Chương 260-261: 260: Là Chú Quyến Rũ Tôi - 261: Bởi Vì Tôi Muốn Trở Thành Người Đàn Ông Của Chú

Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

260: Là Chú Quyến Rũ Tôi


Edit & Beta : Đòe
Cố gắng giữ vẻ bản thân vẫn đang rất bình tĩnh.
Môi của Hạ Xuyên gần như chạm vào lỗ tai anh, giọng nói đặc biệt trầm thấp, "Nếu tôi không dọn ra ngoài, chắc chú cũng sẽ không quay lại đúng không?"
"Sao lại nói như vậy?" Hạ Sơ Ngạn cố gắng phủ nhận, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Hạ Xuyên cười cười.
Dường như vỏ bọc trong suốt kia không cần phải che đậy nữa.
"Lúc ở trong phòng khách, chú thật ra không phải đang ngủ." Giọng nói của Hạ Xuyên chậm lại một chút.
Nghe thấy lời nói của đối phương, cơ thể Hạ Sơ Ngạn khẽ run lên, hôm nay khi về đến nhà anh cảm thấy cả người mệt rã rời, anh ta vẫn không thể chắc chắn suy đoán của mình là đúng, thậm chí không có lấy một người để kêu cứu.
Hiện tại không phải thời điểm tốt để vạch trần.
Hạ Sơ Ngạn quay mặt đi, cố gắng duy trì ngữ điệu trầm ổn của mình, "Đừng nói vậy, tôi thật sự rất mệt, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Hạ Xuyên luôn là người rất có lý, trước đây đối phương sẽ ngoan ngoãn thực hiện những gì mình nói, nhưng bây giờ, hắn lại làm như không nghe thấy, Hạ Xuyên chậm rãi cúi mặt xuống, hơi thở ấm nóng như có như không phả lên cần cổ và môi anh.
Cả người Hạ Sơ Ngạn căng như dây đàn, anh vươn tay chống trước ngực Hạ Xuyên, muốn đẩy người kia ra.
"Dựa vào cửa lâu nó cộm lên làm tôi đau, hôm nay là ngày hội gì sao? Cũng sắp rạng sáng rồi, ngày mai cậu còn phải đi làm, nên đi nghỉ ngơi sớm chút." Hạ Sơ Ngạn nói.
Anh chưa bao giờ nghĩ xấu về Hạ Xuyên, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh ta không lường trước được.
Hạ Xuyên cởi bỏ lớp da ngụy trang cừu non, biến thành sói khát máu, ánh mắt sắc bén kia như đang nhìn chằm chằm vào con mồi, ngay giây tiếp theo sẽ bị hắn xé nát.
Hạ Sơ Ngạn nói không ít lời hay, Hạ Xuyên vẫn không có chút biểu hiện thương hương tiếc ngọc nào.
Cho dù bản thân đưa ra bao nhiêu lý do, anh ta cũng không thể cãi lại người trước mặt được nữa, ánh mắt Hạ Sơ Ngạn chợt xen lẫn buồn bã, tại sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này, đây là anh dẫn sói vào nhà sao ?
Anh ta chưa bao giờ quá khắc nghiệt với Hạ Xuyên, thậm chí còn bồi dưỡng hắn trở thành người thừa kế, nhưng lại bị người mình thân cận nhất cắn ngược, Hạ Sơ Ngạn rất tức giận, vì muốn khiến anh ta hiểu rõ hơn tình cảnh bản thân, tay Hạ Xuyên lần dọc theo sống lưng anh đi xuống, không chút nào che giấu xoa nắn mông anh.
Động tác ái muội đầy tính khiêu khích.
Hạ Sơ Ngạn cũng không gầy yếu, bởi vì lửa giận tập trung sức lực, lừa đối phương buông lỏng cảnh giác rồi lập tức đẩy hắn ra, tuy rằng anh rất muốn hỏi hắn, vì sao lại lấy oán trả ơn, nhưng anh ta cũng biết tình trạng hiện tại của bản thân không thể đối cứng với hắn.
Hạ Sơ Ngạn hiện giờ chỉ muốn rời khỏi căn phòng nơi anh đã sống hơn 20 năm.
Anh chạy về phía cửa, vô cùng kinh ngạc khi phát hiện cửa thực sự đã bị khóa, chỉ trong vài giây vặn nắm cửa, cả người anh ta bị Hạ Xuyên bao trùm quấn lấy, thậm chí hắn còn hôn lên cổ khi anh đang giãy dụa.
"Hạ Xuyên!!" Giọng Hạ Sơ Ngạn đầy xấu hổ và phẫn uất, "Cậu như vậy không sợ làm cha cậu thất vọng sao? Trước kia ông ấy đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu, muốn cậu trở thành một người có ích cho xã hội, cậu bây giờ...!quả thực là làm loạn!!"
Sự thật đã được chứng minh, Hạ Sơ Ngạn cảm thấy thật nhục nhã, vừa đau buồn vừa tức giận.
Không nhắc tới Đan Duyên, ngược lại Hạ Xuyên cũng không có làm gì quá đáng với anh ta.
Áo khoác Hạ Sơ Ngạn đã bị cởi bỏ, trong không khí truyền đến một tiếng "Xoẹt", gần như tất cả cúc áo đều bị xé bung ra, rơi xuống mặt sàn, Hạ Sơ Ngạn đỏ mặt, nhưng vẫn không thắng nổi người đang đè lên người anh ta kia.
Hạ Xuyên cười trào phúng, "Chú thích ông ta, phải không ?"
Sắc mặt Hạ Sơ Ngạn thay đổi,"Cậu nói bậy cái gì đó ?"
"Đã nhiều năm vậy rồi không lập gia đình, cũng là vì nhớ ông ta." Hạ Xuyên nói," Chú nghĩ rằng bản thân mình cao thượng lắm sao? Đến cả người đã có vợ rồi, chú cũng không tha."

