Chương 135: Tình yêu như một con dao hai lưỡi

Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tóc của tôi chạm vào má anh ta, nhè nhẹ vướng lên từng sợi một, bên ngoài phòng gió thổi nhẹ tung bay, quấn lấy cúc áo anh ta, thắt chặt một nút, giống như dáng vẻ một lòng thắt chặt cùng nhau mãi mãi, ánh mắt của tôi trống rỗng chăm chú nhìn, không thể nói được câu nào.

Tôi cùng với Trương Thành Nam, đúng là khác nhau một trời một vực trêи thế giới này, ngăn cách bởi một màn sương mờ ảo, ngăn cách bởi núi non hiểm trở, ngăn cách bởi sông dài vô tận, muốn ôm lấy nhau, mà thật khó khăn và nghiệt ngã bao nhiêu.

Trái tim tôi không chung thủy, cùng một lúc yêu hai người đàn ông.

Trong lòng của anh ta có những hoài bão lớn lao, thà chết vinh còn hơn sống nhục, biết phân rõ tình yêu và công việc, không đủ một phần một trăm, tất cả mọi thứ đều sai, ban đầu sai, làm sao có thể có một kết thúc đẹp được.

Tôi nhớ rõ rằng có một đêm Tổ Tông quyết định đến sống chung nhà cùng với tôi, bị Kiều Oanh mở cửa lôi đi, tôi tức giận đến đến nỗi phải tìm Mễ Loan để than phiền, Tổ Tông không thích tôi, tất cả tình nhân của anh ta đều được cương chiều nhiều hơn tôi.

Mễ Loan chỉ vào cái mũi của tôi, rót một ly rượu vào cốc, cô ấy nói Trình Bảo Ái cô cực kỳ khinh bỉ, cô không phải khinh bỉ với đàn ông, cô khinh bỉ với chính bản thân mình, cô rất lý trí, rất sợ thất bại, cô không dám cất bước, cô quá dễ xúc động nên không để ý đến kết quả, nếu người đàn ông có một đôi chân dài, anh ta nhất định sẽ chạy mất.

Tôi lấy lại tinh thần, nở một nụ cười, đưa tay lên chạm vào môi của Trương Thành Nam, cằm của anh ta mọc đầy râu, phản chiếu lại trong làn nước sương sớm mịt mù, cứng rắn nhưng cũng dịu dàng: "Anh có phải là người xấu không."

Anh ta bình tĩnh nhìn tôi: "Ừ "Thật là xấu xa."

Anh ta không chút ngần ngại: "Không chuyện xấu xa nào là không làm."

Tôi ra sức ngẩng đầu lên, kéo lấy vạt áo của anh ta, vươn cổ lên để hôn lên môi anh ta, vô cùng điên cuồng cố gắng cướp lấy giữ lấy hơi thở của anh ta cùng với nước bọt, anh ta tim loạn nhịp vài giây, sau đó giữ lấy gấy của tôi mà hôn sâu thêm.

Tôi nghĩ là tôi cùng với người đàn ông này, không thể chống lại được sự ăn mòn của tình yêu, có thể là vào lúc này, có thể là trong tương lai, dù long trời lở đất, con đường để quay đầu cũng không còn đã bị chặn rồi.

Tôi bị hôn càng ngày càng mãnh liệt lấy hết khí huyết trong ngực, tôi khẽ khép mắt lại, rõ ràng có thể thấy rõ được dấu hiệu của năm tháng trêи khuôn mặt của Trương Thành Nam.

Đó là anh ta thoải mái ngang ngược liều mạng, là dấu vết của thời gian trêи lông mày anh ta, khác vào những nếp nhăn, khắc vào trong giữa ánh mắt, ẩm thầm kháng cự Tổ Tông, kiên cường xông vào phá bỏ một khoảng trống trong lòng tôi. "Bất kể tôi có làm cái gì, anh sẽ không lấy mạng của tôi, đúng không" Tôi hoàn toàn nhắm mắt lại, rơi vào trong bóng tối đen như mực.

Chỉ có hình bóng của anh ta, ở bên trêи lúc ẩn lúc hiện.

