Đăng vào: 12 tháng trước
2.
Trên đường cái đến quân bộ, một thiếu niên mặc quần áo mùa đông, mang khăn choàng cổ kéo cao giấu kín nửa gương mặt, chỉ chừa hai con mắt màu ngọc bích lúng liếng tới lui, mà phần tóc mái lòa xòa cùng chiếc mũ len cũng sắp che khuất nó luôn rồi. Cậu đi rất nhanh, cũng cố gắng bỏ qua ánh mắt của quần chúng nhân dân, nhưng những âm thanh hiếu kỳ thỉnh thoảng vẫn vang lên, và đang có xu hướng bộc phát nhiều hơn.
Omega luôn bị người xung quanh đặt sự chú ý hơn bất kỳ cái gì.
"Đó là một Omega sao? Thực nhỏ nhắn."
"Em ấy đã trưởng thành hay chưa? Vị ngọt như vậy thật khiến tôi dao động."
"Tại sao em ấy lại đi một mình? Bên ngoài rất nguy hiểm mà."
Thiếu niên nỗ lực khuyên nhủ chính mình đừng sợ bọn họ, nhưng trên đường không thiếu nhất là Alpha, bọn họ ưu tú, xuất sắc, có thể vùng vẫy nam chinh chiến bắc chống lại địch thù liên minh, đâu giống như Omega các cậu chỉ có thể ở nhà chờ Alpha đến cưới, sau đó trở thành cái máy sinh sản hậu duệ cho bọn họ. Thiếu niên thở dài, đầu óc mông lung bước qua đường, không hề nghe thấy tiếng phanh xe buốt tai dội tới gần: "Kéttt_________"
Đám Alpha hoảng sợ muốn chạy tới cũng không kịp, may mắn chủ nhân chiếc xe tay lái tốt, khi mũi xe chỉ cách tiểu Omega một đoạn nhỏ thì dừng lại, cũng đủ dọa cho Omega trắng bệch mặt.
Joshua gà gật ngủ trong ghế sau, xe vừa thắng lại lập tức đập đầu vào ghế trước, oán hận nhảy dựng lên muốn mắng người, ai ngờ hắn nhìn thấy Vương Tuấn Khải kéo theo một Omega vào xe liền há hốc mồm shock phản vệ, đờ đẫn nửa ngày mới lấy lại được giọng nói: "...Cậu, cậu, cậu, cậu,..."
Joshua "cậu, cậu" một hồi vẫn cứ lắp bắp không thành câu, bị Vương Tuấn Khải ném cho ánh mắt "câm miệng" mới hoàn hồn, lén lút đánh giá Omega kia. Bất quá người ta che rất kỹ, có soi mói thế nào cũng chỉ thấy khăn choàng mà thôi. Đương lúc Joshua còn đang tò mò quan sát, xe lại phanh, đầu lại đập, hắn căm tức dựng ngón giữa: "Này này này!!"
"Tới quân bộ rồi." Vương Tuấn Khải nhấn nút mở cửa tự động, rõ ràng là đang đuổi người.
Joshua bĩu môi bước xuống, sau đó bị bỏ rơi tại cổng quân bộ.
Joshua (liêu xiêu trong gió lạnh): "..."
"Ê người anh em!! Hôm nay dám cúp học à!! Có môn của thầy Lance đó!!"
Joshua đáng thương vừa gọi với theo vừa nhảy loi choi lên hy vọng muốn đưa bạn hiền về với tổ quốc, đáng tiếc xe đã đi xa, thứ còn lại cũng chỉ là cái bóng mờ dần biến thành chấm nhỏ xíu mà thôi.
...
Vương Nguyên thấp thỏm ngồi xuống ghế sofa màu trắng, yên tĩnh nhỏ bé như một đứa trẻ tự bế, đảo mắt xung quanh căn phòng của Alpha. Nó cũng giống như những ngôi nhà khác, nhưng đặc điểm duy nhất là toàn bộ nội thất đều thuần trắng, sắc tuyết trải dài khắp nơi khiến cậu hơi choáng váng, vội dời mắt lên bàn trà, không dám nhìn lâu.
Vương Tuấn Khải pha hồng trà đẩy qua phía cậu, Vương Nguyên rũ mắt nói cảm ơn, âm thanh nhẹ hẫng không có chút lực nào khiến Vương Tuấn Khải nheo nheo mắt, cười như không cười: "Chắc không phải đến đây cảm ơn tôi vì đã không chạm vào cậu chứ hả?"
Vương Nguyên mím mím môi, người này không giống các Alpha khác, bởi vì thân phận Omega của cậu mà thay đổi ngữ khí, cậu gật đầu: "Anh đã nói vậy có lẽ cũng biết tôi muốn làm gì."
