Chương 149: 149: Giải Thoát

Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Edit & Beta: Đòe
Hai chân cậu để trần, từ trong phòng đi ra, mặc kệ trời đã sang hè, vẫn cứ dùng chăn mỏng bọc người lại, khép hờ hai mắt, toàn thân thả lỏng.
Cậu cũng không biết, vì sao bản thân lại như vậy, nhưng cậu khônh khống chế được.
Chuyện quá khứ cậu nhớ không quá rõ ràng, ở trong đầu xuất hiện bóng dáng mơ hồ, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, cũng khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng.

Cậu không cho rằng, người trong mơ đó là cậu.
Cậu sao có thể...vô năng bị nhốt ở trong phòng như vậy, đánh mất quyền lợi làm người, biến thành đồ chơi tiêu khiển cho kẻ khác.
Rõ ràng cậu sinh trong gia đình giàu có, sẽ không phải phiền não vì tiền, cha bệnh nặng, công ty hiện tại giao cho Kiều Ngạn tiếp quản, cậu cũng không nghĩ đến việc tranh giành với Kiều Ngạn, cứ như hiện giờ, cậu cũng đủ thỏa mãn, chỉ là cậu chưa từng gặp mẹ, cũng chưa từng nghe ai nhắc đến bà.
Kiều Nguyên nhắm hai mắt, chung quanh đương như nhiệt độ tăng cao, trước mắt là ngọn lửa không ngừng lan tràn, cậu không có chỗ nào để đi, lặng im đứng tại chỗ, chờ bị ngọn lửa bủa vây, ánh lửa đỏ thiêu toàn người cậu, cậu thở hổn hển, cuộc trải nghiệm này thật không nhẹ nhàng gì.

Sách của cậu, bị đốt thành tro, theo ngọn lửa phiêu tán trên trời.

Cảnh tượng trước mắt, quá mức chân thật.

Kiều Nguyên mở bừng mắt, cậu đang ở trong khách sạn, hoa lệ mà khoan thai.
Thứ bảy, Ninh Tu Viễn cũng không bận gì, ngày thường Ninh Mặc hay đến công viên trò chơi để tìm đám bạn không biết ở đâu của nhóc, hắn như đang nằm vùng mà đi theo.
Hắn còn cố ý mua cho Ninh Mặc một cây kẹo que rất lớn lại còn sặc sỡ sắc màu, nói với Ninh Mặc nếu muốn gặp anh trai lần trước, thì phải tặng anh trai ấy cây kẹo que.
Bên ngoài cây kẹo bọc một lớp giấy màu trong suốt, Ninh Mặc vươn đầu lưỡi liếm một chút, một chút cũng không thấy ngọt, nhóc vươn tay bóc vỏ kẹo nhưng lại không bóc được.
Ninh Mặc phồng má trợn tròn mắt," Daddy...!Con muốn ăn..."
"Đây là để cho ca ca mà, không phải cho con." Ninh Tu Viễn mở miệng nói.
"Con không thể ăn đường, ăn nhiều sẽ sâu răng."
Ninh Mặc nào hiểu được đạo lý lớn như thế, trước khi đến đã uống một bình sữa, như là chỉ cần có đồ ăn, nhóc con có thể nhét vào thẳng miệng mình một chút cũng không kén.

Bụng bảo bảo căng tròn, hắt xì một cái, mắt mở to nhìn bảo mẫu, đáng thương hề hề nhìn bảo mẫu nói,"...!Bảo bảo muốn."
Bảo mẫu có chút khônh kiềm chế được, Ninh Mặc đặc biệt thích làm nũng, mỗi lần nhóc làm sai gì đó, đều can tâm tình nguyện thu thập tàn cục thay nhóc ấy.
Hôm nay mặt trời lớn, Ninh Mặc đội mũ dưa hấu, cánh tay nhỏ nần nẫn thịt, hai chân ngắn ngủn không chạm nổi mặt đất, buông thõng hai chân, đưa kẹo trong tay cho bảo mẫu, "Con muốn~~~"
Bảo mẫu vừa cầm kẹo đến tay, Ninh Tu Viễn lập tức trầm giọng nói," đừng cho nó ăn, đứa nhỏ này không thể buông thả, chiều nhiều sẽ hư."
Bảo mẫu rụt tay về.
Ninh Tu Viễn lại nói, "Nhóc kia cũng không phải trẻ con nữa, hai năm nữa là phải đến trường học rồi."
Một tuổi rưỡi-Ninh Mặc thấy bảo mẫu không phản ứng nó, miệng nhỏ dẩu lên, hừ hừ hai tiếng, rất mau nước mắt.
"Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc?" Đợi đèn đỏ phía trước, Ninh Tu Viễn dừng xe lại.
Ninh Mặc ủy khuất, nhóc đang phải chịu nỗi ủy khuất mà ở tuổi này không nên có.
Ninh Tu Viễn quay đầu lại nhìn bé con một cái, dùng giọng điệu bề trên dạy dỗ nhóc,"Khi daddy lớn bằng tuổi con, đã sớm hiểu chuyện."
Ninh Mặc cúi đầu, tự nghịch tay mình, không muốn nói chuyện với daddy.

