Đăng vào: 12 tháng trước
35. Chờ sau khi hắn đi rồi, tự ta sẽ xử lý... tất cả mọi người.
Đơn thuốc của Lâm phụ là lấy độc trị độc, dùng độc kích phát sinh lực tiềm tàng trên người bệnh nhân, từ đó kéo dài tuổi thọ. Độc tính của thuốc quá mạnh, sau khi vào người độc phát, sẽ làm người bệnh đau đến khó mà chịu được, còn có một số tác dụng phụ khó kiểm soát. Chỉ sau ba ngày dùng thuốc, hai chân của Lục Vãn Thừa đã mất dần tri giác.
Dù là thế, nhưng thời gian nó có thể tranh thủ được cũng chỉ có hạn. Mỗi một ngày sau mùa đông, đều có thể là ngày cuối cùng của Lục Vãn Thừa. Nhưng chỉ cần hắn còn sống một ngày, Tiêu Tranh sẽ không ngốc đến mức ra tay với thiếu quân Hầu phủ. Theo như lời Tiêu Tranh nói, gã đang chờ, chờ Lục Vãn Thừa chết, thì mọi thứ cũng kết thúc.
Khoảng thời gian này, đa số thời gian Lục Vãn Thừa luôn mê man, Trương Thế Toàn chỉ gặp được một mình Lâm Thanh Vũ.
"Thiếu quân, đã tra rõ ràng hết rồi." Giọng Trương Thế Toàn đè xuống cực thấp, "Thu nhập thêm của thôn trang Từ Châu, đúng là có được từ kinh doanh muối lậu."
Mắt Lâm Thanh Vũ tối lại, nhưng lại nở nụ cười: "Nói Lương thị có bản lĩnh, thì ngay cả con cái mình bà ta cũng không bảo vệ được; còn nói bà ta vô dụng, thì lại có gan làm chuyện một khi lộ ra là chết này, thật là một kẻ kỳ lạ."
Lúc còn tiên đế, muối lậu tràn lan ở Đại Du, tuy đã cấm nhưng vẫn còn tồn tại, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thu nhập của triều đình. Sau khi Thánh thượng kế vị, mạnh tay trấn áp nạn muối lậu, thậm chí còn đưa ra luật muối mới, nếu bán muối vượt qua số lượng nhất định sẽ là tội chết. Nhưng lợi nhuận từ muối lậu cao, vẫn có không ít người liều mạng dưới chân thiên tử. Lâm Thanh Vũ không ngờ Lương thị lại là một trong số đó.
"Thiếu quân anh minh. Thôn trang chẳng qua chỉ để che đậy, đầu to việc nhỏ đều nằm trong tay người nhà mẹ đẻ phu nhân."
Điều này cũng không có gì lạ. Nhà mẹ đẻ Lương thị so với Hầu phủ chỉ có thể được coi là gia tộc nhỏ, họ còn cho rằng trời cao Hoàng đế xa, cầm tên tuổi biệt trang của Nam An Hầu phủ ở Từ Châu tùy cơ ứng biến, làm ăn phát đạt trong âm thầm. Quan viên địa phương Từ Châu, dù cho có nhận ra điều gì, thì cũng ngại mặt mũi của Nam An Hầu phủ, mở một mắt nhắm một mắt.
Lấy sự thận trọng của Nam An Hầu, chắc chắn ông ta sẽ không dám làm loại chuyện này, nghĩ kỹ thì hẳn cũng là bị che mắt không biết gì. Nếu một khi chuyện này bại lộ, Thánh thượng sẽ xem ở chỗ ông ta trung tâm nhiều năm, có lẽ sẽ không chém đầu cả nhà, nhưng niêm phong xét nhà chắc chắn là không thể thoát.
"Không cần." Lục Vãn Thừa còn sống, trên danh nghĩa hắn vẫn là người của Nam An Hầu phủ, chuyện bại lộ sẽ liên lụy đến hắn. Lâm Thanh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Chờ sau khi hắn đi, tự ta sẽ xử lý... tất cả mọi người."
Hai người còn nói thêm về rất nhiều chứng cứ chi tiết, Lâm Thanh Vũ nghĩ Từ Châu cách Hồng Châu không xa, hỏi: "Ngươi từ phương nam về kinh, có gặp phải bệnh dịch không?"
Vẻ mặt của Trương Thế Toàn nghiêm trọng: "Bệnh dịch rất dữ dội, một khi dính phải, qua hôm sau sẽ sốt cao đau bụng, nổi đầy mụn nước trên người, người yếu không chịu quá ba ngày đã chết. Ở Hồng Châu, thôn nào thôn náy toàn là người chết, không ít nạn dân đang đi về phương bắc, phương bắc cũng đang xuất hiện bệnh dịch, không biết ngày nào sẽ đến kinh thành. Nghe nói, danh y khắp nơi đang tề tựu tại Thái y viện, vì để tìm ra loại thuốc trừ dịch càng sớm càng tốt."