"Tôi không có hứng thú với nguyên nhân vì sao cậu lại có mặt ở Trạm hôn phối Omega. Nhưng mà..." Anh hạ giọng, khí tức Alpha như phiên giang hải đảo ùn ùn tấn công về hướng Vương Nguyên, ép cho cậu thở dốc dính chặt vào sofa: "Thể chất của cậu rất tệ."
"Tôi biết." Vương Nguyên cắn răng chống đỡ: "Tôi chỉ cần, có thể tự bảo vệ mình là được."
Vương Tuấn Khải nhìn xoáy vào đôi mắt màu lục táo, anh không biểu đạt cảm xúc gì, nhưng lại có một áp lực vô hình đè lên nhãn quang, đến lúc Vương Nguyên bị nhìn đến lo lắng mới chậm rãi phun ra mấy chữ: "Đó là đương nhiên."
"Anh...đáp ứng?" Đáp ứng rèn luyện cho một Omega tăng cường thể chất??
"Còn phải coi biểu hiện của cậu."
Một Omega bị tiêm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đưa đến Trạm hôn phối để giao hoan có thể nghĩ được gì?
Cậu nghĩ, tại sao lại là mình? Tại sao phải cứ là mình?
Vương Nguyên cúi thấp đầu siết chặt nắm tay, nhớ đến ánh mắt cay nghiệt khinh thường của người mẹ kế khi nhắc đến mình, nhớ đến những lúc đối mặt cùng bà ta, đều bị bà ta dùng lời lẽ đanh thép chất vấn những chuyện nhỏ nhặt mơ hồ, thậm chí âm thầm vu khống cậu với ba ba, để đổi lấy địa vị và sự sủng ái của ba ba trong nhà. Tiêm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho cậu, hẳn cũng là kiệt tác của bà ta đi, đuổi đi đứa con riêng tương đương nhổ được cái gai trong mắt, cũng sẵn tiện đá văng thứ có thể ảnh hướng đến tài sản được phân chia, đúng là nhất tiễn hạ song điêu.
Vương Tuấn Khải, người nam nhân này, trong tình huống bị chất dẫn dụ khống chế vẫn có thể bình tĩnh kêu cấp cứu, không cần biết hắn định lực tốt hay là có mục đích khác, tìm hắn giúp đỡ cậu chính là lựa chọn tốt nhất.
Vương Tuấn Khải, chắc chắn không phải cấp dưới của người đàn bà kia, chỉ bằng điểm này, Vương Nguyên đã có thể yên tâm.
Thấy Vương Nguyên trầm tư, Vương Tuấn Khải gõ gõ lên bàn: "Không mang theo quần áo?"
"Tôi...không muốn, tôi có thể ra ngoài mua..."
Vương Tuấn Khải nhướng mày, cậu nhóc này là chẳng muốn lấy thứ gì từ nhà mình sao?
"Được rồi, dù sao thì tôi cũng không thường ở nhà, cậu cứ trú tạm đây đi, lấy đồ tôi dùng, nhưng mà phải giặt sạch sẽ, tuyệt đối không được làm bẩn bất kỳ thứ gì, hiểu chứ?"
"Ân."
Nâng cao thể chất cho một Omega - người sinh ra đã yếu ớt nhỏ bé hơn Alpha, chỉ vì một cơn gió đổi mùa cũng có thể bệnh đến sốt cao không dứt...
Tuy không làm khó được Vương Tuấn Khải, nhưng quả thật là nan đề, bởi vì thân phận đặc thù nên anh không thể đưa cậu đến quân bộ chịu tập huấn khốc liệt như Alpha bình thường. Chỉ đành để cậu ta ở nhà mình, tự mình dạy dỗ.
Cụm từ này thật nhiều ý nghĩa.
"Anh...vì sao lại đồng ý giúp tôi?"
"Tôi cũng rất thắc mắc, một Omega quật cường sẽ biến thành dạng gì." Vương Tuấn Khải tàn nhẫn nói.
Vương Nguyên nhìn ý tứ của anh, hô hấp dồn dập một chút: "Tôi sẽ cố gắng."
Khoảng thời gian sau đó, đối với Vương Nguyên là cực hình.
Cậu chưa bao giờ ngủ hai tiếng một ngày, chưa bao giờ bỏ lỡ bữa cơm, chưa bao giờ tập chống đẩy, tập điều khiển cơ giáp, tập nhẫn nhịn trước cám dỗ cùng hàng tá thứ linh tinh mà trước giờ chỉ nghe nói trong sách. Mặc dù chế độ tập huấn cùng tần suất không dày nhưng cũng đủ vắt kiệt sức của Omega, cho nên trải qua ba tháng sống trong nhà một Alpha, Vương Nguyên cơ bản đã có thể tháo chạy trước sự tấn công từ một phía, tốc độ cùng sức bật và khả năng phản xạ so với trước nhạy hơn rất nhiều, tuy là không đấu tay đôi cùng một Alpha cường tráng nhưng ít nhất sẽ không thua Omega và Beta.
