Chương 020

Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Đăng vào: 12 tháng trước

.

20. Là Lục Vãn Thừa chiều y thành thế này.

Sau khi Lâm Thanh Vũ tách khỏi Thường Ương thì về thẳng Lam Phong các, chuyện ở hậu viện là do Hoa Lộ nói cho y biết. Sau đó bên Miên Nguyệt các cũng truyền tin đến, nói Nam An Hầu thẩm vấn Lục Kiều Tùng trong đêm, lúc đầu Lục Kiều Tùng còn sống chết không nhận, sau Nam An Hầu thẩm gã sai vặt hay đi theo Lục Kiều Tùng, lúc này mới biết một tháng trước thì có hơn nửa tháng gã ở cạnh yến oanh của mình.

Lục Kiều Tùng thấy mọi chuyện bại lộ, còn nói mình chỉ tìm thanh quan bán nghệ không bán thân, ở bên bọn họ chỉ ngâm thơ đối câu, nếm rượu thưởng đàn, chứ chưa từng vượt rào.

Nam An Hầu nghe hai chữ 'bọn họ' càng nổi trận lôi đình hơn, cho Lục Kiều Tùng nguyên một bạt tai, phạt hắn vào từ đường một ngày để tỉnh lại, còn cấm túc một tháng. Nam An Hầu còn giận chó đánh mèo chuyện này tới Lương thị, trách bà tadạy con không tốt, ngay cả con mình còn không quản được thì làm sao quản được Hầu phủ to lớn.


Lâm Thanh Vũ nghe vậy,hỏi: "Chỉ vậy thôi sao? Còn gì khác không?"

Hoan Đồng lắc đầu: "Không có."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Không tỉnh tâm thì cấm túc, chẳng có gì mới."

"Thiếu quân thiếu quân," Hoa Lộ vội vàng chạy vào phòng ngủ, "Hình như thiếu gia lại phát bệnh!"

Trời sắp giữa hè, hôm qua Lục Vãn Thừa ham đồ mát, ăn hai quả nho đỏ ngâm trong giếng, nửa ngày sau thì bắt đầu phát sốt. May mà chỉ là sốt nhẹ, Lục Vãn Thừa vẫn còn tỉnh táo, chỉ là sắc mặt lại xấu tới đáng sợ.

Lâm Thanh Vũ bắt mạch cho hắn, hỏi: "Nho đỏ ngon không."

Lục Vãn Thừa vùi mình trong chăn, ánh mắt u oán: "Ngon lắm, nên mới không nhịn được."

Lâm Thanh Vũ nheo mắt.

"Anh đừng giận," Lục Vãn Thừa dùng tay còn chút sức trên người nắm ống tay áo của Lâm Thanh Vũ, "Tôi biết sai rồi --- khục."

Lâm Thanh Vũ cúi xuống nhìn bàn tay gầy guộc của Lục Vãn Thừa, chút tức giận cũng tan mất: "Lần sau ngươi còn ăn uống lung tung thì ta mặc kệ ngươi."


Lục Vãn Thừa cười yếu ớt: "Anh uy hiếp dữ quá đi à, người ta sợ."

Lâm Thanh Vũ lười chấp nhặt với bệnh nhân, ngồi xuống ghế viết đơn thuốc cho Lục Vãn Thừa.

Lục Vãn Thừa nằm trên giường than thở: "Sao mỗi lần giả ngầu một chút đã phát bệnh? Ý là ông trời bảo tôi chỉ hợp nằm yên thôi sao."

"Không phải." Lâm Thanh Vũ vô tình nói, "Ý ông trời bảo ngươi ít ăn đồ lạnh lại."

Lục Vãn Thừa vừa bệnh, Lam Phong các nghênh đón một khoảng thời gian yên bình. Hôm ấy, Phan thị đến Lam Phong các thăm bệnh Lục Vãn Thừa. Lục Vãn Thừa vừa uống thuốc xong nghỉ ngơi, không tiện tiếp khách. Lâm Thanh Vũ giữ Phan thị ra đằng trước dùng trà, thuận tiện nói về một số việc chung trong phủ.

Lục Kiều Tùng nuôi không ít ca cơ con hát để tiêu khiển mỗi khi rảnh rỗi. Trong khoảng thời gian này, Lục Kiều Tùng bị cấm túc, không thể ra ngoài tìm hoan mua vui, chỉ đành phải vui vẻ với bọn họ. Chỉ xấu hổ ở chỗ, Thanh Đại các thu không đủ chi, những ca cơ con hát ca xướng, đánh đàn nhưng không lấy được một xu nào. Mấy người này nghe nói bây giờ Hầu phủ là do di nương và thiếu quân quản lý, nên đến Miên Nguyệt các tìm Phan di nương, hỏi nàng đòi tiền tiêu hàng tháng.