Thời buổi rối loạn, bấp bênh, đây có lẽ là mùa đông rét lạnh nhất của Đại Du trong mười năm gần đây.
Bên trong truyền ra từng đợt tiếng ho, Lục Vãn Thừa đã tỉnh. Trương Thế Toàn nói: "Thiếu quân, ta muốn vấn an tiểu Hầu gia, không biết..."
Xét cho cùng Trương Thế Toàn cũng là người Lục Vãn Thừa mời đến quý phủ, Lâm Thanh Vũ thông cảm cho lòng trung thành của ông: "Vào thôi, nhưng đừng ở lâu."
Lục Vãn Thừa tỉnh lại là phải uống thuốc, nhưng hôm nay mãi vẫn chưa thấy thuốc đâu, Lâm Thanh Vũ định tự mình đi đến phòng thuốc xem sao. Trương Thế Toàn đi theo Hoa Lộ vào phòng trong, thì thấy Lục Vãn Thừa nằm trên một cái giường tầng, sắc mặt xám xịt, ngay cả ngồi dậy cũng phải có người đỡ, cho dù ông không phải là đại phu, nhưng cũng nhìn ra được hắn đã bệnh rất nặng, sắp là ngày tàn về tây.
Lục Vãn Thừa nói chuyện cũng không có bao nhiêu sức: "Về rồi à."
Trương Thế Toàn chua xót trong lòng: "Thỉnh an tiểu Hầu gia."
Lục Vãn Thừa cho Hoa Lộ lui xuống trước: "Chuyện thiếu quân giao cho chú xử lý, chú làm xong rồi chưa."
Trương Thế Toàn nhớ thiếu quân không cho ông nhiều lời, chỉ nói: "Tiểu Hầu gia yên tâm, mọi chuyện đã được thiếu quân kiểm soát."
Lục Vãn Thừa khẽ gật đầu: "Vậy còn chuyện tôi giao cho chú thì sao. Người, đã tìm được chưa."
"Tìm được rồi." Trương Thế Toàn lấy một thứ được quấn trong khăn ra, "Đây là tín vật tiểu Hầu gia muốn."
Lục Vãn Thừa động ngón tay, ra hiệu cho Trương Thế Toàn mở khăn ra. Trương Thế Toàn hỏi: "Chuyện này, cần nói cho thiếu quân hay không?"
Lục Vãn Thừa lắc đầu: "Thời cơ chưa tới." Hắn nghĩ rồi nói tiếp, "Chú gọi thợ mộc trong phủ đến giúp tôi."
Bên kia, Lâm Thanh Vũ còn chưa đến phòng thuốc, đã nghe tiếng tranh chấp ồn ào, trong đó còn có giọng của Hoan Đồng.
"Ngày nào Lam Phong các cũng dùng hà thủ ô này, ai ai cũng biết!"
"Bệnh của đại thiếu gia là bệnh, bệnh của tam thiếu gia không phải là bệnh à? Trong phòng thuốc chẳng có được bao nhiêu hà thủ ô ngàn năm, trước đó bị Lam Phong các các ngươi cầm đi hết, hôm nay chúng ta lấy một chút thì sao?"
Hoan Đồng cả giận: "Bệnh của tam thiếu gia sao so được với tiểu Hầu gia!"
Lâm Thanh Vũ lên tiếng ngắt lời: "Chuyện gì vậy."
Mọi người thấy Lâm Thanh Vũ thì ngậm miệng lại, nhưng vẻ mặt hiển nhiên là không phục. Lần này chính phòng đông sơn tái khởi, đại thiếu gia lại còn đang hấp hối, không còn nhiều thời gian, đương nhiên hạ nhân cũng không còn kính trọng với thiếu quân sắp thủ tiết như lúc trước.
"Thiếu gia!" Hoan Đồng chạy đến trước mặt y, tức giận kể lại những gì vừa xảy ra.
Lục Kiều Tùng được mẫu thân và tỷ tỷ cổ vũ nên vực lại tinh thần lần nữa, tìm vô số đại phu xem bệnh cho mình, uống không biết bao nhiêu là thuốc nhưng vẫn không cải thiện. Gã không dám yêu cầu xa vời có thể khôi phục lại trạng thái một đêm bảy lần như trước kia, gã chỉ muốn lưu lại đời sau cho mình.
