Chương 66: Ảnh Đế [1]

Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

(Ảnh đế: từ chỉ nam diễn viên xuất sắc trong giới nghệ sĩ.)

Giới giải trí. Siêu chiếm dục công x ngạo kiều thụ. Ngụy huynh đệ. Ngược. SM nhẹ.

1.

Tách. Tách. Tách.

Ánh sáng đèn flash nhấp nháy liên hồi, người đứng xung quanh hít sâu một hơi, như muốn ngừng thở đưa mắt nhìn thanh niên đang đứng trước ống kính, tầm mắt dao động trên mỹ mạo cực kỳ lạnh lùng của thanh niên, trượt xuống cổ áo mở rộng đầy câu dẫn.

Vương Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉ cài vài nút cuối, khoác một tầng áo lông tơ màu đen mềm mại bông xù, cặp chân dài giấu sau lớp legging da đỏ tươi, toàn thân nhiễm một loại khí chất cao ngạo tuyệt tình. Stylist để y mang đôi đốt thời trang mùa thu màu đen xám, đặt một chân lên chiếc ghế chế tác bằng thủy tinh trong suốt. Vương Nguyên khiêu khích ngẩng cao đầu, một tay gác lên thành ghế, một tay vuốt ve đôi môi đỏ căng mọng của chính mình, ánh mắt mơ màng lộ ra một cỗ dụ hoặc khó cưỡng được. Đèn flash nhấp nháy không ngừng, y cũng thay đổi kiểu dáng xoành xoạch, lúc mân mê quả cherry nhỏ đính trên khuyên tai, lúc bắt chéo chân kiêu kỳ nhìn nhiếp ảnh, đặc biệt là khi đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra liếm nhẹ khóe môi, cả hiện trường đồng loạt bưng mặt bưng mũi, nhịn không được nhỏ giọng thì thầm:

"Thật quá mị nhân, không hổ danh là người mẫu gợi cảm nhất trong giới..."

"Tôi thật không chịu nổi, tại sao lại xuất hiện một sinh vật mê người như vậy chứ!"

"Aiiii tôi làm fan của anh ấy đúng là quá hời, có thể chứng kiến thời khắc tuyệt diễm này, sống không uổng phí!!"

"Hứ! Chẳng phải chỉ là một người mẫu thôi sao,..."

"Đừng có dối lòng, tôi thấy tài khoản weibo của cô toàn đăng hình Nguyên vương, còn lập một group fanfic ăn theo nữa cơ, dám chối hả..."

"Ew, có cả fanfic á? Thế cô viết về couple nào?"

"Đương nhiên là Khải ảnh đế và Nguyên vương! Một người trầm ổn nội liễm, là diễn viên nổi tiếng cả nước, một người mị hoặc xnh đẹp không bông hoa nào bằng, còn ai có thể xứng đáng đứng cạnh hơn!...Ái ái ái cô chảy máu mũi rồi kìa..."

Nhân viên hóa trang khóc không ra nước mắt ôm mũi chạy đi, vừa ra đến cửa đã va phải Vương Nguyên vừa mới chụp ảnh xong, nhất thời hoảng hốt lắp bắp: "Nguyên, Nguyên vương..."

Vương Nguyên mệt mỏi phẩy tay ý bảo cô không cần để ý, chính mình vào phòng nghỉ ngơi đóng sầm cửa lại.

Nhân viên hóa trang ngẩn người, lo lắng: "Sao sắc mặt anh ấy tệ quá vậy..."

Nhất định là đêm qua bị Khải ảnh đế chà đạp quá nhiều!

Tinh lực bì tẫn!

Hoa tàn ngọc nát!

Nhân viên hóa trang mặc sức tự YY trong đầu, vừa cảm khái xong số phận bi đát cộng thêm một đống hổ lốn các cảnh không dành cho nhi đồng, chân mới chạm tới cửa phòng vệ sinh đã bị dọa lần hai.

Chỉ thấy một nam nhân cao lớn thành thục bước ra từ bên trong, mày kiếm mắt sáng, đồng tử đen ngòm sâu hun hút, cộng thêm góc cạnh gương mặt và thân người kiện mỹ khỏe khoắn, quần áo hàng hiệu Burberry, cộp mác yuppie (*)...Không phải Khải ảnh đế thì còn ai vào đây!