Một phần nguyên nhân trong đó, cũng là do morphine (*).
Biểu hiện tích cực của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải không phải không nhìn thấy, đồng thời cũng tán thưởng sự cố chấp đến ngoan lạt của cậu, nhưng là mỗi lần thấy cậu sử dụng thuốc hỗ trợ, liền nhịn không được lên tiếng:
"Dùng nhiều quá không tốt."
"Tôi biết."
Rõ ràng chỉ trả lời qua loa cho có lệ.
Bởi vì ba ba còn bận tại chiến trường liên minh, Vương Nguyên có bỏ nhà đi bụi ba tháng cũng chẳng ai quan tâm, cùng lắm là đăng một cái thông báo tìm người mất tích, sau đó đâu lại vào đấy. Cậu cũng không để ý lắm, cậu còn có việc quan trọng hơn nhiều.
"Lịch huấn luyện sẽ gia tăng cường độ cùng áp lực, cậu chắc mình sẽ chịu nổi chứ?" Vương Tuấn Khải hé mắt nhìn người đang học ráp súng bên cạnh mình, cổ áo mở rộng đầy mồ hôi sáng chói, tay chân không cơ bắp khỏe mạnh nhưng cũng không yếu nhược, trái lại vừa khỏe mạnh vừa mềm càng thêm hấp dẫn. Vương Nguyên trải qua tập huấn đã lột xác hơn phân nửa, cái bộ dạng gió thổi lung lay bay biến sạch sẽ, tính cách cũng cứng rắn hơn, khiến cho người làm thầy là anh cũng thấy thú vị.
Cậu gật gật đầu, chìa tay: "Tôi xem."
Vương Tuấn Khải thuận thế kéo Vương Nguyên xuống, lật ngược người cậu đè lên sofa: "Bình thường một Alpha khi vượt qua thử thách này đều rất khó khăn, nếu là cậu, càng thêm nan giải. Nhưng hiệu quả của nó cực kỳ cao..."
Anh chống tay ra phía sau cậu, hơi thở ấm áp phả lên vành tai: "Đó cũng là lí do tại sao tôi có thể chống lại Omega tiết tố của cậu."
Vương Nguyên hơi run rẩy, mí mắt rũ xuống nhìn nội dung huấn luyện, hơi lo lắng: "Nếu tôi không thể trụ được thì sao...?"
Đáp trả cậu là một nụ cười đã lâu không thấy của anh: "Chẳng sao cả." Đầy người không làm được đấy thôi.
Đêm đến, huấn luyện bắt đầu.
Vương Nguyên ngồi trong lồng kính, có chút căng thẳng siết nắm tay. Lồng kính mô phỏng tình trạng thân thể lúc kỳ phát tình kéo tới, có khả năng tạo ra ảo giác giống như thật, thường dùng để khảo nghiệm tinh thần lực của các Alpha. Lúc này đổi lại là Vương Nguyên, thân người Omega nhỏ nhắn cuộn lại, mắt nhắm chặt, sau đó dần chìm vào bóng đêm.
Vương Tuấn Khải vừa đeo tai nghe quan sát vào, lập tức có xúc động muốn ném xuống, bởi vì trong tai nghe truyền ra âm thanh nức nở vụn vặt, vừa run rẩy vừa hưng phấn, giống như đang kìm chế thứ gì đó lại muốn giải phóng cho nó thoát ra, âm thanh ngọt nị lên xuống không theo tiết tấu, đủ khiến người ta phát điên.
Vương Tuấn Khải đứng bên ngoài không thể ngửi được Omega tiết tố bên trong lồng kính, nhưng anh vẫn tưởng tượng được cảnh tiểu Omega khi đó, trắng trơn ngon miệng liên tục cọ xát thân thể phiến tình với đồ vật xung quanh, cánh môi đỏ tươi hé mở phun ra nhiệt khí nóng rực, toàn thân phát ra mị hoặc câu dẫn nhân sinh, sau đó hướng mình ôm ấp rung động, cầu mình cắm dị vật vào người cậu, ngoan thao cậu đến khóc lóc mê người, dính chặt mình ba ngày ba đêm không dám rời xa...
Anh tháo tai nghe bước ra khỏi phòng, đối với ý nghĩ đáng sợ của mình sững sờ hồi lâu.
Cuộc thử thách này, phải chăng chính là đang khảo nghiệm ý chí của anh?