Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Đăng vào: 12 tháng trước
294: Điều Mà Kiều Ngạn Mong Chờ
Edit & Beta : Đoè
Bức ảnh được chụp từ bảy tám năm trước.
Có thể dễ dàng nhận ra hai thiếu niên đang cười trước ống kính trong bức ảnh là ai với ai.
Kiểu Ngạn rất tự nhiên khoác tay lên vai Bạch Thành Úc, Bạch Thành Úc cũng không hề thấy phản cảm hay khó chịu nào, nét mặt vui sướng và thoải mái không thể nào là giả được, có đôi khi phát hiện hắn đang nhìn lén mình, lại thấy ngượng ngùng mà lấy tay ôm mặt.
Kiều Nguyên chỉ biết rằng sau đó Bạch Thành Úc đã mất tích hai tháng trời.
Kiều Ngạn phát thông báo ra bên ngoài tìm người, mới biết được tin tức về Bạch Thành Úc, lúc ấy trợ lý cùng cấp dưới đều theo sát phía sau hắn, chỉ là nghe nói Bạch Thành Úc muốn trở về nhà, Kiều Ngạn trực tiếp lái xe đến tìm, đợi cho tới khi đám người trợ lý chạy đến, chỉ nghe thấy tiếng vật có trọng lợn lớn rơi "bịch" xuống đất, còn chưa kịp phản ứng lại đó là thứ gì thì lọt ngay vào tầm mắt hộ là khung cảnh sân bê tông đẫm máu.
Ai không biết rằng giữa lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đây không phải là một vụ tai nạn đơn giản.
Trên sân thượng có không ít vỏ chai rượu, dường như kế hoạch đã được vạch sẵn tử trước, nghe đám người ở chung cư kể lại, trưa hôm đó Kiều Ngạn đến gõ cửa từng nhà bọn họ, sắc sốt ruột cầm ra một tấm ảnh hỏi bọn họ có từng thấy qua người trong ảnh không.
Cuối cùng Kiều Ngạn gặp được Bạch Thành Úc trên sân thượng.
Ngắn ngủn chỉ chưa đến mười phút, mọi thứ trở nên im bặt.
Kiều Nguyên cũng không biết đống ảnh chụp và băng ghi hình Kiều Ngạn để trong phòng ngủ là gì.
Có lẽ hắn muốn dùng quá khứ để cảm hoá tình cảm của Bạch Thành Úc, cũng có thể là để chính bản thân hắn xác nhận điều mình muốn, hoặc hắn chỉ muốn ôn lại kỷ niệm mà thôi.
Sau đó Kiều Ngạn lại nghĩ muốn giúp Bạch Thành Úc hồi phục trở về như trước kia, để anh có thể sống và sinh hoạt như người bình thường, nếu anh không muốn đến bệnh viện làm nữa thì hắn có thể mở một phòng khám tư nhân cho anh, nhận trị liệu một vài căn bệnh nhẹ, làm việc tự do thoải mái, không lo bị người khác quản thúc.
Kiều Ngạn đã thử nghĩ đến rất nhiều thủ đoạn xấu xa khác, ngày đó người phụ nữ kia tới công ty tìm hắn, thấy đối phương bây giờ chanh chua ngoa ngoắt, hắn ngồi trầm mặc trong phòng làm việc một lúc lâu như tự hỏi chính mình.
Hắn nghĩ, vì sao hắn cứ cố chấp như vậy ?!
Hắn chỉ muốn những người hắn quan tâm mãi mãi ở bên cạnh mình và sẽ không bao giờ rời hắn mà đi một cách đột ngột.
Bạn bè xung quanh hắn dường như có rất nhiều, thời còn đi học, hắn sẽ không chơi thân với ai quá lâu, mỗi ngày đều có rất nhiều người vây quanh hắn cho nên hắn cũng chẳng cần phải quan tâm đến đối phương quá nhiều, mấy nữ sinh tỏ tình với hắn, ngoài miệng thì nói thích hắn, nhưng sau lưng lại đi bàn luận về một kẻ xuất chúng nhất giàu khác.
Không quan tâm tới bằng cách giảm thiểu sự kỳ vọng đặt trên người đối phương.
Nhưng sẽ luôn có ngoại lệ.
Khi ấy Kiều Ngạn cũng chỉ coi Bạch Thành Úc như bao người bạn bè khác, nhưng mỗi lần hắn nói chuyện cùng anh, đối phương đều rất vui vẻ, ánh mắt không giấu nổi cảm xúc buồn bã khi hắn rời đi.
