Chương 70: Thám thính (2)

Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đêm khuya Hầu gia phủ đăng hoả sáng trưng, cho dù ở ngoài viện đều có thể nghe thấy thanh âm nam nữ cười đùa trong phòng. Khắp nơi đều có binh sĩ canh gác, cho dù võ công của đối phương cực cao, cũng không có biện pháp không kinh động tới bất kỳ ai mà lẻn vào trong phủ. Đương nhiên, lý thuyết đó là người, chứ không bao quát Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu hai yêu vật căn bản không thuộc về nhân giới kia.

Ẩn thân tại thư phòng Hầu gia phủ, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu một trái một phải tỉ mỉ tinh tế lật tra gì đó trên thư quỹ cùng bàn thư, chỉ là tìm đã lâu cũng không tìm được thứ các nàng muốn. Thư phòng kỳ thực cũng không lớn, ngoài trên thư giá bày các loại thư tịch chỉ có ngọc điêu vô dụng.

Tìm tới rầu rĩ, Hồ Linh Tiêu tác tính hoá thành bạch hồ an tĩnh ngốc trong lòng Tô Vận Hàm, ngẩng đầu dừng ở cằm nàng, nói: "Ngốc tử, nào có tri ti mã tích gì? Ngoài chút thư nát trên thư giá này, chỉ có cái ngọc điêu không đáng tiền kia thôi!"

"Ngọc điêu không đáng tiền?" Tô Vận Hàm cảm thấy lời này ít nhiều có chút chỗ kỳ quái, nàng nhìn ngọc điêu vô dụng chăm chú thật lâu, thuỷ chung vẫn không hiểu sao: "Linh Tiêu, nàng nói ngọc điêu không đáng tiền? Vì sao là ngọc điêu không đáng ttieenf?"

"Ngươi ngốc tử này, tốt xấu gì ta cũng là hồ yêu ngốc ở nhân gian cả thiên niên, trân kỳ dị bảo nhìn qua đếm không hết, thì sao lại không biết ngọc điêu này thực là thứ phẩm hoá có thể mua được bên nhai? Hơn nữa, người ta còn có thể nói cho ngươi viết, thư giá này làm từ tử đàn mộc rất hiếm gặp, ngang quý (đắt đỏ) vô cùng đó!" Đầu mũi nhòn nhọn của bạch hồ cọ cổ Tô Vận Hàm, chọc nàng không tự chủ được đánh cái rùng mình.

Vì rùng mình vậy, trong đầu Tô Vận Hàm loé qua một khả năng không thể nào, nàng gật gật đầu, nghi vấn nói: "Nàng nói thư giá này là thượng phẩm, vậy sao ở trên lại để một ngọc điêu không đáng tiền vô dụng như vậy chứ? Chẳng lẽ trên ngọc điêu này có giấu gì hay chăng?" Nói xong, nàng ôm chặt bạch hồ đi tới trước thư giá, đưa tay xoa ngọc điêu xúc cảm thô ráp, đang định cầm nó lên, lại phát hiện nó như thể bị đóng ở trên đó không cách nào cầm lên được. "Thực có cổ quái!" Tô Vận Hàm kinh hô một tiếng, từ việc cầm đổi thành chuyển động.

Theo chuyển động của ngọc điêu, thư giá chầm chậm chuyển động phát ra thanh âm chi nha. Qua một lúc, thư giá như một cánh cửa mở ra hoàn toàn, hiện ra một không gian xa lạ. Cúi đầu liếc nhìn bạch hồ ôm trong ngực, Tô Vận Hàm áp chế hưng phấn trong tâm, dọc theo lâu thê (thang gác) đi xuống, bên trong hiện ra mật thất độc lập khiến nàng giật nảy cả mình. Đương nhiên, nàng giật mình cũng không phải vì Hầu gia phủ lại có mật thất, mà là vật kiện bày trong mật thất, không cần đoán cũng có thể hiểu được ý đồ của chủ nhân.

Trong mật thất xếp đầy kim ngân châu bảo, vài kiện long bào xếp chồng chỉnh tề bày trên một mộc tương (rương), mà trên mặt long bào, là một đạo thánh chỉ cùng một quyển trục. Tô Vận Hàm đi tới mở thánh chỉ ra, sau khi đọc qua khí phẫn ném xuống đất, nói với bạch hồ trong lòng ngực: "Ta vốn tưởng rằng Lâm Viễm Hầu cùng lắm chỉ là ác bá tham ô hủ bại, lại chưa từng ngờ tới hắn lại có khẩu vị lớn như vậy, cư nhiên... cư nhiên muốn đăng cơ làm hoàng!!! Hắn liền lẫn vào địa xà như vậy, coi như làm hoàng đế, cũng sẽ chỉ khiến bách tính hãm vào thuỷ hoả! Tương đương là cái hôn quân!!!"

