Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nắm lấy chén rượu, nhịn rồi lại nhịn, cơn tức kia xông thẳng vào tận trong phổi, tôi trở tay ném xuống bàn, rượu trong chén bắn tung toé khắp nơi, tôi hận không thể moi tim róc xương Văn Nhật Hạ đang ngang ngược giả ngu.
Trêи đời này, có người vợ nào chịu để chồng mình lên giường đóng cọc với người khác, ngay cả là quân cờ mà cô ta bồi dưỡng, quyền lực và tình cảm là thứ mồi nhử không thể nào khống chế, khó đảm bảo rằng quân sẽ không trở thành tia sét cắn trả lại. Cô ta vì ngăn tôi lại, không tiếc dốc hết vốn liếng để mời gọi kình địch.
"Cô Thẩm, vãi thóc không bắt được gà, còn mất cả nắm thóc."
Cô ta cười nói không sao, chỉ là hạt bụi quằn quại nơi trần gian, cũng chỉ đủ mê hoặc mắt người khác.
Tôi cố ý nhìn chòng chọc cô ta, cô ta dường như chẳng biết rõ, người bên gối mình suốt mấy năm, chưa hiểu hết chồng mình nhưng tôi hiểu, cặp mắt kia của Tổ Tông sao chưa từng bị quyến rũ, những bông hoa đua nhau nở rộ kia, những cơn sóng lòng bắt đầu rộn rạo anh biết rõ, chẳng nói lời nào, cốt để một chiêu chế ngự được kẻ thù, chẳng qua Trương Thành Nam chưa từng cho anh chút cơ hội này, nhưng trừ anh ra, Tổ Tông im hơi lặng tiếng xử lý diệt trừ bao nhiêu người, hài cốt trắng xoá, sao có thể nhìn thấy mặt trời đây.
Đường nhìn của Văn Nhật Hạ ʍôиɠ lung bất định hướng về phía sau sàn nhảy, đương lúc mùi hương thơm mát cùng hình bóng đẹp đẽ mờ ảo đan xen, từng chùm tia sáng chói qua khiến mắt đau nhức, cô ta không chớp mắt nhìn quanh, tôi cũng nghe thấy tiếng xôn xao từ phía cửa dội vào, ông chủ Trương lúc ẩn lúc hiện từ xa đến gần, liên tục nịnh hót, xuyên thấu bầu không khí mà đâm vào trong màng nhĩ, tức khắc một dòng điện chạy dọc sống lưng đến đỉnh đầu, tôi rùng mình.
Sâu trong biển người, Trương Thành Nam như ngược dòng ánh sáng rực rỡ mà đến, bước chân của anh ta vừa ổn định vừa chậm rãi, giúp bạn gái đi cạnh mình cầm váy lên, cuối thảm đỏ chợt lóe lên, hoà lẫn trong đám người, không tìm thấy được.
Quả thật là Tưởng Lan.
Suy đoán của Lỗ Mạn trúng phóc, chim phượng sa cơ, gà rừng chiếm chỗ, phàm đã là đấng anh hào thì không nhắc đến huy hoàng năm đó, Tưởng Lan thế chỗ Lỗ Mạn, trở thành người tình được cưng chiều nhất bên cạnh Trương Thành Nam, cuộc sống về sau của cô ta, ăn hương uống hoa, người người chú ý, là không chạy nữa.
Lỗ Mạn ngã đài, tôi thả một sợi dây dài, quét sạch những thứ cản trở Tổ Tông, lợi ích cá nhân, Tưởng Lan thu hoạch được nhiều nhất, con sói mình khoác da dễ này, mới là kẻ biết diễn kịch ẩn mình trong chỗ tối thật sự, lòng dạ không thể khinh thường.
Cảnh tượng trước mắt, Hai Sói đã tiêm phòng, đêm nay Trương Thành Nam nhất định sẽ đến, cách hành xử của anh ta trong một năm phách lối không ít, dáng vẻ có bao nhiêu chống đối ngoài sáng với Bạch đạo.
Trong dự liệu, tôi vẫn hoảng hồn, có lẽ do đứa bé trong bụng không rõ lai lịch, tôi nhìn thấy anh ta, ấy lại có một cảm giác như cách một thế hệ, chầm chậm đau nhức. Tiến Bình đưa cho bác sĩ Mã một ống máu, như bị trúng lời nguyền, đầu óc tôi vô cùng u ám, không gạt đi được.