Bạch Thành Úc sẽ có chút khẩn trương mà hỏi hắn,"Em định đi sao ??"
Ánh mắt mong chờ ấy khiến hắn sửng sốt trong một giây, sau khi phản ứng lại hắn mới trả lời không đi đánh bóng cũng chẳng sao.
Sau này hắn dần dần xa cách với những người khác, trái tim băng giá của hắn như được sưởi ấm, hưởng thụ sự quan tâm độc nhất vô nhị của người kia, so với người khác càng làm hắn thích ý, dễ động tâm hơn.
Hắn thật sự đã nghĩ rằng, nếu như cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ.
Nhưng ở trong thế giới của Bạch Thành Úc, hắn chẳng còn là ai nữa.
Kiều Nguyên nhặt một hộp băng ghi hình bỏ vào máy chiếu, chất lượng hình ảnh của máy ảnh lúc đó không rõ nét như bây giờ, mơ hồ có cảm giác được quay trở về quá khứ.
Ninh Tu Viễn đi cùng cậu lặng lẽ không dám xen vào, vì sợ bị cậu khiển trách tội dám che giấu chuyện, hắn cẩn thận quan sát biểu hiện của Kiều Nguyên trong suốt quá trình.
Đoạn băng ghi hình khác hoàn toàn với những gì cậu thấy sau đó.
Bạch Thành Úc không thấy sợ hãi khi ở cùng với hắn, ngược lại, khi Kiều Ngạn đến gần ánh mắt anh trở nên rất như hoà, cho dù hai người tứ chi động chạm, Bạch Thành Úc cũng sẽ không biểu hiện quá mức thẹn thùng xấu hổ.
Hoá ra, giữa hai người họ cũng có những khoảnh khắc chung đụng hài hoà đến vậy.
Nhưng thời điểm cậu gặp được Bạch Thành Úc ở trong nhà Kiều Ngạn, đến ngay cả nói chuyện anh cũng không dám nói quá lớn tiếng, bởi vì sốt quá cao nên mới được đưa đến bệnh viện, trên người còn có dấu vết hành hạ làm nhục.
Khi ấy, tinh thần anh đã không được bình thường, ánh mắt dại ra không còn tia sáng như trước, chỉ nhận ra được Kiều Ngạn, còn những người khác thì không.
Kiều Nguyên trầm mặc trả lại băng ghi hình về chỗ cũ, khả năng Kiều Ngạn muốn đón anh trở về, hai người cùng nhau xem những đoạn ghi hình này, chỉ là đã không còn cơ hội nữa rồi.
Ở thế giới này Bạch Thành Úc không đang nghĩa, không người thân, Kiều Nguyên tìm một khu đất tốt để chôn cất anh, trồng rất nhiều hoa hồng nguyệt quý mà khi còn sống anh rất thích, hoa hồng nguyệt quý lớn lên cũng giống hoa Hồng thường, không nhìn kỹ sẽ khó phân biệt được, nhưng sức sống của hồng nguyệt quý bền bỉ hơn, trước đây anh trồng rất nhiều ngoài ban công.
Hoa hồng nguyệt quý tượng trưng cho hy vọng và hạnh phúc, nói vậy trước kia Bạch Thành Úc rất mong chờ vào cuộc sống tương lai sau này.
Kiều Nguyên tự đặt câu hỏi trong lòng, cậu không biết nên nói gì trước phần mộ của anh.
Nếu không phải vì cậu còn vướng mắc với Ninh Tu Viễn, chắc chắn cậu đã có thể phát hiện sớm hơn thái độ Kiều Ngạn đối với Bạch Thành Úc, cũng có sớm ngăn cản được Kiều Ngạn bán hết tài sản của anh đi với giá rẻ mạt.
Nếu biết được Kiều Ngạn muốn biến anh trở thành một người phụ nữ, hay sau khi biết kết quả kiểm trai mang thai anh bỏ trốn đi, cậu cũng có thể giúp anh tìm được một chỗ nương thân.
Tính tình Kiều Ngạn cố chấp.
Cậu đã từng chứng kiến qua, ở công ty hai người cũng ít khi xảy ra mâu thuẫn, nhưng mỗi khi nhắc tới Bạch Thành Úc, thái độ Kiều Ngạn như biến thành một người khác vậy.