Trong một ngày có thể đụng mặt couple mình ship, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào a a a!

Vương Nguyên đang nằm trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, tẩy đi lớp phấn hóa trang trông y vô cùng suy yếu, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng thứ kia cắm trong cơ thể vẫn chưa được lấy ra khiến y khó chịu vô cùng.

"Sao vậy? Không chịu nổi?" Âm thanh trầm thấp thình lình vang lên bên tai, Vương Nguyên mở to mắt nhìn Vương Tuấn Khải đang chuẩn bị đè mình xuống sofa, ngăn hắn lại: "Đây là phòng nghỉ."

Cũng không biết tên này làm thế nào chạy vào đây nữa.

"Không cách âm thì sao?" Vương Tuấn Khải không chút để ý, khóe môi tà ác kéo lên một nụ cười thâm tình: "Em chỉ hận không thể để anh kêu cho mọi người cùng biết, anh trai của em."

"Cậu đừng có quá phận." Vương Nguyên lạnh lùng đáp, dứt khoát không quan tâm đến hắn nữa, cuộn người mệt mỏi. Vương Tuấn Khải đương nhiên không vì y muốn ngủ mà buông tha cho y, hắn chỉ khẽ cười, vươn tay lật úp sấp người y lại, xoa nhẹ thắt lưng mảnh khảnh: "Anh vẫn thích cường ngạnh như vậy sao? Em chiều."

Hắn xé toạc quần y, legging giá trị hơn triệu RWB cứ như vậy bay vào thùng rác, coi như đã làm xong nghĩa vụ của một mảnh vải rách không hơn không kém. Qυầи ɭóŧ trắng tinh bao bọc lấy cặp mông tròn đĩnh kiều đã ướt đẫm một mảng, giữa khe mông bên dưới dinh dính nhớp nháp, mùi xạ hương nhàn nhạt bay vào mũi Vương Tuấn Khải, khiến nụ cười hung hiểm trên môi hắn càng sâu: "Anh trai của em, anh bắn rồi?"

"Không được nói từ đó...A!" Vương Nguyên vùng dậy phản kháng, bị hắn đánh một cái vào mông, chạm đến vật đang nhồi trong người y, liền giật nảy lên: "Cậu lấy nó ra cho tôi!! Cậu đã để nó ở bên trong suốt cả đêm...A~!"

"Anh đừng gấp." Vương Tuấn Khải thổi nhiệt khí vào tai y, nhẹ nhàng lột qυầи ɭóŧ xuống vứt đi, để lộ da thịt nóng bỏng hồng phấn cùng hậu huyệt nộn thịt mềm nhuyễn. Bên trong tiểu huyệt cắm một chuỗi trứng rung nhiều màu, hắn nhanh chóng kéo nó ra, dâʍ ɖịƈɦ trơn nhầy theo đó phun ra ngoài. Vương Nguyên chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ dữ dội suýt chút nữa rên thành tiếng, cắn răng cố nhẫn nhịn kɦoáı ƈảʍ chống đối mình dâng trào lên. Trứng rung nhiều màu sắc sặc sỡ đã bị Vương Tuấn Khải nhét vào hậu đình y ngày hôm qua, từ đó cho đến sáng nay y đều phải cố gắng chống đỡ không để nó tuột xuống, cũng không để bị nó ảnh hưởng nhiều. Song y không tính đến việc thứ này có thể điều khiển từ xa, Vương Tuấn Khải chỉ cần ở nhà dùng thiết bị điều chỉnh vài cái đã có thể làm cho trứng rung phát huy công dụng. Vương Nguyên bị chấn run rẩy không ngừng, cả quá trình chụp ảnh vô cùng gian nan, đến khi y nhịn không được chạy vào phòng nghỉ thì vật bên dưới đã sưng cứng trướng to, rốt cuộc cương lên bắn tinh ra ngoài...

"A.. đừng ở nơi này, đừng mà..."

"Đã nói anh đừng gấp, đêm qua chúng ta đã giao hẹn là anh không được bắn." Vương Tuấn Khải xách cái qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ lên, đung đưa qua lại: "Hiện giờ người phạm quy là anh, anh không trốn thoát trừng phạt được đâu."

