Chương 117: C117: 135

Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chương 135

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Bố của Uông Dương nói: “Giấc mơ này của tôi rất kỳ quái. Lúc tôi tỉnh dậy tôi phát hiện nhà mình thế mà đang ở trong cái giếng. Nào có nhà ai ở trong giếng. Nhưng hỏi tôi, tôi cũng không biết tại sao nhà ở trong giếng. Tôi ngu dốt.”

Bắt đầu giấc mơ, ông đang ngủ, nhưng ngay sau đó ông đã tỉnh dậy, thấy trong nhà rất tối, đèn đong đưa chực rớt, không có ánh sáng, môi trường xung quanh rất lạnh lẽo, cảm giác như xâm nhập vào trong xương tủy.

Ông đẩy cửa ra, đang muốn tiến lên một bước, thì bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ: Bàn chân duỗi ra đạp vào không khí, dọa ông vội vã thu chân lại. Ông lò đầu ra và nhìn xuống. Ngờ đâu, phía dưới cách nhà ông không xa có nước, nước đang dao động.

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bầu trời tròn vo, bên ngoài u ám, mây tích tụ lại ở phía trên, rất rất lạnh, hình như sắp mưa.

Bố của Uông Dương nhìn đi nhìn lại mấy lần, kết hợp với cảnh trên dưới, cuối cùng cũng xác định được nhà mình đang ở đâu. Nhà của ông thế mà ở trong một cái giếng!

Miệng giếng cách mặt nước một khoảng khá xa, nhà của ông được xây trên vách thành giếng, cửa được khảm trên thành giếng, phía sau vách giếng thông ra làm phòng ngủ và nơi sinh hoạt của ông.

Ông nhìn xung quanh, không có mấy dụng cụ như cái thang để mà leo lên. Và tất nhiên, ông cũng không thể ra ngoài được.

Sợi dây thừng duy nhất buông thõng xuống được buộc vào một cái thùng, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Nhưng sợi dây lại ở ngay phía đối diện của ông, mà đường kính miệng giếng ít nhất cũng phải một mét, vì vậy ông không thể chạm vào sợi dây được. Hơn nữa, nếu nhảy qua sẽ không thể túm lại được sợi dây thừng, mà trực tiếp rơi xuống, đoán chừng sẽ bị chết đuối.

Rõ ràng là một mét không phải là khoảng cách quá xa, nhưng ông không có đủ can đảm để nhảy qua.

Lúc ông đang chú ý đến tình huống ở đây, thì sợi dây thừng đột nhiên bị đứt. Vốn cách mặt nước không xa nay nay bắt đầu rơi xuống, tốc độ nhanh dần lên, mặt nước dần dần không thể nhìn thấy rõ, nhưng ông lại có một loại cảm giác, phía dưới có đáy.

Thị lực của bố Uông Dương rất tốt, nheo mắt nhìn kỹ hơn, quả nhiên nước đã cạn khô, lộ ra đáy giếng. Có điều, mắt nhìn lâu thì hoa cả lên.

Ở khoảng cách cao như vậy, nếu không thể nắm lấy sợi dây mà rơi xuống sẽ tan xương nát thịt, ông không muốn mình phải chịu đựng sự đau đớn ấy.

Bố Uông Dương không quan tâm gì nữa mà đóng cửa lại, quay trở về nơi mà lúc đầu ông tỉnh dậy. Trong nhà này nhất định phải có chỗ khác đi ra. Sau khi đánh giá xung quanh một lúc lâu, cuối cùng ông cũng tìm ra được một cánh cửa nhỏ.

Cánh cửa nhỏ này cũng được khảm trong thành giếng, màu sắc gần giống với màu của thành giếng, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra. Ông thở phào nhẹ nhõm mở cánh cửa nhỏ ra, thế giới bên ngoài lại càng khiến ông kinh hãi hơn.