Người càng bày mưu lập kế càng sợ mất kiểm soát, bàn tay nắm giữ ván cờ kia, đã thoát khỏi tầm mắt của tôi từ lâu, bao trùm một lớp lụa trắng, bước tiếp theo của anh ta ra sao, tôi chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không đoán được hướng đi.
Văn Nhật Hạ ẩn ý chế giễu: "Cô Trình, bố đứa bé tới rồi kìa, thời gian dài không gặp, cô cũng muốn gặp đi."
Sắc mặt của tôi đột nhiên thay đổi, lập tức thay đổi sang phong thái đoan chính ngẩng cao đầu: "Cô Thẩm coi tôi là thú dữ sao. Lá gan của tôi có lớn bằng trời, tôi cũng không dám làm dơ dáy dòng máu của Hạo Hiên, thư ký Thẩm còn khoẻ mạnh đây mà, tôi chán sống sao?"
Cô ta nghiêng đầu, sâu xa quat sát tôi: "Nếu không thẹn với lương tâm, cô cần gì phải kϊƈɦ động. Đến cả nói đùa cũng không nghe nổi rồi sao?"
"Cô Thẩm, có một số trò đùa, không phải tôi nghe không lọt tai, là mà do cô nhạt đấy."
Tôi lạnh lùng liếc cô ta, không muốn tiếp tục đấu võ miệng, cô ta lại nói gì đó, liên quan đến Tổ Tông, bị âm nhạc ầm ĩát đi hết, tôi nghe không rõ, cũng lười hỏi nhiều, tôi đi vài bước, gọi phục vụ hàn hỏi xem nhà vệ sinh ở đâu, cậu ta chỉ đường cho tôi, tôi khó chịu vòng qua bức bình phong màu trắng để ngang cửa ra vào, đang muốn bước ra khỏi cánh cửa bán nguyệt kia, bất chợt có một cánh tay nắm lấy hồng tôi, sức lực giữ lấy tôi lớn vô cùng, không chừa chút không gian nào cho tôi giãy dụa, tôi hoảng đến nỗi mất mật, hơi thở hít vào cũng vô cùng quen thuộc, điên cuồng xộc vào mũi, đang lúc choáng váng, toàn bộ khuôn mặt của tên khốn Trương Thành Nam, đập vào tầm mắt hoảng hốt của tôi, anh ta không cho tôi kêu la chất vấn, túm lấy gáy tôi, khuôn mặt nhanh chóng sáp lại.
Tấm lưng trần trụi của tôi áp lên khung bình phong trơn bóng mà lạnh lẽo, cái khung này là ngọc ngà voi trắng được chạm khắc mài dũa tinh tế, vô cùng mềm mại và tinh xảo, cũng cứng lạnh đến thấu xương, tôi đau đến cau mày, bảy tám phần bản năng ép tôi cắn chặt răng, không chừa chút khe hở nào để anh ta công kính, thế nhưng anh qua quá linh hoạt, chiếc lưỡi tựa như rồng nước, lợi dụng cùng tận dụng triệt để, mỗi lần xâm nhập vào nửa li, tôi lại ngạt thở đến cứng ngắc một tấc.
Bình phong gần như trong suốt tách hai thế giới, ngoài kia là biển người biến hoá huyền ảo, bên trong chỉ có hai chúng tôi, mảnh vải mỏng tang như giấy khiến che đi khuôn mặt, lại không thể giấu được hình dáng của thân mình, tôi lo rằng sẽ bị ánh mắt của khách nhận ra, túm chặt lấy xương sườn của anh ta, cố gắng kêu anh ta tỉnh táo lại, nhưng chút giãy dụa yếu ớt này như muối đổ biển, Trương Thành Nam là một con thú dữ chẳng hề biết sợ hãi, anh ta khó chịu, không dừng lại động tác, đầu lưỡi của anh ta thô bạo nhân cơ hội luồn lách vào trong khoang miệng, cố gắng khuấy đảo tôi, như một đám sóng biển mãnh liệt, đánh cho tôi mất hồn mất vía.
Tôi không biết đã bị anh ta xâm phạm bao lâu, bản lĩnh lấy hơi của anh ta, tôi bắt được đầu lưỡi của anh ta, không chút do dự cắn lấy, một cú này, mùi máu khắp nơi, hoà tan trong răng môi lẫn cổ họng, tươi ngọt, càng thêm mờ ám.
Thứ trong quần của anh ta đã có phản ứng từ lâu, tôi cảm giác được, tôi kéo cái tay anh ta đang luồn vào áօ ɭót mình rồi trắng trợn mò tìm bộ ngực, hận không thể chặt đi.