Mới mấy ngày trước, có một lang trung giang hồ đến phủ tự tiến cử mình, nói hắn có một công thức có thể giúp Lục Kiều Tùng trọng chấn hùng phong. Lục Kiều Tùng tuyệt vọng gì cũng có thể thử, cũng mặc kệ tên lang trung giang hồ này là gì, cho người bốc thuốc theo đơn. Trong đơn thuốc kia có hà thủ ô ngàn năm, là loại thuốc ngàn vàng khó cầu, cho dù là Nam An Hầu phủ giàu có cũng có rất ít hàng tồn.
Thuốc của Lục Vãn Thừa cũng cần dùng đến hà thủ ô ngàn năm, Lâm Thanh Vũ tốn không ít bạc mới tìm được một ít, cất trong phòng thuốc để Lục Vãn Thừa dùng. Hôm nay, Hoan Đồng đến lấy thuốc như thường lệ, trùng hợp gặp được người bên Thanh Đại các yêu cầu người làm ở phòng thuốc lấy hà thủ ô ngàn năm của Lam Phong các đưa cho bọn họ, Hoan Đồng quyết đoán xông lên cản lại, hai bên bắt đầu rùm beng cả lên, suýt chút là đánh nhau.
Lâm Thanh Vũ nói: "Sau này thuốc của Lam Phong các không cần phòng thuốc bảo quản nữa. Hoan Đồng, đem thuốc của tiểu Hầu gia về, tự chúng ta sắc."
Một ma ma lớn gan bên Thanh Đại các tiến lên trước: "Thiếu quân, đại thiếu gia và tam thiếu gia là huynh đệ ruột đấy nha. Tam thiếu gia cần dùng thuốc, đại thiếu gia làm đại ca, chẳng lẽ không nhường đệ đệ mình được hay sao."
"Không." Lâm Thanh Vũ lạnh giọng, "Nói với tam thiếu gia nhà các ngươi, bệnh của gã, đời này cũng không trị được đâu. Gã vĩnh viễn là người 'vô dụng'."
Ma ma cắn răng âm dương quái khí nói: "Thiếu quân nói vậy, ta chỉ có thể nói lại nguyên văn cho tam thiếu gia và phu nhân. Chờ khi phu nhân tiến cung, cũng sẽ nói chuyện này cho trắc phi nương nương."
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Tốt nhất ngươi nên nói đúng từng chữ một."
Sau khi quay về Lam Phong các, Hoan Đồng cầm thuốc đến phòng bếp sắc. Lâm Thanh Vũ đi vào phòng ngủ, Lục Vãn Thừa đã ngồi dậy.
Bây giờ mỗi lần Lục Vãn Thừa xuống giường rất khó khăn, hắn cho thợ mộc làm một cái bàn nhỏ vuông để trên giường, bây giờ đang nằm trên bàn viết viết vẽ vẽ gì đó. Tay hắn run rẩy dữ dội, không thể không dùng tay trái nắm cổ tay phải lại, mới có thể miễn cưỡng hạ bút viết.
Thấy Lâm Thanh Vũ tới, Lục Vãn Thừa để bút xuống, cười nói: "Ấy, vợ về rồi."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Hai chữ 'lão bà' ở Đại Du ý chỉ phụ nữ già lớn tuổi, Lâm Thanh Vũ thật sự không hiểu vì sao Lục Vãn Thừa lại muốn gọi y như vậy. Nhưng y biết Lục Vãn Thừa không có ác ý, mỗi lần gọi y như thế hắn còn rất vui vẻ. Có lẽ ở quê hương của Lục Vãn Thừa, từ 'lão bà' có một hàm nghĩa khác, chẳng hạn như có thể dùng để chỉ bạn thân tri kỷ.
Nghĩ đến bộ dạng nửa sống nửa chết của Lục Vãn Thừa khi độc phát, Lâm Thanh Vũ cũng mặc hắn thỉnh thoảng gọi như vậy một hai lần. "Gặp Trương Thế Toàn chưa?"
"Ừm, gặp rồi."
"Hắn nói gì với ngươi."
Lục Vãn Thừa buồn bực ho hai tiếng: "Chỉ đơn giản hỏi có khỏe hay không thôi."
Lâm Thanh Vũ ngồi xuống bên giường, thấy Lục Vãn Thừa vẽ một ký hiệu kỳ quái trên giấy: Trong vòng tròn có một hình cung, trong vòng cung có một vòng tròn nhỏ, giống như một con mắt. "Đây là gì?"
Lục Vãn Thừa không trả lời mà hỏi lại: "Thanh Vũ, anh có biết người chơi hệ thế thân giống nhau chỗ nào không."
Vấn đề này lần trước Lục Vãn Thừa đã nói với y: "Thích bị coi thường."