"...Tôi không có." Giọng Hạ Sơ Ngạn run rẩy yếu ớt, nhiều năm qua cũng chỉ có mình anh ta biết suy nghĩ của mình về Đan Duyên, anh chưa từng nói với ai, càng đừng nói tới người thanh niên trước mặt anh là con trai của người ấy.
Hạ Xuyên dần dần phá vỡ phòng ngự tâm lý của anh, cơn tức giận lúc ban đầu dần bị thay thế bởi một cảm xúc khác.
Hạ Xuyên tiếp tục nói, "Hạ Sơ Ngạn, chú có tư cách gì dạy dỗ tôi?"
Đúng, mình thì có tư cách gì để dậy dỗ hắn ???
Nhưng hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau? Hạ Sơ Ngạn cũng không thanh niên hai mươi tuổi mới bước vào đời, anh ta vùi mình trong thương trường đã hơn mười năm, loại người gì cũng từng gặp qua, sau khi hồi thần lại, thắt lưng đã bị người kia tháo đi, vẫn thường xuyên vận động nên dáng người anh ta rất đẹp, không phải sống trong nhung lụa mà mập phá tướng, ngược lại vòng eo dễ dàng bị người kia bắt lấy.
Hạ Sơ Ngạn có chút luống cuống, vội vàng chặn lại nói, "Cậu có biết mình đang làm gì không hả ??! Nếu ngày mai cậu không muốn dọn đi, tôi cũng không bắt ép cậu, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Hạ Xuyên lại rút thắt lưng ra, trói chặt cổ tay anh ta lại.
Hạ Sơ Ngạn vùng vẫy vài lần nhưng không thoát ra được, Hạ Xuyên không mảy may thương xót cho anh, làn da trắng nõn hằn lên những vết đỏ, quần tây không bị khóa, tuột xuống đến đầu gối.
"Hạ Xuyên!" Hạ Sơ Ngạn gọi một tiếng.
"Hửm?" Hạ Xuyên hơi cúi đầu thấp xuống, khẽ cắn yết hầu đối phương, cổ vốn là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể, Hạ Sơ Ngạn cảm thấy có chút ngứa ngáy, vừa muốn nhích người sang một bên, nhưng lại bị cánh tay của người kia, nắm chặt lấy, không thể động đậy.
"Dừng tay..

