Chương 43: Rừng đào

Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Huyền Cơ bám theo Tô Vận Hàm một đường đến hậu viện Tuý Hoa lâu, cho dù đứng ở nơi cách xa hơn mười dặm nhưng vẫn có thể phát hiện ra kết giới bao phủ Tuý Hoa lâu. Hắn đứng trong ngõ hẻm hồi lâu, cẩn thận quan sát thật lâu phát hiện kết giới cỡ này cũng không phải do yêu quái thiết, mà là thuộc về tiên thể. Đạo hành của chủ nhân kết giới cao thâm hơn hắn, ở trong ngoài yêu quái đã có còn có tiên thể, tất nhiên Huyền Cơ không dám manh động. Mục tiêu của hắn chỉ có con hồ yêu kia, nhìn biểu tình của Tô Vận Hàm liền biết nàng bị hồ yêu quấn, vì vậy hắn quyết định ôm cây đợi thỏ. Hắn tin rằng con hồ yêu kia nhất định sẽ rời khỏi Tuỳ Hoa lâu thôi, mà hiện giờ hắn có thể làm, cũng chỉ có vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Mỗ mỗ, người xem phát trâm trên đầu người ta đẹp mắt không?" Trong phòng trên lâu, Hồ Linh Tiêu lắc lắc khoe phát trâm trên đầu với Hồ Kiều Kiều cùng Lang Ngọc. Trên mặt nàng cười tràn đầy mật ngọt, lôi kéo tay trái Hồ Kiều Kiều lắc lắc: "Rất đẹp mắt đúng không? Là ngốc tử kia tặng cho người ta đó! Nàng còn nói nha, ta đeo cái này thật mỹ thật mỹ, còn nói muốn dẫn con đi rừng hoa đào ngắm hao đào nữa! Mỗ mỗ, người nói ngốc tử kia kỳ thực cũng thật lãng mạn đi đúng không? Ha ha, con biết mà người con chọn nhất định là tốt nhất toàn thiên hạ mà!" Nàng ngẩng đầu khiêu mi với Lang Ngọc, rất đắc ý.

" Chỉ có tặng ngươi cái trâm tử mà đã vui vẻ vậy à? Trước kia những công tử phú gia kia tặng ngươi nhiều kỳ trân dị bảo vậy cũng không thấy ngươi vui tới vậy." Hồ Kiều Kiều nhàn nhạt liếc nhìn phát tử trên đầu nàng. Ân, phát trâm rất đẹp mắt, cũng rất thích hợp với phong cách của nha đầu này.

"Sao vậy được! Những công tử ca nhi kia đưa mấy thứ đó đã tính là gì, con chỉ cần động động ngón tay là có thể có được. Còn ngốc tử này không giống, nàng mang đến nha, con đều thích! Những người khác, mặc kệ ai đưa gì tới, con cũng không hiếm lạ!" Hồ Linh Tiêu vén làn váy lên, vài bước lại xoay tại chỗ mấy cái: "Con muốn cùng ngốc tử đi ngắm hoa đào ở rừng hoa đào a! Ngắm hoa đào a!"

"Hồ muội, trong kinh thành đâu ra rừng đào, muội không nên để bị lừa. Dù cho có..." Lang Ngọc trầm mặc phút chốc, hốt nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt ngưng trọng nói: "Ngươi không thể đi phiến rừng đào đó, phiến rừng đào này thực thuộc sở hữu của đạo quán, trước mắt tên xú đạo sĩ Huyền Cơ kia đang tìm ngươi tứ xứ, ngươi đi rừng đào chẳng phải tự chui đầu vào lưới?!"

"Nơi ta đi chính là rừng đào, lại không phải đi đạo quan, sao lại tính là tự chui đầu vào lưới? Ta nói này Lang Ngọc, không phải ngươi đố kỵ ta đi ngắm hoa đào nơi rừng đào cùng ngốc tử, nên mới nói vậy đi! Chậc chậc chậc, ngươi chẳng những là con lang lưỡi dài, còn là con lang lòng dạ hẹp hòi nữa!" Hồ Linh Tiêu đặt mông ngồi bên người Hồ Kiều Kiều, thân mật nói: "Trái lại ta không sợ, không phải còn có mỗ mỗ sao? Không phải người nói đi tìm Huyền Thanh đạo trưởng sao? Con còn có gì để sợ chứ!!!"

