Chương 37-38: Chương 37-38: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

✫ Chương 037 ✫


 


Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn)


 


Trước mắt nhìn thấy sương mù thoảng qua đỉnh núi, mờ mịt như có như không, thật ảo lẫn lộn, núi non trùng điệp, hấp dẫn ánh mắt người khác khiến người ta muốn đi lên ngọn núi kia, giống như là người đang đói khát, cho dù phía trước có bao nhiêu khó khăn nguy hiểm không thể vượt qua, nhưng vẫn một lòng muốn leo lên đỉnh núi, hưởng thủ cuộc sống vui vẻ, cảnh tượng xinh đẹp như trong bức họa.


 


Hoắc Viễn Hành mở mắt ra, ánh mắt càng nhìn càng sâu, nhìn thấy Ninh Như Ngọc mặc áo đơn mỏng như khói như sương, nũng nịu mà đứng trước giường của hắn. Nàng nở nụ cười dịu dàng mềm mại, cặp mắt xinh đẹp khẽ cong, ý tứ quyến rũ từ khóe mắt chân mày tràn ra, đôi môi đỏ thắm cong lên một độ cong xinh đẹp, làn da hồng hào như hoa đào, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra mùi hương say động lòng người. Nàng nghiêng người đi đến trước mặt hắn, áo đơn tuột xuống, lộ ra bả vai trắng ngần, giống như thỏ trắng nhỏ đáng yêu nhào vào lòng hắn.


 


Ninh Như Ngọc ánh mắt quyến rũ tươi cười nhìn hắn, môi đỏ mọng hơi mở ra, dịu dàng gọi: "Hầu gia..."


 


Lúc đó tựa như là ảo mộng, Hoắc Viễn Hành dường như bị yêu tinh sử dụng thuật định thân khiến hắn không cách nào nhúc nhích được, biết rõ người trước mắt không phải là thật, trong đầu cũng biết không thể bị yêu tinh trước mặt này cám dỗ, càng không được có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với nàng. Nhưng thân thể so với đại não càng thành thật hơn, hoàn toàn không bị đại não chi phối và khống chế, trước khi đại não kịp phản ứng lại thì tay cũng đã giơ lên, đưa tới phía trước nắm lấy thỏ trắng. Thỏ trắng nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn nằm trong tay, hắn cảm thấy rất ấm áp, trái tim cũng nhảy lên, đáng yêu đến cực điểm.


 


"Thích không?" Gương mặt yêu tinh chậm rãi tiến tới trước mặt hắn, miệng nhỏ khẽ nhếch nói ra từng chữ cám dỗ. Mỹ nhân dường như biến thành rắn độc nhả ra lưỡi đỏ, lưỡi rắn đỏ tươi ướt át mang theo tà khí mà chậm rãi mềm mại nhẹ nhàng quét qua gương mặt hắn, hơi thở ấm áp tràn ra ngoài giống như mê hương thượng đẳng, vô tình khiến người khác mê muội.


 


"..." Hoắc Viễn Hành há miệng, nhưng trong miệng lại không phát ra âm thanh nào, giống như bị người khác điểm huyệt câm. Đây là loại cảm giác rất kỳ quái, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua, gấp gáp muốn vận công phá tan huyệt đạo, muốn kêu người tới giúp đỡ bắt yêu tinh đang ở trước mặt hắn lại, nhưng hắn có dùng lực vận công như thế nào thì trong thân thể hắn một chút khí lực cũng không thể vận lên được, cả người đã không còn nghe sai khiến nữa, hoàn toàn bị yêu tinh nắm trong bàn tay.


 


"Đừng vùng vẫy, ngươi không trốn được đâu, ha ha.." Yêu tinh trước người thấy hắn giãy giụa cũng tốn công vô ích, tay trắng nõn xinh xắn giơ lên che lại miệng đang cười, tiếng cười tràn đầy vui mừng, đắc ý vì đã bắt được thân thể hắn làm tù binh.


 


"..." Buông ta ra! Hoắc Viễn Hành muốn kêu lên nhưng kêu không được, chỉ có thể mặc cho yêu tinh trước mắt muốn làm gì thì làm.


 


"Thích không?" Hai tay yêu tinh vòng lấy cổ hắn, thân thể mềm mại ngồi trên đùi hắn, eo thon đưa tới đưa lui, ánh mắt quyến rũ như tơ, hơi thở thơm ngát như hoa lan.


 


"Thích..." Cuối cùng Hoắc Viễn Hành cũng nói ra được, nhưng lời này so với suy nghĩ trong lòng hắn về nàng thì quá mức chênh lệch.


 


Không không không, tại sao hắn có thể nói ra những lời như vậy? Thật giống như sắc đẹp đã khiến hắn mờ mắt. Khốn kiếp! Hắn gấp gáp muốn sửa lại, vội vàng muốn nói những lời khác, nhưng không chờ hắn tìm được câu nói thích hợp để diễn tả, yêu tinh trong ngực đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Trong tay hắn trống không, vội vàng đưa tay ra phía trước nắm một cái, chỉ cảm thấy lụa mỏng nhẹ như làn khói sương lướt qua bàn tay hắn, chờ hắn cẩn thận bắt lại lần nữa thì tất cả đã biến mất không thấy, cả yêu tinh từ trên xuống dưới tràn đầy cám dỗ cũng không thấy nữa, chỉ để lại một mình hắn lẻ loi ngồi trong bóng tối...


 


Trên giường Hoắc Viễn Hành đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt sáng ngời, không có một chút mê mang, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhanh chóng quét nhìn cả căn phòng, làm gì có yêu tinh mê hoặc hắn, chỉ có căn phòng an tĩnh không tiếng động.


 


Ánh trăng bên cửa sổ chiếu vào phòng, nhàn nhạt mà rơi trên mặt đất, như đắp lên một tầng lụa mỏng trong suốt mờ nhạt.


 


Ánh sáng trong căn phòng mờ tối, Hoắc Viễn Hành ngồi trên giường không nhúc nhích, rất lâu sau đó dường như nghe được một tiếng thở dài.


 


Hoắc Viễn Hành giơ tay lên vuốt mặt, lại kéo chăn qua đang định nằm lại xuống giường, động một cái liền nhận ra dưới thân có chút khác thường, cảm giác dính dính ướt át làm người ta khó chịu.


 


Hoắc Viễn Hành bước xuống giường, sải bước đi đến bên tủ cạnh tường, mở tủ lấy ra một bộ trung y sạch sẽ, cởi y phục dơ bẩn kia ra, sau khi thay y phục sạch sẽ xong mới nằm lại trên giường.


 


Nhưng mà hắn cũng không ngủ lại được nữa, trong đầu tái hiện lại hình ảnh trong mộng kia, thân thể Ninh Như Ngọc mềm mại quấn lấy thân thể hắn, chặt chẽ giao nhau, khó mà chia tách...


 


Hắn nghĩ, thật sự là đã lâu hắn không có thư giải, mới có thể nằm mộng như vậy.


 


Nằm ở trên giường cũng không ngủ được, Hoắc Viễn Hành liền thức dậy đi võ trường luyện công.


 


. . .


 


Trong Y Lan Viện, Ngụy Quốc Công phủ.


 


Ninh Như Ngọc ngủ một giấc tới sáng, đến khi Hồng Châu vào nội thất kêu nàng thức dậy, nàng mới mở mắt ra.


 


"Trời đã sáng rồi." Ninh Như Ngọc ngước mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã sáng.


 


Hồng Châu cười nói: "Tứ cô nương, nên rời giường thôi."


 


"Ừ." Ninh Như Ngọc lười biếng từ trên giường ngồi dậy, hai tay vươn lên duỗi người, mái tóc đen dài như thác nước trượt xuống, đối lập với trung y màu trắng, giống như trân châu đen sáng bóng rực rỡ, đẹp đến không cách nào có thể dùng ngôn ngữ hình dung được.


 


Ninh Như Ngọc vén chăn lên bước xuống giường, chân mang giày thêu mềm mại, có nha hoàn bưng nước nóng và khăn vào để nàng rửa mặt, lại có nha hoàn bưng nước trà tới cho nàng súc miệng.