"Kỹ năng của ông chủ Trương thật đúng là thành thạo, cũng thật sự không trống vắng."
Anh ta nghe ra tôi đang ngầm ám chỉ Tưởng Lan, buồn bực cười một tiếng, không có ý định buông tôi ra, cổ định tôi trong lòng anh ta, cúi mặt xuống, chưa thỏa mãn mà hôn lên bả vai trần trụi cùng với cổ tôi, một đường cung duyên dáng mảnh khảnh, khi đôi môi mỏng của anh ta hé ra, hoà lẫn với ánh đèn, đẹp không sao tả xiết.
"Ghen rồi. Đã làm mẹ, còn nhỏ nhen như thế"
Màn đen sầm uất mê say đến vậy, tất cả dường như bọt biển, giống như ảo ảnh, giọng nói của Trương Thành Nam càng trầm thấp chọc người, gợi cảm quyến rũ: "Đứa bé động rồi sao."
Lòng bàn tay của anh ta lướt qua bộ ngực cao ngất của tôi, dừng lại ở dưới bụng, nơi ấy chưa tính là đã nhô lên, có một đường gồ lên không rõ, khi vuốt ve thì vô cùng rõ, vô cùng đầy đủ, giống như một gò cát nhỏ được bão cát bồi đắp nên.
Đầu óc tôi thoảng trống rỗng, không kịp suy nghĩ nói chưa, vẫn còn sớm.
Nói xong liền hối hận, tôi tức giận bắt lấy tay anh ta, không để anh ta động đến: "Liên quan gì đến anh? Hỏi toàn điều hiển nhiên. Ông chủ Trương thiếu con, thì có người sinh con cho anh, chạy tới chỗ tôi để nhặt nhạnh chút hời làm gì?"
Anh ta nói vốn có, tôi đúng lúc nhận thức được.
Nói thật, tôi chỉ sợ anh ta nói câu này, hiện giờ tôi tránh anh ta không kịp, không muốn đứa bé dính dáng chút nào đến Trương Thành Nam, anh ta cho rằng là việc vui, vừa đúng là điểm chết của tôi.
Hơn nữa tôi vốn không hiểu được, việc này thì có gì vui, anh ta còn chờ mong hơn Tổ Tông.
Tôi lắc hông, cố gắng đẩy anh ta, muốn đẩy anh ta ra: "Trêи đường còn nhiều hàng sẵn lắm, ông chủ Trương nhận nhiều quá sao?"
Anh ta ngậm lấy tai tôi, thở dài một tiếng: "Tiểu Ngũ."
Tôi thoáng cứng ngắc.
"Tôi vui lắm."
Tiếng cười của anh ta rất nhẹ, rất bay bổng, lại vừa nguy hiểm khôn lường: "Nhiều năm như vậy, chưa có gì khiến tôi vui như bây giờ."
Tôi hận anh ta, cũng ghét cay ghét đắng anh ta, vì sao lại coi tôi như một kẻ ngốc, chẳng hay biết gì mà đùa bỡn như vậy, giấu diếm như vậy.
Thế nhưng khi anh ta nói xong, tất cả oán trách, mắng chửi, lên án, đều biến mất vô tung, đốt thành tro bụi.
Từng chữ, từng lời của anh ra thốt ra: "Mấy hôm nay, ban đêm tôi nằm mơ, đều thấy bộ dáng em sinh con."
Anh ta dừng lại một chút, vuốt ve tóc tôi: "Con xinh lắm, giống như em."
Giọng anh ta vô cùng dịu dàng, động tác chạm đến bụng dưới của tôi cũng nhẹ nhàng đến kìm nén, kiềm chế, tôi có một ảo giác, đây là Trương Thành Nam sao.
Là Trương Thành Nam bên ngoài đồn rằng đã lợi Hắc lão đại đệ nhất ở Long Giang, khiến cho cục cảnh sát phải khoan nhượng, nhiều lần thay đổi, xưng bá ba tỉnh miền Đông Bắc sao?
Anh ta giờ đây, đánh sập tính cách quật cường tận xương cốt của tôi.
Anh ta nói: "Tiểu Ngũ, thời gian không có chỗ ở cố định, tôi đã trải qua quá lâu rồi."
Anh ta ôm chặt lấy tôi, tôi áp vào lồng ngực ấm nóng của anh ta, nghe anh ta từng chút một nói toàn bộ những gì liên quan đến đứa bé này, những thứ kia cũng không thật sự tồn tại, nhưng qua miệng anh ta, đẹp đế không gì sánh được.
