Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Đăng vào: 12 tháng trước
Quan Lập Thành cũng đến quán trà này nói chuyện, đây là một nơi khá là hẻo lánh, cũng không quá phô trương, là nơi thích hợp nhất để kéo bè kết cánh và mưu đồ nghiệp lớn. Khi tôi đến vừa cửa phòng trà 109 thì vừa lúc trong phòng trà của anh ta truyền đến một âm thanh. Một người đàn ông trung niên bước ra và mang theo cảnh vệ của mình đang vội vội vàng vàng rời đi. Cánh cửa đung đưa lại một lần nữa đóng lại.
Người đàn ông đó trông có chút giống với cấp dưới của Tổ Tông, phó kiểm sát viên viện kiểm sát thành phố, người đã từng đến biệt thự để giao bản báo cáo. Trông cũng khá là đặc biệt, mất to mắt nhỏ, lông mày hình chữ bát, nếu như là vào thời cổ đại mà nói thì chính là gương mặt của kẻ phản quốc, là phản đồ.
Ông ta và Quan Lập Thành đều có những nhiệm vụ riêng của mình, không có lý do gì để bọn họ gặp nhau cả.
Tôi băn khoăn một lúc, nhưng lại lười suy nghĩ những chuyện của bọn đàn ông bọn họ, tôi hít một hơi thật sâu rồi đẩy cánh cửa đó tưới trước mặt ra, ánh nắng dày đặt lan tràn khắp nơi trong phòng, những hạt bụi nhỏ mịn cũng men theo tia năng ngoài cửa số mà nhảy múa, hương trà tràn ngập khắp nơi, lửa đun sôi nước, thật là có vài phần khi vị ẩm áp đầu xuân.
Văn Nhật Hạ dựa vào một chiếc ghế dài cách đó không xa để cho cả ăn, trông tư thế có vẻ như là rất ung dung, cảnh vệ đưa mắt nhìn tôi một cái rồi quay lưng nói: "Cô Trình đến rồi." Cô ta ngáp một cái: "Rot trà."
Khi cảnh vệ đang chuẩn bị rót trà thì tôi đã ngăn anh ta lại: "Tôi không khát, bà Thẩm có chuyện gì thì xin cứ nói thẳng ra đi. Văn Nhật Hạ rắc thức ăn cho cá lên mặt nước, nhìn chăm chăm vào những gợn sóng đang lăn tăn: "Không có chuyện gì thì không thể mời cô Trình đến để ôn chuyện cũ hay sao?"
Tôi không lưu tình chút nào mà vạch trần cải thỏi đạo đức giả của cô ta "Giữa tôi với cô thì làm gì có chuyện gì để nói đâu chứ, có tìm tôi để ôn chuyện cũ vậy còn không bằng cử cầm dao mà chọc cho tôi mấy nhất thì hơn"
Văn Nhật Hạ văn rất bình tĩnh, nghe tai này ra tai kia, căn bản là không để ý chút nào." Cô Trình, cô cũng đừng quá ngạc nhiên, tôi ưa thích sự yên tĩnh, cũng có ít bạn bè, trong khoảng thời gian này, tôi thường buồn ngủ và lười biếng, hôm nay thức dậy thì cảm thấy tinh thần rất tràn đầy, vì thế cho nên tôi muốn nói chuyện với ai đó nhưng lại phát hiện ra rằng không có ai hợp với tôi cả, vì vậy tôi đã nghĩ đến cô. "
Trong lòng tôi lộp bộp nhảy dựng lên. Lão tổ tông muốn Tổ Tông phải nối dõi tông đường. Có lẽ là đã có chút hiệu nghiệm rồi. Đó chắc chắn là một cơn ác mộng đối với tôi. Cho dù Tổ Tông có ham chơi như thế nào đi nữa thì anh vẫn là người đã hơn ba mươi tuổi rồi, nếu như có con, sao mà lại không thích cho được. Với thủ đoạn của Văn Nhật Hạ, muốn dùng sức mạnh của cốt nhục tình thân để ngăn cơn sóng dữ cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Trong lòng tôi tâm sự nặng nề, vờ như câm điếc mà ngồi cạnh cô ta.
Trong bể cá có ba con cá đuôi yến đang bơi, vây màu xanh lam còn thân có hoa văn màu đen trắng, kϊƈɦ thước của chúng đều đều như nhau, là loại cá có giá cả rất đất đỏ. Văn Nhật Hạ lười biếng mà tùy ý chọc tay vào đuôi cá, chú cá bé nhỏ cũng rất nhạy cảm, vừa bị chọc vào là chạy ngay, làm cho cô ta bật cười lên khanh khách.
