Đăng vào: 11 tháng trước
75. Hôm nay là ngày đẹp trời gì mà thầy lang Lâm đến đón ta tan tầm.
Qua năm mới, sức khỏe của Hoàng đế vẫn như cũ, chứng đau đầu vẫn lúc tốt lúc xấu. Lão lớn tuổi, thêm hai năm dày vò, uống thuốc còn nhiều hơn uống trà, gần đây lại phải ráng xử lý triều chính, trông già hơn không ít, bên thái dương cũng lấm tấm hoa râm; Cho dù là lúc chứng đau đâu không phát tác, lão cũng mặt mày xám xịt ủ rủ.
Long thể của Hoàng đế liên quan đến giang sơn xã tắc, đương nhiên không thể làm cẩu thả. Ngoài Lâm Thanh Vũ, còn có Chử Chính Đức và Lâm Nhữ Thiện định kỳ đi thỉnh mạch bình an cho Hoàng đế. Ở tiền triều có hậu phi mua chuộc thái y, có tiền lệ muốn gϊếŧ vua, nên Hoàng đế chưa từng tin tưởng riêng một thái y nào. Đơn thuốc Lâm Thanh Vũ kê cho lão, đều sẽ được Thái y viện xem qua trước, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới được dùng.
Mùng năm tết, Hề Dung mang lễ đến phủ tướng quân chúc tết. Lần này chỉ có một mình hắn đến, Tiêu Giới đã có tước vị thân vương, nếu làm khách ở phủ Đại tướng quân như trước, sẽ làm không ít Ngự sử ngôn quan chú ý đến. Tiêu Giới kính trọng Cố Phù Châu có thừa, lại còn thích gặp vị mỹ nhân đại phu kia, hắn muốn đến, nhưng Hề Dung không cho hắn đến.
Lâm Thanh Vũ không quan tâm Tiêu Giới, miễn Hề Dung đến là được. Lần này, y lại mời Hề Dung cùng ngồi xuống bàn uống trà, Hề Dung không từ chối.
Lâm Thanh Vũ nói: "Lễ ta tặng cho Vương gia, Hề quản gia có thích không?"
"Nếu không thích, sao lại cố ý đến phủ bái tạ."
"Ta rất tò mò, phu nhân làm thế nào để mở lời được với Nam An Hầu và Hoàng hậu." Hề Dung cầm chén trà lên, nhấp một hớp, cười, "Quả nhiên là trà ngon."
"Chỉ cần lễ được đưa đến là được, Hề quản gia cần gì phải quan tâm lễ đến từ đâu."
"Ta chỉ muốn biết, ta có thể cho rằng, Hoàng hậu và Nam An Hầu có đứng về phía Vương gia hay không?"
Hề Dung đã nói rõ, nhưng Lâm Thanh Vũ không tiếp lời, chỉ nói: "Hề quản gia chỉ cần hết lòng giúp đỡ Vương gia, để Vương gia lấy lại Thánh tâm. Những người khác, tự có người ngoài quan tâm."
"Người khác" này là ai, trong lòng Hề Dung hiểu rõ. Hắn nhìn ra được, Lâm Thanh Vũ muốn làm người kiểm soát đại cục, hắn và Tiêu Giới không nghi ngờ gì chỉ là hai quân cờ trong tay y. Sau khi chuyện thành công, hai quân cờ này được vứt bỏ hay giữ lại, không ai biết.
Huống chi, ai là hổ còn chưa biết.
Hề Dung mỉm cười: "Có lời này của Lâm đại phu, ta và Vương gia an tâm."
Hai người lại nói chuyện trà một lát, rồi Hề Dung đứng dậy cáo từ. Trước khi đi Hề Dung hỏi: "Tướng quân và phu nhân tặng cho Vương gia lễ lớn thế này, lễ hôm nay ta mang đến đáp lại sợ là không đủ. Không biết sở cầu của tướng quân, là binh, hay là quyền? Xin phu nhân hãy báo cho, để ngày sau Vương gia có thể làm tròn lời hứa."
Lâm Thanh Vũ nói: "Hề quản gia yên tâm, tướng quân hắn chỉ muốn làm một người giàu sang rảnh rỗi không ai dám chọc."
"Vậy phu nhân thì sao?"
