Chương 88: Cường Ái [2]

Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

2.

Tiếng động ướŧ áŧ dâm mỹ trong phòng tắm liên tục vang lên, giữa âm thanh da thịt va chạm vào nhau còn có tiếng nước dính dấp nhóp nhép không ngừng, đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập, bủn rủn xương cốt.

Vương Tuấn Khải đỉnh mạnh thắt lưng về phía trước, đem vật hình trụ xuyên xỏ đâm thẳng vào bên trong cúc huyệt co dãn, qυყ đầυ to lớn cọ xát loạn đả chọc tới chọc lui, ép chất lỏng trong suốt rỉ ra ngoài, hòa lẫn cùng với nước ấm ướt đẫm hạ thể hai người. Vương Nguyên bị hắn ôm siết, vòng eo nhỏ cong cong, nửa người trên áp vào bức tường gạch lạnh lẽo, nửa người dưới bị hắn nắm lấy mà ra ra vào vào, hai chân mềm nhũn sớm đã không còn sức lực đứng vững. Y ngửa đầu hớp từng ngụm không khí, cố gắng đè nén kɦoáı ƈảʍ đang dần dần làm chủ đầu óc, miễn cưỡng giữ lại chút thanh tỉnh, nỗ lực thôi miên chính mình không được nghe những âm thanh thô tục sỗ sàng kia.

Thế nhưng vật chôn trong người y không phải muốn quên là quên được.

“Ưm…ưʍ...”

“Kêu a, đừng ngại, kêu cho con nghe.”

“Khốn, khốn nạn, a..!!”

Hậu huyệt vì bị đâm mạnh thình lình co rút, Vương Nguyên vô thức giãy dụa, làm cho qυყ đầυ chạm vào điểm mẫn cảm trên tuyến tiền liệt, y lập tức cảm giác một luồng điện tê rần chạy dọc sống lưng rồi lan ra khắp người, chẳng mấy chốc khiến y lâng lâng muốn tan chảy, cổ họng khàn khàn không kìm được phát ra tiếng than khẽ. Vương Tuấn Khải hôn hôn lên người y, nở nụ cười nhàn nhạt, rút côn ŧɦịŧ hưng phấn bừng bừng lui ra ngoài.

Hậu đình nhất thời trống rỗng, Vương Nguyên khó khăn mở mắt nhìn quái thú kia phản chiếu qua gương, trong bụng chỉ muốn rít gào chửi bậy. Ta phắc, to như vậy có thể nhét vào cúc huyệt của y sao? Mẹ kiếp, trước kia không phải chỉ là tiểu kê kê be bé đáng yêu hay thẹn thùng thôi ư? Sao bây giờ lại tiến hóa ưu thế vượt trội như vậy? Nhãi ranh, cậu xác định mình không dùng thuốc tăng trưởng chứ?!

Vương Tuấn Khải không biết ba ba thân ái đang nghĩ cái gì, bất quá nhìn vẻ mặt biến hóa hết trắng lại xanh, hết xanh thành đỏ của y, theo kinh nghiệm sống chung năm năm trước đây chắc chắn y đang nghĩ đến những chuyện không hay ho. Hắn bất mãn Vương Nguyên trong lúc này mà còn tâm tư nghĩ đến việc khác, liền đem côn ŧɦịŧ ướt dâʍ ɖịƈɦ cọ tới cọ lui trên rãnh mông y, giọng nói từ tính đầy khiêu khích kề sát tai Vương Nguyên đe dọa: “Ba ba không thành thật, coi chừng tinh tẫn nhân vong.”

“Vong cái đầu cậu!!” Y thịnh nộ đại phát, nhấc chân muốn đá thằng nghịch tử trời đánh, nào ngờ vừa mới nhúc nhích được một chút, dịch thể màu trắng từ trong huyệt khẩu chầm chậm chảy xuống bắp đùi, khiến y ngượng đỏ mặt, thẹn quá hóa giận quát lớn: “Có đứa con nào đối xử với ba ba mình như vậy không? Cậu căn bản không coi tôi là ba ba cậu!”