 


Chờ rửa mặt xong, Ninh Như Ngọc mới ngồi xuống trước bàn trang điểm, để Hồng Châu búi tóc cho nàng, vẫn là búi tóc kiểu Song nha kế, trên búi tóc gắn thêm trâm hoa, trên trán vẽ một đóa hoa đào màu hồng, gương mặt dù không thoa phấn cũng trắng nõn, môi hồng xinh đẹp đến kinh người, giống như là món bánh ngọn tinh xảo đẹp mắt, khiến người khác không nhịn được mà muốn nhào tới cắn một cái.


 


Búi tóc xong, Ninh Như Ngọc thay y phục màu hồng, Bích Hà lại đeo ở bên hông nàng những vật nhỏ như túi thơm, ngọc bội. Hồng Châu mang gương tới cho nàng xem, trong gương hiện ra hình dáng của nàng, xinh đẹp vừa phải, không làm cho người khác cảm thấy quá mức diêm dúa lòe loẹt.


 


"Được rồi." Ninh Như Ngọc để cho Hồng Châu cầm gương đặt xuống, lại phân phó: "Ta đói rồi, các ngươi chuẩn bị bữa sáng đi."


 


"Vâng." Bích Hà đi ra ngoài truyền lời, chốc lát sau đã có nha hoàn xách hộp đựng thức ăn vào, đem đồ ăn sáng từng món từng món đặt lên bàn.


 


Đồ ăn sáng chuẩn bị rất phong phú, có cháo tổ yến, sủi cảo tôm, bánh táo đỏ, bánh bao hấp và hai món rau xào khác.


 


Ninh Như Ngọc ngồi xuống bên cạnh bàn, Bích Hà đưa cho nàng chén cháo tổ yến, lại ăn thêm một miếng sủi cảo tôm, một khối bánh táo đỏ, một cái bánh bao, còn những món khác nàng không ăn, sau khi ăn xong lại dặn dò Hồng Châu mang thức ăn xuống.


 


Ăn sáng xong, uống trà súc miệng, lại uống thêm ly trà giúp tiêu hóa, Ninh Như Ngọc mới đứng dậy đi đến Quế Hương Uyển thỉnh an Từ thị.


 


Y Lan Viện cách Quế Hương Uyển không xa, chỉ trong chốc lát đã đến nơi.


 


Ninh Như Ngọc đi vào Quế Hương Uyển, ở cửa phòng chính có nha hoàn đứng đợi vội vàng hành lễ, cười nói: "Nhị phu nhân đang ở trong phòng đợi Tứ cô nương, còn nói nếu Tứ cô nương chưa qua, Nhị phu nhân sẽ đi đến Y Lan viện thăm người."


 


"Buổi sáng dậy muộn nên hơi chậm trễ một chút, ta liền đi vào thỉnh an." Ninh Như Ngọc cười bước vào trong phòng, nha hoàn vội vàng tiến lên vén rèm lên cho nàng.


 


Sau khi Ninh Như Ngọc vào phòng, nha hoàn ở lại bên ngoài, Từ thị đang ngồi trên giường nhỏ, thấy nàng vào cửa, liền cười vui vẻ gọi nàng đến bên cạnh: "Đình Đình, đến bên cạnh nương."


 


"Nương." Ninh Như Ngọc tiến lên hành lễ với Từ thị, thấy sắc mặt bà hồng hào rực rỡ, trong mắt tràn đầy niềm vui, tựa như hoa trong vườn đã nhận đủ nước mưa và sương rơi đang nở rộ xinh đẹp, kiều diễm rực rỡ.


 


Có một số việc đời trước Ninh Như Ngọc cũng đã trải qua, tự nhiên cũng biết được vì sao Từ thị lại có nét mặt như vậy, nàng làm bộ như không hiểu, chậm rãi tiến lên. Từ thị kéo tay nàng cùng ngồi trên giường nhỏ.


 


Từ thị quan sát Ninh Như Ngọc, nữ nhi lớn lên hoàn toàn kế thừa những ưu điểm của bà và Ninh Khánh An, đẹp như đóa hoa, khiến bà yêu thương đến tận xương tủy.


 


"Chờ lát nữa sẽ có các cữu mẫu tới thăm con." Từ thị nói.


 


Buổi sáng mới vừa thức dậy, Từ thị nhận được tin, Uy Viễn Hầu phủ sai người đến truyền lời nói, ba vị tẩu tẩu của Từ thị sẽ tới thăm.


 


Hôm qua Ninh Khánh An đến Uy Viễn Hầu phủ đón Từ thị về Ngụy Quốc Công phủ, lão phu nhân La thị nhân cơ hội Ninh Như Ngọc liên quan đến cái chết của Lục công chúa mà trách mắng Từ thị, cũng may là có Ninh Khánh An một lòng che chở, nên Từ thị mới không bị ủy khuất gì.


 


Có điều chuyện này rất nhanh đã truyền đến Uy Viễn Hầu phủ, lúc ấy Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí dẫn đầu gia môn Từ gia muốn lập tức đi đến Ngụy Quốc Công phủ tìm lão phu nhân La thị tính sổ, nhưng bị lão phu nhân Dương thị ngăn cản. Lão phu nhân Dương thị sau khi suy nghĩ một chút, thì sắp xếp ba người con dâu qua thăm Ninh Như Ngọc và Từ thị, trên mặt nói là sang thăm, nhưng trên thực tế chính là tới làm chỗ dựa.


 


Hôm qua sau khi Ninh Như Ngọc trở về, cũng đã nghe Hồng Châu nói qua chuyện lão phu nhân La thị trách mắng Từ thị, bây giờ nghe nói ba vị cữu mẫu muốn qua thăm, Ninh Như Ngọc đương nhiên rất vui: "Các cữu mẫu tới, chắc là sẽ sang thăm tổ mẫu nữa."


 


Từ thị liếc nhìn vẻ mặt tinh quái của nữ nhi: "Nếu đã tới thì đương nhiên sẽ đi bái kiến lão phu nhân một chút."


 


Ninh Như Ngọc lại nói: "Mấy biểu ca cũng sẽ tới chứ?" Nếu bọn họ đã đến làm chỗ dựa thì càng nhiều người càng tốt!


 


Từ thị gật đầu nói: "Chắc là cũng sẽ tới."


 


Ninh Như Ngọc nói: "Vậy cũng tốt, gần đây không gặp mấy biểu ca, con còn định ngày nào đó sẽ đến Uy Viễn Hầu phủ thăm bọn họ."


 


Từ thị nói: "Con là muốn cùng bọn họ đi cưỡi ngựa bắn cung đúng không?"


 


Ninh Như Ngọc lấy tay sờ mũi, nghịch ngợm cười một tiếng: "Lâu rồi con cũng chưa ra ngoài cưỡi ngựa, ngày nào cũng ở trong nhà nên có chút khó chịu, cũng sắp mốc lên rồi."


 


Từ thị cau mày nói: "Con mới về nhà có một buổi tối, chân còn bị trật khớp chưa khỏe hoàn toàn, lúc này cho dù thế nào cũng không được đi, không được quấn lấy bọn họ hồ nháo."


 


"Nương..." Ninh Như Ngọc làm mặt khổ cầu xin.


 


"Nghe lời." Từ thị hơi lớn tiếng: "Con là người đã đính hôn, cả ngày lẫn đêm đều chạy ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa? Tối hôm qua ta đã nghe cha con nói, chờ sang năm con tốt nghiệp thư viện thì sẽ gả con đi."


 


"Cái gì?" Ninh Như Ngọc kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một nắm: "Sao lại nhanh như vậy? Con còn muốn ở nhà với cha nương! Con không nỡ xa hai người!"


 


Từ thị bất đắc dĩ xoa gương mặt Ninh Như Ngọc: "Chúng ta cũng không nỡ xa con, cũng muốn giữ con bên cạnh nhiều hơn mấy năm, nhưng con và Vũ An Hầu đã tứ hôn, yêu cầu này là do Vũ An Hầu đề nghị, cha con cũng đã đáp ứng rồi."


 


"Cái gì? Yêu cầu này thật sự là Vũ An Hầu đề nghị?" Ánh mắt Ninh Như Ngọc trợn lên, hoàn toàn không dám tin đây là sự thât. Nàng và hắn cũng mới sống chung có mấy ngày, hắn đã muốn sau khi nàng tốt nghiệp liền gả qua đó? Hắn phải gấp gáp như vậy sao?