Ít nhất cậu có thể dốc toàn lực để giúp đỡ Bạch Thành Úc.
Trời đổ cơn mưa bay, dường như nổi lên chút gió nhẹ, Kiều Nguyên sinh con chưa đầy một tháng, Ninh Tu Viễn lấy ra hai chiếc ô che cho cậu, thấy gió lại lớn hơn, cởi áo khoác khoác lên vai cậu.
Kiều Nguyên nói, "Không cần đâu.
"
"! " Ninh Tu Viễn biết Kiều Nguyên sẽ trách hắn, hắn cũng không nghĩ rằng chuyện sẽ xảy đến nước này, khi ấy cũng chỉ còn vài ngày nữa là Kiều Nguyên sinh con, bác sĩ đã dặn là không được để cậu phản ứng quá kích động.
Đàn ông sinh còn rất nguy hiểm, hơn nữa lần trước đó còn gặp tai nạn suýt chút nữa không giữ được đứa nhỏ.
Tay Ninh Tu Viễn lơ lửng giữa khoảng không, vài giây sau mới khuyên nhủ,"! Gió lớn như vậy, em mặc thêm áo vào, tránh để cảm lạnh, Tiểu Tâm vẫn đang ở nhà chờ chúng ta về!.
.
"
Tiểu Tâm là tên do Kiều Nguyên đặt, đồng âm với từ "Úc", nhưng ý nghĩa lại khác nhau.
Chữ "Tâm" - 愈 với chữ "Úc" - 都 trong phiên âm tiếng Trung cùng đọc là [yù]
Kiều Nguyên vẫn phớt lờ hắn.
Ninh Tu Viễn nện bước theo sát sau đó, trong khoảng thời gian Kiều Nguyên sinh đẻ này, việc ở công ty đều do Ninh Kỳ xử lý, còn hắn thì dành thời gian chăm sóc Kiều Nguyên, sau đó quen thuộc với quy trình kinh doanh của Kiều thị.
Kiều Nguyên tiếp nhận tất cả, mấy ngày gần đây đều ngủ rất muốn, cũng không có thời gian để chăm sóc cho Ninh Mặc và Ninh Tâm, ngược lại Ninh Mặc cũng không quấy phá, chỉ là rất ồn áo đòi bế em gái, bản thân còn chưa đi vững lại cứ muốn bế em.
Ninh Mặc nói chuyện rất sõi, đợi qua đợt nghỉ hết là sẽ đi nhà trẻ, Ninh Mặc hai tuổi rưỡi, nét phúng phính trên mặt đã rút đi bớt, bộ dạng xinh xắn dễ thương khiến bao người yêu thích, lại còn học đòi daddy làm mặt nghiêm túc, bày vẻ bá đạo lạnh lùng boy với người ngoài, nhưng một khi nhận điện thoại, giọng nói hết sức dịu dàng như hoà đến chảy ra nước, khiến cho quần chúng ăn dưa rất tò mò về bà nhà của hắn.
Chuyện của Kiều Ngạn truyền Lan khắp thành phố L, lúc Hạ Xuyên đến thăm Ninh Tu Viễn, Kiều Nguyên đang tăng ca ở công ty còn hắn đặt đồng hồ báo thức, ngồi chờ đến giờ cậu tan làm.
Hai đứa nhỏ trong nhà có bảo mẫu trông coi, Ninh Mặc đang chơi thổi bong bóng bên ngoài sân cỏ, dù có một mình nhưng chơi rất hăng say, Hạ Xuyên tặng cho Ninh Mặc một con gấu bông hoạt hình, Ninh Mặc rất vui sướng, ôm Hạ Xuyên một cái.
Ninh Tu Viễn không vui nói, " Oắt con kia trừ tôi ra, gặp ai nó cũng ngoan ngoãn.
"
Tối hôm qua Ninh Mặc bắt gặp thấy một bóng dáng quen thuốc không bên đường phố, ồn ào nặc nặc đòi đi sang, hắn sao có thể để nhóc tự chạy loạn, sau đó thì cậu bé kia cũng tự đi sang, hắn nhớ đây là đứa bé mà trước kia Kiều Nguyên thường dẫn đến công viên chơi, hình như tên là Diệp Đan Văn, là cháu trai của Diệp Mân.