Đừng tự hủy hoại mình..." Hạ Sơ Ngạn vẫn còn muốn khuyên nhủ đối phương quay đầu là bờ.
Hạ Xuyên khàn khàn nói, "Chú cho rằng, chỉ có đêm nay?"

Ngón tay mang theo hơi lạnh xuyên thấu dọc theo gấu áo, vòng eo thon nhỏ giống như đồ chơi bị hắn đùa bỡn trong tay.
Cơ thể Hạ Sơ Ngạn run lên không ngừng, anh không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ bị đối xử như một người phụ nữ bởi chính đứa nhỏ mà mình dõi theo từng ngày.
"Chẳng lẽ chú không muốn biết những chuyện xảy ra gần đây sao ?"
Thấy Hạ Xuyên nói vậy, Hạ Sơ Ngạn như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân tản ra sương buốt giá.
"Tôi không muốn biết." Giọng điệu của Hạ Sơ Ngạn đột nhiên trở nên mệt mỏi hơn.
Vừa nghĩ đến thiếu niên mà mình coi như người thân trong nhà nhiều năm qua, lại trơ trẽn làm vậy với mình, anh như rơi vào khủng hoảng, cho dù chuyện cơ mật trong công bị tiết lộ ra bên ngoài, anh cũng chưa bao giờ nghi ngờ Hạ Xuyên, lại nghĩ đến những chuyện thất thường xảy ra gần đây, rõ ràng người duy nhất có khả năng tiếp cận anh ta nhất là người thanh niên trước mặt, nhưng anh ta vẫn đang tìm lý do để biện giải cho hắn.
Ngay khi sự thật phơi bày trước mặt, Hạ Sơ Ngạn đầu tiên là cảm thấy tức giận, sau đó là nỗi bất an hoảng sợ, tới giờ phút này rồi, rõ ràng cảm thấy xấu hổ, nhưng bởi vì thể lực không đủ để so với hắn, anh chỉ có thể để mặc đối phương tiến lại gần, cánh môi nhạt sắc khẽ hôn lên mặt.
"Khi còn học cấp ba, tôi đã mơ thấy chú.

Chú không mặc quần áo còn quyến rũ tôi.

Lúc đó, tôi rất muốn biết, dáng vẻ thật sự khi chú không mặc quần áo là như thế nào."
Nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao, môi người kia vừa định hôn lên thì Hạ Sơ Ngạn đột nhiên quay đầu sang một bên.
Hạ Xuyên ngược lại cũng không tức giận, chỉ càng nắm chặt lấy vòng eo anh hơn.
Hạ Sơ Ngạn tình nguyện tin tưởng - đây chỉ là một giấc mơ.
Lúc này anh không dám nghe kỹ từng lời Hạ Xuyên nói, từ trước đến nay anh chưa từng làm gì vượt quá mức trước mặt đối phương, cho dù có bạn gái, cũng rất ít khi mang về nhà, chính vì anh không muốn Hạ Xuyên cảm thấy không thoải mái, anh phát hiện, Hạ Xuyên không quá thích anh mang bạn gái về nhà.
Nhưng anh không còn trẻ nữa, vì vậy Hạ Sơ Ngạn đã đề cập với Hạ Xuyên việc dọn ra ngoài sống, nhưng chuyện này sau đó đã bị gác lại.
"Chú à." Hạ Xuyên khàn khàn gọi anh một tiếng.
Thân thể Hạ Sơ Ngạn đột nhiên run rẩy, gắt gao cắn chặt khớp hàm, nuốt ngược lại tiếng rêи ɾỉ thiếu chút nữa kêu ra, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chùm đèn pha lê tinh xảo trên trần nhà.
Chiếc quần tây khi nãy chỉ mới xuống đên đầu gối bây giờ đã rơi đến cổ chân, đôi chân trần thẳng tắp loang lổ vệt xanh tím cảm nhận được cơn lạnh lẽo trong không khí,áo sơmi trắng bị tuột xuống đến khuỷu tay, nửa che nửa lộ treo trên người, hai mắt giận dữ, trên mặt lộ ra vẻ nhục nhã, dáng vẻ này càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ ham muốn chinh phục của đàn ông.
"Hạ Xuyên, nhiều năm như vậy tôi chưa từng bạc đãi cậu, còn coi cậu như người thân,..