"Ta có nói đi tìm, có điều tên xú đạo sĩ Huyền Thanh kia không có ở thiên đình, đại khái là cưỡi mây xuống trần rồi. Ta đã sai người truyền tin, bất quá trước khi lão còn chưa xuất hiện, nha đầu vẫn nên cẩn thận thì hơn." Hồ Kiều Kiều nhìn kẻ đã sớm bị mật ngọt bao quanh không biết hiểm nguy là gì – Hồ Linh Tiêu, nàng biết Hồ Linh Tiêu khẳng định sẽ không nghe lời thành thật ở Tuý Hoa lâu, chỉ đành liếc mắt ra hiệu với Lang Ngọc, muốn hắn ngầm bảo vệ Hồ Linh Tiêu. Thứ lỗi cho nàng đây làm mỗ mỗ ích kỷ, đạo hạnh củaLang Ngọc so ra cao hơn Hồ Linh Tiêu chút, có hắn ở bên, chí ít có thể cho Hồ Linh Tiêu cơ hội thoát thân.

"Không sao đâu mà, ngốc tử nói bọn con đi vào sáng sớm! Khi đó xú đạo sĩ khẳng định còn đang ngủ đó!" Hồ Linh Tiêu không cho là đúng mà hừ hừ, nghĩ tới mục đích lần này tìm tới Hồ Kiều Kiều, lập tức lại khôi phục ngữ khí như tát kiều vậy: "Mỗ mỗ! kỳ thực người ta lại đây là muốn nói chuyện thật chính kinh* với người, chuyện thật chính kinh đó!"

[ ~ nghiêm chỉnh, ý Linh Tiêu ám chỉ chuyện quan trọng chỉ nên nói riêng]

"Nga? Nha đầu sẽ có chuyện nghiêm chỉnh để nói với ta sao? Thật quá kỳ quái đó! Lang Ngọc, ngươi đi xuống đi." Hồ Kiều Kiều xua xua tay với Lang Ngọc, cần giao phó vừa nãy đã giao phó, hắn không phải kẻ xuẩn hoá, hẳn nên biết làm sao. Còn lại thì đó chính là 'gia sự' của nàng cùng nha đầu thôi!

"Mỗ mỗ, người cũng biết Ngưng Nhi tỷ tỷ cùng Từ công tử đã tương xử cũng đã được nửa năm. Hiện tại Từ công tử tính đề thân với tỷ ấy, mà cái đề thân này, tự nhiên là... mỗ mỗ, dù sao trong Tuý Hoa lâu hoa khôi đầu bài nhiều không đếm xuể, thiếu một nàng cũng không ít đi, mà nhiều thêm một nàng... cũng không nhiều hơn mà."

"Ta liền biết nha đầu ngươi đây không có chuyện tốt, từ khi ngươi cùng một chỗ với ngốc tử kia, sinh ý (chuyện làm ăn) của Tuý Hoa lâu ta đây đều khác trước rất nhiều. Hiện tại trái lại hay rồi, ngươi lại nói giúp người ngoại, muốn ta tiễn Ngưng Nhi đi." Tuy nói vậy, trái lại Hồ Kiều Kiều không hề có một điểm nộ ý. Chung quy nàng phải về thiên đình mà, thứ ở phàm gian giữ lại cũng không có tác dụng gì, nếu có thể thành toàn thì thành toàn thôi. Hồ Kiều Kiều đành chịu xoa xoa gò má Hồ Linh Tiêu, nói: "Tuý Hoa lâu kinh doanh đã lâu vậy, ta cũng có chút chán rồi. Chuyện Ngưng Nhi, liền để bản thân nàng quyết đi, đi hay ở ta không ngăn cản. Còn con, nếu ta về thiên đình, không yên lòng nhất chính là con."