Cô ta liếc nhìn làn da của tôi qua làn nước trong vắt và nói: “Tinh thần của cô Trinh có vẻ như là không được tốt cho làm " Chuyện này không phải là vô nghĩa hay sao? Không có đàn ông để bồi đắp, đổi lại là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không tốt mà thôi.
Cô ta đem bình sứ đặt ở bể cửa sổ, nhận lấy khăn tay từ tay cảnh vệ rồi lau sạch tay nói: “Anh đi ra ngoài trước đi." Người cảnh vệ quay người rồi bước ra khỏi phòng trà, Văn Nhật Hạ nghiêm túc nhìn tôi, cười duyên dàng, không hề có chút ý thủ fịch nào, nếu không phải là đã từng tận mắt chứng kiến, tôi cũng sẽ không tin rằng cô ta là người đàn bà ác độc đã thầm thu mua hai người Hứa Vĩ Thành và Hắc Trạch ý đô muốn giết chết tôi
Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ta nắm lấy tay tôi và vuốt ve chiếc nhận mà Tổ Tông đã mua cho tôi, cô ta vuốt ve rất nhẹ nhàng, như là sợ dọa sợ đến tôi, nhưng dấu tay trắng muốt của cô ta đã cho tôi thấy rằng cô ta muốn bóp cổ tôi đến nhường nào. "Không cần nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác và chán ghét như vậy đầu. Liên quan đến Hạo Hiên, chúng ta cũng coi như là có duyên phận còn không liên quan gì đến Hạo Hiền thì chúng ta đều là phụ nữ, cô chỉ mới hai mươi tuổi, đợi đến khi có đến cái độ tuổi của tôi rồi, không có con cái thì cô liền sẽ hiểu được ngay nói bất lực, hoảng hốt khi người phụ nữ không thể níu kéo tuổi thanh xuân của mình, và cũng sẽ nhận ra được vì sao mà tôi không thể bao dụng cô như vậy”.
Tôi giả bộ bối rối. "Cô Nhật Hạ là một người phụ nữ có phúc, nhất định là có tính khoan dung độ lượng, nếu không thì Trưởng công tổ Thẩm làm sao có thể đón bà vào cửa chứ"
Tôi nhắc nhở cô ta, ở dưới mi mắt của Tổ Tông, đừng nên làm bất cứ điều gì thiếu suy nghĩ.
Cô ta vẫn tỏ ra dáng vẻ dịu dàng: “Ý chỉ cũng giống như là một cây nhiệt kế. Nó có thể giữ ở độ cao như thế nào đều phải phụ thuộc vào kϊƈɦ thích của thế giới bên ngoài. Nếu nặng quá, nó sẽ nóng lên, lên tới đỉnh thì tự nhiên sẽ nổ. Nhưng mà cô Trình nói rằng tôi là một người có khí độ bao dung, tôi cũng không thể nào để cô thất vọng được. Lúc này đây tôi chính là cây nhiệt kế, vẫn còn có thể duy trì được, chẳng qua là cô đã chạm đến nó rồi và nó không thể không nổi.
Cô ta nằm lấy tay tôi và dẫn đến bàn trà: “Cho cô xem thứ tốt này. Cô Trinh có muốn đưa nhiệt kế của mình trở về với nhiệt độ bình thường hay không đều là tùy thuộc vào cô
Cô ta lấy từ trong ví ra một chiếc phong bì và trở tay ném nó đến trước mặt tôi, choảng một tiếng, thánh thót dễ nghe, đầu phong bì lộ ra mấy tấm giấy được đặt ở bên trong, mùi mực nhuộm còn rất nồng, chắc là chỉ mới vừa được in cạc đây không lâu.
Tôi do dự trong vài giây, giữ ở góc và lật ngược lại Khi tôi nhìn thấy người phụ nữ trong bức ảnh, đồng tử của tôi đột nhiên có lại. Đó là Phan Tuệ Mẫn. Cô ấy đang nói điều gì đó với người đàn ông khuất mặt qua một tấm bình phong. Đường nét của cơ thể và khuôn mặt người đàn ông không thể hiện rõ, nhưng máy ảnh đã bắt được trêи bàn tay người đó có đeo một cái chiếc nhan bằng ngọc bích. Những người khác có thể sẽ không thể nhìn ra nó, nhưng tôi có thể nhận ra hoa văn hình cây trúc được khắc trêи đó.
Một nam một nữ này vốn nên là loại quan hệ phụ tả.
Nói trắng ra thì đàn ông sẽ không chế người phụ nữ, người phụ nữ sẽ làm việc thay cho người đàn ông, có một hàng rào cản chân ngang, cũng không phải là bọn họ chưa từng nhìn thấy hình dáng của đối phương, mà là người đứng ở phía sau vật cản, phòng ngừa người có lòng phản bội, sẽ bất thình lình mà động đao động súng, hay là chụp ảnh lại để nằm đáng cán chẳng hạn.