 


Trong lúc Ninh Như Ngọc còn kinh ngạc chuyện Hoắc Viễn Hành muốn nàng tốt nghiệp xong liền gả qua đó, thì ba vị cữu mẫu đã dẫn theo ba vị biểu ca đi đến Ngụy Quốc công phủ.


 


Theo lễ phép, ba vị cữu mẫu dẫn theo ba vị biểu ca đi đến Thụy An Đường vấn an lão phu nhân La thị trước, bà tử một đường dẫn mấy người đến phòng khách ngồi, có nha hoàn dâng nước trà lên, bà bử mời các nàng uống trà sau đó nói đợi bà đi vào bẩm báo một chút.


 


Đại cữu mẫu Ngô thị có gương mặt tròn trắng nõn, bộ dáng nhìn rất dịu dàng, đôi mắt nhìn lướt qua chén trà đặt trên bàn, nước trà xanh biếc, mùi thơm của trà phiêu phiêu ở chóp mũi, bà chỉ nhìn một chút cũng không có ý định uống.


 


Nhị cữu mẫu Trương thị có gương mặt trái xoan, mặc y phục trắng thêu hoa mai lá trúc, tay cầm khăn tay, nhìn hoa sen thêu trên khăn, tựa như chỉ cần nhìn như vậy là có thể làm cho hoa sống lại vậy.


 


Tam cữu mẫu Vương thị có gương mặt dài, tóc đen búi thành kiểu Trụy mã kế, gắn một đôi trâm vàng, trên mặt thoa phấn, ánh mắt nhìn có vẻ hung ác, bà cầm chén trà lên uống một ngụm, lại đặt chén trà xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, mơ hồ hiện ra một tia không kiên nhẫn.


 


Đợi khoảng một khắc đồng hồ, bà tử đi thông báo mới trở về, cười nói: "Thân thể lão phu nhân không khỏe, vừa mới dùng thuốc xong, để mấy vị chờ lâu rồi, nô tỳ sẽ dẫn mọi người qua đó."


 


Đại cữu mẫu Ngô thị đứng dậy, gương mặt vẫn bình tĩnh như cũ, Nhị cữu mẫu Trương thị thì nói nhỏ vào tai Tam cữu mẫu Vương thị, Tam cữu mẫu Vương thị liếc nhìn một cái, lông mày nhướn lên, giống như giây kế tiếp sẽ đi tìm lão phu nhân La thị đánh nhau, để cho các nàng đợi lâu như vậy, thật quá đáng!


 


Mấy người đi theo bà tử vào phòng chính bên kia, lão phu nhân La thị mặc y phục màu tím đậm thêu ngũ sắc, trên đầu đeo đai trán, trên huyệt thái dương còn dán thuốc, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.


 


Các nàng vào phòng, tiến lên hành lễ khách sáo với lão phu nhân La thị. Lão phu nhân La thị một bên thấp giọng kêu nhức đầu, một bên giơ tay lên miễn lễ cho các nàng ngồi.


 


Sau khi ngồi xuống lại có nha hoàn tiến lên dâng trà, sau đó mọi người nói chuyện với nhau, Đại cữu mẫu Ngô thị cười nhìn lão phu nhân La thị nói: "Lão phu nhân đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt, không nên bận tâm nhiều chuyện. Con cháu tự có phúc của con cháu, đừng lúc nào cũng quản nhiều chuyện như vậy, quản quá nhiều là mình tự tìm việc cho mình, cũng không ngại mệt mỏi sao?"


 


Lão phu nhân La thị vừa nghe lời này liền thấy không thoải mái, định mở miệng, Nhị cữu mẫu lại cướp lời trước một bước chen miệng nói: "Đại tẩu nói đúng. Lão phu nhân nhà chúng ta cũng không quản nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, mỗi ngày đều chỉ ăn rồi uống, xong lại dẫn nha hoàn ra sân múa quyền ngắm hoa, cuộc sống phải nói là rất thoải mái, thân thể vô cùng mạnh khỏe, ăn cơm cũng rất ngon miệng, có thể sống đến trăm tuổi cũng không đau không bệnh."


 


Lời này nói ra tựa như là đang quan tâm đến thân thể của lão phu nhân La thị, kêu bà học tập Uy Viễn Hầu phủ lão phu nhân Dương thị, ngày thường chỉ ăn rồi uống, thỉnh thoảng lại múa quyền ngắm hoa, sống cuộc sống thoải mái an nhàn, nhưng nếu nghĩ kỹ thì phát hiện lời nói của Nhị cữu mẫu Trương thị còn có ý khác. Chính là đang mắng lão phu phân La thị thích xen vào chuyện của người khác, lớn tuổi rồi mà cả ngày lẫn đêm đều tác oai tác quái, nhất định là vì già rồi mà không tôn nghiêm cho nên mới chỗ này đau, chỗ kia bệnh, sớm muộn gì cũng chết sớm!


 


Lão phu nhân La thị nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Nhị cữu mẫu Trương thị, trong đầu lại có một trận nhức đầu tấn công tới, suýt chút nữa là tức giận mà té ngửa.


 


Tam cữu mẫu Vương thị lại tương đối trực tiếp, nói chuyện cũng không kín đáo như Đại cữu mẫu Ngô thị và Nhị cữu mẫu Trương thị, cũng mặc kệ lão phu nhân La thị có thích nghe hay không, mở miệng liền nhắc tới: "Ta nói này, người bị bệnh chính là tự làm tự chịu. Không suy nghĩ, không lo lắng, không hiểu rõ mọi chuyện, cả ngày lẫn đêm chỉ biết huyên náo không ngừng, động một chút là phải trừng phạt cái này, xử lý cái kia. Tích khẩu đức thì có phúc báo, ai tốt ai không tốt ông trời đều thấy được, như vậy người khác sẽ yêu thích, tinh thần phấn chấn, thân thể cũng khỏe mạnh."


 


Tam cữu mẫu Vương thị là người chân thật nói lời thẳng thắn, chỉ thiếu điều lấy tay chỉ mặt lão phu nhân La thị mà mắng: Bà là một lão yêu quái cả ngày lẫn đêm ở trong phủ gây sóng gió, quấy nhiễu phủ không được bình an, bị bệnh cũng là bà tự làm tự chịu, ông trời đang nhìn xuống, không xử lý bà thì xử lý ai, chính mình không tích đức bị báo ứng, sớm muộn gì lão yêu quái bà cũng bị ông trời thu phục!


 


"Ngươi, ngươi có ý gì?" Lão phu nhân La thị giận đến mức run lên, chỉ tay vào Tam cữu mẫu Vương thị không vui nói.


 


Nhìn sắc mặt khó coi của lão phu nhân La thị, Tam cữu mẫu liếc mắt nhìn lên trời, khóe miệng nhếch một cái, cố ý hỏi lại lão phu nhân La thị: "Ta chỉ thuận miệng nói như vậy, nói sai chỗ nào rồi sao?"


 


Không đợi lão phu nhân La thị trả lời, Đại cữu mẫu Ngô thị vội vàng cười với lão phu nhân La thị: "Nàng luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy, nói chuyện hơi khó nghe, lão phu nhân đừng để trong lòng."


 


Nhị cữu mẫu Trương thị cũng nói: "Ở nhà nàng cũng thường xuyên nói những câu thẳng thắn như vậy, lời nào nói ra cũng làm chúng ta tức nghẹn gần chết, chúng ta đều không chấp nhặt với nàng." Ý này chính là lão phu nhân La thị nếu chấp nhặt với vãn bối chúng ta thì quá không khoan dung độ lượng rồi.


 


Một miệng không thể nói lại ba miệng, lão phu nhân La thị bị ba vị cữu mẫu chặn lời không nói được gì. Nói thì không nói lại, cũng không thể mắng như mắng người trong phủ, chỉ có thể thở hổn hển giương mắt nhìn, cuối cùng là thật sự tức giận không nhìn nổi nữa, chỉ có thể viện cớ nói mình thân thể không thoải mái, muốn nghỉ ngơi, liền sai Ngô ma ma dẫn ba vị cữu mẫu rời đi.