Trứng rung bị kéo ra khiến hậu huyệt trống rỗng, nhưng Vương Nguyên không muốn bị chơi đùa bằng vật gì kinh dị hơn nữa, liền ngọ nguậy đứng dậy. Vương Tuấn Khải nào có để y thoát nhanh như vậy, dễ dàng kéo y lại, luồn tay vào lớp áo sơ mi vuốt ve khắp nơi.

"Anh có biết khi anh đứng trước ống kính bày ra tư thế gợi cảm chết người đó, em chỉ muốn đâm mù mắt những kẻ nhìn thấy cảnh kia..." Hắn nhéo nhéo hông eo co dãn, trượt lên xoa nắn hai đầṳ ѵú mềm mại, nắn đến khi nó sưng lên mới thở dài một tiếng: "Anh xinh đẹp như vậy, người mơ ước anh không thiếu, anh nói em phải làm sao đây...?"

"Cậu...buông tôi ra..." Vương Nguyên bị hắn xoa đến kɦoáı ƈảʍ đầy mình, cố gắng giãy giụa không muốn hắn biết y có phản ứng. Vương Tuấn Khải sớm đoán được việc này, chỉ cười cười, hôn liếm vành tai lành lạnh của y, nhẹ hẫng nói: "Anh cũng rất thích đó thôi? Đừng giả vờ nữa."

"Cậu...A~..." Đầṳ ѵú bị bấm mạnh đau đớn lại ngứa ngáy suиɠ sướиɠ, Vương Nguyên nhịn không được vặn vẹo cơ thể, Vương Tuấn Khải cười lớn đem y đặt xuống sofa, ngón tay thon dài mơn trớn trên mông cánh hoa đầy đặn, mon men đến gần cửa huyệt khép mơ, chậm rãi vói vào. Âm thanh nước bị khuấy động dính dấp lập tức vang lên, Vương Nguyên thẹn quá hóa giận giật giật chân muốn lui, lại bị hắn nắm chặt cổ chân, tức tối mạnh bạo đẩy hắn ra. Vương Tuấn Khải thích thú nhìn con mồi vùng vẫy trong vòng tay mình, nội tâm sinh ra cảm giác thỏa mãn hơn bao giờ hết, cố ý đẩy mạnh ngón tay gảy gảy tràng bích, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng tế bào mẫn cảm của Vương Nguyên sực tỉnh.

"Ngón tay, ngón tay đừng ở bên trong...a..." Vương Nguyên nói không tròn câu, cắn răng nhẫn nại thật khổ sở, nửa muốn thứ kia nhanh chóng đâm sâu vào người mình, nửa lại kiên trì bài xích nó ra, bối rối hỗn loạn không biết thế nào cho vẹn. Vương Tuấn Khải ôm y đặt lên đùi, dùng ngón tay trêu ghẹo cúc huyệt rỉ nước cho đến khi nó chứa được bốn ngón tay, liền cầm một thứ hình trụ thô bạo đâm vào tiểu huyệt. Vương Nguyên ngẩng đầu rêи ɾỉ thành tiếng, hậu huyệt nhanh chóng bị dị vật nhồi đầy, cảm giác lạnh lẽo cùng cứng ngắc khiến y thất thần giây lát, cúi đầu nhìn phía dưới.

Gậy mát xa mô phỏng dương cụ giả màu đen đang đâm vào hậu đình của y, gai góc lỗ chỗ cùng với từng đường nét thô to dữ tợn ma sát tràng bích khiến y run rẩy, góc độ đâm chọc cắm rút như điện giật dấy lên kɦoáı ƈảʍ hừng hực làm Vương Nguyên nức nở: "Quá, quá lớn, mau rút ra...đừng..."

Y càng cầu xin, thứ kia càng vào sâu, độ lớn cộng thêm hoa văn ghê rợn bên trên làm y thở không nổi. Mị thịt của dâm huyệt chậm rãi nuốt lấy dương cụ giả, phân bố dịch nhờn bôi trơn dễ dàng. Đến khi nó nuốt hết cả căn, Vương Tuấn Khải mới hài lòng gật gật đầu, bấm bút.