Tại sao cậu có thể làm chuyện dơ bẩn như vậy với tôi hả!" lông mi Hạ Sơ Ngạn ươn ướt, tóc rũ trước trán, quần áo trên người hầu như đều đã bị người kia cởi sạch.
Khóe môi Hạ Xuyên gợi lên một nụ cười mỉa, "Có phải tôi rất giống cha tôi không ?"
"Cậu đang nói gì vậy hả?" Hạ Sơ Ngạn hỏi.
Rõ ràng nhận nuôi hắn chỉ vì coi hắn là thế thân, nhưng vẫn ở trước mặt hắn giả bộ đường hoàng.
"Hiện tại người đang ôm chú là tôi, sau này cũng chỉ có mình tôi được phép tiến vào trong cơ thể chú." Hạ Xuyên cắn môi anh như đang trừng phạt, cảm thấy đau đớn, Hạ Sơ Ngạn hơi nhướng mày, không đáp lại, lưng bị hắn áp chặt lên vách tường.
Đôi chân mảnh khảnh buộc phải nâng lên, hai tay bị ghì chặt ở trên đầu, thắt lưng như sắp bị bẻ gãy, ánh mắt Hạ Sơ Ngạn đột nhiên trở nên đen kịt, tay cũng nắm chặt lại.
*****
Couple phụ ít xuất hiện nhưng khiến chúng ta phụt máu mũi !!!!
Ảnh tôi lấy minh họa thôi nhá (//∇//)
Nguồn : @23_ruri (twt)img.

261: Bởi Vì Tôi Muốn Trở Thành Người Đàn Ông Của Chú


Edit & Beta : Đòe

Hai thân bóng người đang triền miên quấn lấy nhau, tiếng thở dốc trầm thấp thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng nghẹn ngào đau đớn của người đàn ông.

Nếu là trước kia, Hạ Sơ Ngạn cũng muốn nằm trên giường nghỉ ngơi, ngày mai bảy giờ sáng như thường lệ, sau khi dùng bữa xong anh ta sẽ lái xe đến công ty.

Ly sữa đặt trên bàn đã nguội lạnh, đồng hồ điểm 0 giờ rồi, hai tay bị dây thắt lưng trói lại đã được nới lỏng hơn chút, dù cho móng tay thường xuyên được cắt tỉa, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng những vết cào xước trên tấm lưng rộng lớn của Hạ Xuyên.

Cảm giác xấu hổ mạnh mẽ dâng trào làm cho một giọt lệ trên khóe mi anh rơi xuống, rồi lại bị người kia hôn lên giọt nước mắt ấy.

Mỗi khi thấy người đàn ông mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt ít khi bộc lộ cảm xúc, một bộ dạng hờ hững phong thái cao cao tại thượng, hắn thật sự rất muốn biết, khi người này khóc sẽ trông thế nào. Hai mắt Hạ Sơ Ngạn đỏ bừng, lông mi dính tầng hơi nước, khẽ hé cánh môi mỏng bị người ta cắи ʍút̼ đến đỏ tươi, vẻ mặt mông lung mê ly, tăng thêm vẻ mê người hút lấy hồn Hạ Xuyên, khiến hắn càng không thể khắc chế được, muốn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người này vào bụng.

"..." Hạ Sơ Ngạn khẽ gọi một tiếng, giọng điệu như cầu xin.

"Gọi tôi sao?" Hạ Xuyên hỏi.

Càng nói càng thấy thẹn, Hạ Sơ nGạn không thể nói ra thành lời, chuyện đã tới nước này không thể nào coi như không có gì mà chung sống hòa hợp như trước nữa.