 


Tam cữu mẫu Vương thị nhanh mồm nhanh miệng trước khi rời đi còn không quên nói thêm với lão phu nhân La thị một câu: "Lão phu nhân, ta thấy người sức khỏe kém như vậy thật đúng là không tốt. Uống thuốc chỉ có thể dưỡng thân thể không dưỡng tính khí, nếu muốn thân thể khỏe lại cần phải tu thân dưỡng tính, phải giống như lão phu nhân nhà ta, người có thể trò chuyện với lão phu nhân nhà ta nhiều một chút để trao đổi kinh nghiệm."


 


Lão phu nhân La thị suýt chút nữa là tức đến hộc máu, nói bà thân thể không tốt đây là mắng bà sắp chết sớm sao? Còn nói phải giống như Uy Viễn Hầu phủ lão phu nhân Dương thị, lão thái bà đó nói với bà chưa được ba câu đã bắt đầu cãi vả, mắng chửi người khác nhưng không thô tục, miệng lưỡi lại lợi hại, mắng không thắng thì sẽ quơ đao múa kiếm, bà ta chính là cọp cái. Bà không nghĩ sẽ cùng Dương thị tiếp xúc, nói gì đến trao đổi kinh nghiệm, bà mà đi nhất định sẽ bị mắng, bà sẽ không tự mình chuốc lấy phiền toái như vậy.


 


May là Tam cữu mẫu Vương thị nói xong liền theo những người khác đi ra ngoài, không nhìn thấy gương mặt tức đến xanh mét của lão phu nhân La thị.


 


Sau đó ba vị cữu mẫu đi đến Quế Hương Uyển thăm Từ thị và Ninh Như Ngọc.


 


Đến Quế Hương Uyển, ba vị cữu mẫu dẫn theo ba vị biểu ca vào phòng chính, sau khi chào Từ thị và Ninh Như Ngọc xong thì ngồi xuống, nha hoàn dâng trà và bánh ngọt lên.


 


"Đình Đình, mấy ngày trước có bị hoảng sợ không?" Ngô thị vẫy tay với Ninh Như Ngọc để cho nàng đến bên cạnh, kéo nàng lại cẩn thận quan sát, đau lòng nói: "Gầy, gầy đi nhiều rồi. Đúng lúc ta có mang theo chút đồ bổ tới, để con điều dưỡng thân thể cho tốt."


 


"Cảm ơn Đại cữu mẫu." Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào nói.


 


Nhị cữu mẫu Trương thị ngồi bên cạnh nói: "Ta cũng có mang theo nhân sâm nhung hươu, huyết tổ yến tới. Đình Đình thích không?"


 


"Thích, thích." Ninh Như Ngọc vội nói. Các nàng là người thân của nàng, đều thật lòng quan tâm nàng, nàng đương nhiên rất thích rồi.


 


Tam cữu mẫu Vương thị thì không giống như hai người kia, bà không mang theo thuốc bổ, trước mặt đã có hai người đưa tới những thứ này, bà cũng đưa tới thì không có gì mới, nên đưa cho Ninh Như Ngọc một đồ vật.


 


"Ta không mang theo thuốc bổ tới thăm con, nhưng ta có mang theo một thứ, đó là một thuyền buồm nhỏ được làm bằng đồng nguyên chất, là Tam cữu mẫu đi Dương Châu đã mua về, mong muốn mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, bình bình an an." Tam cữu mẫu Vương thị liền sai người cầm đồ vật tới.


 


Thuyền buồm nhỏ bằng đồng đựng trong hộp sơn đỏ, cao khoảng một thước, dài khoảng bảy tấc, rộng ba tấc, phía trên hộp có nắp, không thấy được vật bên trong có hình dáng như thế nào.


 


Nha hoàn bưng cái hộp đặt lên bàn, Vương thị mở hộp ra, hiện ra thuyền buồm làm bằng đồng nguyên chất ánh vàng rực rỡ bên trong hộp, trên ba cánh buồm chia ra khắc những dòng chữ: thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý, bình bình an an.


 


"Thích không?" Tam cữu mẫu vương thị hỏi.


 


"Rất thích." Ninh Như Ngọc nói: "Có thể đặt ở trong thư phòng."


 


"Thích thì tốt rồi." Tam cữu mẫu Vương thị thở phào nhẹ nhõm, bà chỉ sợ tặng đồ không hợp tâm ý của Ninh Như Ngọc.


 


Nói đến chuyện này cũng thật là thú vị, mỗi lần Vương thị tặng quà cho Ninh Như Ngọc đều là những món đồ kỳ quái, ngay cả nhi tử bà là Từ Sùng Liệt cũng không nhìn nổi, cảm thấy sao bà lại có thể tặng những món đồ chơi như thế này. Đình Đình dù sao cũng là một cô nương, bà không thể tặng chút trang sức, châu báu, son phấn, tơ lụa, tranh vẽ, thơ ca sao? Hoặc là đưa món ăn tới cũng được. Lần nào cũng tặng những thứ này, rốt cuộc có biết một cô nương thì sẽ thích gì không? Rõ ràng nương hắn cũng là nữ nhân, sao chuyện này lại không biết?


 


Giống như bây giờ vậy, Từ Sùng Liệt thấy nương mình tặng thuyền buồm cho Ninh Như Ngọc, thầm nghĩ ngụ ý là thuận buồm xuôi gió, bình bình an an này đúng thật là không tệ, nhưng tặng một cô nương thuyền buồm như vậy hình như là có chút vấn đề, chẳng lẽ muốn tiễn cô nương bảo bối nhà người ta đi xa sao?


 


Nghĩ như vậy, Từ Sùng Liệt liền muốn đỡ trán, gương mặt anh tuấn sắp nhăn lại thành một khối, cũng không dám nhìn nương của hắn nữa, ánh mắt len lén nhìn sang một bên.


 


Có điều cũng khá tốt, phản ứng của Ninh Như Ngọc và Từ thị rất bình thường, không có nói tặng lễ vật như vậy là không tốt, vui vẻ tiếp nhận.


 


Sau đó lại nói chuyện mấy câu, Từ thị và Ngô thị bọn họ có mấy lời cần nói, liền đuổi Ninh Như Ngọc và ba vị Từ gia biểu ca ra sân chơi. Ninh Như Ngọc liền cùng ba vị Từ gia biểu ca cáo lui ra ngoài.


 


Đến sân, Đại biểu ca Từ Sùng Hạo cau mày nhìn Ninh Như Ngọc, ban đầu Ninh Như Ngọc không phát hiện ra có chỗ nào không đúng, sau đó mới phát hiện ra ánh mắt hắn nhìn nàng có chút khác thường, nàng không tự chủ được mà tránh sang bên cạnh, tránh đi ánh mắt sắc bén kia của hắn.


 


Lời của editor:


Hầu gia gấp gáp muốn cưới Ninh Như Ngọc về rồi. :vvv


Ba vị cữu mẫu mắng cực hay.

✫ Chương 038 ✫
 
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn)
 
Ninh Như Ngọc nghe thấy Từ Sùng Hạo nói: "Đình Đình, muội bây giờ có vui vẻ không? Muội và Hoắc Viễn Hành đính hôn có vui mừng không? Người như Hoắc Viễn Hành, muội có cảm thấy thích hợp không?"
 
Trong sân có gió thổi qua ngọn cây, lá cây theo gió rung lên, phát ra những tiếng vang như có như không.
 
Ninh Như Ngọc cùng ba vị biểu ca Từ gia ngồi cạnh bàn đá trong sân, khi Đại biểu ca Từ Sùng Hạo hỏi như vậy, Ninh Như Ngọc thầm nói không ổn.
 
Từ gia Đại biểu ca Từ Sùng Hạo lớn hơn Ninh Như Ngọc năm tuổi, năm nay vừa tròn mười chín tuổi, vẫn chưa đính hôn, quan hệ giữa hắn và Ninh Như Ngọc rất tốt. Tốt đến trình độ nào? Theo lời nói của Từ Sùng Hạo thì lúc Ninh Như Ngọc sinh ra là hắn đã chăm sóc nàng, còn thay tã cho nàng. Khi còn bé đều là hắn cùng nàng lớn lên, chữ đầu tiên nàng viết là do hắn dạy, nàng biết cưỡi ngựa bắn cung cũng là do hắn dạy. Lời này Từ Sùng Hạo nói một chút cũng không khoa trương, hoàn toàn là sự thật.
 