Tình nhân của Tổ Tông, tại sao cô ta lại liên lạc riêng với Trương Thành Nam theo cách này?
Trong lòng tôi nổi lên một dấu hỏi to lớn nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tôi nhét tấm ảnh vào phong bì và trả lại cho Văn Nhật Hạ như một củ khoai nóng bỏng tay. "Cô Nhật Hạ, cô làm như vậy là có ý gì.
Cô ta cười và nói rằng trong này có ý gì không phải là tất cả đều ở trong mắt tôi và cô ta hay sao.
Tôi chống cảm nghịch nghịch tác, nửa sáng suốt nửa hồ đồ
Tận mắt nhìn thấy thì có cái gì là giả sao?"
Cô ta chạm vào hoa văn sứ trắng xanh của tách trà: “Tôi thà giết làm một nghìn người còn hơn bỏ sót một người. Cô Trình, không ngại nói trăng ra với cô. Có một số cơ hội, nếu như bây giờ cô bỏ qua nó, thì sau này sẽ không còn gặp được nữa đâu. Nếu như cô không kịp thời lật đổ, vậy thì người khác sẽ đến rồi lật đổ CÔ."
Chỉ trong thoáng chốc, tôi đã hiểu tất ra cả. Nếu như bức ảnh kia là thật, hoặc là nói những gì mà tôi tưởng tượng là thật, vậy thì Phan Tuệ Mẫn có Trương Thành Nam làm hậu thuẫn và việc trực tiếp động vào cô ta tương đương với việc xúc phạm đến hậu thuẫn sau lưng cô ta. Văn Nhật Hạ có khả năng lấy được những bí mật cơ mật như vậy, nhưng mà cũng chưa chắc cô ta có khả năng bình lịnh hỗn loạn trong thiên hạ lúc đó, về lâu về dài sau đó, Phan Tuệ
Mẫn lại nhận được sủng ái mà kiêu ngạo, không biết chừng trong cơ thể cô ta đã có có mang cốt nhục của Tổ Tông, đương nhiên là Văn Nhật Hạ sẽ không để lại hậu hoạn về sau cho nên có ta muốn sử dụng bàn tay của tôi để vạch trần bộ mặt thật của Phan Tuệ Mản, để chỉ có ta và Kiều Oanh có một sự kết thúc.
Nhìn từ bề ngoài thì có vẻ như cô ta đã giúp cho tôi được lợi và cho tôi có được cơ hội để diệt trừ đối thủ của mình, nhưng mà thật ra thì chính là đẩy tôi đi làm chuyện đắc tội với người khác, cô ta đoán rằng tôi và Trương Thành Nam có mối quan hệ thâm sâu, mà cô ta cũng đoán rằng Trương Thành Nam nhất định là sẽ rất tức giận. Nếu như anh ta mà có làm gì tôi thì Văn Nhật Hạ sẽ được một mũi tên giết hại con nhạn, còn nếu như mà anh ta không làm gì tôi thì có ta sẽ từ từ chơi.
Tôi cười chế nhạo, chậm rãi đứng dậy, chỉnh sửa lại nếp gấp trêи quần áo: "Cô Nhật Hạ à, cho dù tôi có đem trận chiến này đánh đến đẹp mắt đến như thế nào đi chăng nữa thì vị trí của bà vẫn sẽ không thuộc về tôi, vậy thì tại sao tôi phải làm vậy để tạo thêm một phần nghiệt chứ, còn để cho bà được ngôi không mà ngư ông đắc lợi. Nếu như cô xem trọng tôi thì có cần phải nhìn cho rõ ràng là cô đang xem trọng trí tuệ của tôi, sự thông minh của tôi, còn loại chuyện mượn đao giết người này, vẫn là đùng nên nghĩ đến nữa đi thôi."
Tôi nhanh chân bước ra cửa, còn cô ta thì vẫn như lần trước, vẫn ở giây phút cuối cùng gọi tôi lại: "Cô Trình."
Tôi cũng không dừng lại, càng bước lại càng nhanh hơn, nhưng mà mỗi câu mỗi chữ của cô ta, tôi đều có thể nghe thấy rõ mồn một: "Chiến đấu một mình là một việc làm rất dũng cảm, nhưng mà tôi cũng khuyên cô, nên biết rằng, ba cái chân vạc, thể nào cũng phải có một cái bị gãy trước, đúng không nào?"