Vương Tuấn Khải hưng trí nhìn y xù lông, cũng không có ý định muốn an ủi hối hận, ngược lại càng thêm to gan, đem qυყ đầυ rỉ nước chọc chọc vào huyệt khẩu bán sưng, hài lòng nhìn cửa động kia co rút khép mở, trên tuấn nhan anh khí nhoẻn miệng cười tà tà: “Coi đi, đâu phải là con đơn phương ép buộc, rõ ràng trông ba cũng rất hưởng thụ mà.”

“Hưởng thụ con khỉ!! Cậu học ở đâu thói hư tật xấu này vậy hả?! Chết tiệt, biết vậy tôi đã không đem cậu trả về nhà bọn họ...”

“Ừm, đó chính là sai lầm lớn nhất của ba.” Vương Tuấn Khải thích thú nhìn y, từ từ đưa tay cầm lấy vật bán cương đang ngạnh lên của Vương Nguyên, nhu niết vuốt ve: “Ba nhìn chính mình trong gương đi, vì một sai lầm mà trở thành dạng này, chậc chậc, thật khiến người làm con hổ thẹn quá đi mất...”

“...” Đừng có ngụy biện, cậu căn bản không biết hai chữ ‘hổ thẹn’ viết như thế nào...

“Ba ba.”

“Ưm,....bỏ ngón tay cậu ra...”

“Hửm?” Vương Tuấn Khải vói ngón tay vào huyệt khẩu, tràng thịt mềm mại ẩm ướt lập tức bao bọc chặt chẽ ngón tay hắn, yêu thích không rời. Hắn nhướng mày, nhẹ nhàng khuấy động sục sạo lung tung, quả nhiên cái huyệt động cực phẩm kia cực kỳ chiều lòng hắn mà ra sức hút lấy ngón tay, ấm nóng mềm nhũn thoải mái không gì sánh được.

“Ba ba, người không thích ngón tay, có phải là muốn thứ to hơn không?”

“Câm miệng!!!” Nhắc đến cái kia có gì đáng tự hào đâu chứ!

“Hắc, con biết là ba ba ngại không muốn nói, con cũng không ép người làm gì.” Hắn nhéo nhéo lên mông nộn thịt, tách hai cánh mông sang hai bên, lộ ra huyệt khẩu sưng đỏ diễm lệ tiêu hồn đang thiếu thốn ủy khuất khóc lóc, tϊиɦ ɖϊƈh͙ hắn bắn vào lúc nãy cộng thêm dâʍ ŧɦủy̠ từ tràng ruột phân bố ra làm cho cửa huyệt nhanh chóng tích đầy nước. Ánh mắt hắn trầm xuống, liếm liếm môi cười nhẹ: “May mà con tìm được ba đúng lúc.. Nếu để nam nhân khác chạm vào người ba...”

“Cậu nghĩ tồn tại người có phúc khí đó sao?!!” Vương Nguyên tức giận nói, mấy tên làm trò mèo lởn vởn xung quanh đều bị lão tử đánh cho tiệt đường con cháu rồi biết không!: “Ngay cả cậu nữa, nể tình.. nể tình chúng ta từng là cha con, tôi...”

“Aiii, sao ba vẫn không chịu hiểu vậy chứ?” Vương Tuấn Khải tiếc nuối nói, sau đó sắc mặt lập tức trở nên âm ngoan, động tác vuốt ve trên tay cũng dần chuyển thành bóp nắn: “Ba vốn dĩ không thể từ chối con...”

“Tôi...ư...” Linh khẩu bị cào mạnh một cái, Vương Nguyên giật bắn người suýt nữa tiết ra, cắn môi thở hổn hển: “Không phải thế này...”

“Không còn đường nào khác đâu.” Tên nào đó chém đinh chặt sắt nói.