Bởi vì quan hệ giữa Từ thị và lão phu nhân La thị không tốt, đương nhiên bây giờ cũng không tốt, vì vậy Ninh Như Ngọc lúc còn nhỏ ở Từ gia còn nhiều hơn so với ở Ninh gia.
 
Từ gia không có nữ nhi, chỉ có ba người con trai, Từ Sùng Hạo là lớn nhất, mỗi ngày đều dẫn theo Ninh Như Ngọc cùng với hai đường đệ chơi với nhau. Từ học viết chữ, cưỡi ngựa, bắn cung đến võ công, đều là hắn phụ trách giám sát. Trừ tuổi của hắn là lớn nhất ra, thì trong mọi phương diện hắn đều là lão đại.
 
Đến khi mười lăm mười sáu tuổi, Từ Sùng Hạo đã hiểu được thế nào là tình yêu nam nữ, Ninh Như Ngọc vẫn mơ mơ hồ hồ không hiểu rõ. Từ Sùng Hạo thấy nàng vẫn còn bé như mầm đậu, mỗi ngày đều búi tóc như bánh bao nhỏ trên đầu, gương mặt hồn nhiên xinh xắn, đôi mắt to sáng người nhìn người khác, chuyện gì cũng không biết, có tâm sự gì cũng đều hiện rõ ở trên mặt, thích hay ghét cũng đều trực tiếp nói ra, là một tiểu cô nương trắng trắng mềm mềm, mỗi ngày đều đi theo phía sau hắn như cái đuôi.
 
Đứa trẻ lớn mười lăm mười sáu tuổi, bên cạnh lúc nào cũng có một tiểu nữ nhi mười một tuổi, Từ Sùng Hạo cũng không cảm thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy rất tốt. Lúc nào cũng có thể nhìn thấy, như vậy có thể an tâm, tránh cho bị người khác bắt cóc chạy mất, cho dù là hai đường đệ Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt cũng không được.
 
Từ Sùng Hạo đọc sách viết chữ, sẽ để cho Ninh Như Ngọc ngồi ở bên cạnh bàn cũng đọc sách viết chữ giống mình. Tiểu nha đầu luôn ngồi không yên, hắn liền lấy kẹo dỗ nàng, ngoan ngoãn cùng hắn đọc sách viết chữ, hắn sẽ cho nàng kẹo. Nàng đúng thật là được dỗ nên ngồi an tĩnh hơn, có kẹo ăn là được, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, đến khi hắn hoàn thành xong môn học, đương nhiên là hắn sẽ thưởng cho nàng, hắn mua rất nhiều hạt mè đường của Thực Vị Trai, nàng đều ăn rất vui vẻ.
 
Từ Sùng Hạo đi giáo trường luyện cưỡi ngựa bắn cung, cũng dẫn theo Ninh Như Ngọc cùng đi. Ninh Như Ngọc biết cưỡi ngựa bắn cung đều là đích thân hắn dạy, thuật cưỡi ngựa của Ninh Như Ngọc tốt, không thể không kể đến công của hắn.
 
Lúc Ninh Như Ngọc mười ba tuổi, Từ Sùng Hạo đã mười tám tuổi. Ngô thị muốn sắp xếp hôn sự cho hắn, đều bị hắn tìm cớ đẩy đi, ban đầu Ngô thị còn không hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó nhìn thấy Từ Sùng Hạo vẫn như khi còn bé lúc nào cũng dẫn Ninh Như Ngọc đi chơi. Tiểu cô nương mập mạp đáng yêu lúc còn bé trong nháy mắt đã trổ mã thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, hoàn toàn kế thừa những ưu điểm của Ninh Khánh An và Từ thị mà lớn lên, càng lớn dáng dấp càng mê người.
 
Ngô thị không phải ngốc, nhìn một cái liền hiểu ra, hiểu con không ai bằng mẹ, con trai bảo bối của mình thích biểu muội Ninh Như Ngọc, theo như Ngô thị thấy thì đây cũng là chuyện tốt. Gia thế của hai gia đình cũng tương xứng, đều đã biết gốc biết rể, hai người từ nhỏ lại cùng nhau lớn lên, cảm tình cũng tốt, nếu thành hôn thì càng tốt hơn. Hai gia đình nếu kết thân với nhau, không có chuyện gì tốt hơn hôn sự này.
 
Suy nghĩ sáng suốt, Ngô thị liền tìm Từ Sùng Hạo tới hỏi: "Có phải con thích Đình Đình không? Nếu thích, nương sẽ tự mình đến cửa cầu hôn."
 
Thích chính là thích, Từ Sùng Hạo cảm thấy không có gì phải che giấu, thẳng thắng nói những lời trong lòng ra cho Ngô thị biết: "Con thích Đình Đình, con muốn cưới muội ấy về làm thê tử, sẽ yêu thương muội ấy cả đời, làm muội ấy cả đời này đều sống trong vui vẻ, sẽ không để muội ấy bị ủy khuất."
 
Ngô thị nghe xong rất hài lòng, liền nói: "Vậy ta tự mình đến cửa cầu hôn."
 
Từ Sùng Hạo lại nói: "Con muốn nói cho muội ấy biết trước đã, hỏi xem muội ấy có nguyện ý hay không."
 
"Vì sao?" Ngô thị không hiểu: "Hôn sự vốn chính là lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Con và Đình Đình từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, chẳng lẽ Đình Đình còn không đồng ý?"
 
"Không phải như vậy." Từ Sùng Hạo một lòng bảo vệ Ninh Như Ngọc, vội nói giúp cho nàng, lại nghĩ tới tình cảm của hai người. Cảm tình của hắn đối với Ninh Như Ngọc không có gì nghi ngờ, có điều là Ninh Như Ngọc chỉ đối xử với hắn như ca ca, nàng có cảm tình khác ngoài tình cảm huynh muội đối với hắn hay không hắn cũng có thể nhìn ra, chân mày hơi nhăn một chút nói: "Con muốn đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra cho muội ấy biết trước, để muội ấy có sự chuẩn bị tâm lý, tránh cho bất ngờ sang nhà muội ấy cầu hôn, lỡ như hù dọa muội ấy thì sao?"
 
Ngô thị vừa nghe xong liền cười một tiếng: "Năm đó cha con đến cửa cầu hôn cũng không có hỏi xem ta có nguyện ý hay không, có điều con như vậy cũng tốt, đi hỏi trước một chút, nếu có tin tốt thì trở về nói với ta, ta sẽ dẫn người đến Ngụy Quốc Công phủ cầu hôn. Nhưng con định lúc nào thì đi hỏi?"
 
Từ Sùng Hạo nghiêm trang nói: "Còn hai tháng nữa Đình Đình sẽ tròn mười bốn tuổi, chờ muội ấy tròn mười bốn tuổi con sẽ hỏi."
 
"Được, ta đợi tin tốt của con." Ngô thị vui vẻ cười không khép được miệng.
 
Có điều là kế hoạch không theo kịp biến hóa, không đợi Từ Sùng Hạo hỏi Ninh Như Ngọc có nguyện ý gả cho hắn hay không, Tây bắc liền nổi lên chiến sự, hắn trực tiếp bị cha hắn Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí dẫn đi Tây bắc.
 
Trước khi đi Tây bắc, Từ Sùng Hạo không yên tâm, còn đặc biệt đến Ngụy Quốc công phủ thăm Ninh Như Ngọc, cho nàng ngọc bội mà hắn luôn mang bên người, nói nàng chờ hắn trở lại. Ninh Như Ngọc cũng đáp ứng, hai người nói với nhau rất nhiều, Ninh Như Ngọc cũng nói hắn phải cẩn thận, chú ý giữ gìn sức khỏe. Duy nhất chỉ có câu chờ hắn trở về cưới nàng thì nàng lại không nói.
 
Sau đó chiến sự ở Tây bắc đại thắng, đại quân chiến thắng trở về, Hoắc Viễn Hành làm chủ soái, trở về kinh thành trước. Từ Sùng Hạo và cha hắn Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí còn ở lại Tây bắc xử lý một ít công việc nữa, sắp xếp xong xuôi những chuyện vặt ở doanh trại mới phụng chiếu trở về kinh.
 