Phan thị bất đắc dĩ nói: "Hầu phủ không có quy định cấp tiền tháng cho ca cơ, ngày trước bọn họ đều dựa vào tiền thưởng của tam thiếu gia mà sống. Bây giờ ngay cả tam thiếu gia còn phải giật gấu vá vai, thì lấy đâu ra tiền dư để thưởng cho bọn họ."

Lâm Thanh Vũ thản nhiên nói: "Sao họ không đến tìm ta?"

Thị nữ của Phan thị bĩu môi, "Sao họ dám chớ, bọn họ thấy di nương dễ nói chuyện nên mới đến Miên Nguyệt các kiếm chuyện."

Lâm Thanh Vũ im lặng trầm tư, Phan thị cũng không nói nữa sợ quấy rầy y suy nghĩ. Một lát sau, Lâm Thanh Vũ hỏi: "Nếu không đưa họ tiền thì họ sẽ thế nào?"

"Thanh Đại các không nuôi được nhiều người như vậy, chỉ có thể đưa bọn họ đi."

"Đưa họ đi, thì ai có thể làm tam đệ vui vẻ." Lâm Thanh Vũ cười nhạt, cười đến có chút từ bi, "Nếu tam đệ thích, người làm đại tẩu như ta, sao có thể không thành toàn cho gã."
Phan thị không nắm được thái độ của Lâm Thanh Vũ, ngập ngừng dò xét: "Ý của thiếu quân là..."

"Nói với bọn họ Nam An Hầu phủ không nuôi người vô dụng. Chi tiêu hàng tháng của Thanh Đại các vẫn luôn vượt mức, Hầu gia lại vừa vì chuyện tam thiếu gia thận yếu mà tức giận, Hầu phủ không thể tiếp tục nuôi bọn họ nữa, cùng lắm là... chỉ được một nửa. Họ có thể ở lại hay không, thì phụ thuộc vào họ."

Phan thị không dám nghĩ tiếp, nhỏ giọng đáp ứng.

Phần nhiều ca cơ con hát trong Thanh Đại các là những cô nhi không cha không mẹ, khó khăn lắm mới tìm được một chủ tử ra tay hào phóng, có thể sống ở Hầu phủ ăn ngon uống sướng, nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại muốn rời đi.

Lục Kiều Tùng phong lưu thì phong lưu, nhưng khẩu vị cũng khá kén chọn, không phải ai gã cũng chấp nhận. Gã nuôi bọn họ trong viện, phần lớn thời gian cũng chỉ nghe một tiểu khúc, hoặc là khi có khách đến, cho họ hầu hạ khách để có thêm thể diện, thỉnh thoảng mới chọn người để sủng hạnh. Cũng chính vì điều này, Nam An Hầu với Lương thị mới chịu đựng cho họ ở lại trong phủ.
Bọn họ thân là gia kỹ, thứ duy nhất họ có thể dựa vào là niềm vui của chủ nhân. Bây giờ phải đuổi một nửa trong số đó đi, bọn họ không thể không tranh giành.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Vũ cho Hoan Đồng lấy hết toàn bộ thuốc chôn dưới gốc cây ra, phơi nắng ba ngày, mài thành bột, rồi bỏ vào hũ đựng giao cho Trương Thế Toàn.

Mùi hương này có mùi thơm nồng, một khi dính phải sẽ rất lâu mới tan. Lâm Thanh Vũ phối thuốc xong thì cố ý tắm rửa thay quần áo rồi mới trở về phòng.

Lục Vãn Thừa đang nằm trên giường đọc sách. Lần này hắn phát bệnh nhưng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cứ mệt trong người mãi không hết, cũng không chuyển biến xấu, cứ thế không nặng không nhẹ, mấy ngày ngắn ngủi lại hao hết khí sắc nuôi được trong tháng trước, sắc môi tái nhợt ảm đạm, chỉ có ý cười trên mắt bên môi là không phai bao giờ.
Mỗi ngày trước khi ngủ Lâm Thanh Vũ sẽ bắt mạch cho Lục Vãn Thừa, tối nay cũng không ngoại lệ.

Lục Vãn Thừa ngửi được mùi như có như không trên người y: "Anh dùng hương liệu à?"

Lâm Thanh Vũ thu tay lại: "Không có."

"Rõ ràng là có." Lục Vãn Thừa nhích lại gần Lâm Thanh Vũ, mũi ngửi ngửi, "Là mùi gì nồng thế."