Bên ngoài tuyết hãy còn rơi, ông đi ra ngoài lại quay lại nhìn, cánh cửa nhỏ lúc nãy thực ra là lối vào nhà ông, bên ngoài là sân nhà ông, cách đó không xa có hàng rào bao bọc xung quanh.

Thời tiết rất xấu. Lúc nãy ông nhìn lên miệng giếng thì thấy bầu trời âm u, còn ở đây đã có tuyết rơi, bông tuyết rơi xuống sân nhà, chẳng mấy chốc, mặt đất đã phủ đầy một lớp dày.

Nhưng điều kỳ lạ là, trên người ông không hề có một bông tuyết nào. Những bông tuyết đó dính vào người ông ta, giống như ông chẳng rõ nguyên do, cứ như thể chúng không hề tồn tại vậy. Ông nhìn xung quanh, bên cạnh có hàng xóm, nhưng tuyết chỉ rơi trong sân nhà của ông, bên ngoài giống như là một thế giới khác.

Bố Uông Dương lấy cây chổi quét tuyết, nhanh chóng quét ra một khoảng trống xung quanh ông, nhưng lại nhanh chóng bị tuyết trắng bao phủ. Lại quét lại rơi, tất cả xem như phí công.

Tuyết rơi ngày càng nặng hạt, ông cũng không chịu được nữa. Mặc dù tuyết không dính trên người ông, nhưng tuyết phủ trong sân đã dày đến ngang đầu gối, không thể bước đi được.

Tuyết cũng không chỉ mang màu trắng, mà có một ít màu nâu khói, nhìn rất đáng sợ. Trắng và nâu kết hợp với nhau tạo nên một cảm giác lạnh lẽo u ám, khiến ông cảm thấy bất an. Tuyết này rõ ràng là không hề bình thường.

Nhưng chỉ có tuyết rơi ở nhà ông, rất kỳ lạ, còn quỷ dị như vậy nữa, tại sao nhà khác lại bình thường?

Bố của Uông Dương thực sự rất tò mò, khó khăn dẫm lên tuyết đi đến gần hàng rào, phát hiện thì ra tình huống nhà bên cạnh cũng không tốt lắm. Trong sân nhà hàng xóm đều là nước, nước đọng rất nhiều, khoảng đến mắt cá chân.

Nghĩ vậy, ông cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Ông xoay người đi về phía cửa nhỏ. Tuyết rơi lớn như thế này, vẫn nên ở trong nhà thì sẽ an toàn hơn. Lúc nào tuyết ngừng rơi thì hẵng đi ra ngoài.

Ông chưa đi được mấy bước thì từng hạt mưa nhỏ rơi xuống. Lần này không giống như tuyết không thể chạm vào người ông, mà mưa cứ thế mà trực tiếp rơi xuống người ông.

Ông bước đi, chờ đến khi chỉ còn cách cánh cửa nhỏ một mét, cơn mưa nhỏ đã trở thành cơn mưa to. Chỉ trong mười mấy giây, ông không kịp phản ứng, những hạt mưa to bằng hạt đậu nành rơi xuống trên người ông, rất rất đau.

Mưa và tuyết, đúng là thời tiết xấu. Bố Uông Dương thầm mắng một tiếng, đây là chuyện quái quỷ gì vậy.

Bên hàng rào, một con trâu đột nhiên đi từ từ vào sân. Không biết nó từ đâu đến, dù sao cũng không phải là của nhà ông, hơn nữa, con trâu này rất vạm vỡ, không sợ người, đi thẳng về phía ông.

Sợ con trâu húc mình, bố Uông Dương có dự cảm này, cho nên khó khăn rút chân lên, chạy về phía cánh cửa nhỏ. Ông có dự cảm, nếu bị húc trúng, nhất định là lành ít dữ nhiều.

Không chờ ông bước vào nhà từ cửa nhỏ thì phía sau đã vang lên tiếng động lớn. Một dòng nước từ bên ngoài chẳng biết ở đâu ra mà cứ chảy thẳng vào hàng rào, sau đó tràn ngập vào sân, tràn cả vào cửa nhỏ.