Trở về kinh thành, chuyện thứ nhất là Từ Sùng Hạo muốn đến Ngụy Quốc Công phủ tìm Ninh Như Ngọc hỏi một câu, nhưng mà, lại có một tin tức như sấm sét giữa trời quang truyền tới ----- Cảnh Tuyên Đế tứ hôn cho Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc.
 
Hai người này căn bản là không có một chút quan hệ nào sao có thể dây dưa cùng một chỗ? Tại sao Cảnh Tuyên Đế lại ghép loạn đôi uyên ương như vậy? Đây là cưỡng ép buộc chặt hai người hoàn toàn xa lạ lại với nhau, hai người này có thể hạnh phúc sao?
 
Cho tới bây giờ, Từ Sùng Hạo lúc nhớ tới chuyện này, hắn cảm thấy vô cùng hối hận. Tại sao trước khi đi không hỏi tâm ý của Ninh Như Ngọc? Nếu sớm biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra, hắn đã sớm hỏi tâm ý của nàng, như vậy thì có phải hắn sẽ không cảm thấy hối hận khổ sở như bây giờ hay không? Như vậy hắn sẽ có thể giống như trước kia che chở nàng, yêu thương nàng, chăm sóc cho nàng có đúng hay không?
 
Nhưng mà không có nếu như.
 
Lý trí nói cho Từ Sùng Hạo biết phải tiếp nhận chuyện này, trên thực tế hắn cũng đang cố gắng nhẫn nại, học cách tiếp nhận sự thật Ninh Như Ngọc đã là vị hôn thê của người khác, dù trong lòng khó chịu muốn chết, thống khổ muốn hét to. Nửa đêm tỉnh mộng không ngủ được, hắn liều mạng làm cho bản thân mệt mỏi, mỗi ngày đều ở trong giáo trường luyện tập, mệt mỏi giống như một con chó không bò dậy nổi, ngã xuống giường liền trùm đầu ngủ, thân thể mệt mỏi như sắp rụng rời, nhưng đại não vẫn luôn tỉnh táo, so với lúc trước còn tỉnh táo hơn. Tim vẫn tiếp tục đập, máu vẫn ấm áp chảy trong người như cũ, giống như là mất đi một vị trí, không có vị trí đó thì không lành lại được.
 
Từ Tây bắc trở về, sau khi biết được Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành có hôn ước, Từ Sùng Hạ cũng chưa từng chủ động đến Ngụy Quốc Công phủ thăm Ninh Như Ngọc, cũng không có đem biểu hiện tâm tình của mình ra cho người khác xem, hắn vẫn luôn che giấu rất tốt, cho dù là Ngô thị cũng không nhìn ra.
 
Mặc dù Ngô thị cũng có hỏi qua hắn, quan tâm tới suy nghĩ của hắn, lúc đó hắn đã trả lời như thế nào, hình như hắn rất là vân đạm phong khinh cười một chút, thuận miệng nói: "Muội ấy đính hôn thì đính hôn đi, chỉ là một nữ nhân mà thôi, con muốn thành hôn, chẳng lẽ còn không tìm được người tốt hơn sao?"
 
Ngô thị lúc ấy nghe được những lời này thì ngẩn người, nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Đây là những lời nói thật lòng của con?"
 
Hắn nói như thế nào? À, nhớ ra rồi, hắn rất trái lương tâm mà nói: "Là thật. So với vàng còn thật hơn."
 
Ngô thị thấy hắn đã nghĩ thông suốt, khuyên nhủ nói: "Con có thể nghĩ như vậy thì tốt. Ta sẽ xem xét những cô nương nhà khác xem sao, ta nhìn thấy Nhị nữ nhi nhà Nghiêm đại nhân cũng không tệ, tướng mạo khiến người khác hài lòng, dịu dàng hiền thục, không bằng chọn một ngày để gặp mặt, được chứ?"
 
Lời nói đến đây, Từ Sùng Hạo cũng lười tiếp tục, liền nói: "Được, nương thấy tốt là được, con đều nghe theo nương."
 
"Đã như vậy, ta sẽ đi sắp xếp ngay." Ngô thị bị Từ Sùng Hạo lừa gạt nhưng không biết, vui vẻ đi sắp xếp chuyện xem mắt. Nhưng chỉ có mình Từ Sùng Hạo biết, vết sẹo trong lòng hắn rất nghiêm trọng, chỉ sợ sau này cũng khó mà lành lại được.
 
Người kia nếu đã không phải là Ninh Như Ngọc, thì tùy tiện chọn ai đi nữa cũng có khác biệt gì đâu.
 
Từ Sùng Hạo cũng định tùy tiện như vậy mà bỏ qua chuyện này.
 
Nhưng mà Ngô thị còn chưa sắp xếp xong chuyện xem mắt với Nghiêm gia cô nương, thì Ninh Như Ngọc ở thư viện xảy ra chuyện. Lục công chúa có thù oán với Ninh Như Ngọc bị người khác giết hại. Ninh Như Ngọc là người có hiềm nghi lớn nhất, tin tức vừa truyền tới Uy Viễn Hầu phủ, ý nghĩ đầu tiên của Từ Sùng Hạo chính là muốn xông ra tìm Ninh Như Ngọc, bảo vệ nàng, không để nàng bị tổn thương.
 
Đáng tiếc là chuyện này lại có người giành trước của hắn một bước, giải quyết tất cả mọi chuyện, người kia không ai khác, chính là người mà hắn oán hận - vị hôn phu của Ninh Như Ngọc - Hoắc Viễn Hành.
 
Đùng vậy, hắn oán hận Hoắc Viễn Hành.
 
Nếu như không có Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc sẽ là của hắn.
 
Từ Sùng Hạo cũng biết ý nghĩ này không đúng, nhưng hắn không có cách nào khống chế được mình, cho nên lúc gặp Ninh Như Ngọc, cuối cùng hắn vẫn đem những ý nghĩ trong lòng mình hỏi ra.
 
"Đình Đình, muội bây giờ có vui vẻ không? Muội cùng Hoắc Viễn Hành đính hôn có vui mừng không? Người như Hoắc Viễn Hành, muội có cảm thấy thích hợp không?"
 
Bây giờ trong ánh mắt của Từ Sùng Hạo tràn đầy những ưu tư mà Ninh Như Ngọc nhìn không hiểu, hắn cứ như vậy không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, không nói được trên gương mặt anh tuấn này có những tình cảm không rõ nào, giống như là trong cõi lòng đang chờ mong Ninh Như Ngọc trả lời vậy.
 
Ninh Như Ngọc hơi run sợ, trong đầu rất nhanh lướt qua những hình ảnh mà nguyên chủ thân thể này và Từ Sùng Hạo lớn lên cùng nhau. Lần đầu tiên nàng sinh ra cảm giác oán hận đối với nguyên chủ thân thể này, tại sao lại để lại cho nàng một vấn đề khó khăn như vậy, kêu nàng làm sao đối mặt với huynh trưởng ôn nhu dịu dàng lại vô cùng thương yêu nàng đây. Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt kia, nàng cũng biết hắn thích nàng nhiều bao nhiêu, đối mặt với hắn như vậy, trong lòng nàng cũng mềm đi, căn bản không cách nào nói ra được những lời khiến hắn đau lòng.
 
"Muội..." Ninh Như Ngọc hơi há miệng, lời đến khóe miệng lại không nói ra được. Nàng cảm giác được trong lòng như có một sức mạnh kháng cự, làm nàng không thể nói được lời nào.
 
Ninh Như Ngọc rất muốn nói, trong lòng lại có âm thanh kêu nàng không được nói, đang rất khổ sở, thì nha hoàn Bích Hà từ cửa viện tiến vào, không chút dấu vết nào mà nhìn lướt qua mọi người ở trong sân, thu hết vào trong đáy mắt biểu cảm của từng người, bước nhanh tiến lên phía trước nói: "Tứ cô nương, Hầu gia tới."
 
Vũ An Hầu tới.
 
Bích Hà mặc y phục màu lam nhạt, trên mặt là biểu tình cung kính, bây giờ Bích Hà đã có thể hoán đổi tốt thân phận ám vệ và nha hoàn, lúc này mi mắt rũ xuống, tầm nhìn dừng ở trước mặt Ninh Như Ngọc chờ nàng lên tiếng.
 