Lúc trước còn có thể tự an ủi chính mình, rằng đây chỉ là ác mộng, nhưng hôm nay, Hạ Sơ Ngạn không còn lý do nào để biện giải thêm được nữa, thân thể bị người kia tàn nhẫn xâm chiếm lấy, mỏi mệt cùng xấu hổ và giận dữ. Nhưng anh không còn sức lực để đẩy đối phương ra. Hạ Sơ Ngạn không tính là còn trẻ tuổi nữa, so về các phương diện thể lực thì nào bằng thanh niên tuổi đôi mươi, anh ta vẫn luôn coi Hạ Xuyên là hậu bối của mình, nhưng bọn họ lại làm ra chuyện chỉ có những người yêu nhau mới làm, thân là một người đàn ông, lại bị đứa nhỏ kém mình 9 tuổi đè áp đối xử như một người phụ nữ. Cứ lặp đi lặp lại, Hạ Sơ Ngạn cũng không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần rồi.

Sau lưng truyến đến một cơn đau rát nóng bỏng, có lẽ là bị bức tường cứng màu rách da thịt, ý thức của Hạ Sơ Ngạn dần dần trở nên mê mang, có lẽ là phát hiện thấy anh khác thường, động tác người kia trở nên dịu dàng hơn, bế anh ta lên, cả người treo lửng giữa không trung, không muốn bị ngã, chỉ có thể vòng tay ôm cổ đối phương. Người kia có vẻ rất hưởng thụ động tác nhỏ này của anh ta.

Thân thể ngã nằm xuống chiếc giường lớn mềm mãi, Hạ Sơ Ngạn khó có được một lúc thở dốc. Vắt vẻo trên tay anh chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng, quần tây đã bị lột vứt phăng xuống đất, vốn bộ quần áo ban đầu được ủi phẳng phiu giờ đã nhăn nhúm.

Một người đàn ông nắm trong tay quyền lực điều hành cả một công ty, giờ đây lý trí lu mờ mộng ảo, hai mắt mông lung ngấn tầng hơi nước, anh hơi rũ mí mắt, nhìn người thanh niên tới gần mình, theo bản năng gập hai chân lại, muốn mượn sức mình tránh né.

"..." giọng nói Hạ Sơ Ngạn mang theo ý sợ hãi.

Giây tiếp theo người kia trực tiếp bắt lấy cổ chân anh kéo lại, tay Hạ Xuyên chống xuống giường, hai người mặt đối mặt sát gần nhau.

Hạ Sơ Ngạn cứng đờ người, anh đã vạch sẵn con đường tương lai của mình, cũng không còn trẻ tuổi nữa, anh sẽ không làm ra chuyện trời đất không dung, sau khi Hạ Xuyên xé bỏ lớp ngụy trang xuốnh, anh chỉ muốn vạch rõ giới hạn giữa hai người cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào đến nhau nữa.

Cho dù ý thức không được tỉnh táo, nhưng anh vẫn biết mình không cần thiết phải nói chi tiết với Hạ Xuyên.

Những năm gần đây, anh ta chưa từng đối xử tệ bạc với đối phương, nhưng đổi lấy lại bị chính con sói vô ơn này cắn trả.



Hạ Xuyên rất tự nhiên mở miệng nói, "Hạ Sơ Ngạn, có phải chú đang rất căm hận tôi không?" Hạ Sơ Ngạn không trả lời. Dường như đã đoán trước được phản ứng của anh, Hạ Xuyên ôm lấy eo Hạ Sơ Ngạn. Nhìn anh ta kinh hoảng thất thố nói, "Không quan trọng,... Muốn hay không cũng không phải chú nói là được."

"Bởi vì, tôi muốn trở thành người đàn ông của chú."

Hạ Sơ Ngạn nhất thời có vẻ không hiểu đối phương nói gì, anh sững sờ, lợi dụng lúc anh ta đang thừ người, Hạ Xuyên hé môi đưa lưỡi vào miệng anh, trong không khí lại phát ra tiếng nước dính nhớp.

