Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Đăng vào: 12 tháng trước
Nghe đến cái tên này tim tôi bất chợt đập liên hồi.
Tổ Tông nhắm mắt không nói gì, tay phải co lên, nhịp nhàng vỗ nhẹ vào đầu gối, ý trông rất bình tĩnh. Chiếc Bentley màu bạc đi qua, đậu ở chỗ đậu xe cách bên này một mét, sau đó tắt máy.
Ánh đèn trắng chiếu qua bên này, khiến ánh đèn neon ở phố giải trí phía đối diện trở nên mờ ảo.
Tổ Tông hạ của kính xuống tạo ra một khe hẹp, cười cười nhìn sang. Nhiệt độ tháng ba tháng tư ở ba tỉnh miền Đông Bắc vẫn còn thấp, đặc biệt là vào nửa đêm, khi thời tiết giảm nhanh khiến tôi nổi một lớp da gà. Tôi co tay, run rẩy chống lại cái rét. Trương Thành Nam vắt chân, nói nhỏ với cô Lỗ bên cạnh, nói nói một hồi, anh ta vén tóc mai của cô ta lên, dưới ánh đèn mờ ảo, trông hai người họ thật yên bình và lãng mạn.
Con phố này không bao giờ ngủ, cả đêm luôn tràn ngập sắc xanh đỏ, rất hợp với khuôn mặt của anh ta.
Anh ta đã đoán trước ngay từ khi lái xe đến, thấy Tổ Tông cũng không hề ngạc nhiên, nghiêng qua đầu cô Lỗ, bình tĩnh nói: "Kiểm sát trưởng Thẩm, sao anh không vào? Tôi không có khả năng để anh đích thân canh cổng cho đâu."
Tổ Tông nói vừa mới đi xã giao xong, tự nhiên thấy rất nhớ ông chủ Trương cho nên mới đặc biệt chờ để gặp anh ta.
Cô Lỗ ngửa người ra sau chìm vào trong bóng tối,
Trương Thành Nam và Tổ Tông cứ như vậy nhìn nhau mà không có vật cản. Hai cặp mắt ẩn chứa sự nguy hiểm và nham hiểm nhất trêи đời: "Kiểm sát trưởng Thẩm bày tỏ với tôi như vậy, vừa đột ngột vừa chân thành, tôi có nên chấp nhận hay không đây?" Nụ cười của Tổ Tông sâu hơn, giống như một con đại bàng đang trêu chọc con mồi, tận hưởng thú vui ngấu nghiến nó trong miệng: "Không phải ông chủ Trương đã nhận rồi sao."
Trương Thành Nam đã nhận một vụ tính toán của tổ tiên, còn bị chính vụ đó đánh bại.
Cho dù Trương Thành Nam có bình tĩnh đến thế nào đi chăng nữa thì chắc cũng phải tức giận trước những lời châm chọc như thế này, nhưng anh ta vẫn cố tỏ ra thản nhiên, coi như không phải bản thân mà là người khác bị rơi xuống đáy vực, bị đâm một nhát sau lưng: "Kiểm sát trưởng Thẩm đợi tôi xuất hiện là vì muốn chia sẻ niềm vui chiến thắng với tôi sao?" "Không giấu gì ông chủ Trương, tôi có một tật xấu, nhìn thấy người khác vấp ngã thì tôi sẽ rất vui. Không lâu trước ông chủ Trương bị vấp ngã, bị thương không nặng. Nếu lần sau anh bị ngã đến nỗi sứt đầu mẻ trán."
Tổ Tông còn chưa nói xong đã cười ra tiếng, khí chất nam tính, giọng nói trong trẻo mạnh mẽ, lại có chút kiêu căng ngạo mạn. “Thật sao.” Trương Thành Nam chậm rãi xoay nhẫn ngọc trong tay, kéo ra rồi lại đeo vào, cứ lặp lại như vậy: "Kiểm sát trưởng Thẩm chắc đã nghe qua câu ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc, tôi bị mất một chiếc thuyền, đổi lại có thể thân thiết hơn với kiểm sát trưởng Thẩm, không lỗ"
Lồng ngực Tổ Tông phập phồng, bung hai cúc áo ra, anh ôm lấy eo tôi, tôi ngoan ngoãn rúc vào vòng tay anh, bắp thịt sau khi uống rượu trở nên đỏ bừng, nóng rực như bếp lò.
Anh hôn lên mặt tôi: "Còn lạnh không."
Tôi lắc đầu.
Anh vô tư dựa vào cửa sổ xe, nhìn lại Trương Thành Nam: "Ông chủ Trương đã mất nhiều ngựa như vậy, phúc đức lần này chắc chắn rất lớn, anh còn nuốt nổi không?" "Nếu kiểm sát trưởng Thẩm có năng lực thì cứ thử lấy đi thêm vài con ngựa xem tôi còn nuốt nổi được không."
Cô Lỗ thậm chí còn không phát ra tiếng động, vệ sĩ kéo cửa xe, Trương Thành Nam cúi người ra ngoài. Khi đi ngang qua chiếc Bentley bên này, anh ta dừng bước nhảy mắt. Tổ tiên hạ kính xuống, cửa sổ mở ra, bộ quần áo da thoang thoảng mùi thơm của phụ nữ tràn vào.
Chiếc cà vạt quanh cổ anh ta rũ xuống, với tư thế nghiêng người, đầu vải sa tanh dường như cọ sát vào bộ ngực trần của tôi, hơi thở ngắt quãng, ngứa ngáy phả vào trán, giống hệt như hơi nóng khi anh ta ôm lấy tôi vào đêm hôm đó bên bờ biển.