"Ta?" Lâm Thanh Vũ còn chưa nghĩ tới vấn đề này. Y làm nhiều chuyện như vậy, phần lớn là do tự bảo vệ bản thân. Nếu Tiêu Tranh và Hoàng đế không thèm muốn y, cũng không ép bức Cố Phù Châu từng bước, có lẽ y sẽ không đến mức này.
Sau khi chuyện này thành công, Cố Phù Châu có thể thực hiện ước mơ làm một bé ỉn ăn rồi chờ chết, cho dù có thật sự muốn đi làm thái giám cũng không phải không thể. Vậy còn y, y muốn cái gì.
Nhớ đến "Tiệc ngày xuân" hôm mùng một, Lâm Thanh Vũ nhanh chóng có đáp án. "Ta muốn chuyên tâm nghiên cứu y thuật, thêm nữa là.... Luôn ở cạnh tướng quân."
Mưu phản là tội lớn gϊếŧ cửu tộc, Cố Phù Châu và Lâm Thanh Vũ mạo hiểm, phí nhiều tâm tư thế này, vốn Hề Dung cho rằng bọn họ muốn một nửa giang sơn của Tiêu thị. Nếu là bình thường, hắn chỉ nghĩ Lâm Thanh Vũ đang chiếu lệ khách sao. Nhưng khi hắn nhìn thấy sự ấm ấp lộ ra trong đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Thanh Vũ, hắn thực sự có chút tin tưởng.
Hề Dung nghi ngờ: "Chỉ đơn giản vậy thôi?"
Lâm Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng: "Chỉ đơn giản vậy thôi."
Sau khi tiễn Hề Dung đi, Lâm Thanh Vũ kêu "Hoan Đồng", nhưng người đến lại là Hoa Lộ. Lâm Thanh Vũ kêu nàng đi truyền lời cho nhà bếp, bây giờ đi chặt đầu một con dê, thái thịt dê ra trước, tối nay tướng quân muốn ăn thịt dê nướng trong nồi đồng. Lời Cố Phù Châu nói tối qua trước khi ngủ, y vẫn nhớ kỹ. Thịt dê là vị thuốc đại bổ, có tác dụng bổ trung ích khí, thích hợp dùng vào mùa đông.
Hoa Lộ "Vâng", Lâm Thanh Vũ thuận miệng hỏi: "Hoan Đồng đâu rồi?"
Hoa Lộ thưa: "Hoan Đồng bị cảm nặng, cả ngày hôm nay đều nằm nghỉ trong phòng."
Lâm Thanh Vũ khẽ cau mày: "Đã bị cảm, thì sao không tìm ta xem."
"Ai biết cậu ấy." Hoa Lộ nhún vai, "Có vẻ cậu ấy không muốn làm phiền thiếu gia."
Lâm Thanh Vũ tìm thấy Hoan Đồng trong thiên phòng. Sai vặt thiếp thân hầu hạ như cậu chàng thường sẽ ở rất gần nhà chính. Nhưng Lâm Thanh Vũ đối xử với Hoan Đồng không giống những người khác, phủ tướng quân nhiều phòng ít người, Hoan Đồng cũng không cần phải sống với những hạ nhân khác.
Lâm Thanh Vũ gõ cửa, nghe thấy tiếng 'mời vào' y mới đẩy cửa vào trong. Hoan Đồng đang nằm trên giường, thấy thiếu gia nhà mình tới, cậu vội vàng muốn đứng dậy, lại không biết đụng tới vết thương nào, nhăn mặt lại rêи ɾỉ: "Thiếu, thiếu gia."
"Đừng nhúc nhích." Lâm Thanh Vũ bước đến cạnh giường, đặt mu bàn tay lên trán Hoan Đồng kiểm tra nhiệt độ, "Đây không phải là cảm lạnh. Cuối cùng là ngươi bị làm sao."
Mặt Hoan Đồng đỏ bừng lên, ấp úng: "Sơ ý bị ngã."
"Vậy sao ngươi nói bị cảm." Lâm Thanh Vũ hờ hững, "Biết nói dối ta rồi?"
"Ta không có!" Hoan Đồng biết không giấu được thiếu gia, nhịn đau nói: "Hôm qua ở nhà bếp, không cẩn thẩn bị dê đá..."
"Đá ở đâu?"
Hoan Đồng ai oán cúi đầu nhìn xuống quần mình. Lâm Thanh Vũ hiểu, thấy buồn cười: "Đau không?"