Trương Thành Nam ôm tôi một lúc lâu, đến lúc tiếng xôn xao bên ngoài bình phong dần lớn hơn, càng ngày càng nhiều khách khứa rải rác khắp bốn phía, anh ta cuối cùng chưa là gì quá mức, công khai người tình trước nơi đông người, lại còn là một phụ nữ có thai, truyền đi chẳng phải loạn cào cào sao, tay anh ta bỏ ra khỏi eo tôi, tôi lập tức lui về phía sau nửa mét, giữ khoảng cách với anh ta.
Anh ta phủi phủi chiếc nơ bị tôi đề nhăn, khôi phục lại vẻ chơi bời trăng hoa không chịu vào khuôn phép: "Đi cùng không."
Anh ta biết rõ tôi sẽ không, cũng không thể, anh ta cúi đầu cười: "Sau khi về, chờ tôi đón em."
Anh ta nói xong câu mờ ám này, xoay người đi ra thật xa, bóng người trêи tấm bình phong lay động, trong phút chốc không phân biệt được ai là anh ta, ai là người ngoài. Tôi đang chuẩn bị theo sau, lúc quần áo lướt nhẹ qua, mùi thuốc lá trêи người vô cùng nồng nặc, tôi sợ Tổ Tông phát hiện, Trương Thành Nam hút xì gà, Tổ Tông không ham mê đồ Tây, ngửi qua sẽ bại lộ.
Tôi đi qua nơi hành lang quạnh quẽ, đến cuối nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh nữ khép hờ, tôi nắm lấy chốt cửa, lúc muốn đẩy ra, nghe thấy bên trong có người nói chuyện: "Bên cạnh Kiểm soát trưởng Thẩm là cô Trình, nghe nói là em gái nhiều nước ở Thanh Tân đó, chính là loại gái biết phun nước để lặn lộn với bao người, cô ta mang thai, ngoại trừ không có địa vị ra, còn lại là ngồi ngang hàng với vợ cả đó, xem xem cô ta làm người vênh váo hống hách, ai chẳng biết cô Thẩm là người giỏi giang, cô ấy mấy năm nay, xử lý mấy vụ phiền phức của phụ nữ còn chưa đủ sao. Chờ xem, bây giờ đắc ý, sau này đều thành trò hề"
Gái gọi, thật ra là nhắc đến tôi, người đời ba bảy loại, gái gọi cũng chia thành từng loại riêng biệt, gái gọi nổi tiếng, phục vụ doanh nhân giàu có, gái gọi phổ thông, phục vụ người bình thường, mà gái gọi cao cấp nhất, là kiểu gái có địa vị nhất trong đó, đừng coi thường những người phục vụ đàn ông này, về mặt danh tiếng và lợi lộc khiến người khác phải nể, không thua gì nhân vật nổi tiếng đàng hoàng, ở kinh đô đã từng có một trường hợp, gái gọi cao cấp nhất cùng với nữ minh tinh cùng trêи sân khấu, nữ minh tinh còn phải để ý sắc mặt của người qua, người có chức có quyền mà gái gọi cao cấp chọn còn dư lại, mới đến phiên nữ minh tinh.
Gái gọi cao cấp được đào tạo đặc biệt, công việc vô cùng phát triển, chơi cái gì thì sướиɠ cái đó, trong giới có một câu, một gái gọi cao cấp nổi tiếng, gánh được nửa cái sổ thu chi của hộp đêm, tiền của người chức lớn, anh ta ký, chính là tiền, có bao nhiều người mong được ký giấy tính tiền, là miếng ngon người thường không tưởng tượng nổi.
Tôi nhắm mắt làm ngơ đẩy cửa ra, tiếng chế nhạo chửi rủa bên trong thoáng ngừng lại, hai phụ nữ kia hơi bất ngờ, đúng dịp đụng phải tôi, hai người họ hai mặt nhìn nhau vài giây, nhét chì kẻ mày vào trong túi, tắt vòi nước, yên lặng bỏ tôi lại phía sau, đi khỏi nhà vệ sinh.
Tôi nhìn trong gương, mặt mình ửng hồng sau một hồi dây dưa, bọn họ nói không sai, một Trình Bảo Ái như vậy, có thành công như nào đi nữa, nở mày nở mặt, cũng không rửa sạch nổi thân phận người tình, càng không thoát được quá khứ không biết liêm sỉ, sống như người say.
Mà người vợ chính thức kia dễ như trở bàn tay, đã có thể dùng cách của cô ta, chui vào chiếc vỏ bọc đạo đức, trong tay cầm chiếc kiếm sắc