Lâm Thanh Vũ cau mày đẩy hắn ra: "Không phải thứ ngươi nên ngửi."

Lục Vãn Thừa hiểu rõ cười nói: "Hiểu rồi, có độc."

Lâm Thanh Vũ hơi do dự nhưng cũng không phủ nhận.

"Vậy vấn đề là, anh muốn hạ độc ai? Đương nhiên là người gần đây đắc tội anh rồi." Lục Vãn Thừa ho hai tiếng, "Là Lục Kiều Tùng?"

Lâm Thanh Vũ im lặng.

Lục Vãn Thừa lại nói: "Lúc trước anh viết một đơn thuốc, tôi hỏi anh là thuốc gì, anh nói là thuốc trợ hứng, hóa ra là anh nói thật. Tôi nhớ ca cơ nuôi trong nhà không thể tự tiện rời phủ, bọn họ muốn thứ gì đều sẽ nhờ sai vặt ra ngoài phủ mua dùm."
"..."

"Nói tóm lại, anh muốn Lục Kiều Tùng chết vì mã thượng phong mất mặt nhất, chỉ vì gã từng vũ nhục anh."

Yết hầu của Lâm Thanh Vũ trượt lên xuống, nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh nói: "Ừ, thì sao, ngươi cảm thấy hắn không nên chết, ta ra tay quá độc ác?"

Lục Vãn Thừa cười cười, cố ý nói: "Hình như là... có chút?"

"À, tùy ngươi nghĩ sao cũng được." Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ tự nhiên, "Lục Kiều Tùng dùng chuyện giường chiếu làm nhục ta, cũng là nhục ngươi; còn muốn dùng Thường Ương hủy hoại thanh danh của ta, dù tội gã không đáng chết, nhưng gã chết thì ta vui, cho nên ta ra tay -- Ta muốn làm mình vui vẻ, chỉ đơn giản vậy thôi."

Y chưa bao giờ thể hiện mặt khác vẻ ngoài của mình với người khác. Cha mẹ y tính tình hiền dịu, chưa từng làm điều gì tổn hại cho người có lợi cho mình. Trước khi gả vào Hầu phủ, y hoặc là ở cùng cha mẹ, hoặc là ở cùng lão sư, đọc đủ loại sách thánh hiền, có thể dễ dàng trấn áp mặt tối của mình. Nhưng sau khi bước vào Hầu môn, những điều ác ý không muốn người khác biết trào dâng như giếng vỡ, may mắn y vẫn còn lý trí, y biết tình cảnh của mình nếu tùy tiện ra tay là tự tìm đường chết.
Cho đến khi Lục Vãn Thừa nói hắn thích y làm chuyện xấu, thậm chí còn cỗ vũ, trợ giúp y làm.

Là Lục Vãn Thừa chiều chuộng y thành thế này, Lục Vãn Thừa có tư cách gì chỉ trích y ra tay độc ác?

Lục Vãn Thừa không nói gì, chỉ yên lặng nhìn y.

Lâm Thanh Vũ cảm thấy khó chịu một hồi, nhắm mắt lại nói: "Hơn nữa, chỉ cần gã nghe lời đại phu nói, không chạm vào những ca cơ đó, thì chưa chắc gã sẽ chết."

Rốt cuộc Lục Vãn Thừa cũng cười khẽ thở dài: "Thanh Vũ, không hổ là anh... Thanh Vũ à."

Giọng điệu như tán thưởng, như hưng phấn, như mê mẩn, giọng trầm thấp làm Lâm Thanh Vũ không khỏi thả lỏng lồng ngực đang siết căng.

Lục Vãn Thừa lại nói: "Nhưng..."

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ lại hơi chìm xuống -- Lục Vãn Thừa còn dám 'nhưng'?

Lục Vãn Thừa cười: "Nhưng lần sau lúc anh làm chuyện xấu, có thể mang tôi theo không?"
Lâm Thanh Vũ mở to hai mắt.

"Tôi đã nói rồi mà, tôi thích nhìn."

"..."

Lâm Thanh Vũ cụp mắt xuống, hàng mi dài run rẩy như nói lên suy nghĩ của chủ nhân nó.

"Được không? Thanh Vũ."

Lâm Thanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn Lục Vãn Thừa, nói khẽ: "Được."

_________________________________

Rêu: Chỗ thầy lang Lâm, gốc là Lâm đại phu, nhưng mình mạnh dạn để ỉn gọi Vũ là thầy lang Lâm, một là vì ỉn từ hiện đại xuyên về, vẫn là thanh niên thế hệ mới, hai là mình muốn cho hai người một nét riêng, đây là ý kiến chủ quan của mình.