Đêm còn dài.

Sống hơn 30 năm nay, đời này của Hạ Sơ Ngạn lớn lớn bé bé sóng gió đều đã trải qua nhưng anh ta không ngờ rằng có ngày mình lại bị người này đè áp trên giường lăn qua lộn lại.

Suy nghĩ của anh ta vẫn rất bảo thủ, thậm chí có thể bị coi là phong kiến, anh vẫn luôn không hiểu nổi thú vui thích chơi trẻ vị thành niên nam của đám người có tiền, nhưng tất cả đều là tự nguyện, anh ta vẫn luôn thấy chướng mắt đám người đó, rõ ràng có tay có chân, lại chỉ muốn ăn không ngồi rồi hưởng thụ, thà bán rẻ lòng tự trọng của mình còn hơn tìm một công việc nghiêm túc.

Nhưng hiện tại, anh ta có tư cách gì để phán xét người khác.

Sau khi tỉnh lại đã là bảy giờ sáng, anh ta vẫn luôn duy trì giờ giấc theo đồng hồ sinh học, bất ngờ là Hạ Xuyên không còn ở bên cạnh nữa, Hạ Sơ Ngạn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Eo lưng đau dường như sắp gãy rời, Hạ Sơ Ngạn khó khăn đứng dậy khỏi giường, sắc mặt trắng bệch, quần áo vứt trên đất đêm qua đã được Hạ Xuyên mang đi giặt. Đầu giường đã đặt sẵn một bộ quần áo, hẳn là do Hạ Xuyên đặc biệt chuẩn bị cho anh ta.

Hạ Sơ Ngạn tính tình hiền lành, biết đối nhân xử thế, nhưng lúc này trong lòng như có lửa đốt, anh đi tới tủ tìm một bộ quần áo vừa vặn mặc vào, lúc cài cúc áo không nhịn được nhìn thấy chi chít dấu hôn trên vùng ngực.

Dù có ra sao đi nữa, loại chuyện này không thể có tiếp lần thứ hai.

Hạ Sơ Ngạn cũng không thích cảm giác nhớp nháp bẩn thỉu, mấy lời đêm qua Hạ Xuyên nói, cứ mãi quanh quẩn trong đầu khiến anh cảm thấy hoang mang.

Anh đã hơn ba mươi tuổi, Hạ Xuyên còn trẻ, nam thanh nữ tú cùng tuổi có rất nhiều, chỉ sợ vì hứng thú nhất thời, mới có thể làm ra chuyện như vậy với anh ta.

Lúc đang tắm rửa thì Hạ Sơ Ngạn nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ không che đậy được, trước kia anh không biết đây là gì, ngược lại còn hồn nhiên đi hỏi, thảo nào lúc anh nói mình bị dị ứng, người trong công ty còn đùa rằng anh tìm được tình yêu mới.

Hạ Sơ Ngạn tìm hai miếng băng dán trong hộp thuốc, che đi dấu hôn, vẫn thấy không yên tâm, ngó thêm vài lần trong gương nữa.

Mặc dù Hạ Xuyên đã giúp anh rửa sạch, nhưng trong người vẫn cảm thấy khó chịu, tư thế bước đi cũng trở nên có chút kỳ quái, lần đầu tiên Hạ Sơ Ngạn cảm thấy khoảng cách bước xuống cầu thang dài như vậy.

Hạ Xuyên đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy anh ta, thản nhiên nói: “Tôi nấu cháo gạo kê, rất tốt cho dạ dày."

Hạ Sơ Ngạn không muốn để ý tới người trước mặt.

Ở dưới công ty cũng có rất nhiều người bán đồ ăn sáng, sau đêm qua, mấy ngày gần đây anh ta cũng không ăn uống được gì nhiều, hôm nay sẽ nhờ trợ lý thu dọn hết đồ đạc chuyển đi, đến cả mấy bộ quần áo, nhớ lại đó là món quà tặng từ phần tiền lương đầu tiên của Hạ Xuyên mua, lúc ấy anh ta vui sướng biết bao, hiện tại lại cảm thấy có chút ghê tởm.