Tôi không ngần ngại mà đóng sầm cửa lại, cơn gió thổi mạnh vào mặt khiến cho chân tay tôi lạnh toát, rùng mình từng trận từng trận, tôi siết chặt lấy điện thoại, phảng phất như thể có con thủ dữ hay dòng nước lũ đang đuổi theo tôi, tôi đi vào nhà vệ sinh, sau khi đã xác định tất cả các buồng vệ sinh đều không có người, tôi liền mở vòi nước cho chảy ở mức tối đa, để tiếng nước ào ào che đậy kết nội dung cuộc nói chuyện của tôi, tôi liên lạc với nghị lực và ngờ hắn tìm giúp tôi hai tên lưu manh, đi theo dõi chầm chậm nhất cử nhất động của Phan Tuệ Mẫn, ngay bây giờ phải lập tức đi luôn, rồi đem mọi chuyện báo hết cho tôi biết
Anh ta ở đầu dây bên kia thoảng im lặng một chút: "Bây giờ anh Hiện đang rất yêu thương Phan Tuệ Mẫn, tốt nhất là nên ăn bình bất động, nhìn xem thời cơ như thế nào rồi lại nói." noi.
Tôi không nghe theo lời khuyên, chỉ bảo anh ta làm theo lời tối
Hai Sói là thân tính của Tổ Tông, mọi giao dịch ngâm của Tổ Tông đều là do anh ta thực hiện. Anh ta tương đương với phần thân của Tổ Tông vậy. Trong suy nghĩ của anh ta, Phan Tuệ Mẫn chỉ là tân sủng mới của Tổ Tông mà thôi, ngoài ra thì không còn gì khác cả Có thể đoán ra được, Tổng Tông không rõ lắm thân thế của cô ta cũng là do anh ta đi điều tra, Trương Thành Nam đã xoá hết thông tin đi rồi, cho anh ta có ý nghi ngờ đi chăng nữa, thì cũng không thể đảo đầu ra chứng cứ xác thực được.
Không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy một trận run rẩy, ván cờ của hai giới thực vật so với trong tưởng tượng của tôi, so với tin vỉa hè của dân chúng thi khác nhau một trời một vực, ngoại tình trong đó còn nguy hiểm và đen tối hơn đến mấy trăm lần. Nếu như bước sai một bước thôi thì cũng có thể thua luôn cả ván cờ, nghe kể đến chuyện ngủ với một người phụ nữ cũng mang theo nhiều mưu mô khó có thể đề phòng.
Tôi rốt cuộc cũng biết được vì sao mà ông Kiều lại thất bại rồi. Người mà, có thể có bao nhiêu tinh lực để mỗi ngày đều sống trong sự mai phục tứ phía, phải đối phó với vô số những thế lực quân địch, bạn bè, hay thậm chí là đến cả người đầu ấp tay gối. Những ân oán thị phi của Trương Thành Nam và Tổ Tông, xem như là tôi có muốn tránh cũng tránh không thoát. Đần độn u mê mà bị dính vào ván cờ này. Tôi rửa mặt, làm cho bản thân mình tỉnh táo lại rồi tắt vòi nước đi rồi đem sim điện thoại bẻ gãy rồi bỏ vào cống thoát nước, sau đó thì nghênh ngang rời đi.
Dọc theo đường đi ở góc hành lang của phòng trà 107, tôi nghe thấy bên trong có tiếng nói nhắc đến tam hổ Đông Bắc, là xưng hộ của ba tỉnh miền đông bắc, ám chỉ lão đại ở quan trường, ũng chính là cha của Tổ Tông. Bước chân của tôi không khỏi chậm lại. Cửa gỗ mở rộng ra, xe trả đang đặt ở vị trí rất bắt mắt, người bồi bàn đang ngồi xổm ở đó để nhặt lại những mảnh vỡ đã bị vỡ ra từ dụng cụ uống trà, trong lỗ tại có đút bông. Đây chính là quy cũ, phi lẽ chở nghe.
Người đàn ông đang ngồi ở vị trí phía tây nam nói với Quan Lập Thành: "Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, mong là thủ trưởng Quan hãy suy nghĩ thật kĩ lại, năm đó nếu như không phải bởi vì ông ta cản trở thì anh tội tình gì phải ở tại căn cứ Tuyết Tầng đến ba năm.
Vẻ mặt Quan Lập Thành vẫn bình tĩnh uống trà, đôi mắt rủi xuống, im lặng không nói gì. Người đàn ông kia lại tiếp tục nói: "Phàm là những người làm quan cương trực công chính, công trạng cao ngất trời, có ai mà không bị ông ta chèn ép qua đầu? Một năm trước, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đã đến thăm thị sát, có hai trưởng phòng bị đàn áp quá nghiêm trọng nên đã định đích thân đi tổ giác ông ta. Nhưng mà trêи đường đến Cục Chống tham nhũng, bọn họ đã đụng phải một cái cây trêи phố và hôn mê tại chỗ. Rõ ràng là phanh xe đã bị người ta động tay động chân, điều này là muốn cảnh cáo bọn họ phải im miệng lại " "Nước ở quan trường rất sâu. Cũng thường thôi."