"Ha ha, người ta biết mỗ mỗ người tốt nhất mà!" Hồ Linh Tiêu dựa vào Hồ Kiều Kiều, tự nhiên là cảm thấy ấm áp trong lòng: "Mỗ mỗ có gì mà không yên lòng chứ? Hiện tại người ta có ngốc tử kia, chờ khi mỗ mỗ về thiên đình ta cũng nên cùng nàng bái đường thành thân thôi, ta liền cũng sẽ không lại gây sự hồ loạn nữa, an phận thủ thường làm hiền nội trợ của nàng là được."

"Thuỷ chung nàng vẫn là người, sớm tối phúc hoạ bất định, chung quy cần trải qua sinh lão bệnh tử, luân hồi trọng sinh. Đến lúc đó, ngươi phải làm sao? Chờ nàng? Vậy cứ chờ đi. Mỗi khi trải qua một lần tử biệt, ngươi liền thống khổ nhiều thêm một lần. Trơ mắt nhìn nàng dung nhan hoá lão, không thể ra sức nhìn nàng phun ra ngụm trọc khí sau cùng theo quỷ sai nhập luân hồi, tư vị đó..." Hồ Kiều Kiều thở dài một tiếng, vuốt ve tóc dài của Hồ Linh Tiêu, ánh mắt xa xăm mà thâm thuý.

Có cảm giác nghẹt thở xâm nhập tim của Hồ Linh Tiêu, chỉ dựa vào tưởng tượng, nàng liền biết mình không cách nào nhận được được loại thống khổ khắc khoải kia. Nàng cùng Tô Vận Hàm cơ hồ như hình với bóng, nếu phải nhìn dung nhanàng ấy hoá lão từng chút một, sau đó ở trước mặt mình biến mất. Cho dù nàng sẽ chờ kiếp sau của nàng ấy, nàng cũng không muốn trải qua loại giày vò đó. Lắc lắc đầu, Hồ linh Tiêu siết chặt y tụ Hồ Kiều Kiều như nắm lấy nhánh cỏ cứu mệnh, nói: "Mỗ mỗ nhất định có biện pháp đúng không? Nếu mỗ mỗ đã có thể nói như vậy, liền nhất định có biện pháp giải quyết có phải không? Mỗ mỗ, Linh Tiêu thật sự không muốn thấy nàng xa con mà đi, cho dù là mấy ngày cũng không muốn, Linh Tiêu không muốn... Thực sự không muốn."

"Biện pháp thì có, chỉ là không biết ngốc tử kia có tiếp nhận hay không. Vầy đi, ngươi đi hỏi ngốc tử kia thử đi... Nếu nàng nguyện ý, liền tự thân đến tìm ta. Mỗ mỗ có biện pháp khiến nàng dung nhan không đổi thoát ly luân hồi, đời đời kiếp kiếp cùng ngươi một chỗ."

"Thật a? Mỗ mỗ thật có biện pháp sao?"

"Sao mỗ mỗ lại gạt ngươi chứ? Tìm lúc nói với nàng đi, nếu không phải vì ngươi là nha đầu của ta, ta mới sẽ không phí tâm chuyện của nàng." Hồ Kiều Kiều không trực tiếp nói cho Hồ Linh Tiêu biết biện pháp kia, trên bản chất dù cho nàng là tiên, nàng vẫn có ích kỷ mà. Nàng dụ dỗ từng bước như vậy, bất quá là hy vọng Tô Vận Hàm có thể tự thân đưa tới cửa, chính là vì trước khi nàng trở về thiên đình, kết thúc một số chuyện. Nhưng kỳ thực những chuyện này không liên quan gì đến Tô Vận Hàm, chỉ là nghĩ tới Hồ Linh Tiêu, nàng liền định để thứ kia có một nơi để nó thuộc về. Thứ nhất có thể thành toàn cho Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm đời đời kiếp kiếp, thứ hai, nàng có cái ích kỷ nàng muốn gặp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng sớm khí ôn không cao lắm, phải nói là tương đối lương sảng.