“A...a...” Ngọc trụ gần đến thời gian bắn, dưới kỹ xảo điêu luyện của thằng con ác ma – dần dần cương thẳng tắp, hưng phấn run rẩy trướng to một vòng, chẳng bao lâu sao đã quy hàng dưới mười ngón tay của Vương Tuấn Khải, bắn ra dịch thể trắng đục đậm mùi hormone.

Đã bị ép phát tiết nhiều lần, Vương Nguyên xụi lơ không có khí lực đứng thẳng, phải dựa vào người Vương Tuấn Khải phía sau chống đỡ thân thể, cổ tay bị trói cũng không còn sức vùng vẫy. Hạ thể y dính dấp hỗn độn, tầm mắt bị mồ hôi và nước mắt sinh lý che khuất, vả lại y đứng xoay lưng cúi đầu với Vương Tuấn Khải nên không nhìn thấy biểu tình nhẫn nại khổ sở của hắn.

Cũng chính là bộ dáng ba ba như vậy mới làm cho hắn khắc ghi.

Năm hắn mười tuổi, ba mẹ ruột xảy ra tai nạn xe cộ mất đi, bản thân hắn bị bắt cóc lại không có ai đem tiền đến chuộc, liền bị bọn bắt cóc ném xuống sông. Vương Tuấn Khải khi ấy chẳng những không chết mà còn quật cường bò lên bờ bỏ trốn, đáng tiếc trẻ con không phân biệt tốt phương hướng, đâm đầu vào sào huyệt của một đám xã hội đen chuẩn bị giao dịch thuốc phiện, suýt chút nữa bị gϊếŧ chết. Sau đó, hắn gặp Vương Nguyên.

Người nọ ở trong nhà vệ sinh bỏ hoang của tòa nhà có ma, cư nhiên...đánh máy bay...

Vương Tuấn Khải vẫn còn nhớ rất rõ, khi ấy Vương Nguyên ngồi trên nắp bồn, một tay chống đỡ cơ thể run rẩy, tay còn lại không ngừng sờ vuốt nhu lộng vật giữa hai chân cho đến khi nó bắn ra, y cũng thở hồng hộc quỳ sụp xuống. Thật ra xem dáng vẻ mị sắc câu nhân kia ai cũng biết là y bị bỏ thuốc, nhưng đối với một đứa trẻ trải qua một loạt các sự kiện giật gân mà nói, hình ảnh này thực sự là...

...Đổi mới nhân sinh quan của hắn...

“Ba ba khi đó thật tình sắc...” Vương Tuấn Khải không cởi vòng tay, mà bẻ gãy song cửa sổ, bế ngang Vương Nguyên lên, trong mắt tiếu ý dày đặc: “Lúc ấy đi theo người chỉ là bản năng muốn sống sót, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do con đã bị ba ba mê hoặc từ lần đầu gặp nhau...”

Vương Nguyên vô lực bị hắn ném lên giường, còng tay ‘cách cách’ trực tiếp dính chặt vào móc sắt đầu giường, tiếp tục giam y bằng phương thức dở ông dở thằng. Y nhắm mắt không muốn nhìn đến tình trạng thê thảm của mình, vốn dĩ nghĩ Vương Tuấn Khải chắc là buông tha y rồi, không ngờ Vương Nguyên mới chỉ nằm xuống một chốc, hai chân bị hắn kéo ra, nhét một vật cứng rắn vào hậu huyệt.

“Khốn kiếp, cậu...Ngô...” Vương Nguyên bị hắn cuồng hôn, vặn vẹo muốn giãy thoát, vật cứng nhỏ bé nhanh chóng bị cúc huyệt nuốt mất, rất nhanh đã chứng tỏ sức mạnh của mình.

“Ba ba tuy là lần đầu tiên, nhưng thật nhiệt tình nha.” Vương Tuấn Khải gật gật đầu nhìn Vương Nguyên chịu tác dụng của viên con nhộng mà khó chịu uốn cong cơ thể, cúc huyệt phun ra dâʍ ŧɦủy̠ càng lúc càng nhiều, biểu tình ham muốn ẩn nhẫn xen lẫn ủy khuất bối rối khiến gương mặt tinh xảo thanh tú của y phát ta một loại phong tình khó cưỡng lại. Hắn càng nhìn, máu huyết trong người sôi trào dữ dội, đợi Vương Nguyên thụ đủ tra tấn, liền tóm chặt cái mông đang lật tới lật lui kia, ‘phốc phốc’ đâm vào.