Rõ ràng không hề nhắc tới nhưng những ký ức gợi tình lại tràn ngập trong đầu, còn có sự kϊƈɦ thích thầm lặng đang dần dần nảy sinh của sự kết hợp hoang dã nhất, nó cứ thôi thúc, buộc trái tim phải sợ hãi.
Dưới ánh mắt của Tổ Tông, anh ta không hề kiêng nể mà tiến lại gần, tôi không còn đường lui, hoảng loạn nuốt lấy mùi vị tràn ngập của anh. "Kiểm sát trưởng Thẩm thật sự cho rằng thắng một lần, thì sau này cũng sẽ như vậy sao?"
Trong lời nói có dao, dáng vẻ bình thản của Tổ Tông thay đổi: "Ông chủ Trương có ý gì.
Ánh đèn rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt cương nghị và quyết đoán của Trương Thành Nam, tạo ra vẻ mềm mại không ngờ: "Nghe nói kiểm sát trưởng Thẩm có một vụ làm ăn lớn mà không ai hay biết ở phố thương mại, âm thầm làm ăn cũng đã sáu bảy năm rồi.
Anh ta dừng lại, hai tay không hề báo trước chống lên hai bên cửa sổ, nhẫn ngọc trêи tay còn cố ý xoa xoa bờ vai trần trụi tròn trịa của tôi, bị nhẫn ngọc lúc ấm lúc lạnh đùa giỡn, tôi không khỏi run lên, kẹp chặt hai chân. "Mượn danh nghĩa của người khác để củng cố quyền lực của bản thân, sự nghiệp chính trị của kiểm sát trưởng Thẩm đã từng liệt kê đến vụ làm ăn đó chưa?"
Lai Châu, ngoại trừ bến tàu ra thì đó là địa bàn lớn nhất dưới danh nghĩa của Tổ Tông. Nơi đó nằm ở biên giới Thanh Tân, gần ra khỏi thành phố, nối liền ngoại thành, là nơi buôn bán nhiều hơn cả bên trong thành phố. Chỉ có điều tôn giáo ở đây rất hỗn tạp, thường xuyên xảy ra tranh chấp. Con gái của một thương nhân bất động sản giàu có uống rượu quá chén,sau đó bị một đám dân địa phương ở Ninh Khiết hϊế͙p͙ ɖâʍ tập thể. Người ta nói rằng tiền của thương nhân giàu có này nhiều đến nỗi không thể đếm xuể, một khi đáy túi bị thủng, hậu quả sẽ rất tai hại. Tổ Tông là kiểm sát trưởng mà lại ngấm ngầm tham gia vào các hoạt động trái pháp luật, chuyện này một khi bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến cả bố của anh. Sau này cũng là do bố của anh ra mặt mới có thể khiến chuyện này tạm thời lắng xuống.
Hơn một nửa tinh lực của Tổ Tông đều dùng để gây dựng Lai Châu, mặc dù bị nhiều phiền phức ngăn trở nhưng trước giờ anh chưa từng để lộ mặt, lúc nào cũng che giấu rất cẩn thận. Pháp nhân là một cái tên rất lạ, bên cạnh Tổ Tông cũng không có mấy người, gần như không có ai biết rằng Lai Châu là sản nghiệp của anh.
Hai Sói ngồi ở ghế lái có dự cảm không lành, anh ta không nói gì nhấn màn hình điện thoại gọi tới một dãy số, bên kia nhanh chóng trả lời, rất lo lắng, cao giọng nói rằng mình cũng đang định cho anh ta.
Hai Sói bước xuống xe, chỉ hỏi ngắn gọn vài câu, sau đó gõ lên cửa sổ ghế sau bên phía Tổ Tông, nháy mắt sang một góc hẻo lánh bên cạnh.
Tôi là người duy nhất còn lại trong xe, chiếc nhẫn ngọc kia di chuyển dọc theo xương vai của tôi, dần dần dịch chuyển lên dái tai. Tôi hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác này, không có ý kháng cự. Nhẫn ngọc áp vào môi, tôi không kịp ngậm miệng, anh ta đã luồn tay vào trong, giữ chặt lấy lưỡi, nhẫn ngọc kẹp chặt đầu lưỡi của tôi.
Tổ Tông và Hai Sói đã đi vào con hẻm vắng người để gọi điện, tôi như con chim hoàng yến đã đánh mất khả năng bay trong lòng bàn tay anh ta.
Tôi không thể nói được, nhẫn ngọc kia rất nặng, quanh năm đeo trêи tay anh ta, mang đầy hơi thở của người đàn ông, rõ ràng và hấp dẫn.
Anh ta tiến lại gần với nụ cười trêи môi, tôi vốn muốn lùi lại theo bản năng, nhưng không thể lùi được, lưỡi bị nhẫn ngọc kẹp chặt, nếu cố lùi lại thì tôi sẽ chính là người phải chịu khổ.
Anh ta dùng ngón tay trái xoa nốt ruồi đỏ trêи khỏe mắt tôi, dưới ánh trăng mờ ảo, nốt ruồi đó sáng như một vì sao.
Anh ta cúi xuống, giọng nói trầm đục: "Cô đoán xem tiếp theo Thẩm Hạo Hiên sẽ gặp phiền phức lớn bao nhiêu. Anh ta khẽ vuốt ve khiến tôi run lên vì ngứa.
Tôi không ngậm được miệng, nước miếng chảy ra từ khoé môi, anh ta kiên nhẫn lau đi nhưng vẫn không hề buông lưỡi tôi ra. "Đừng sợ, không nhanh như vậy đâu
Anh ta không kiềm chế được nhếch mép cười: "Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cô Trình cũng sẽ bình an vô sự. Ai bảo tôi mê đắm cô Trình như vậy chứ."