Thấy anh ta không trả lời, Hạ Xuyên lại nói, "Đã thế này rồi chú vẫn có thể tự lái xe tới công ty sao ?"

"Không liên quan tới cậu." giọng điệu Hạ Sơ Ngạn chuyển sang thế bùng nổ.

Hạ Xuyên bước đến gần, nhưng thay vì khó chịu vì lời nói của anh ta, hắn lại mỉm cười, "Đoán xem, công ty của chú hiện tại có thể tồn tại được bao nhiêu ngày nữa? Theo như tôi biết thì không có công ty nào sẵn sàng ra tay giúp chú cả. Nếu có nguồn vốn, công ty cũng sẽ không bị phá sản, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, đột nhiên lụi bại thì thật đáng tiếc."

Cả người Hạ Sơ Ngạn run lên.

Ban đầu anh ta cho rằng Hạ Xuyên chỉ là một thiếu niên đơn thuần không rõ sự đời, bây giờ lớp ngụy trang đã được xé bỏ, đối phương hoàn toàn trở thành bộ dạng mà anh ta không quen biết.

Lời này, ẩn chứa quá nhiều tin tức.

Hạ Sơ Ngạn hỏi, "Cậu muốn thế nào ?"

"Không muốn thế nào cả, trước ăn xong bữa sáng rồi hãy tới công ty, tránh để người trong công ty biết, người mà họ luôn kính trọng đêm qua đã làm những gì."

Vẻ tức giận trên mặt Hạ Sơ Ngạn đã lộ rõ, nhưng Hạ Xuyên lại làm ra vẻ bình tĩnh, bưng bát cháo lên múc một muỗng, sau đó đưa tới trước mặt anh, ân cần nhắc nhở, "Cẩn thận nóng."

Tối hôm qua vì Hạ Sơ Ngạn đã hôn mê bất tỉnh, cho nên anh ta không biết người kia đã làm gì sau đó."

Ở thành phố L, anh cũng coi như là người có tiếng, thế nhưng hiện tại anh lại đang bị người mình bảo bọc bấy lâu này làm cho rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Mặc dù ghế đã được lót sẵn đệm, Hạ Sơ Ngạn vẫn không dám ngồi xuống, hơi nhúc nhích một chút, sẽ cảm thấy đau đớn cùng hổ thẹn, khiến anh không thể mở miệng nói. Hạ Xuyên lại còn hỏi, "Vì sao không ngồi xuống?"

Hạ Sơ Ngạn không muốn người khác nhìn thấy sự bối rối của mình nên chỉ có thể hơi nhổm lên, không muốn nói chuyện với người trước mặt nữa. Nhìn cháo gạo kê sền sệt trong thìa, Hạ Sơ Ngạn cảm thấy nôn nao trong bụng. Tối hôm qua thân thể liên tục bị người kia đòi hỏi, lục phủ ngũ tạng như đặt sai chỗ, sờ bụng dưới thì có vẻ hơi phồng lên. Hạ Sơ Ngạn nhíu chặt mày, trước khi xuống lầu anh đã tắm rửa lại lần nữa, nhưng khi tới gần vẫn có thể thấy rõ, nét phong trần mệt mỏi trên gương mặt, đôi môi hơi khô ráp, làn da có nhiều dấu vết sau khi hoan ái.

"Không thích sao?" Hạ Xuyên hỏi anh.

Hạ Sơ Ngạn không muốn để ý tới người kia, đưa cháo đã thổi nguội vào miệng, ăn xong sớm chút nào thì có thể tới công ty sớm chút nấy.

Hạ Sơ Ngạn ăn được nửa bát, thì không nuốt nổi nữa, thả muỗng vào bát.

Anh nâng cổ tay trái lên liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng, đi đường mất hơn nửa tiếng, anh nói, "Tôi muốn tới công ty."

Hạ Xuyên nói, "Quả nhiên tối hôm qua nếm được trái ngọt, bây giờ thì càng kén cá chọn canh."