Mối quan hệ vòng vo rối rắm, để tránh Kiều Nguyên nhấc lại quan hệ với Diệp Mân, Ninh Tu Viễn lập tức bế Ninh Mặc lên, cũng mặc kệ Ninh Mặc chu mỏ cao đến đâu, trực tiếp bỏ đi.
Thế cho nên sau khi về đến nhà Ninh Mặc vẫn luôn ồn ào muốn gặp ca ca, còn dỗi hắn cả buổi.
Toàn nói trẻ con mau quên, cũng đã hơn nửa năm không gặp, chính bản thân hắn sắp quên đến nơi rồi, thế mà nhóc con kia vẫn còn nhớ mãi.
Hạ Xuyên bế Ninh Mặc một lúc, Ninh Mặc nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ, Ninh Tu Viễn gọi bảo mẫu bế Ninh Mặc về phòng, nhìn Hạ Xuyên nói, "Cậu tới đây sao không báo trước một tiếng với tôi thế hả ???"
Ninh Tu Viễn còn chưa chuẩn bị xong để khoe khoang với hắn nữa.
Chưa kể đến khoảng thời gian này Kiều Nguyên rất bận rộn, dù sao hắn cũng bị cậu phớt lờ quen rồi, việc đầu tiên sau khi Kiều Nguyên về đến nhà là phải đi đến phòng ngắm nhìn cô con gái nhỏ, tiếp đó thì sang phòng Ninh Mặc, sau đó ! không có sau đó nữa đâu.
"Hạ Sơ Ngạn có gọi cho cậu không ???"
"Có một lần.
" Ghen ghét dễ dàng làm con người ta mất đi lý trí, Hạ Xuyên cũng không nghĩ đến chuyện quá ép buộc Hạ Sơ Ngạn, nhưng hắn lại giăng rất nhiều lưới để bẫy anh.
Về phần Ninh Tu Viễn, gã biết trước đây hắn đã làm ra những chuyện gì, giờ đây trong giới cũng đang lan truyền chuyện của Kiều Ngạn, hắn không muốn đánh mất lý trí, so với việc chiếm hữu thân thể Hạ Sơ Ngạn, hắn càng muốn giăng bẫy khiến anh ta gặp phải trắc trở, cuối cùng Hạ Sơ Ngạn sẽ nhận ra gã là người duy nhất ở bên cạnh lúc anh ta cần.
Chủ động khác với bị động.
Hắn sẽ khiến Hạ Sơ Ngạn phải chủ động lựa chọn hắn, sau đó sẽ không bao giờ rời xa hắn.
.
Edit & Beta : Đoè
Tình cờ nhìn thấy dấu hôn trên cổ Hạ Xuyên, như cố ý để lộ ra nhằm khoe khoang, thật không biết xấu hổ một chút nào.
Ninh Tu Viễn ai oán trong lòng hai câu, hỏi, "Cậu không sợ ảnh hưởng xấu sao ??"
Hạ Xuyên trả lời, "Đây là do tối hôm qua chú ấy uống say."
Tự dưng hỏi làm gì chứ, đúng là lắm lời mà.
Ninh Tu Viễn không định nhắc đến chuyện này với Hạ Xuyên nữa, không biết vì sao, trong vòng bạn bè Hạ Xuyên là tên đứng đắn nhất, ba câu nói không nhắc đến học hành thì cũng là công việc, chắc phải một tháng mới thấy một hai lần bắt gặp được biểu hiện khác trên mặt, gần đây không biết làm sao mà tên này rất thích chụp ảnh.
Nếu không phải lúc hai người bắt tay nhau, cơ bắp nổi lên, lại còn có cả vết cào, trông mặt thì đứng đắn nhưng dưới cổ thì đầy dấu hôn.
Hắn nghi ngờ Hạ Xuyên "lái xe", nhưng hắn không có chứng cứ.
Mặc dù WeChat chỉ kết bạn với những người quen, nhưng cũng không đến nỗi phô trương như vậy chứ ???
Còn không bằng hắn khiêm tốn, mấy tháng nay mỗi ngày chỉ đang hai bài viết, sáng một bài chiều một bài, lời ít mà ý nhiều bày tỏ tình cảm của hắn với Kiều Nguyên có bao nhiêu nồng thắm.