Bởi vì thời điểm còn sớm, trên đại nhai kinh thành chỉ có lác đác vài người. Tình cờ một mã xa không gọi là xa hoa qua đường, ôm nhau ngồi trong chính là Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu. Trong mã xa còn đặt một đồ dùng hồng bố bao bọc hẳn là khối mọc phiền phức gì đó, Hồ Linh Tiêu không nguyện để ý tới đó là gì, chỉ là Tô Vận Hàm đã đặt trên mã xa từ rất sớm, nàng cũng liền để tuỳ ý thôi, chỉ là an tĩnh nằm trong lòng người mình thích, đợi xa phu đánh mã xa tới chỗ cần đến, mới lười biếng đứng dậy, để Tô Vận Hàm đỡ xuống mã xa.

Đi qua mấy người nhỏ quanh co, đi qua vài đoạn giai thê (bậc thang) eo hẹp, khi cuối cùng các nàng đến được phiến rừng đào ở đạo quán hậu sơn kia, hết thảy trước mắt rộng mở thoáng sáng. Hương vị nhàn nhạt phả vào mặt, khắp nơi đầu là đào thụ đầy hoa đào, nơi này lại như một nơi tiên cảnh mà nhân gian hiếm có, không có huyên náo hỗn loạn của thế tục, chỉ có phấn bạch nhàn nhạt cùng phương hương khiến lòng người mở rộng tâm vui.

"Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ (hương thơm) tận, sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai. Tuy không phải ở trong sơn tự... Nhưng duy nhất câu thi này là ứng cảnh nhất." Tô Vận Hàm cảm thán nói, phía sau còn đeo 'khối mộc phiền phức' bọc trong hồng bố. "Đi thôi." Tô Vận Hàm liếc nhìn Hồ Linh Tiêu, lôi kéo nàng đi về phía rừng đào thâm sâu, chỉ có cùng rừng đào hoà thành một thể, mới có thể lĩnh hội rõ phiên mỹ cảnh khiến người vui vẻ này.

Váy đại hồng y, cho dù Hồ Linh Tiêu đứng trong mỹ cảnh như vậy cũng đặc biệt dễ thấy. Tô Vận Hàm cùng nàng đi không bao lâu thì ngừng lại, ngồi xếp bằng, nàng lấy 'khối mộc phiền phức' đeo trên người để lên đùi. Hồng bố mở ra, mới biết hoá ra đây là cổ cầm không biết Tô Vận Hàm lấy đâu ra. Mười ngón mảnh khảnh nhẹ áp huyền cầm, nàng khẽ mỉm cười với Hồ Linh Tiêu, nói: "Linh Tiêu, ta khảy cầm, nàng tới vũ... thế nào?"

"Ngươi vì ta khẩy cầm, sao ta không nguyện chứ? Đến nào, ta cũng muốn biết... Ngươi và ta ngầm hiểu rốt cuộc đến mức nào." Hồ Linh Tiêu chậm rãi chớp mắt, cúi người ở ấn xuống một nụ hôn không tính là sâu bên môi Tô Vận Hàm, từ từ lùi lại mấy bước, vung nhẹ y tụ nhắc nàng có thể bắt đầu tấu cầm.

Cầm thanh không tính là linh động nghiêng tràn ra, theo nó vang lên, vòng eo Hồ Linh Tiêu nửa lắc, tay ngó sen khẽ giương, nàng bắt đầu vũ đạo chăm chú nhất từ trước tới nay. Làn váy theo nàng nhẹ xoay chuyển mà lên, mặc nàng xoay chuyển thế nào, ánh mắt thuỷ chung chưa từng rời Tô Vận Hàm. Người khiêu vũ còn như vậy, người khảy cầm sao lại dễ dàng dời ánh mắt đi nơi khác chứ chứ? Cái gọi là ngầm hiểu, đại để chính là trong mắt ngươi có ta, trong mắt ta có ngươi nhìn nhau không lời. Bất luận cầm thanh chảy trôi thế nào, vũ bộ nhu mỹ thế nào, trong mắt các nàng... ngoài lẫn nhau, cũng không có phong cảnh nào khác.

[cố tính đi rằng đào ngắm hoa mà cuối cùng thành ngắm nhau thì mất công đi chi chòi]