Giữa lúc mỗi lưỡi va chạm nhau, tôi sững sờ nghe được anh ta nói, đúng. Tôi chán ghét tựa vào vai của anh ta một lúc lâu, bảo mẫu đang làm bữa sáng, Tiến Bình cũng đang từ sòng bài Kim Hoa đến đây, để đưa một cuốn sổ kế toán mỏng. tôi đọc qua sơ sài, năm sáu trăm triệu như nước chảy róc rách, trêи đường nói Trương Thành Nam vô cùng giàu có tiền nhiều như nước, vua tham lam, quả nhiên không phải là không có căn cứ. "Tối hôm qua nhị thiếu gia của tỉnh Long Giang, mang theo tình nhân mới nổi lên, ở sảnh đánh bài của chúng ta thua một trăm bảy mươi triệu, nhớ ghi vào sỔ"

Việc ghi vào sổ của một quan chức, hoàn toàn là một lợi thế, giống như một loại hóa đơn chi phí do nhà nước cung cấp, không bằng sau này có lợi ích, nói thẳng ra là tôi tự nhiên anh lòng vòng ở đâu, anh nợ tôi tính ra gần trăm triệu, tôi khiến cho anh mở ra không ít vùng.

Trương Thành Nam chớp mắt lật vài tờ: "Dùng được hay không"

Tiểu Bình nói không ít nhiều cũng có tác dụng.

Anh ta trái tay ném mạnh, sổ kết toán dọc theo mặt bàn dọc theo mặt bàn bay một nửa: "Tìm đến chỗ ở của tình nhân anh ta, đến nửa đêm mang theo một nhóm người tới đòi trả nợ."

Anh ta ngừng lại hai giây, ở cuối mắt có một ý cười xấu xa: "Chụp một vài bức ảnh, bắt anh ta một nợ. Những gì đã nợ trước đây, đòi lại ngay tại chỗ."

Tiểu Bình nói rõ.

Ở Đông Bắc dám hướng về phía các chức lớn trong tỉnh ủy để lừa đảo, tuyệt đối chỉ có duy nhất là Trương Thành Nam, nhưng mà chính bởi vì bản tính điên cuồng của anh ta, những người khác mới nể sợ anh ta, nếu là một quả hồng mềm dễ bóp nát, mà về phần vẻ mặt anh ta cho đến bây giờ không ai có thể chống đối được.

Tiểu Bình không di chuyển, muốn nói lại thôi, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi, tôi biết rõ vẫn cố hỏi có chỗ nào vướng bận không.

Anh ta không nói lời nào, Trương Thành Nam giữ lấy cánh tay của tôi không nới lỏng, giữ vào trong lòng ngực anh ta, vì sợ tôi sẽ ngã: "Nói"

Khi ông chủ nói, Tiểu Bình đương nhiên không dám lo lắng về sự hiện diện của tôi, anh ta thu hồi ánh mắt: "Anh Thành, Thẩm Hạo Hiên thật là âm hiểm, anh ta định tính toán để chúng ta đấu đá lẫn nhau, nhưng không hiểu vì sao, sợ chính mình lòng ham muốn không đủ lớn, nuốt không xong còn rước lấy họa cho mình, thay đổi quyết định, bí mật liên lạc bằng giấy, dẹp bỏ chuyện phục hưng số bảy, bây giờ toàn bộ vùng đông bắc đang nổ ra một trận chiến, sở cảnh sát, văn phòng công tố, viện kiểm sát, văn phòng tư pháp, chúng tôi đứng trong vòng xoáy không thể giấu được, anh ta nhân cơ hội mang một lô bột trắng từ Myanmar, vận chuyển sang sòng bài Ma Cao, này một trao tay, thu được lợi nhuận hơn hai trăm triệu. Không ngờ như thế anh ta dùng ta để ngụy trang, che dấu việc tồi tệ anh ta làm, Phục Hưng số bảy có thể nắm được chắc hay không, anh ta không thua lỗ, còn ta lại mặc kệ sống chết"

Trương Thành Nam giọng điệu hùng hồn bình tĩnh nói: "Cậu cũng không phải là lần đầu tiên đấu với anh ta, thủ đoạn tay không làm bộ sói trắng, không ai có thể chơi được anh. Tại sao phải ngạc nhiên."

Anh ta xoay bàn ăn, lấy một đĩa thủy tinh tinh xảo về phía tôi: "Chuẩn bị phương án dự phòng như thế nào rồi."