Người đàn ông nóng lòng muốn nghiêng người về phía trước: "Tuy rằng qua trêи thế giới nói chung là đều là màu đen, địa vị chính thức của mỗi tỉnh trêи cơ bản đều tương tự như nhau, nhưng mà tại sao chúng ta rõ ràng là có cơ hội mà lại không phản kháng lại một lần chứ."
Quan Lập Thành gạt nước trà xanh trong cốc, ôn tồn nhắc nhở: Tại vách mạch rừng.
Người đàn ông nghe xong thì choáng váng, tôi cũng choáng váng luôn, anh ta thậm chí còn không thèm quay đầu lại mà đã nhận ra là có người đang nghe lén, tôi nhanh chóng phản ứng lại trước người đàn ông kia, quay người trốn vào góc tường, nin thở lại.
Người đàn ông gãi đầu, hành lang rất trống trải, không có một bóng người, ông ta tự hỏi có phải là người ở phòng bên cạnh hay không? Quan Lập Thành cười nhẹ: “Tôi nhìn nhầm rồi, đèn sáng rồi, anh cứ tiếp tục đi.
Thần kinh căng thẳng của tôi như được thả lỏng, người phục vụ đẩy xe ra, anh ta xoay người đóng cửa lại, tôi cũng vội vàng chạy trốn khỏi nơi đó,
Một phương thế lực này của Quan Lập Thành khẩu vị quả thật là rất lớn, đã lay động tư tưởng uy hϊế͙p͙ đến cha của Tổ Tông, các quan che chở lần nhau, các quan hãm hại nhau, xấu xa trần trụi, nếu nó sai, người không vì mình trời tru đất diệt, và nếu nó đúng, biển quyền lực thành quả căn ích kỷ, bản chất con người là vốn mang theo lòng tham không đáy bẩn thỉu khi trở về biệt thự, tôi đã mệt lử người, sau khi tắm xong vừa mới năm trêи giường thì tài xể của Tổ Tông đã đến đón tôi, ông ta nói Kiểm sát trưởng Thẩm đang ở thủ đô nghỉ ngơi, để tôi đi cùng để tiếp khách.
Đã lâu rồi tôi không gặp lại Tổ Tông, tính đi tính lại thì cũng đã hai mươi mốt ngày rồi. Chưa bao giờ lâu như vậy, những lần trước cho dù có náo lên đến mức nào đi chăng nữa thì Tổ Tông cũng sẽ không chịu nổi quả một tuần. Người khác không cần tôi, thì anh cần, mặc dù trong khoảng thời gian đó anh yêu mến Kiều Oanh, đã bị cô ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thì tiên của một tháng cũng phân cho tôi mấy phần.
Tôi rất vui vẻ nên đã thưởng cho người lái xe một chiếc vòng tay. Tôi có rất nhiều đồ trang sức mà tôi thường không thể đeo hết chúng. Tôi sử dụng những thứ này để thu mua lòng của mấy bảo mẫu tài xế để dọn ra con đường cho chính mình sau này.
Anh ta chở tôi về Thành Hồ Điệp, vừa mở cửa vào phòng riêng, tôi đã họ lên sặc sụa vì nồng nặc mùi thuốc lá và rượu.
Tổ Tông đang ngồi trêи một chiếc ghế số pha dài bằng da, cổ áo sụp xuống, xương quai xanh có dấu môi và Phạm Tuệ Mẫn thi đang nép vào vai anh. Cô ta đang mặc một chiếc váy khoét sâu ngực hình chữ V trông rất nóng bỏng, đính kim sa lấp la lấp lánh, có vẻ như là rất nổi bật, cô gái này phẩm vị có hơi kém một chút, cô ta còn chưa trải qua trong thế giới màu sắc sặc sặc sỡ sỡ này, ăn mặc cái kiểu không lên được trêи bàn, có cảm giác như là đang cổ sức quá độ.
Không biết cô ta bằng cách nào mà đó đã chen vào được, kϊƈɦ thước ngực nhìn xem so với tôi còn lớn hơn một vòng, Chúng run ấy thành một khối dưới xương quai xanh, giống như ngựa hoang phóng đi, sóng biển dâng trào, nhìn thấy một nửa quầng иɦũ ɦσα, cô ta đang thổi khi vào tại của Tổ Tông, mỗi tay anh lại đang thăm dò vào trong quần áo, nằm lấy một cái иɦũ ɦσα của cô ta, tựa như đang nhào bột Phụ nữ luôn rất nhạy cảm với người đàn ông đã chiếm đoạt đêm đầu tiên của mình. Phan Tuệ Mẫn kìm lòng không được mà quần lấy phần hồng của anh, còn đối chân thì liệu mạnh xoa xoa đủng quân của anh.