"Thôi nào ngốc tử, cũng coi như Hầu gia này xúi quẩy, cư nhiên bị chúng ta phát hiện ý đồ của hắn. Ngươi đừng sinh khí nữa, người ta liếm liếm ngươi, tiêu tiêu khí a!!" Hồ Linh Tiêu đôi mắt nhìn nàng, vươn đầu lưỡi có chút thô ráp liếm cổ nàng. Một liếm này, không chỉ không khiến Tô Vận Hàm tiêu khí, trái lại liếm nàng hồng mặt. Lau lau nước trên cổ, Tô Vận Hàm vội vàng chuyển sang đề tài, cầm lấy quyển trục, cau mày mở ra, đọc từ đầu tới đuôi.

Cười khẩy, cười khẩy không có thanh âm, cười khẩy rõ ràng không có thanh âm lại khiến người khẩn trương. Lần này, Tô Vận Hàm không có khí phẫn tới ném quyển trục xuống đất, mà lại cuốn nó lại, cười nói với bạch hồ trong lòng ngực: "Không ngờ tới lần đi Lương đô này không chỉ để ta phát hiện ý đồ của Lâm Viễn Hầu, còn để ta tìm được thứ trọng yếu đến vậy." Thu hồi quyển trục thật tốt, Tô Vận Hàm vuốt ve da lông tế nhuyễn của bạch hồ, mở mộc tương còn lại, lấy ngân tử bên trong ra tường tận tỉ mỉ một phen, lại nói: "Có lẽ những ngân tử này chính là quan ngân chẩn tai mà triều đình chuyển cho Lương đô, nếu ta đoán không sai, những ngân tử này hẳn là dùng để chiêu binh mãi mã đi."

"Ngốc tử, trong quyển trục kia là gì vậy?" Bạch hồ mở miệng hỏi, nàng không cảm thấy hứng thú với những ngân tử này, hiếu kỳ duy nhất là thứ Tô Vận Hàm thu vào trong y tụ rốt cuộc là gì.

"Đây không phải quyển trục, mà là một danh sách. Ở trên ghi chép tất cả đều là... giao dịch giữa Lương công công cùng những quan viên nọ nghe lệnh hắn. Trong này còn có hắn cùng Lâm Viễn Hầu nữa, danh sách này bởi lẽ ở chỗ này của Lâm Viễn Hầu, đại khái vì hắn sợ Lương công công sẽ nuốt lời, cho nên mới phải giữ lưu danh sách này để hậu dụng (dùng về sau), dù sao hắn muốn mật mưu soán vị, không có Lương công công trợ giúp là không thành đâu." Tô Vận Hàm nhặt thánh chỉ giả lúc nãy ném xuống đất lên, cuộn nó trả về nguyên vị.

"Vậy hiện tại ngươi định làm thế nào? Chỉ với chuyện mật mưu tạo phản này của hắn, chúng ta liền có thể trị hắn tử tội rồi đó!" Bạch hồ đánh cái ngáp, ôm ấp của ngốc tử quá ấm áp, nàng có điểm mệt rồi.

"Hiện tại chúng ta chỉ tìm được quan ngân, ta đoán những gạo kia hẳn bị hắn giữ trong khố. Chỉ là, những dân nữ mất tích kia mới là vấn đề, lại không biết làm sao mới tìm được các nàng. Nếu không tìm được các nàng trước khi định tội Lâm Viễn Hầu, chỉ sợ những dân nữ kia liền sẽ vậy..." Tô Vận Hàm lắc đầu, nàng phải cứu những dân nữ kia ra trước mới có thể hành động, nếu không sẽ hại những dân nữ kia.

"Tìm các nàng còn không phải dễ?"

"Nàng có biện pháp?" Hai tay Tô Vận Hàm cầm lấy hai chân trước của bạch hồ để sát mặt mình, muốn biết nàng thật có biện pháp tìm những dân nữ kia không.

"Ngốc nghếch, chỉ cần người ta mặc nữ trang lắc lư trên nhai một vòng thế thôi, Hầu gia kia tự nhiên sẽ trói người ta vào phủ, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết hắn giấu những dân nữ kia ở chỗ nào rồi chứ? Người ta mới không tin hắn sẽ tách dân nữ ra cầm tù đó!" Bạch hồ con mắt hơi nheo lại, có chút ý vị âm mưu.