Tiểu Bình vẻ mặt nghiêm trọng: "Do sự tình quá cấp bách, hàng hóa trêи tàu cập bến phải chia làm ba đợt, trong đó quan trọng nhất lại được để phía sau cùng, vận chuyển qua đừng bộ bằng các xe thùng, mảnh như hổ rình mồi, không chia cắt qua hai cửa khẩu này thì không qua được, nhờ anh phân phó, khoang thuyền đã lưu giữ lại hai trăm kilogram băng độc tinh khiết, đủ để tặng cho anh ta một món quà lớn. "

Buôn bán virgin là một tội lớn, nhưng Trương Thành Nam không sao với điều này, anh ta ở phía đông bắc có nền móng quá sâu, đường chính anh ta không được, miễn là anh ta không ở danh nghĩa ở đấy lấy ra súng ống đạn dược, còn có cách khác để thoát thân.

Trương Thành Nam ban đầu định tính toán lừa dối, hy sinh một con tàu chở khách, một mẻ bột trắng, đem giữ lại con cá thật sự lớn thật, bây giờ có vẻ như đang mơ tưởng, nhiều thế lực đang rình rập và xấu xé, Phục Hưng số bảy sao có thể tránh khỏi.

Anh ta bình tĩnh hơn tôi nghĩ rất nhiều, không có gì ngạc nhiên cả, bóc mở gói chiếc bánh, đem bên trong hấp qua bằng nước để nóng lên rồi tìm cách để đưa đến miệng tôi, tôi không thích mùi vị đậm đà của hải sản, ɭϊếʍ môi để che giấu, anh ta cũng không ép buộc, mặt không một chút thay đổi đánh giá tôi, tôi nửa làm nũng nửa mặc cả với anh ta, sau khi dùng mọi lời lẽ cũng không thể khiến anh ta thỏa hiệp, tôi phải mở miệng há mồm cắn, lưỡng lự ở giữa hai hàm răng, sống chết cũng không chịu nuốt.

Trương Thành Nam nhận ra là tôi muốn nhổ ra, anh ta cầm lấy tôi, nhẹ nhàng bóp, tôi thậm chí còn chưa kịp nhai, cổ họng cuộn lại, tuột xuống ăn.

Anh ta buồn cười: "Đừng hòng chơi xấu"

Người của Tiểu Bình cúi xuống thấp hơn, phớt lờ cảnh tượng trước mắt: "Chuyện liên hệ, tôi đã phân phó cho Minh Duân. Anh Thành, lời nói này không nên nói ra, chỉ cần những người xung quanh anh không rò rỉ tin tức, ta nắm chắn."

Trương Thành Nam không trả lời, anh ấy hỏi mảnh xảy ra tình huống gì.

Tiểu Bình nói rằng bốn bến tàu chính của cảng Thanh Tân đều được canh gác nghiêm ngặt, hai đội cảnh sát đặc nhiệm bổ sung được cử đến để điều tra, đến một con kiến cũng không thể lọt qua.

Anh ta thay đổi cuộc trò chuyện: "Tôi đã lo liệu nó rồi."

Trương Thành Nam cầm lấy mấy tờ giấy lau môi: "Lưu ý sắp xếp ổn thỏa, lần này là Thẩm Hạo Hiến phụ trách cậu có thể giải quyết không? Anh ta nhận hàng, rất dễ nuốt lời, vẫn có thể đổi ý như cũ. Chuyện không cần làm thì đừng chui đầu vào rọ. "

Tiểu Bình có chút khó lường, anh ta do dự một lúc lâu sau đó, nhỏ giọng nói: "Anh Thành nói rõ." "Mối liên hệ quang minh chính đại cùng với gia đình thượng lưu, đều là dưới sự giám sát của anh ta." Tiểu Bình: "Đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao"

Trương Thành Nam không liếc mắt nhìn anh ta được một cái: "Cậu chuẩn bị bao nhiêu người." "Sáu người. Được huấn luyện đặc biệt năm trước, có rất nhiều kinh nghiệm. "Sắp xếp thêm mười nhóm nữa cùng số người, phân tán bốn hướng đông tây nam bắc trêm đường lịch trình, thật sự là phải ổn định một chút, giả vờ hoảng loạn một chút, Thẩm Hảo Hiên rất tinh ý, anh ta sẽ không tự mình ra trận, những người anh ta nuôi toàn là phế vật."

Tôi ôm lấy cổ cảu Trương Thành Nam giả vờ buồn ngủ, nghe ngóng từ đầu đến cuối.