"Hầu gia đang ở đâu?" Ninh Như Ngọc ngẩng đầu hỏi.
 
Bích Hà nói: "Ở bên ngoài."
 
"Vậy mau mời Hầu gia vào..." Ninh Như Ngọc định đứng lên đón tiếp Hoắc Viễn Hành, cổ tay trái liền bị người nắm lấy, nàng mới nói được một nửa, không khỏi quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Từ Sùng Hạo. Trong ánh mắt hắn tràn ngập rất nhiều hỗn loạn và nỗi buồn, làm cho Ninh Như Ngọc kinh hãi.
 

"Hạo biểu ca..." Ninh Như Ngọc há miệng kêu một tiếng, muốn rút tay mình từ trong tay Từ Sùng Hạo ra, nhưng tay nàng bị Từ Sùng Hạo nắm chặt, căn bản là tránh không thoát, trong lòng lại rất khẩn trương, đối diện với ánh mắt sáng của Từ Sùng Hạo, ánh mắt Ninh Như Ngọc lóe lên, thậm chí còn không dám đối mặt với Từ Sùng Hạo.
 
Bầu không khí có chút quỷ dị, Bích Hà rất thông minh, chỉ liếc mắt liền phát hiện có chỗ không đúng, mi mắt rũ xuống, giả bộ như không nhìn thấy gì cả, tiếp tục làm một nha hoàn thành thành thật thật mà đứng bên cạnh.
 
"Hạo biểu ca..." Ninh Như Ngọc hơi giãy giụa, Từ Sùng Hạo vẫn nắm tay nàng không buông. Nàng khó xử nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mơ hồ hiện ra sự tức giận và ủy khuất, nói: "Ca buông tay ra, ca làm muội đau."
 
Nói lời kháng nghị, đôi mi thanh tú nhíu chặt, gương mặt tràn đầy ủy khuất, đè nén cảm xúc tức giận, Ninh Như Ngọc cố gắng khắc chế tính khí của Từ Sùng Hạo. Thân thể nguyên chủ này để lại một vấn đề lớn như vậy, đúng là phiền toái, người gây phiền toái này lại không phải ai khác mà chính là Từ Sùng Hạo cố chấp kiên quyết đang ở trước mắt. Cho dù nàng nói như thế nào, hắn cùng thờ ơ nắm cổ tay nàng, buộc nàng phải cho hắn câu trả lời hài lòng.
 
Từ Sùng Hạo nhìn chằm chằm mặt nàng, kiên trì nói: "Vấn đề ta mới hỏi, muội vẫn còn chưa trả lời ta." Dường như nếu bây giờ hắn để nàng đi, hắn sẽ lại không có được đáp án. Cho nên vào lúc này hắn phải làm cho nàng trả lời một cách rõ ràng.
 
Khóe mắt Ninh Như Ngọc nhìn qua bên Bích Hà, trong lòng không khỏi có chút lo lắng rằng Bích Hà có đem chuyện này nói cho Hoắc Viễn Hành không. Trong lòng nàng xuất hiện cảm giác kỳ dị, nàng không hy vọng Bích Hà sẽ đem những chuyện này nói cho Hoắc Viễn Hành, nàng không muốn để cho Hoắc Viễn Hành biết được chuyện này.
 
"Hạo biểu ca, trở về chúng ta lại nói chuyện này sau được không?" Ninh Như Ngọc gần như là dùng giọng cầu xin hắn. Hắn càng ngày càng dùng lực mà nắm cổ tay nàng, như muốn bóp nát tay nàng vậy.
 
Ninh Như Ngọc đau đến nhăn mặt, lại thử vùng vẫy mấy cái, thật sự nàng không nghĩ đến vào lúc này sẽ cùng hắn nói những chuyện trước kia. Dù sao thì đó là nguyên chủ thân thể này qua lại với hắn, đối với bọn họ mà nói đó là một đoạn tình cảm tốt đẹp, đó là ký ức rất hạnh phúc giữa bọn họ.
 
Đáng tiếc Ninh Như Ngọc bây giờ không phải là Ninh Như Ngọc, nguyên chủ thân thể này bị độc chết, còn nàng thì chiếm lấy thân thể này. Nàng như con tu hú chiếm lấy ổ của chim khách, cố gắng đối tốt với Từ thị và Ninh Khánh An cũng là vì muốn đền bù cho họ, bởi vì bọn họ là phụ mẫu tốt, cố gắng đối tốt với những người xung quanh quan tâm yêu mến nàng là bởi vì bọn họ thật lòng đối xử tốt với nàng.
 
Đúng là Từ Sùng Hạo không nên có loại tình cảm này đối với nguyên chủ thân thể, nhưng nàng cũng không hy vọng sẽ thương tổn hắn, không muốn dùng những từ ngữ thô bạo mà tổn thương hắn, nàng muốn tìm một cơ hội thích hợp để cùng hắn nói chuyện, nhưng nàng không ngờ rằng một Từ Sùng Hạo dịu dàng như ngọc, khoan dung và anh tuấn lại cũng có một mặt kiên quyết cố chấp như vậy. Gương mặt kiên nghị kia giống như là ngay lúc này nếu không có được câu trả lời thì hắn thề sẽ không bỏ qua. Đây đúng là làm Ninh Như Ngọc khẩn trương muốn chết.
 
Thời điểm Ninh Như Ngọc đang suy nghĩ trong đầu cách đối phó, thì ánh sáng trong mắt Từ Sùng Hạo mờ nhạt dần. Hắn đều nhìn thấy những biểu cảm trên mặt Ninh Như Ngọc, bởi vì thấy rất rõ nên trái tim hắn cũng từng chút từng chút lạnh như băng, bàn tay đang nắm tay nàng dần buông lỏng, cuối cùng thả tay ra.
 
Lực đạo trên tay buông lỏng một chút, Ninh Như Ngọc vội thu tay lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại nổi lên sự lo âu, nàng theo bản năng mà kêu một tiếng: "Hạo biểu ca..."
 
"Không có chuyện gì." Từ Sùng Hạo cố mỉm cười với nàng, nụ cười trên gương mặt tuấn tú so với khóc còn khó coi hơn. Sắc mặt tái nhợt, nụ cười như mất sức, hắn giống như một người sắp chết đang trút hơi thở cuối cùng vậy.
 
Biểu cảm trên mặt Từ Sùng Hạo khiến cho người khác cực kỳ khó chịu, Ninh Như Ngọc không biết phải an ủi hắn như thế nào, hơi há miệng nhưng âm thanh như bị cắm trong cổ họng không nói ra được.
 
Nhị biểu ca Từ Sùng Gia ngồi bên cạnh đã sớm phát hiện ra sự khác thường giữa Ninh Như Ngọc và Từ Sùng Hạo, trong lòng suy nghĩ một chút liền hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Từ nhỏ đến lớn Từ Sùng Hạo luôn đặt Ninh Như Ngọc trong mắt mà nhìn chằm chằm, ngay cả huynh đệ bọn họ mà hắn cũng phòng bị, căn bản là không cho bọn họ đến gần Ninh Như Ngọc quá nhiều, yêu thương Ninh Như Ngọc so với huynh đệ bọn họ còn mãnh liệt hơn, đã xem Ninh Như Ngọc như vật sở hữu của hắn rồi.
 
Khi đó Từ Sùng Gia cảm thấy Đại ca Từ Sùng Hạo về mặt này quá báo đạo, mọi người đều là huynh đệ với nhau, hắn lại xem bọn họ như kẻ gian mà đề phòng, cũng quá không để ý đến tình nghĩa huynh đệ.
 
Có điều bây giờ nghĩ lại, Từ Sùng Gia cảm thấy Từ Sùng Hạo thật đáng đương. Thế sự biến hóa vô thường, kế hoạch không theo kịp biến hóa, ai cũng không ngờ rằng tiểu biểu muội lại biến thành thê tử của người khác!
 
Mắt thấy Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đã có hôn ước, tương lai sẽ trở thành phu thê, Từ Sùng Hạo lại bày ra bộ mặt sắp chết đó là muốn cho ai xem? Cho dù như thế nào đi nữa, chuyện này là sự thật, không có cách nào thay đổi được!
 