Tôi tuyệt đối không ngờ Phan Tuệ Mẫn lại có mặt ở đây. Tổ Tông rõ ràng biết rằng hai người chúng tôi không ưa nhau, cho dù chọn một cô gái nữa bồi anh cũng được, cần gì nhất thiết phải đưa tôi đến đây, nhưng mọi người đều ở đây. Cho dù tôi muốn quay đầu di thi cun hông thích hợp tôi cúi xuống và đi vào mà không nói một lời, ngôi bên trái của anh.
Ngoài Tổ Tông ra, trong phòng riêng còn có một công tử đời thứ hai của nhà quan, một người chọn đến hai cô gái, bọn họ đều phục vụ theo kiểu quỷ, mỗi cấp độ đều có vòng tròn nhỏ của chính minh, thân phận và bối cảnh thường thì cũng không khác nhau là mấy, bạn bè cùng tụ họp lại một chỗ với nhau, sang giàu vạn người theo thất bại và người đạp, một công trình là dựng hay sập đều biểu hiện ở lòng người.
Người quen thuộc nhất trong nhóm con nhà quan chức này là con trai của phó thị trưởng một thành phố nào đó ở tỉnh Cát Lâm, thuộc thế hệ thứ hai, anh ta có biệt danh là cậu Đàm, anh ta và Tổ Tông đã từng mở một cửa hàng. Bây giờ có còn mở hay không cũng không biết nữa, dù sao thì nó cũng khá lãi nhưng mà cha của Tổ Tông lại không muốn nói rằng nó quá công khai, rất nhiều quan chức cấp cao và chức sắc mỗi ngày đều đến để ủng hộ Có mấy người mà ông không muốn quan hệ tới nhưng mà không biết tại sao lại trở thành có liên hệ.
Người ở quan trường thì ai ai cũng tinh ranh, thương nhân có đẳng cấp thi buông tay ra là mấy vạn, bọn họ dùng nó để khống chế xã hội, đổi trắng thay đen, có quyền lực thì có vạn kim, quyền lực là thứ mà tiền bạc không thể nào so sánh được.
Khi Phan Tuệ Mẫn nhìn thấy tôi đến, cô ta cũng không hề kiểm chế một chút nào, cô ta càng ngày càng quấn quít chặt chẽ hơn. Tổ Tông vuốt ve chỗ khe ʍôиɠ của cô ta bằng một tay, rồi ấn đầu tôi bằng tay kia, anh hôn lên môi tôi một cách mãnh liệt. Miệng anh chỉ thoang thoảng mùi của thuốc lá và rượu, không phải là hơi thở của phụ nữ, tôi vốn là hơi có chút chán ghét, cho đến khi tôi cảm thấy miệng anh rất sạch sẽ, đêm nay chỉ thuộc về tôi thôi, tôi ôm lấy cổ anh, kịch liệt đáp trả.
Mỗi và lưỡi quyện vào nhau, tôi nghe thấy anh nói "Trình Bảo Ai, anh nhớ em"
Phan Tuệ Mẫn chuẩn bị nghiêng người, Tổ Tông kéo mạnh tôi, làm cho cô ta đột ngột gượng gạo hét lên, khép chặt hai chân lại, kẹp chặt tay của Tổ Tông.
Tôi dường như đạt cực kɧօáϊ, thở hổn hển trêи lưng Tổ Tông.
Tổ Tông hôn tôi đến mức làm cho tôi hít thở không thông, anh rụt đầu lưỡi lại, môi áp lên môi tôi, cực kỳ trầm giọng nói: "Anh nằm mơ thấy em."
Tôi ôm chặt anh hơn: “Anh mơ thấy gì?"
Anh nói rằng anh mơ thấy chúng tôi ngày nào cũng ngủ cùng với nhau, sớm mai thức dậy anh cũng ôm tôi như vậy.
Ngực tôi như bị tác nghẽn, toàn bộ chất chứa đầy oan ức. Tôi hỏi anh rằng vì sao anh lại không đến tìm tôi.
Tổ Tông còn chưa kịp nói chuyện thì trêи ghế sô pha hai chỗ ngồi đối diện máy hát tự nhiên nổi lên một trận tiếng khóc, Phan Tuệ Mẫn từ trong dư âm khôi phục lại, Tổ Tông cũng thả tôi ra.