Tiểu Bình cùng Hai Sói hoàn toàn tương phản, thân phận Tổ Tông rất đặc biệt, chỉ có những thuộc hạ trí dũng song toàn mới có được lọt vào mắt của anh ta, hắc bạch lưỡng đạo ra tay đơn độc cũng không phản bội thì mới có thể cùng anh ta làm nên chuyện lớn, chẳng hạn như Hai Sói. Mà Tiểu Bình dũng cảm có thừa mưu lược cùng không đủ, chỉ với một cách nhìn đơn giản anh ta không giữ được bình tĩnh muốn giết tôi, chính là một người thô bạo, tuy nhiên bản chất của một ông chủ của Hắc Đạo và một quan chức là khác nhau, Trương Thành Nam tình cờ là một người đàn ông thô bạo, không để ý đến sự sống chết, chỉ cần là một người biết trung thành.

Không lâu sau có một thuộc hạ đến bảo Trương Thành Nam đi đến biệt thự trêи núi Phong Nguyệt, anh ta bảo tôi ngoan ngoãn đợi anh ta, tôi vô cùng miền cưỡng trèo xuống đùi anh ta, nhìn anh ta bước ra khỏi nhà hàng, Tiểu Bình không lập tức đi theo, bước chân của anh ta xa dần, đột nhiên, anh ta bất ngờ quay lại, cố gắng trấn tĩnh nhìn chăm chú tôi, tiến đến từng bước, tôi bị sự hung hăng của anh ta kìm hãm mất tự nhiên lùi về phía sau, khi tôi chống tường mà không thể lùi tiếp được nữa, tôi cũng không để ý đến, dừng lại với vẻ mặt chết lặng. "Âm mưu của cô."

Anh ta như đinh đóng cột nói ra bốn chữ, trực tiếp đội mũ phản bội lên trêи đầu của tôi. Tôi cắn răng cười lạnh nhạt: "Con mắt nào của anh nhìn thấy ý đồ phản bội của tôi? Các người đề phòng tôi như đề phòng cướp, tôi có chút ích lợi nào hay không?"

Tiểu Bình đứng yên bất động: "Thẩm Hạo Hiên trong lòng biết rất rõ ràng, đưa cô vào trong hang ổ của kẻ địch là có ý nghĩ gì, anh Thành bảo vệ cô, nhưng cô dám giở trò để thông đồng với kẻ địch, rất hiếm có là đàn em muốn giết cô. Không để ý đến sự an nguy của người đàn ông của cô, cô Trình vì anh ta mà bỏ hết sức lực, làm hòng mối tình của anh Thành, đấy là ngu ngốc hay tốt? "

Anh ta phủi lớp bụi vàng trêи đầu gối, vừa đi về phía cửa vừa để lại cho tôi một lời cảnh báo: "Tôi khuyên cô Trình, nên biết giữ an phận của mình mà đi theo anh Thành, không nên có ý muốn khác, tốt nhất là xua toan nó đi. Súng không có mắt"

Tôi siết chặt nắm đấm, trong lòng bốc lên ngọn lửa thiêu đốt, da thịt cùng xương đang vô cùng đau đớn, tôi thở hổn hển, cố gắng xoa dịu cơn đau, tôi vội vàng nắm lấy trụ chụp đèn bên cạnh và kéo nó một cách quyết liệt, bóng đèn bị xoay nhiều vòng rơi xuống đất, bóng đèn lạnh như băng trở thành một bãi vụn vỡ.

Tôi vỗ nhẹ ngực, yếu ớt ngã ngồi trêи sô pha, nhất thời hồn bay phách lạc một lúc.

Người ngoài cuộc thì tỉnh tảo, Tổ Tông đối với tôi có thể có hai hoặc ba phần tình cảm thực sự, là tôi quá tham lam, quên mất thân phận của mình, nên không thể đối mặt với nỗi xấu hổ cùng với sự thất vọng này.

Bảo mẫu nghe thấy tiếng động lớn liền chạy ra từ bếp, đối mặt với một đống lộn xộn trước mắt sợ tới mức không biết phải làm sao: "Cô Trình, vết cắt của cô có sao không?"

Cô ấy có ý muốn chạm vào tôi để kiểm tra, tôi cũng không để ý đến, lập tức lướt qua cô ấy để lên lầu.