Hoan Đồng gật đầu: "Đau lắm, ta tưởng mình sắp chết đến nơi."
Đây quả thật là chuyện đàn ông bình thường khó mà chịu đựng được. "Cởϊ qυầи ra để ta xem."
Hoan Đồng đi theo Lâm Thanh Vũ từ nhỏ, theo lý thì không có gì phải xấu hổ khi ở trước mặt y. Nhưng trong mắt Hoan Đồng, thiếu gia như thần tiên, cậu không muốn để cho thiếu gia nhìn mấy thứ không sạch sẽ, nên õn ẽn mãi không chịu cởi. Cuối cùng, Lâm Thanh Vũ phải làm mặt lạnh, cậu chàng mới chịu cởϊ qυầи ra.
Lâm Thanh Vũ dùng một thanh gỗ sạch đẩy ra, hơi động vào. Hoan Đồng "ssh" hít hà một hơi, hai chân run rẩy không ngừng. Cậu thật sự rất đau.
Hoan Đồng bị chân dê đá mạnh, vết thương vừa sưng vừa đỏ, phải dùng thuốc.
Lòng Lâm Thanh Vũ bình tĩnh như nước. Với y mà nói, thân thể người khác chỉ là một đống thịt. Chỉ có thân thể của Cố Phù Châu, mới làm y thấy như bị phỏng tay.
"Ta sẽ cho người đưa thuốc cho ngươi, bôi mấy ngày sẽ hết sưng." Lâm Thanh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Giờ gì rồi?"
Hoan Đồng nói: "Chắc là sắp đến giờ thân." (3-5hpm)
Vẫn còn quá sớm để Cố Phù Châu về phủ. Lâm Thanh Vũ suy nghĩ, bảo Viên Dần chuẩn bị xe. Viên Dần hỏi: "Phu nhân muốn đến Thái y thự à?"
"Không, ta đến quân doanh."
Quân doanh của kinh thành ở mười dặm ngoại ô, là thiết kỵ doanh bảo vệ an toàn cho kinh thành. Cố Phù Châu có danh hào dụng binh như thần, lại không chịu lên chiến trường, vì vậy Hoàng đế yêu cầu hắn luyện binh ở thiết kỵ doanh, cũng coi như là tận dụng những gì đang có.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Vũ đến quân doanh, vừa xuống xe ngựa y đã cảm giác được vài ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình. Một thủ vệ cầm đao ngăn y lại: "Ai đến?"
Mã phu nói: "Vị này là phu nhân của tướng quân."
"Phu nhân?" Thủ vệ nhìn Lâm Thanh Vũ từ trên xuống dưới. Hắn nghe nói phu nhân của tướng quân là một mỹ nhân, nam tử trước mắt hoàn toàn đảm đương được hai chữ mỹ nhân đó, xe ngựa cũng là xe ngựa của phủ tướng quân. Thủ vệ được huấn luyện bài bản, cho dù biết người này là phu nhân tướng quân, nhưng vẫn làm theo quy tắc: "Xin phu nhân tiến hành nhận diện khuôn mặt trước."
"Nhận diện khuôn mặt?" Lâm Thanh Vũ ngạc nhiên, "Là gì?"
"À, là người quen có thể vào, người lạ phải đăng ký trước, rồi thông báo với Đại tướng quân."
Lúc Lâm Thanh Vũ đăng ký, đã có người đi thông báo với Cố Phù Châu. Y vừa đặt bút xuống, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Thanh Vũ."
Cố Phù Châu ở quân doanh và Cố Phù Châu ở nhà hoàn toàn khác nhau, tóc dài buộc chặt không để rơi một sợi, đường nét như tạc, thân hình cao ráo thẳng tắp; Lúc sải bước về phía y, áo choàng đỏ sậm phất phơ theo nhịp.
Cố Phù Châu đứng trước mặt Lâm Thanh Vũ, cúi đầu nhìn y: "Sao đột nhiên lại đến đây."
Lâm Thanh Vũ biết ở quân doanh kinh thành, Cố Phù Châu phải giả ngầu: "Ta đến đón tướng quân hồi phủ."
Nếu đang ở nhà, có lẽ giờ phút này Cố Phù Châu đã cười toe cười toét, nhưng bây giờ hắn không phản ứng nhiều lắm, chỉ có đôi mắt là mang theo ý cười: "Còn nửa canh giờ nữa ta mới đi được, em đi theo ta trước."
