhà mình, sau đó dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe tiến về phía trước trong làn sương mù dày đặc, Trần Hân vô thức chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tỉnh lại, cô ấy không biết đang là mấy giờ, nhưng chiếc xe vẫn chạy trên đường, khung cảnh vẫn trắng xoá, không khác khi nãy là bao.

Cô ấy có chút nghi ngờ, mặc dù mình đang ngồi trên chiếc xe tải.

Tuy ít khi để ý tin tức, nhưng những chuyện mọi người đều biết thì cô ấy cũng biết, ví dụ như trước đó người trong xưởng từng kể chuyện tài xế taxi giết người, anh ta cố ý chạy đến nơi hoang tàn vắng vẻ mới ra tay sát hại.

Hôm nay cô ấy mặc quần áo mới, bộ sườn xám đỏ này chất lượng không tồi, để phù hợp với trang phục, cô ấy đã nhờ con gái búi tóc cho mình, quả thực trông không giống với công nhân xưởng may.

Chẳng lẽ mình đụng phải tài xế lòng dạ hiểm độc rồi…

Cô ấy lén lút nhìn về phía ghế lái, nhưng quá tối nên không nhìn rõ, chỉ thấy được những đường nét mơ hồ, đành phải đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm người phía trước.

Ngay khi cô ấy liếc nhìn gương chiếu hậu, cả người lập tức cứng đờ.

Trên gương chiếu hậu có một đôi mắt đang nhìn cô ấy chằm chằm!

Đôi mắt đó cũng giống như những đôi mắt bình thường, tròng mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô ấy, dường như nó chứa tràn ngập ác ý, lại bao hàm cả ý tứ khác nữa.

Trần Hân gần như té ngã lộn nhào ra khỏi xe, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, xe vẫn đang chạy, cô ấy trực tiếp rơi từ trên xuống, lăn vài vòng trên đường, tay chân bị cọ xát, trầy xước không ít.

Cũng may chiếc xe tải đó không dừng lại, Trần Hân không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, ngay sau đó thân thể cô ấy lại cứng đờ lần nữa.

Dưới ánh đèn đường, bóng của cô ấy đổ thật dài, từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, bị các đôi mắt phủ kín không chút khe hở.

Giống hệt với đôi mắt khi nãy!

Đêm đó Trần Hân cũng thét chói tai rồi tỉnh lại.

Cơ Thập Nhất sắp xếp lại giấc mơ này, sau đó gọi điện thoại cho Liên Diệc: “Cảnh sát Liên, tôi muốn biết thời gian hai người kia tử vong và nằm mơ.”

Sợ anh ta khó xử, cô lại bổ sung thêm một câu: “Chuyện liên quan đến hung thủ.”

Bấy giờ Liên Diệc mới mở miệng nói: “Viên Phương nằm mơ vào đêm diễn tập vở kịch nói, ba ngày sau tử vong, Trần Hân nằm mơ vào đêm Viên Phương bị giết, thời gian tử vong là một tuần sau.”

Quả nhiên!

Cơ Thập Nhất gần như lập tức trả lời: “Vậy nên tài xế lái chiếc xe tải trong giấc mơ của Trần Hân chính là hung thủ!”

Về nghề nghiệp thực sự của hung thủ, cô không biết.

- -----oOo------

*** 35 ***


Chương 36

Beta: Thuỷ Tiên

Liên Diệc đã hiểu.

“Bởi vì phát hiện ra mình bị theo dõi nên ba người bọn họ đều nằm mơ, nhưng e rằng vẫn chưa có ai nhìn thấy mặt đối phương, nếu không thì Trần Hân đã không mơ thấy đôi mắt.” Cơ Thập Nhất tiếp tục nói.

Đêm hôm đó, hung thủ gi3t ch3t Viên Phương ở vùng ngoại ô, sau đó đi qua con đường nơi có xưởng may của Trần Hân, hơn nữa còn bắt gặp Trần Hân, phát hiện ra cô ấy cũng mặc sườn xám đỏ.

Nhưng điều kỳ lạ chính là, vì sao hung thủ không mau chóng gi3t ch3t đối phương, mà lựa chọn ra tay vào một tuần sau, hơn nữa còn xâm hại đối phương.

Hung thủ chỉ mất ba ngày từ lúc để ý cho đến khi gi3t ch3t Viên Phương, mà với Trần Hân thì lại kéo dài tới một tuần.

Trong thời gian một tuần này, chắc chắn hung thủ phải giám sát Trần Hân, trong ba người, cô ấy là người duy nhất bị xâm hại, chắc hẳn nguyên nhân có liên quan đến chính bản thân hung thủ.

“Tìm các camera theo dõi trên đường Cửu Tam, đặc biệt là đoạn đường đi qua xưởng may! Khoảng một tuần trước khi Trần Hân bị giết hại!” Liên Diệc gần như đứng dậy ngay lập tức.

Trong đồn vội vã bận rộn.

Tới khi ngồi xuống, anh ta mới phát hiện mình vẫn chưa tắt điện thoại: “Cô Cơ có muốn bổ sung gì nữa không?”

Cơ Thập Nhất không trách anh ta, cô thong thả nói: “Tôi chỉ có thể nói với anh, vào buổi sáng ngày hôm ấy, phạm vi hoạt động của hung thủ ở rất gần Tào Lệ, sau đó hung thủ đi xem buổi diễn tập kịch nói của Viên Phương, ngồi tại khán phòng.”

Như vậy là đủ rồi, Liên Diệc thầm nói trong lòng.

Xung quanh xưởng may nơi Trần Hân làm việc có tương đối ít người, trên đường phải băng qua một tiểu khu bỏ hoang thì mới về đến nhà, mà tiểu khu bỏ hoang này chính là nơi phát hiện ra thi thể.

Phải mất một khoảng thời gian mới kiểm tra được hết camera theo dõi, sau khi biết được ý nghĩa của ba giấc mơ từ chỗ Cơ Thập Nhất, Liên Diệc cũng dẫn người đến trường đại học của Viên Phương.

“Khán giả buổi diễn thử?” Chủ nhiệm câu lạc bộ đẩy mắt kính, giải thích: “Không phải tôi không muốn nói, mà vì hôm đó chúng tôi để cả trường tùy ý tiến vào, tôi không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người, dù sao thì cũng có rất nhiều người.”

Mục đích của buổi diễn thử là để giảm bớt sự căng thẳng của buổi diễn chính thức, tất nhiên càng nhiều người càng tốt, bọn họ cũng phát tờ rơi khắp trường.

Liên Diệc trầm ngâm: “Có camera không?”

Chủ nhiệm của câu lạc bộ gật đầu, “Mặc dù không có camera, nhưng hôm đó chúng tôi có mời người của câu lạc bộ nhiếp ảnh đến ghi hình toàn bộ quá trình, hình như bọn họ cũng quay lại cảnh khán giả tiến vào khán phòng.”