Nhưng cánh cửa quá nhỏ, nước chảy vào bên trong rất chậm. Cho nên nước trong sân và tuyết tích tụ càng ngày càng nhiều, gần như là cao đến thắt lưng.

Bố Uông Dương vừa sợ vừa lo lắng, tiếp tục lội nước, không biết đã giẫm phải cái gì mà cả người nổi lên, cuối cùng, cả hai bàn chân giẫm lên mặt nước. Ông đứng trên mặt nước hòng tránh khỏi tai họa bị nước nhấn chìm.

Chỉ là, cuối cùng ông càng ngày càng mệt mỏi. Hơn nữa, nước trong sân chảy xiết, càng ngày càng cao, không hề có dấu hiệu sẽ chảy ra ngoài. Rất kỳ lạ, tâm trạng của ông còn trở nên bực bội bất an.

Nước vẫn không chịu hạ xuống, nhưng cuối cùng cũng có xu hướng ngừng dâng lên. Bố Uông Dương nhìn xuống thì thấy hàng rào bị phá chỉ còn sót lại một điểm nhỏ, xung quanh không có bất gì một vật gì. Mà ông giống như một người tu tiên trong phim truyền hình, đạp mây cưỡi gió.

Ông không rời khỏi đó, chỉ có thể đứng trên mặt nước. Một cảm giác sợ hãi vô hình bao bọc lấy ông, khiến ông không thể động đậy.

Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, ông cũng tỉnh dậy.


Trong giây phút trước khi tỉnh thức khỏi giấc mơ này, bố Uông Dương vẫn không thể xuống khỏi nước. Về phần nước trong giấc mơ, ông cũng không biết tại sao nước lại dâng lên.

Đoạn ghi âm vẫn chưa dừng lại, giọng nói của bố Uông Dương vẫn tiếp tục phát: “Vợ chồng tôi mơ thấy không khác nhau là bao. Hai chúng tôi thay phiên nhau đi ngủ. Lần nào tôi ngủ cũng mơ thấy giấc mơ này. Chờ đến khi tôi tỉnh, tới vợ tôi đi ngủ, bà ấy cũng mơ thấy giấc mơ này. Mà tôi ở trong giấc mơ biến thành bà ấy, chỉ thế mà thôi. Mỗi tình tiết trong giấc mơ đều giống nhau. Chỉ khác là, cuối cùng vợ tôi tỉnh lại khi nước ngừng dâng cao, thấp hơn một chút so với tôi.”

Loại tình tiết này không thể dùng từ bình thường để miêu tả nữa. Một người mơ lặp đi lặp lại giấc mơ đó coi như không sao, nhưng ngay cả vợ ông cũng mơ thấy giấc mơ như vậy, thì nhất định nó không còn là chuyện bình thường nữa.

Sau khi trải qua mấy vụ án, Liên Diệc không còn xoắn xuýt nhiều về việc giải mã giấc mơ nữa. Vì vậy, lúc ở đồn cảnh sát, anh ta mới giữ mấy vị phụ huynh lại lúc vô tình nghe bọn họ nói về những giấc mơ.

Một người nằm mơ thì không có gì kỳ quái. Kỳ quái ở chỗ, gia đình người mất tích đều có người nằm mơ.

Tương tự như vậy, một người mơ đi mơ lại một giấc mơ không có gì là kỳ quái. Kỳ quái ở chỗ, vợ của người đó cũng mơ đi mơ lại giấc mơ giống y hệt.

Sau khi nhấn nút dừng, mấy người chuyển ánh mắt nhìn sang người đang cầm máy ghi âm.

Ánh mắt Tô Minh Châu vẫn luôn hướng về phía đó. Ngón tay thon dài sơn màu xanh lá sẫm, màu sắc ấy càng làm làn da trở nên trắng hơn. Cổ tay trắng ngần lớn có mấy xăng-ti-mét càng thêm mảnh khảnh, gần như dùng tay bóp chặt sẽ bẻ gãy được vậy.