"A! A! A~!!" Dương cụ giả ở bên trong không ngừng xoáy lộng đâm chọc, chấn rung cả người dưới Vương Nguyên. Y uốn éo thân thể trên sofa, ngăn tiếng hét trong cổ họng, cánh mông đong đưa khó nhịn, dâʍ ŧɦủy̠ ồ ạt trào ra ướt đẫm người y. Qυყ đầυ hình nấm như có kim châm liên tục đâm đâm vào tuyến tiền liệt, điểm mẫn cảm của Vương Nguyên bị nó hung hăng thao lộng, khiến cho y toàn thân trên dưới run lẩy bẩy, bắp thịt căng cứng co giật liên hồi.

Vương Nguyên khó khăn hô hấp, cánh mũi phập phồng cố gắng hít lấy không khí, mắt phủ một tầng sương mờ nhạt, nước bọt không nuốt kịp chảy xuống khóe môi, thất thần cương lên bắn ra ngoài.

"Hô, hô..." Vương Nguyên vô lực nằm trong lòng hắn, Khải ảnh đế chỉ cười nhẹ vuốt ve ngọc trụ mềm xuống của y, dùng áo khoác chính mình gói y thành cái bánh chưng, theo lối thoát hiểm đi khỏi tòa nhà.

Vương Nguyên bị gió lạnh rụt cổ, vội vàng lấy áo che kín mình, tự giác thu nhỏ lại để Vương Tuấn Khải dễ dàng mang y vào xe. Vương Tuấn Khải đối với hành vi thức thời của y gật đầu tỏ vẻ vừa ý, lái xe đến gần một hẻm núi không người, kéo y qua hôn sâu.

Đầu lưỡi nóng bỏng triền miên tới lui, Vương Tuấn Khải nhìn hàng mi rung động ươn ướt của Vương Nguyên, khẽ chạm vào nó, sau đó ôm y lên tiếp tục giải khai áo khoác lông xù cùng áo sơ mi, để Vương Nguyên toàn thân trần trụi ghé vào ghế nằm.

"Không, đừng, cậu lại muốn làm gì..." Vương Nguyên hoảng loạn nhìn hắn đột nhiên trói quỳ y lại, hai tay cột trên dây móc trần xe, thân thể mảnh mai trắng nõn phơi bày trong ánh mắt suồng sã, đầu gối chạm tới sàn xe hơi lạnh. Vương Tuấn Khải không nói, chỉ hôn lên bụng dưới của y, chậm rãi đẩy dương cụ giả vẫn còn lưu lại bên trong người y nãy giờ, cầm một chiếc máy ảnh huơ lên.

"Hôm nay anh làm người mẫu cho em nhé."

Vương Nguyên ớn lạnh cả người: "Cậu, Vương Tuấn Khải, cậu không được chụp ảnh tại thời điểm này..."

"Đương nhiên, em vẫn chưa chuẩn bị đủ." Hắn vỗ vỗ mông y, từ trong ngăn mini lấy ra cái kẹp nhũ đàn hồi dán lên đầṳ ѵú bán sưng, đồng thời đem cái kẹp còn lại bọc lấy quả cầu nhỏ phía dưới, cuối cùng chính mình cầm lấy ngọc trụ đã phát tiết nhiều lần sờ nắn, trực tiếp giật dây khởi động đồ chơi tình thú.

"A~~~!!!" Kẹp nhũ ra sức siết chặt rồi lại rung nhè nhẹ làm đầṳ ѵú đau đớn khôn cùng, tinh nang bên dưới cũng không ổn hơn là mấy, bị nó chấn đến phát đau. Vương Nguyên giãy nảy ngọ nguậy không ngừng, làm cho vật cắm phía sau luồn sâu hơn, cả người y run bần bật, tầm mắt mơ hồ, kɦoáı ƈảʍ cùng thống khổ đan xen quần quật áp đảo toàn bộ ý chí của y. Vương Nguyên bật khóc, nước mắt lăn dài càng gợi lên mỹ cảnh bị hành hạ giày vò, mà Vương Tuấn Khải ở bên cạnh cầm máy ảnh chụp tách tách liên tục, khiến y vừa hưng phấn hồi hộp vừa sợ hãi, cơ thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ, y khóc thét lên.

- -----------------------------

(*) Yuppie: cụm từ kết hợp của Y-young, U-urban, P-professtional, Pie-hippie (trong bối cảnh này mang nghĩa của sự cầu tiến, tham vọng)