Người vừa khóc chính là cô gái lọt vào vòng chung kết cuộc thi Hoa khôi Du lịch cách đây hai năm, là một người mẫu chuyên nghiệp, chị Mề nói rằng cô ta có hậu thuẫn rất lớn, có cậu chủ thể hệ thứ hai của nhà quan nhúng tay, anh ta bảo vệ cô gái nhỏ mà mình vừa ý đi một đường Thuận buồm xuôi gió, nhưng mà về sau vị công tử nhà quan đó lại rút lui, anh ta không muốn cho cô người mẫu đó lộ diện nữa, bởi vì sợ có ta không thành thật. Kết quả là cô ta ngã xuống ngay ở trận chung kết, nếu không thì trở thành ả quân là cái chắc rồi.
Trong chốn yên hoa hay có một câu nói, tay của nhà giàu đời thứ nhất, môi của nhà giàu đời thứ hai, mệnh căn của nhà quan đời thứ nhất, cái ʍôиɠ của nhà quan đời thứ hai.
Thế hệ giàu đời thứ nhất thích dùng tay để làm, véo, vặn, rút, đánh, sở. Đa số bọn họ đều đã trêи năm mươi tuổi. Bọn họ đã sớm có lòng mà không có lực, muốn vui chơi nhưng độ cứng thì lại không đủ vì vậy cho nên mới đem phụ nữ ra để trút giận. Thế hệ giàu có đời thứ hai thích dùng miệng để làm, gặm, nhận lấy điều thuốc để làm phỏng lưỡi người phụ nữ, biến thái hơn nữa thì sẽ làm phỏng gan bàn chân người ta. Thế hệ quan chức đời thứ nhất được bảo dưỡng rất tốt, cả đời đều ở trêи con đường làm quan, nhưng trêи thực tế thì bọn họ chỉ có vẻ ngoài đạo mạo mà thôi, trêи căn bản thì bọn họ chính là những tên cầm thủ, hơn nữa còn không chỉ có một cô tình nhân, và có nhiều hơn một tình nhân, lười đến không chịu cắm vào, để cho phụ nữ phải dùng miệng, dù sao thì cũng vui vẻ đến rất chính thống. Thế hệ quan chức thứ hai thích ngược đãi phụ nữ, lạm dụng mộng, chính là cái loại nhét đồ vật vào, hoặc là kiểu chỉ đại mã. Kẻ độc đoán còn coi các tiểu thư như con gà, con cầm thủ, như một con búp bê bơm hơi vô ý thức, chết một hai người thì xem như là nhẹ thôi, dùng quyền lực của cha minh trực tiếp dọn dẹp mọi chuyện, không hề có giới hạn.
Ví dụ như lúc này nhìn tôi đang nhìn thấy cậu Đàm khui chai rượu rồi chọc vào người cô người mẫu. Đó là một cái gút sắt, người mẫu hét lên ngay lập tức, và những tên thế hệ thứ hai khác lại đang tán tỉnh bạn tình của họ, ngồi ở một bên xem náo nhiệt. "Bà mẹ cô sẽ không tách ra hai chân ra được hay sao? Cô là trẻ con sinh đôi kết hợp à? Cô ở trêи giường thật ɖâʍ đãng như vậy, hôm nay liền thay đổi rồi hả?"
Người mẫu đau đớn đến mức giọng nói đã thay đổi, không tách ra được, không ngừng khóc lóc van xin người thương xót, cậu Đàm đã tắt người mẫu một cái, trực tiếp ném người mẫu vào chân của vị quan thế hệ thứ hai, người đã vừa nói muốn cô ấy khi nãy "Tôi nuông chiều em quá rồi? Tật xấu này ở đầu ra vậy?"
Tình cảnh huyết nhục mơ hồ làm cho tên quan nhị đại không còn hứng thủ, rất chán ghét đã vắng người mẫu ra, xua tay nói: "Được rồi, không còn khẩu bị gì nữa, y như là khóc tang vậy.
Hai cảnh vệ từ ngoài vào kéo người mẫu xuống, ánh mắt kinh hoàng, tuyệt vọng, thất bại, không cam lòng, bước ra khỏi cửa đồng nghĩa với việc cô không còn hy vọng vào cuộc sống của mình.
Chẳng qua là cô ấy không hơn một con kiến, hạnh phúc, tức giận, buồn bã và vui vẻ đều không liên quan, trong mắt những người này, cô ấy tốt nhất là với một con vật cưng, nếu không vui, cô ấy sẽ bị ném nó đi.