"Đây là điều thứ nhất." Lục Vãn Thừa nói, "Thứ hai, những người chơi hệ thế thân, đến cuối cùng nhất định sẽ yêu một trong số thế thân đó, cũng bắt đầu sám hối với người mình từng đau khổ truy cầu, yêu mà không được. Những thế thân này, thường thường sẽ họ Thẩm, Sở, Bạch, Tạ..."
Lâm Thanh Vũ cảm thấy may mà Lục Vãn Thừa gặp mình, vì ngoại trừ y ra, còn ai có thể hiểu được những điều kỳ lạ của Lục Vãn Thừa nói. "Ý của ngươi là, Tiêu Tranh sẽ động chân tình với một thế thân?"
Lục Vãn Thừa cười: "Thông minh."
Lâm Thanh Vũ nhớ lại: "Thẩm, Sở, Bạch... Thẩm Hoài Thức?"
Lục Vãn Thừa kinh ngạc: "Sao anh biết?"
"Ngươi đã viết cái tên này."
Lục Vãn Thừa rên lên một tiếng, tán thưởng: "Vậy cũng quá thông minh rồi."
"Vậy, Thẩm Hoài Thức này sẽ là gì." Lâm Thanh Vũ hỏi, "Là thị thiếp Đông cung à?"
"Không, hắn là nam nhân. Là ảnh vệ của Tiêu Tranh." Lục Vãn Thừa nhìn chằm chằm trên giấy, môi trắng bệch, "Hắn thường hay ẩn nấp bên cạnh Tiêu Tranh, nói không chừng đã gặp chúng ta rồi."
Lâm Thanh Vũ nhìn Lục Vãn Thừa có dấu hiệu chuẩn bị phát độc, bình tĩnh nói: "Không nói chuyện này nữa, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào -
"Đại thiếu gia cần tĩnh dưỡng, Tam thiếu gia vẫn là nên về đi."
"Cút xéo!"
"Nếu tam thiếu gia vẫn muốn xông vào, nô tỳ có thể - á!"
Lâm Thanh Vũ đứng dậy: "Là Lục Kiều Tùng, chắc là đến vì hà thủ ô."
Lục Vãn Thừa lại ho vài tiếng, sắc mặt rất xấu.
Lâm Thanh Vũ đang muốn gọi người đuổi Lục Kiều Tùng đi, Lục Kiều Tùng đã nhanh chân xông vào. Lâm Thanh Vũ ngăn trước giường Lục Vãn Thừa, trừng mắt: "Cút."
Mặt Lục Kiều Tùng bệnh trạng gớm ghiếc, nào còn vẻ phong lưu trong quá khứ, ngay cả tính tình cũng trở nên vặn vẹo. Gã chỉ vào Lục Vãn Thừa, ngoài cười nhưng trong không cười: "Hắn đã thế này, có nhét thêm bao nhiêu thuốc cũng vô dụng! Hắn dựa vào cái gì tranh giành với ta? Chẳng lẽ hắn có thể lưu giống cho Lục gia hay sao!"
Lâm Thanh Vũ không muốn để ý tới gã: "Người đâu."
Hoan Đồng mang theo mấy gã sai vặt chạy đến: "Thiếu gia!"
"Lôi ra ngoài."
Hai tay Lục Kiều Tùng bị trói lại, vẫn cứ chết không đi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thanh Vũ: "Lục Vãn Thừa là kẻ nửa sống nửa chết, Lâm Thanh Vũ ngươi còn kiêu ngạo được mấy ngày? Chờ hắn chết rồi, một nam thê thủ tiết như ngươi còn làm gì được nữa! Đến lúc đó, ta nên bán ngươi vào Giáo phường ti, để cho mấy gã đàn ông chơi ngươi, lúc đó không uổng khuôn mặt lớn lên được như thế!"
Lâm Thanh Vũ cố gắng đè xuống ác ý trong lòng. Lục Vãn Thừa cần nghỉ ngơi, y chỉ cần đuổi người đi là được. Còn chuyện khác, chờ Lục Vãn Thừa ngủ rồi y lại tính sổ với Lục Kiều Tùng cũng không muộn.
"Thanh Vũ, tôi, tôi có hơi khó chịu, Thanh Vũ..." Lục Vãn Thừa yếu ớt gọi tên y, rồi bỗng 'ọc' một tiếng, khóe môi tràn máu.
Hoan Đồng hết hồn hô lên: "Tiểu Hầu gia!"
Trong khoảnh khắc, vẻ rét lạnh nơi đầu mày của Lâm Thanh Vũ tăng vọt. Y thô bạo túm vạt áo của Lục Kiều Tùng, nện mạnh gã vào cột phòng: "Muốn chết hả."