Lâm Thanh Vũ đi theo Cố Phù Châu vòng quanh quân doanh. Khí chất của y lạnh lùng, dung mạo lại xinh đẹp tuấn mỹ, sự tương phản này luôn làm người ta khó cưỡng lại sức hút, cho dù ở bất cứ đâu cũng có cảm giác tồn tại rất mạnh. Hầu hết đàn ông trong quân doanh đều cao to thô kệch, bình thường làm gì được thấy mỹ nhân, nên ai ai cũng nhìn hai ba lần, nhưng họ lại kính nể Đại tướng quân, ngay cả phu nhân của tướng quân cũng phải kính nể, thu ánh nhìn lại không ít.
Cố Phù Châu đưa Lâm Thanh Vũ vào trong trướng, sau khi vẫy lui những người khác thì lộ nguyên hình ngay và luôn, nắm lấy tay Lâm Thanh Vũ ngồi xuống, cười tỉm tỉm: "Hôm nay là ngày đẹp trời gì mà thầy lang Lâm lại đến đón ta tan làm vậy. Chẳng lẽ là mượn tên của ta đến để kiểm tra?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Hoan Đồng bị dê đá, ta nghĩ đến huynh."
"Hả? Hai cái này thì liên quan gì." Cố Phù Châu kỳ quái, "Ta đâu có bị dê đá."
Lâm Thanh Vũ mỉm cười không nói. Y nhìn quanh trong trướng, thấy bên trong ra dáng ra hình: "Bình thường huynh ở đây làm gì."
"Cho ngựa ăn, nâng tạ, ngủ."
Lâm Thanh Vũ hiểu rõ: "Tóm lại là không làm chuyện chính."
"Không nói thế được." Cố Phù Châu thản nhiên nghịch áo lông chồn của Lâm Thanh Vũ, "Ta cũng có đóng góp rất lớn cho thiết kỵ doanh."
"Ví dụ như?"
"Khích lệ sĩ khí, làm một ngọn đèn sáng khi chúng tướng sĩ xuống tinh thần." Cố Phù Châu đứng chắp tay sau lưng, nghiêm túc, "Nói với họ rằng, chỉ cần luyện tập chăm chỉ, long ỷ của Hoàng thượng mới ngồi êm được; ăn ít đi một ít, trang sức của quý phi mới lộng lẫy hơn. Cả một chặng đường dài còn ở phía trước, nam nhi Đại Du ta không sợ khổ, không sợ mệt, cho bản thân một cơ hội, cũng là cho Đại Du một cơ hội. Đời người giống như bóng cau qua thềm, trẻ không cố gắng, già không có của để ăn. Là người thì ai cũng muốn lười, nhưng chỉ cần cố gắng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày chiến thắng được lười nhác. Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền..."
"Chuyện bản thân làm không được lại để cho người khác làm." Lâm Thanh Vũ cảm thấy không đáng cho những tướng sĩ ngưỡng mộ Cố Phù Châu. "Đồ tha hương hèn hạ."
"Biết sao được, ai bảo nam nhi nhiệt huyết thích nghe những lời này." Cố Phù Châu nói một tràng thì có chút khát. Trong quân doanh không có đồ uống trà, chỉ có túi nước. Cố Phù Châu mở túi ra uống, hỏi Lâm Thanh Vũ: "Em uống không?"
Lâm Thanh Vũ nhận túi nước, lấy khăn ra lau miệng túi, đang định uống thì Cố Phù Châu giật lại.
Lâm Thanh Vũ nhìn hắn nghi hoặc. Cố Phù Châu lại ngửa đầu uống một hớp, rồi nhét túi về lại tay của Lâm Thanh Vũ, không cho từ chối nói: "Uống."
Lâm Thanh Vũ nhìn chằm chằm miệng túi, ở góc độ Cố Phù Châu không nhìn thấy y cong môi lên: "Hình như bây giờ ta hết khát rồi."
"Thầy lang Lâm không muốn chạm môi gián tiếp với bản tướng quân à?" Cố Phù Châu cười lạnh, "Sao, sợi hôi miệng hửm."
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Có chút."