Trước mặt người ngoài thì có vẻ như hắn rất hạnh phúc, nhưng nào ai biết được sâu thẳm trong lòng hắn đau xót bao nhiêu, gần một năm nay hắn chỉ được chạm vào Kiều Nguyên đúng một lần, sau đó thì bị cậu cấm tiệt, hiện giờ công việc Kiều Nguyên chồng chất, mỗi ngày chịu nói với hắn mấy câu, hắn đã thấy cảm tạ trời đất rồi.
Nghe Hạ Xuyên nói, Ninh Tu Viễn không khỏi khâm phục trước tài mưu trí của gã.
Tại sao ngay từ đầu hắn không nghĩ ra nhỉ.
Ninh Tu Viễn nói, "Cậu làm như vậy có vẻ không ổn, nếu để chú ấy biết âm mưu của cậu... Hơn nữa, mấy năm nay Hạ Sơ Ngạn đối xử với cậu không hề tệ bạc, cậu làm vậy có hơi quá."
Không hề quá đáng, Ninh Tu Viễn không biết, đơn giản chỉ là hắn đang ghen tị với Hạ Xuyên mà thôi.
Hắn dây dưa với Kiều Nguyên ít nhất cũng phải năm-sáu năm, vì sao Hạ Xuyên lại có thể tu thành chính quả nhanh như vậy được? Thật sự là không cam lòng mà, hơn nữa Kiều Nguyên bây giờ không có một chút nào ỷ lại vào hắn, ngược lại là hắn mỗi ngày đều ở nhà chờ cậu trở về.
Bốn rưỡi hắn tan tầm, còn có rất nhiều thời gian để chuẩn bị bữa tối, Kiều Nguyên phải tầm 8-9 giờ tối mới về đến nhà, còn không nói lời nào với hắn, đã đi vào phòng làm việc, tắm rửa xong thì ngủ luôn.
"Chú ấy làm sao mà biết được, cũng không phải tôi ép chú ấy không được hẹn hò với người phụ nữ khác."
Ninh Tu Viễn muốn đánh người, nhưng lại không tìm thấy cái gì có thể cầm lên mà đánh.
Hạ Xuyên trao cho Hạ Sơ Ngạn hy vọng có thể thoát khỏi hắn.
Không phải chim Hoàng Yến trong lồng không muốn cất cánh bay đi, mà là thế giới bên ngoài có quá nhiều mối nguy hiểm, sau cùng mới hiểu ra được ở trong lồng vẫn là an toàn nhất.
Chưa từng được nếm trải vẫn sẽ mãi khao khát muốn được thử một lần, chỉ khi trải qua thất bại mới nhớ kỹ về sau.
Ả đàn bà đang hẹn hò với Hạ Sơ Ngạn kia, trước đó vì công ty của anh ta gặp khó khăn cho nên lựa chọn từ bỏ, hiện tại đang sóng yên biển lặng, lại muốn nối lại tình xưa với anh ta một lần nữa.
Ban đầu Hạ Xuyên cũng tức điên lên với anh ta, có rất nhiều thời điểm hắn nổi cơn ghen tuông điên cuồng với những người phụ nữa có thể dễ dàng tiếp cận Hạ Sơ Ngạn, mà hắn lại chỉ có thể lén lút, chờ cho đến đêm khuya đối phương ngủ say mới dám mò đến.
Sau đó, Hạ Xuyên cũng cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, cứ như vậy thì mất nhiều hơn được, còn sẽ khiến đối phương ghét bỏ hắn.
Hắn bế Hạ Sơ Ngạn quay về căn biệt thự để nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, hắn chuẩn bị sữa hầm củ sen mà Hạ Sơ Ngạn thích nhất, cho thêm chút mật ong vào trong đó.
Vừa đấm vừa xoa, muốn để cho Hạ Sơ Ngạn không cảm thấy sợ hắn, mà là xem hắn như người thân cận nhất tựa như trước kia.
Hắn thậm chí còn không nghĩ tới Hạ Sơ Ngạn coi hắn là thế thân của Đan Duyên, mặc kệ Hạ Sơ Ngạn quen biết ai, chẳng qua là vì muốn anh ta nhận ra sự thật.
Tính cách hắn từ trước tới nay đều rất lãnh đạm, đối với chuyện gì cũng hết sức thờ ơ, duy chỉ có một lần học sinh tới nhà thăm cha hắn, hắn để ý đến một thanh niên mặc áo phông trắng, quần jean xanh nhạt.
Thanh niên kia tựa như thấy xấu hổ, chỉ ngồi ở một góc sô pha, tách biệt với khung cảnh xung quanh.