Từ Sùng Gia nghĩ đến chỗ này, lại tràn đầy đồng tình đối với Từ Sùng Hạo, lắc đầu một cái, cười lên giảng hòa: "Đây là sao vậy? Đang tốt đẹp sao lại nháo đến mất tự nhiên như thế? Có lời gì lúc khác lại nói sau." Lại đổi đề tài nói: "Vũ An Hầu đã tới, trước đó vài ngày Đại ca còn cùng Vũ An Hầu lên chiến trường. Hôm qua Vũ An Hầu vừa cứu biểu muội Đình Đình, còn đón Đại bá và Cô phụ từ trong cung về phủ, làm gì có đạo lý hắn tới đây chúng ta lại không gặp mặt, mau mời hắn vào đây mới đúng."
 
Nói xong lại ở phía dưới bàn, đá vào chân Từ Sùng Liệt ở bên cạnh. Từ Sùng Liệt cũng đã sớm nhìn ra có chỗ không đúng. Thật ra từ lâu hắn đã biết Từ Sùng Hạo thích Ninh Như Ngọc, hắn cũng rất coi trọng bọn họ, đang chờ ngày uống rượu mừng của hai người họ, ai biết nửa đường lại xông ra một Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành, đương nhiên cũng cảm thấy hụt hẫng.
 
Một mặt Từ Sùng Liệt đồng tình với Từ Sùng Hạo, một mặt lại cảm thấy nếu đắc tội với Hoắc Viễn Hành cũng không tốt, liền nói theo: "Đúng vậy, đúng vậy. Vũ An Hầu đã cứu biểu muội Đình Đình, chúng ta cần phải cảm ơn hắn thật tốt. Hôm qua hắn đến Uy Viễn Hầu phủ, chúng ta cũng không có cơ hội nói chuyện với hắn, bây giờ hắn tới đây, phải mời hắn vào mới được." Vừa nói xong liền hỏi Bích Hà: "Vũ An Hầu bây giờ đang ở đâu? Mau ra mời hắn vào!"
 
Bích Hà nhìn Ninh Như Ngọc, thấy nàng cũng đang đợi câu trả lời, liền bẩm báo đúng sự thật: "Bây giờ Hầu gia ở ngoài cửa lớn, nói là lúc nữa còn có việc phải làm, chẳng qua là thuận đường nên sang đây thăm cô nương một chút."
 
Từ Sùng Gia lập tức vượt quá chức phận nói: "Như vậy thì sao được, đi đi đi, mau mời Vũ An Hầu vào."
 
Từ Sùng Liệt cũng nói: "Đúng vậy, mau đi mời."
 
Bích Hà nhìn về phía Ninh Như Ngọc muốn hỏi ý kiến của nàng, Ninh Như Ngọc gật đầu một cái nói: "Mau đi đi."
 
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Bích Hà hành lễ một cái sau đó đi ra ngoài mời Hoắc Viễn Hành.
 
Ngoài cửa lớn Ngụy Quốc Công phủ, Hoắc Viễn Hành đứng bên cạnh ngựa lớn, bốn chân ngựa khỏe mạnh, ngoan ngoãn đứng ở một bên, cái đuôi ở mông đung đưa, thỉnh thoảng lại cọ đầu vào Hoắc Viễn Hành để lấy lòng, như đang thúc giục hắn mau đi làm chính sự.
 
Đợi cũng không lâu, Bích Hà đã đi ra truyền lời, nàng tiến lên hành lễ với Hoắc Viễn Hành, cúi thấp đầu nói: "Tứ cô nương cùng ba vị biểu ca đang ở trong sân trò chuyện, bọn họ nghe tin Hầu gia đến nên muốn mời Hầu qua đó."
 
Hoắc Viễn Hành nghe vậy thì yên lặng một chút, trong đầu bỗng thoáng qua một giọng nữ, chính là giọng nói của Ninh Như Trân, nàng ta lúc đi ngang qua người hắn, ngập ngừng nói: "Trước kia Ninh Như Ngọc và Từ gia biểu ca không minh bạch..."
 
Ngay sau đó hình ảnh lại chuyển một cái, trên án kỷ trong thư phòng có một xấp tài liệu dày, tất cả đều là những ghi chép liên quan đến Ninh Như Ngọc. Trong đó có mấy trang nội dung ghi chép lại cuộc sống của Ninh Như Ngọc ở Uy Viễn Hầu phủ Từ gia và Uy Viễn Hầu Thế tử Từ Sùng Hạo có tâm tư khác đối với Ninh Như Ngọc.
 
Trước kia lúc Hoắc Viễn Hành nhìn thấy những ghi chép khi chuyện xảy ra này, chỉ nghĩ là thiếu niên mới biết yêu chưa hiểu rõ tình cảm nam nữ mà thôi. Ngày hôm trước hắn đưa Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí và Ninh Khánh An về Uy Viễn Hầu phủ, hắn cũng không để Từ Sùng Hạo vào mắt, cũng không cảm thấy hắn và Từ Sùng Hạo sẽ trở thành đối thủ.
 
Nhưng bây giờ, lúc hắn nghe thấy Ninh Như Ngọc cùng ba vị biểu ca Từ gia ở trong sân nói chuyện, hắn lại cảm thấy có chút chói tai.
 
"Vậy ta sẽ vào ngồi một chút." Hoắc Viễn Hành nói. Cuối cùng lúc đại não của hắn phản ứng lại muốn hắn nói gì đó thì hắn đã đem lời nói ra khỏi miệng.
 
"Mời Hầu gia." Bích Hà dời qua một bước, mời Hoắc Viễn Hành vào phủ.
 
Hoắc Viễn Hành hơi dừng chân một chút, nhìn thị vệ bên cạnh ra hiệu, thị vệ Ngô Dược vội vàng đưa ra hạt mè đường của Thực Vị Trai đang cầm trong tay giao cho Hoắc Viễn Hành.
 
Nhận lấy hạt mè đường từ trong tay Ngô Dược, Hoắc Viễn Hành cất bước vào Ngụy Quốc Công phủ.
 
Ngô Dược gãi đầu, nhỏ giọng thầm thì với thị vệ Triệu Hưng bên cạnh: "Không phải là có việc gấp phải ra khỏi thành sao? Đi ngang qua lại còn mua hạt mè đường của Thực Vị Trai, Hầu gia còn nói là đem hạt mè đường đến Ngụy Quốc Công phủ xong liền đi, sao bây giờ lại vào Ngụy Quốc Công phủ uống trà, rốt cuộc là sao vậy? Ta nói Hầu gia không giống như trước kia mà Hầu gia sống chết không chịu thừa nhận. Ngươi nhìn bây giờ xem, nhất định là bị hồ ly tinh câu mất hồn vía rồi, đúng là sắc đẹp hại người mà!"
 
Triệu Hưng liếc hắn một cái, vội vàng lùi sang bên cạnh một bước dài, bộ dáng chính là sợ bị hắn liên lụy, có lòng tốt khuyên bảo: "Huynh đệ, đừng nói ca ca không nhắc nhở ngươi. Đồ có thể ăn lung tung, lời không thể nói bậy bạ, chuyện của Hầu gia ngươi chỉ cần nhìn là được rồi, nói ít làm nhiều mới không phạm sai, tránh cho họa từ miệng ra, ngày nào đó rơi mất đầu thì xong rồi."
 
"Ngươi đừng có dọa ta, nào có đáng sợ như vậy?" Ngô Dược ngoan cố nói.
 
"Phải rồi. Ngươi cứ xem như ta chưa nói gì đi." Triệu Hưng lại vội vàng lùi ra một bước, kéo dài khoảng cách với Ngô Dược. Ngô Dược nghĩ không thông như vậy, nhưng hắn còn muốn sống lâu hơn một chút.
 
"Ngươi lại không nói được hai câu tốt đẹp..." Ngô Dược oán hận Triệu Hưng vài câu, đột nhiên trên cổ có cảm giác lạnh lạnh, theo bản năng mà đưa tay sờ cổ một chút, trong lòng không ngừng sợ hãi, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói.
 
Hoắc Viễn Hành vào Ngụy Quốc Công phủ, rất nhanh đã đến chỗ Ninh Như Ngọc, ngước mắt nhìn lướt qua, thu hết biểu tình của từng người vào mắt.
 
Lời của editor: Từ Sùng Hạo xuất hiện rồi!!!