Đàm thiếu gia mở một chai rượu rót cho Tổ Tông một lỵ "Cậu vừa nói cái gì? Nhờ ba tôi điều chuyển người? Văn phòng thành phố không chuyển được à? "Văn phòng thành phố nhát gan, tôi cũng lười nói nhám." Tố Tông vuốt lấy lỗ tại của Phan Tuệ Mẫn, ʍút̼ hôn một cách mơ hồ. "Công bố một văn bản chính thức, chính quyền tính chuyển một đội cảnh sát hình sự, một đội cảnh sát đặc nhiệm, đêm kia, nhìn chăm chăm vào phía bắc tại bến tàu, tôi muốn chặn chuyển hàng của Trương Thành Nam. Hành động rót rượu của Đàm thiếu gia dừng lại. "Chặn anh ta?
Tôi sợ rằng ba tôi sẽ không quan tâm. Hạo Hiến, gốc gác của anh ta quả sâu, quan trường ở ba tỉnh Đông Bắc đều muốn hoà hảo với anh ta, ba anh biết anh chơi lớn như vậy sao?" Tổ Tông không hề tức giận, "Nếu như đã làm xong thì chẳng phải ông ấy cũng sẽ biết hay sao? Nếu có chuyện gì, thì tỉnh cho viện kiểm sát thành phố"
Đàm thiếu gia nói sẽ thử làm cho anh.
Phan Tuệ Mẫn đảo mắt đưa anh đào cho Tổ Tông: "Hàng gì vậy? Ăn ngon hay là chơi vui?"
Tổ Tông hôn lên khỏe miệng của cô ta, giọng điệu cảnh cáo "Không phải chuyện em nên hỏi, đó là chuyện cơ mật, em hiểu không?"
Phan Tuệ Mẫn rũ mặt xuống, tự thoát khỏi vòng tay của anh: “Đến mức như vậy sao? Em không hỏi còn không được sao. Em đi vệ sinh."
Cô ta đi vòng qua bàn cà phê kéo cửa đi ra, Tổ Tông liếc nhìn ảnh đèn ngoài hành lang, vẻ mặt không rõ. Một vị quan thế hệ thứ hai đeo khuyên tai quan tâm đến tôi hỏi tôi có phải là cô gái nước của ba thương hiệu lớn nổi tiếng ở ba tỉnh miền Đông không, tôi không thể phản bác được, đành gật đầu nói phải.
Anh ta trực tiếp ngồi bên cạnh tôi: "Trước đây tôi chơi một lần ở Thành Hồ Điệp, cô ấy đã làm ướt khăn trải giường, sau này, ba của tôi đi xã giao cũng thấy thích cô ấy, vì để cho ông ấy sắp xếp zho tôi vào cơ quan làm việc, tôi phải nhịn đau bỏ đi thử mà mình yêu thích, tặng cho ông ấy. Đã lâu như vậy còn chưa đụng đến người nào nhiều nước hơn như vậy, khô đến nổi làm cho tôi bị mài den sap hong roi."
Những công tử đời thứ hai này làʍ ȶìиɦ thích hưng phần cùng thức ăn nhanh, đối với nữ nhân hoang ɖâʍ bên ngoài không phải tình nhân không có kiên nhẫn để làm màn dạo đầu, cũng ngại không muốn hạ miệng, có thể tiết ra nước là thứ mà bọn họ thích nhất.
Chẳng qua là chuyện xô xát của hai cha con mà đem kể cho người ngoài nghe thì thật là hy hữu, tôi nhìn anh ta vài lần, con đường làm quan của những quan chức đó có khi không hề phạm chút sơ xuất nào, đều là do người trong nhà tham lam, đi ra ngoài là lăng om sòm, vì vậy mà bị xuống ngựa.
Tên thế hệ thứ hai này rất thích tôi, anh ta lần mò lấy trong túi ra một chiếc túi giấy, để bên cạnh tôi nói: "Có muôn hít một ngụm không?"
Túi giấy bị mở ra, dưới vòng tròn ánh sáng mờ ảo, bột phần tinh xảo trắng như ngọc, sắc mặt của tôi cũng thay đổi, mấy người bọn họ chơi thì hung thật nhưng cũng không quá dữ dội như vậy, vậy mà lại chơi thuốc, cái này chơi không vui đầu, chơi rồi sẽ mất nửa cái mạng đó.
Tôi kiên quyết lắc đầu bảo mình không
Tên thế hệ thứ hai nói không sao đâu, không phải loại thường ngoài hít vào một ngụm rất thoải mái, sau này chơi cũng vui, không gây nghiện.
Vừa nói anh ta vừa đưa tay ra ôm tôi định đổ bột vào mồm tôi thì Tổ Tông đã cau mày bóp cổ tay của vị quan đời thứ hai kia. Người đàn ông nọ được nuông chiều từ bé, làm sao có thể chịu đựng được sức mạnh của Tổ Tông, tức giận hỏi làm sao vậy.
Tổ Tông nói rằng cô ấy không thể chạm vào...