Côn ŧɦịŧ một đường vừa đâm vừa ma sát tràng bích ngứa ngáy, kɦoáı ƈảʍ tăng vọt bất ngờ khiến Vương Nguyên gần như phát điên, không thể khống chế mà phun ra từng chuỗi rêи ɾỉ ngọt ngào suиɠ sướиɠ, hậu huyệt bị vốn đã bị thao nhũn nay ra sức kẹp chặt côn ŧɦịŧ, gắt gao dính sát bọc lấy từng góc cạnh gồ ghề, mị thịt đói khát mút mát gân xanh đập bình bịch trên đó, tiết ra dâʍ ŧɦủy̠ thấm ướt toàn bộ côn ŧɦịŧ. Vương Tuấn Khải như bị kích động mà không ngừng ấn mạnh, đem đầu nấm đè nghiến xoáy sâu vào điểm G, cường hãn đâm vào rút ra, thao đến mức Vương Nguyên không còn thần trí khóc lóc nức nở, vặn vẹo tiếp nhận đau đớn thống khổ lẫn khoái ý tình triều.

Du͙ƈ vọиɠ qua đi, y kiệt sức cuộn tròn trong chăn, mi mắt ướt nước khép lại, thân thể đầy dấu vết ám muội chẳng còn chút ý chí phản kháng. Vương Tuấn Khải vẫn không tháo còng cho y, hôn hôn mấy cái lên trán rồi lái xe đến cảnh cục.

Vương Nguyên mệt mỏi ngủ một giấc đến tận chiều, nặng nề nhấc mi mắt lên, mất một lúc lâu mới nhớ ra mình còn là tù binh của thằng oắt ranh chết tiệt kia.

Vương Tuấn Khải thua y tám tuổi, lúc thu nhóc con về làm con nuôi của mình, nó mới chỉ cao chưa tới vai y, mắt to mũi thẳng, hai má phấn nộn đúng kiểu mặt bánh bao. Lúc đó chỉ là hưng trí mà đồng ý nuôi nó, không nghĩ tới...lại dây dưa lâu như vậy.

Vương Nguyên dùng biện pháp nuôi thả đứa nhỏ, căn bản là hành hạ nó, bắt ép nó huấn luyện theo kiểu một lính đánh thuê tiêu chuẩn. Được cái tính tình nhóc con này cũng rất quật cường, sau năm năm liền trở thành một thành viên chính thức trong bang phái, rất có năng lực.

Đáng tiếc, chim có lạc đàn thì cũng phải tìm đường về tổ.

Đem thằng nhóc mười lăm tuổi khi đó giao cho gia chủ nhà họ Vương, Vương Nguyên kỳ thật không đành lòng, nói gì thì cũng là một tay y quản suốt năm năm, nói bỏ là bỏ được sao. Nhưng thế lực của gia tộc đó quá lớn, chèn ép bang phái của y sứt đầu mẻ trán, Vương Nguyên đành phải tránh nặng tìm nhẹ, vì mạng sống của các anh em trong bang mà lựa chọn bỏ rơi Vương Tuấn Khải.

Cứ tưởng về nhận lại tổ tiên rồi thì sẽ trở thành một thế gia công tử hào hoa phong nhã, tri thức đầy mình chứ.

Ai ngờ ba năm sau tái ngộ, thằng oắt ranh đó lại là cảnh sát, tích cực truy lùng đuổi bắt y, còn xem y như đối tượng tiết dục mà lăn qua lăn lại cả đêm.

Vương Nguyên kéo chăn che mặt, oán giận cắn cắn gối đầu. Rốt cuộc là sai chỗ nào, sai chỗ nào a??