Đó là một đám sinh viên, đang bàn về những chủ đề mà hắn nghe không hiểu, hắn cũng không muốn dính líu đến, nhưng chả lại gọi hắn đến chào hỏi với đám sinh viên kia.
Sau đó hắn mới biết được người thanh niên kia tên là Hạ Sơ Ngạn.
Có lẽ vì để hắn dễ hoà nhập, người thanh niên ấy tìm đề tài bắt chuyện với hắn, rõ ràng vẻ mặt hết sức thẹn thùng nhưng lại đánh bạo hỏi hắn bao nhiêu tuổi, học ở trường nào, học hành ra sao, kỳ thi lần trước hắn thi được bao nhiêu điểm.
Cứ như bản sao của đám họ hàng ngày Tết đến nhà chơi.
Lúc hắn trả lời lại, Hạ Sơ Ngạn còn xoa xoa đầu hắn giống như một trưởng bối với hậu bối vậy, anh ta còn khen hắn một cậu, "Thông minh quá."
Hạ Xuyên vẫn mặt liệt như cũ, đôi con người đen láy nhìn chằm chằm anh ta, có lẽ vì thấy Hạ Sơ Ngạn đang xoa đầu hắn, những người khác cũng vươn tay ra định xoa đầu nhưng chỉ trong một giây đó Hạ Xuyên nhanh chóng né tránh đi.
Thấy hắn như vậy, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, sâu đó có mấy nữ sinh còn che miệng cười khẽ, lúc ấy hắn đang học lớp 6, mà Hạ Sơ Ngạn đã sắp năm 3 đại học.
Vóc dáng Hạ Sơ Ngạn không tính là thấp, khoảng 1m8, hắn vẫn chưa cao đến ngực anh.
Cha phê bình hắn, "Đan xuyên, không được bất lịch sự như vậy, mau xin lỗi anh đi."
Hạ Sơ Ngạn đứng ra hoà giải, nói,"Không sao ạ, thật ra em cũng... Đúng ra cách biểu đạt của em không đúng lắm."
Hắn lạnh mặt, đòi Hạ Sơ Ngạn ôm hắn, biểu tình của anh ta càng thêm khó xử.
Hắn trực tiếp quay về phòng làm bài tập, một đám người vẫn ngồi trò chuyện trong phòng khách, có lẽ vì tính tình hắn quá mức lạnh nhạt, lúc sau Đan Duyên cũng không gọi hắn ra ngoài ngồi nữa, mà chỉ đợi đến lúc ăn cơm mới gọi hắn ra.
Hiếm khi được cả bản cơn toàn người lớn, có không ít người kể về thời con học cãi trung, Hạ Xuyên không thích náo nhiệt ồn ào, yên tĩnh ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện thanh niên ngồi đối diện cũng giống mình, không nói chuyện với những người kia.
Nhưng khác với hắn, Hạ Sơ Ngạn là không thể hoà mình vào với đám người kia.
Ngay từ lần đầu, Hạ Dơ Ngạn đã luôn với hắn như một đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch.
Thế cho nên sau này khi nhận nuôi hắn, anh ta thường xuyên để Trần nửa người, thật ra thời cao trung cái gì hắn cũng biết.
Hạ Sơ Ngạn luôn đặt tay lên vai hắn như một vị trưởng bối, nói với hắn đạo lý của một đời người, lần nào hắn cũng rất phối hợp với đối phương, sau này Hạ Sơ Ngạn lại cho rằng hắn thích nghe, thường thường đến phòng ngủ của hắn để tâm sự, như sợ hắn cảm thấy không thích ứng kịp.
Hắn nhớ rõ Hạ Sơ Ngạn có một bộ quần áo ngủ màu đỏ rượu, lúc anh ta mặc trên người càng tôn lên nước da trắng nõn, hằng ngày anh ta phải đến công ty, chỉ ban đêm mới có thời gian rảnh.
Trút bỏ đi bộ tây trang kín cổng cao tường, vài sợi tóc ẩm ướt rủ xuống trán, thế nhưng lại không có vẻ gì là cổ hủ, mà mở miệng ra thì không khác gì mấy lão già hay đi răn dạy đám tiểu bối.
Hạ Sơ Ngạn hay nói,"Con ở trường học thì phải nghe lời giáo viên, nếu có gì không hiểu, về nhà cũng có thể hỏi chú."