"Không được! Ta không cho phép ngươi đi!" Tô Vận Hàm lập tức cự tuyệt, ngay cả người ta dùng ánh mắt hơi hơi hèn mọn chút nhìn Hồ Linh Tiêu một lúc nàng đã không chịu được, chớ nói chi cải trang thành dân nữ cố ý bị tên Hầu gia kia đoạt đi mất! Vạn nhất tên Hầu gia kia động tay động chân với nàng chứ! Không được, tuyệt đối không được! Tô Vận Hàm cắn môi dưới, cố chấp nói: "Ngươi, nếu ngươi dám đi! Ta sẽ không nữa, không để ý tới ngươi nữa! Tóm lại, ta không cho phép ngươi đi!!!"

"Rồi rồi rồi, ta không đi ta không đi, người ta nghe lời ngươi không đi được chưa nào!" Hồ Linh Tiêu biết suy nghĩ trong lòng nàng, lập tức hoá thành hình người ôm nàng, tát kiều nói: "Ngươi không cho phép người ta đi, người ta sẽ không đi mà! Vầy đi, ta để hai cái nha đầu đi, vậy được chứ?"

"Nha đầu? Hai cái nha đầu nào?" Tô Vận Hàm khẽ cau mày, không phải nàng định bức bách nữ nhi nhà người ta làm mồi dụ đó chứ?!

"Ngốc tử, ngươi nghĩ gì vậy?! Người ta có bất lương vậy đâu! Còn hai nha đầu nào? Còn không phải hai nha đầu này sao!" Hồ Linh Tiêu vỗ tay về phía không khí, trong nháy mắt trước mặt xuất hiện hai nha đầu Hồ tộc nọ hầu hạ các nàng ở Tô phủ. "Chủ nhân phân phó." Hai nha đầu đầu cúi đầu, không có nửa câu phí lời.

"Đi đi, đi dạo trên đại nhai đi, để Lâm Viễn Hầu trói các ngươi lại, nếu biết được chỗ ẩn thân của những dân nữ nọ, liền cho ta biết, biết chứ? Nhanh đi!"

"Chủ nhân yên tâm, chúng ta đi đây." Thanh âm của hai nha đầu không có ôn độ, chỉ là đáp ứng nhiều miệng một lời, tiếp đến biến mất trước mặt các nàng, không còn bóng dáng.

"Thế nào? Lần này đã yên tâm rồi chứ?" Hồ Linh Tiêu nhẹ chỉ trán Tô Vận Hàm, nhìn bộ dạng nàng ngốc nghếch ngơ ngác như vậy, dở khóc dở cười.

"Yên tâm, yên, yên tâm rồi!" Tô Vận Hàm cười lên ha ha, nghĩ cần làm đều đã làm xong, liền cùng Hồ Linh Tiêu về phòng ở dịch trạm. Biết Lý Hạo sẽ trú ở sát vách các nàng, nàng để Hồ Linh Tiêu chờ một lúc trong phòng, còn mình thì lại đề bút viết một phong tín xếp gọn, gõ cửa dưới tình huống đối phương cho phép mà đi vào phòng Lý Hạo, giao tín cho hắn nói: "Lý huynh, còn phải phiền ngươi đi một chuyến. Đây có một phong tín còn có vài tờ ngân phiếu, ngươi mua mã tốt nhất lập tức hồi kinh thành, giao phong tín này cho Cửu môn Đề đốc Từ Phong. Hắn xem tín của ta sẽ biết nên làm thế nào, nhanh đi!"

"Chẳng lẽ Tô huynh đã có kế hoạch rồi?" Lý Hạo tựa hồ không phản ứng kịp, ban sáng còn để hắn mua thịt bò khô nếm thử, lúc này lại muốn hắn chạy suốt đêm!

"Cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại chỉ chờ Lý huynh đưa tín này tới tay Từ huynh đệ. Nhớ kỹ, phải tự tay giao cho hắn, càng phải tận mắt thấy hắn mở tín ra."

"Yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ hoàn thành giao phó của Tô huynh. Còn chuyện ở Lương đô, liền phiền Tô huynh, vạn sự cẩn thận!" Lý Hạo chắp tay, cất vào lòng tín Tô Vận Hàm đưa cho hắn, sau khi về phòng chuẩn bị thu thập liền kỵ mã suốt đêm hồi kinh. Cần dặn đều đã dặn rồi, Tô Vận Hàm cũng theo thở phào nhẹ nhõm, việc tiếp theo, chính là cùng Hồ Linh Tiêu cùng nơi một bên 'diễn kịch' một bên chờ tín từ chỗ Từ Phong.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Có ai biết truyện trọng sinh nào hay hay mà chưa có người dịch không? Số là đang bị cuồng truyện trọng sinh =(((]