Cố Phù Châu tức đến bật cười, lần đầu tiên bày vẻ mặt độc đoán của mình trước mặt Lâm Thanh Vũ: "Hôm nay em nhất định phải uống nước này Lâm Thanh Vũ, không uống thì đừng hòng đi."
Lâm Thanh Vũ nhướng mi: "Nếu ta muốn đi, tướng quân còn muốn ngăn ta?"
Cố Phù Châu đưa tay lên, không chờ Lâm Thanh Vũ kịp phản ứng, trâm cài tóc của y đã bị người này lấy xuống. Bên ngoài đều là người của thiết kỵ doanh, đương nhiên Lâm Thanh Vũ không thể để tóc tai bù xù ra ngoài.
Trâm cài tóc đảo một vòng quanh mấy ngón tay của Cố Phù Châu, được hắn cầm chắc trong lòng bàn tay: "Uống xong sẽ trả cho em."
Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu: "Sao huynh lại thích lấy trâm cài tóc của người khác vậy -là thói quen trước kia khi huynh còn ở quê?"
"Là thói quen hình thành trên người em." Cố Phù Châu lạnh nhạt, "Đụng chỗ khác sợ em mắng ta là đồ dê xồm, vậy nên chỉ có thể đụng chạm trên tóc."
Không phải là thói quen hình thành từ những cô nương khác là được. Lâm Thanh Vũ cầm túi nước, ngửa đầu uống, hỏi: "Hài lòng chưa?" Y cũng không biết chạm gián tiếp là có ý gì.
Cố Phù Châu hài lòng, nhưng cũng không hoàn toàn hài lòng, muốn cười nhưng không cười: "Thầy lang Lâm vậy mà còn ghét bỏ ta."
Lâm Thanh Vũ an ủi hắn: "Không có ghét huynh, chọc huynh thôi."
"Thật à?"
"Nếu ta ghét huynh, thì sao còn cho huynh ở trên giường của ta?"
Cố Phù Châu được cách nói này thuyết phục. Hắn buộc tóc lại giúp Lâm Thanh Vũ: "Thầy lang Lâm cũng biết nói đùa rồi." Hắn cố ý hỏi, "Học với ai đó?"
Lâm Thanh Vũ không nói đáp án Cố Phù Châu muốn: "Đương nhiên là với Hoan Đồng rồi. Hoan Đồng thích nói đùa giỡn, tướng quân cũng không phải không biết."
Cố Phù Châu cười khẽ: "Không phải em đến đón phu quân tan tầm hả thầy lang Lâm, em muốn chọc phu quân của em tức chết trong quân doanh nhỉ."
Vừa đến giờ thì hai người cùng nhau dọn đường hồi phủ. Trên xe ngựa, Lâm Thanh Vũ nói chuyện Hề Dung đến phủ cho Cố Phù Châu. Cố Phù Châu kết luận: "Bây giờ, trong hậu cung chúng ta có Hoàng hậu, bên văn thần có Nam An Hầu, võ tướng thì có cả đống người, Hề Dung và Tiêu Giới cũng lên thuyền, có thể nói là mọi chuyện đã đâu vào đấy, chỉ còn chờ cơ hội."
Lâm Thanh Vũ bổ sung một câu: "Bên cạnh Hoàng đế có ta."
Cố Phù Châu hiểu ý của Lâm Thanh Vũ, nhắc nhở y: "Bên cạnh Hoàng đế không phải chỉ có mỗi mình em là thái y, những kẻ khác cũng không phải ăn chay."
Lâm Thanh Vũ nói: "Ta muốn động tới Hoàng đế, đương nhiên sẽ không động trong thuốc của lão."
Cố Phù Châu nhớ lại những gì Lâm Thanh Vũ đang nghiên cứu trong khoảng thời gian này: "Em muốn dùng cổ?"
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Chử Chính Đức chỉ biết một hai phần về cổ, nếu cấy một con cổ hiếm vào người Hoàng đế, có lẽ sẽ không bị ông ta phát giác."
Cố Phù Châu cân nhắc: "Ngược lại ta lại thấy, mấu chốt vẫn nằm ở Tiêu Tranh."
"Là sao?"
"Chỉ cần Tiêu Tranh không xứng làm Thái tử, cho dù em không dùng cổ với Hoàng đế, Hoàng đế vẫn sẽ phế gã."
Tác giả: Hôn gián tiếp, moah!