Một học sinh giỏi thường được các bạn khác đến hỏi bài, bởi vì bọn họ coi hắn trở thành đáp án tiêu chuẩn.
Nhưng Hạ Sơ Ngạn lại còn sợ hắn đi học không hiểu bài, hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Hắn và Ninh Tu Viễn không học cùng lớn, thế mà sau này hai người lại chơi thân với nhau khiến rất nhiều người tò mò, cũng vì danh tiếng của Ninh Tu Viễn ở trường chẳng vẻ vang gì, thật ra Hạ Xuyên tiếp cận Ninh Tu Viễn cũng vì có mục đích, đối phương là Phú nhị đại con nhà gia thế nữa tiếng ở thành phố L, có lẽ lúc ấy bọn họ đã bắt đầu tính kế bẫy Hạ Sơ Ngạn trong tương lai.
Trong khoảng thời gian học đại học, có vài lần Hạ Sơ Ngạn dẫn theo bạn gái về nhà, ngay lúc bọn họ không để ý, Hạ Xuyên đã đổ tiêu xay vào cốc cà phê của cô bạn gái kia.
Không cam lòng khi bị người kia đối xử như vậy, nhưng rồi bất tri bất giác lại sinh ra tình cảm với đối phương lúc nào không hay.
Lần đầu tiên hắn mộng tinh, mơ thấy Hạ Sơ Ngạn thời cao trung đang hôn môi hắn.
Hắn rất ít khi nói chuyện với con gái, cho dù cô ta có dán sát lên người hắn hắn cũng không mảy mảy nổi lên hứng thú, loại nhận thức này đã có từ thời hắn còn là học sinh, lúc ấy trong lớp có người yêu sớm, hắn cũng chỉ nghĩ rằng yêu đương là dắt tay nhau đi dạo dưới sân trường sau mỗi buổi tối tự học.
Cũng có không ít bạn nữ tỏ tình với hắn, nhận được thư tình hắn cũng không quan tâm, chỉ nhìn bạn nữ kia xấu hổ thẹn thùng, rất đứng đắn mà nói mình chỉ muốn tập trung học hành không muốn bị phân tâm bởi chuyện khác.
Nhưng mà sau khi về đến nhà, chờ cho Hạ Sơ Ngạn uống xong ly sữa bò ấm, hắn sẽ thật cẩn thật đi tới phòng anh ta, muốn biết bộ dạng không mặc quần áo của người kia là như thế nào, muốn biết cảm giác khi hôn môi cùng Hạ Sơ Ngạn là như thế nào, không muốn bị anh ta coi mình như một tiểu bối mà đối xử.
Vào thời điểm đó, hắn đã cao gần bằng Hạ Sơ Ngạn.
Sau học kỳ hai trung học, hắn cao thêm gần 10 cm, khi ấy hắn đã cao hơn Hạ Sơ Ngạn không sai biệt lắm, chỉ là ngày thường hắn biểu hiện rất ngoan ngoãn, như một con vật được thuần hoá.
Hạ Xuyên không muốn dồn Hạ Sơ. gạn vào bước đường cùng, mấy năm nay hắn tích lũy được rất nhiều kiến thức, tuy rằng có đôi lúc không khống chế được mặt cảm xúc của bản thân, nhưng mục đích của hắn chỉ là "Biến đối phương trở thành người của mình."
Nếu Hạ Sơ Ngạn còn đủ năng lực, e rằng anh ta sẽ lựa chọn không bao giờ gặp lại hắn nữa, hai người không khác gì người xa lạ.
Anh ta chỉ lớn hơn hắn có mấy tuổi, và giờ thì hắn không còn là nhóc con vắt mũi chưa sạch như trước kia nữa.
Nếu đối phương thích đàn ông, vậy thì sao lại không thể thích hắn đây ??
Tối hôm qua Hạ Sơ Ngạn về nhà muộn, vì phải uống rượu với đối tác, hắn chạy ra đón người, vốn thấy người kia một bộ dạng say khướt, muốn đưa anh ta về nhà nghỉ ngơi, nhưng anh ta lại dựa vào lồng ngực hắn mà nhẹ giọng gọi tên: "Đan Duyên."
Lúc ấy mắt hắn lập tức tối sầm lại, trực tiếp kéo Hạ Sơ Ngạn vào trong xe chứng minh cho anh ta thấy hắn là ai.