Thật sự là càng ngày càng mảnh mai. Anh không nhịn được mà nghĩ vậy.

Cơ Thập Nhất cũng không biết anh đang nghĩ gì, sau khi suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Giấc mơ này…”

Chưa nói xong, những chữ còn lại bị chặn ở trong miệng.

Liên Diệc thấy cô muốn nói lại thôi, lại còn nhíu mày, thì hiểu ra, e là chuyện không tốt. Anh ta nói: “Cô không cần phải mang gánh nặng tâm lý, nói thẳng ra đi, không phải là lỗi của cô.”

Cơ Thập Nhất không trả lời, mà rơi vào trầm tư.

Tên của Uông Dương vốn mang hàm ý nước, giấc mơ lại chủ về thủy. Cái gì nhiều quá cũng không tốt, nhiều nước quá thì bị ngập. Giấc mơ của bố mẹ hẳn là nên xuất hiện mộc, thủy sinh mộc, mộc chủ về sinh trưởng. Như vậy mới thật sự gặp dữ hóa lành.

Nhưng trong giấc mơ này nước quá nhiều, lại không có yếu tố mộc, sẽ chỉ khiến cho cả giấc mơ này thành đại hung.

“Giấc mơ mang điềm xấu.” Cơ Thập Nhất đưa tay vén lọn tóc rũ xuống ra sau tai, lời ít ý nhiều: “Không có bất kỳ hình ảnh nào mang điềm lành.”

Vừa dứt lời, Liên Diệc nhíu chặt mày.

Phạm Dương ngồi bên cạnh nghe vậy không khỏi sửng sốt: “Vậy đây có nghĩa là đứa nhỏ Uông Dương không có cơ hội sống nữa hay sao? Trời ạ, đã có hai đứa trẻ rồi, đứa cuối cùng…”

Lúc nãy mới nhận được tin tức tốt là Trịnh Nham vẫn còn sống, ai biết được, bây giờ lại nhận được tin tức xấu này. Nghe ý tứ của cô, sợ là Uông Dương lành ít dữ nhiều.

Thật ra, người trong đồn đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Mất tích một tuần gần như không còn khả năng sống sót nữa. Người nhà ngày này qua ngày khác đều ở lại trong đồn, đương nhiên bọn họ phải an ủi các bậc phụ huynh là vẫn còn hy vọng.

Trên thực tế, cho dù mất tích ba ngày, thì khả năng sống sót là rất nhỏ, một tuần thì căn bản là đã có thể đưa ra kết luận.

Đó là lý do tại sao lúc bọn họ nghe thấy Trịnh Nham còn sống, bọn rất kích động, bởi vì đây chính là khả năng sống sót nhỏ nhất.

Cơ Thập Nhất ổn định lại tâm tình, nói: “Ba giấc mơ đều cho tôi cảm giác không khác nhau là mấy. Quả nhiên là ngũ hành. Giấc mơ lần này chủ thủy, đại hung.”

Nước chảy cũng thường tượng trưng cho sự sống, nhưng trong giấc mơ này của bố Uông Dương, hầu như tất cả các hình ảnh liên quan đến nước đều ở trong sân của ông, hơn nữa, không có hình ảnh nào là nước chảy, mà là nước đọng. Nói nước đọng cũng không chính xác lắm, nhưng xác thực là nước không chảy.

Trong giấc mơ này, nước chảy là tái sinh, nước không chảy tất nhiên là đại hung.

Phạm Dương hỏi: “Vậy phần nào trong giấc mơ liên quan đến đứa trẻ? Cửa nhỏ đúng không?”

Cơ Thập Nhất lắc đầu: “Cửa nhỏ chỉ là một cánh cửa nho nhỏ, không có ý nghĩa gì. Trọng điểm là một ít chuyện khác, căn bản là chỉ cần có liên quan đến Uông Dương, vừa vặn đều là những hình ảnh mang điềm xấu trong giấc mơ.”

- -----oOo------

*** 135 ***