Tôi buồn chán ở trong nhà cả buổi chiều, hoàng hôn thì đã điểm lúc năm sáu giờ tối, Trương Thành Nam vẫn chưa về, tôi ngồi trêи sân thượng cắt tỉa một bó hoa hồng dại màu đỏ, ngay cả những đóa hoa cũng có gai dài bén nhọn, rất dễ đâm vào tay, khi nó nở hoa nó đẹp một cách lạ thường, khi nó còn trong nụ thì thật sự rất xấu xí,

Bảo mẫu từ sân sau vào nhà, đi qua phòng khách vào bếp, cô ấy nhìn thấy tôi, tủm tỉm cười nói: "Là ông chủ Trương mua về cho cô giết thời gian, anh ấy sợ cô sẽ buồn chán."

Tôi cầm kéo trêи tay một chút, cắt cái cái lá cây: "Anh ta tại sao lại mua loại hoa này." "Ông chủ Trương nói cô Trình bản tính cứng đầu, nhất định sẽ thích hoa hồng dại. Mang ý châm biếm chỉ phụ nữ có gai mới có hứng thú.

Tôi cười một tiếng: "Buồn cười."

Sau khi tôi sửa sang lại cho ngay ngắn, cất chiếc bình đặt vào một góc thích hợp, mặt trời chiều sắp lặn, tia nắng sáng mờ, chiếu qua khung cửa sổ rơi thành những chấm nhỏ, sáng đẹp vô cùng.

Tôi đứng thưởng thức một lúc lâu, trong đầu nảy sinh ra một suy nghĩ: “Tôi muốn bánh quế hoa.

Bảo mẫu lau nhẹ mặt bàn dừng lại: "Cô nói là bây giờ sao?"

Tôi duỗi lưng.

Cô ấy nhìn đồng hồ treo tường: "Vẫn còn kịp, tôi đi mua cho cô."

Cô ấy không hề chậm trễ, đặt giẻ xuống liền rời đi, tôi mở cửa ra vào đóng hai tên vệ sĩ lại, căn biệt thự to như vậy giờ chỉ còn lại một mình tôi, tôi chạy nhanh đến điện thoại cố định phòng khách không do dự, bấm nhanh một dãy số, mà tôi biết rất rõ, điện thoại của tôi chắc đã bị nghe lén, Tiểu Bình đối với tôi có thù địch rất lớn, Trương Thành Nam khiến anh ta xấu hổ ở nơi công cộng, không được phép anh ta động đến tôi, cho dù Tiểu Bình sau lưng muốn làm gì đó, anh ta sẽ không can thiệp, cũng không nói về nó như thế nào, họ cũng không thể nghĩ đến việc nghe lén chính mình, càng không nghĩ tôi to gan, lấy máy điện thoại cố định liên lạc với Tổ Tông.

Đầu dây bên kia đến năm sáu giây mới được kết nối, là giọng của một người đàn ông xa lạ, hỏi tôi là ai, tôi nói tên của mình, anh ta sửng sốt: "Cô Trình?" "Tôi đang tìm Hai Sói." "Anh Vương đang ở phòng riêng bàn bạc chuyện, cô Trình có điều gì muốn tôi truyền đạt lại không."

Tôi không tin rằng bên người Tổ Tông không có nội giản, trong bóng tối có rất nhiều tay chân nội gián của Thẩm Quốc Minh, tùy tiện tìm ra một cái đều có cửa, phiền phức không thể động vào, lập tức lộ ra ngay, tôi không thể mạo hiểm: "Không có điều gì."

Thuộc hạ trầm mặc một lát: "Cô chờ một chút."

Đồng hồ từng giây trôi qua, tôi ở bên kia đầu dây vô cùng khẩn trương và lo lắng mong chờ một tiếng gọi của Hai Sói truyền đến "Tất cả đều ổn."

Anh ta có vẻ mong đợi: "Anh Hiên nhờ tôi chuyển lời cho cô Trình, không lâu nữa, anh ta sẽ đem cô quay về an toàn." Anh ta trầm ngâm một lát: "Mặt khác tranh thủ cho kịp thời cơ, đừng để trễ mất cơ hội. Có một chuyện vô cùng quan trong giao cho cô Trình." "Làm vua bắt buộc phải có lệnh của các nước chư hầu, tôi vừa mới đột nhập vào bên trong nhà họ Trương, kế tiếp nóng lòng yêu cầu chỉ có bại lộ, tôi cần thêm thời gian" “Cô Trình” Hai Sói ngắt lời tôi: “Anh Hiện có thể đợi, nhưng tình hình ở phía đông bắc không thể chờ đợi được. Cô do dự một giây, Trương Thành Nam sẽ đuổi kịp ở phía trước, ra tay trước mới có thể chiếm được lợi thế, thất bại sẽ chính là anh Hiến"

Không thể không nói, Hai Sói đã bắt được điểm yếu của tôi, những lời ngắn gọn của anh ta, giống như một tảng đá nặng, đè ép lên cổ họng của tôi, chặn mọi dưỡng khí tiến vào, giống như con cá ở đáy biển sâu gặp phải sa mạc khô cằn.