Ninh Tu Viễn tiếp tục nói, "Đâu giống như con, trừ bỏ khóc thì vẫn là khóc, đã thế khóc rồi thì rất xấu trai."
Bảo mẫu bất đắc dĩ, sắc mặt có chút vi diệu, cô nhớ lại lúc còn ở nhà cũ, thường xuyên nghe Ninh Kỳ nói Ninh Tu Viễn vừa đi tới công ty vừa đi học, còn thường xuyên tham gia hội nghị muộn, khiến cho một đám người phải đợi hắn.


Chỗ này tôi bịa đấy vì đọc QT chả hiểu gì =]]]]]
Ninh Mặc chu miệng, một mình bi thương hồi lâu, bảo mẫu dỗ dành vỗ nhẹ sau lưng nhóc, Ninh Mặc vươn tay nhỏ, giống như đang đang tìm kiếm sự an ủi mở miệng nói, "Ôm ôm."
Ninh Mặc ngồi trên đùi bảo mẫu, thoạt nhìn vô cùng thân mật.

Xe chạy đến bãi đỗ công viên trò chơi, Ninh Tu Viễn đỗ xe, từ ghế điều khiển bước xuống.
Bả mẫu nắm tay nhỏ Ninh Mặc, Ninh Tu Viễn ngồi xổm xuống, nói, "Daddy bế con đi."
"Không cần daddy..." Ninh Mặc hừ ra tiếng, nắm chặt tay bảo mẫu.
Ninh Tu Viễn đen mặt, "Nào đến đây với daddy."
"..."
"Được ạ.

Bế bế bé." Ninh Mặc dang tay ra với bảo mẫu, "Bế bế.
Ninh Tu Viễn đang đứng phía trước, bảo mẫu cũng không muốn khiến Ninh Tu Viễn phải mất mặt.
"...!Nếu không cứ để tôi bế tiểu thiếu gia đi, cũng giống nhau." Bảo mẫu nói.
Ninh Tu Viễn chau mày, nói với Ninh Mặc, "Nếu con không để daddy bế, sau này daddy sẽ không mua đồ chơi cho con nữa."
"..."

"Cũng không mua quần áo mới cho con nữa, để cho con mặc lại quần áo cũ, các bạn sẽ chê cười con."
"Có muốn để daddy bế con không?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Mặc, so với khóc biểu tình còn phức tạp hơn.
Cuối cùng bảo bảo chỉ có thể khuất phục dưới sự uy hiếp của Ninh Tu Viễn, không cam tâm tình nguyện để Ninh Tu Viễn bế lên, giày quệt đất khắp áo Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn cũng rất phiền muộn, Ninh Mặc trừ bỏ nói "Ghét daddy" ra, hôm nay lại thêm một câu nữa "Không cần daddy", song câu đả kích, làm hắn cảm thấy trên đời này không có cái gì gọi là cha mẹ con cái tri kỷ tiểu quần bông, hắn một chút cũng không cảm nhận được.
Ninh Tu Viễn đi thang máy, công viên trò chơi ở tầng ba, trước bọn họ đã có không ít người, dù sao cũng là ngày nhỉ, Ninh Mặc cũng không sợ người lạ, lúc đi, có không ít người lớn nhìn lại đây.
Ninh Mặc lớn lên rất đáng yêu, Ninh Tu Viễn cao gần 1m9, ôm một cục cưng rất thu hút tầm nhìn.
Ninh Mặc thị giác rất tốt, một lúc thôi đã nhìn thấy người trong bức ảnh Ninh Tu Viễn cho nhóc xem, vội vàng nói, "..."
Theo ánh mắt Ninh Mặc, Ninh Tu Viễn cũng thấy ở khu nghỉ của các cụ già, có một người đàn ông cầm sách trên tay, rất an tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn xung quanh.
Ninh Tu Viễn thả Ninh Mặc xuống đất, Ninh Mặc trong tay nắm chặt cây kẹo que, lập tức chạy đi.

Ninh Tu Viễn cảm khái, Ninh Mặc rốt cuộc cũng cho hắn thấy sự tri kỉ một lần..