Tôi sắc mặt tái nhợt, mười ngón tay dùng lực rất lớn, dây điện thoại gợn sóng giống như sắp cắm vào da thịt mỏng manh: "Muốn tôi làm cái gì?" "Phục Hưng số bảy, hàng hóa sẽ được tung ra và tràn vào, lỗ thứ ba chính là vũ khí nhập khẩu từ Đức, khoảng 300 chiếc Trương Thành Nam có một tổ chức bảo vệ bí mật khổng lồ chuyên đánh du kϊƈɦ, che dấu buôn bán virgin, sòng bại được đưa vào hoạt động, lô súng lần này chính là do bọn họ phân phối. Người của anh Hiện đã nắm rõ quá trình, hiểu biết chắc chắn nắm tình hình của các địa điểm, nhưng Trương Thành Nam được bảo vệ rất cẩn thận, những người ở đây không thể thâm nhập vào được, nếu cô Trình tự nguyện, tôi đoán anh ta sẽ không từ chối. Dù sao thì đây là để kiểm tra xem lòng trung thành của cô sẽ như thế nào, phải xem cách diễn xuất của cô."

Bên tại một người nói một người nghe, vo ve, thân thể của tôi đột nhiên cứng đờ, không thể tin nổi,

Trương Thành Nam vừa mới hành động, Tổ Tông lập tức có được tin tức, chính là các chi tiết không hề sai chút nào, cho dù là kẻ nằm vùng mai phục, cũng sẽ không giống hệt như thế này, trừ khi có một bàn tay ở sau hậu trường tiết lộ, thôi thúc sự bùng nổ của trận chiến này.

Tôi nhạy bén nhìn xung quanh ra ngoài cửa lớn, chắc chắn rằng vệ sĩ không để ý đến tôi, lấy tay che môi, thấp giọng nói: "Tôi giả vờ làm quen với tình hình, rồi làm nội ứng phải không?"

Hai Sói từ chối cho ý kiến: "Cô làm việc thông minh dùng thủ đoạn giả vờ đầu hàng người đàn ông, không có ai so với cô có thể gánh vác được."

Một lòng bàn tay to như một con dao sắc bén ở bên ngoài không khí, cứng rắn bóp chặt cổ họng tôi, mặc kệ Trương Thành Nam có muốn dùng một chuyện lớn như vậy để kiểm tra tôi hay không, cho dù anh ta có nguyện ý, thì rủi ro cũng quá lớn, giúp đỡ Tổ Tông, đợt này nhất định phải tìm ra manh mối, súng ống đạn dược chính là thứ quan trọng nhất của Phục Hưng số bảy, sự việc Trương Thành Nam sống chết như nào, mà không giúp đỡ Tổ Tông, rõ ràng là làm phản, với tính khí của anh và Hai Sói, âm thầm khiến tôi không thể cự tuyệt được.

Tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn rực rỡ trêи trần nhà, ngực tôi từng chút từng chút một chìm vào trong lòng đại dương mênh ʍôиɠ sóng biển, nặng nề đến nỗi không thể thở nổi.

Quan chức với hắc bang là hai con đường khác nhau, bị vây bởi Kim Tự Tháp nhọn nhất định hai tay sẽ dính đầy máu, đầy người sai trái. Tiền tài danh vọng là một trò chơi lạnh lùng tàn độc trong xã hội này, lấy thịt róc xương, tiêu phí người cùng diện mạo vốn có, Tổ Tông cùng với Trương Thành Nam lấy trò chơi này làm một cuộc chiến đẫm máu, nhất định phải có một bên chết.

Tôi nói với đầu dây bên kia là tôi biết rồi, ngay lúc Trương Thành Nam vừa mở cửa và nhà, nhanh nhẹn tắt máy.