Chương 28: Vận Hàm vào tròng

Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bảng hiệu minh kính cao huyền* giương cao trong đại đường nha phủ, hơn mười nha dịch đứng thẳng người phân thành hai nhóm hai bên đại đường. Ngay dưới bảng hiệu, người đầu đội ô sa mặc quan phục trên người – Tri phủ lão gia lòng đầy sự thiếu kiên nhẫn ngồi nghiêng trên quan ỷ, hai chân hắn vênh lên, trong tay là một trạng chỉ viết trên tuyên chỉ thượng đẳng. Tựa hồ chờ có chút mất kiên nhẫn, Tri phủ lão gia gõ gõ bàn, nói: "Sao còn chưa mang tới? Đã đến lúc nào rồi hả?"

[sự sáng suốt của quan toà]

"Bẩm đại nhân, nhân mã* liền mang tới. Ngài hãy... Đến rồi, đến rồi..." Sư gia bên người thấy nha dịch ra ngoài đã trở lại, lập tức ngồi lại vị trí vốn có, đề bút đợi ghi chép qua thẩm án ở Tri phủ.

[chỉ lính, bất kể có ngựa hay không khi nói với lực lượng lính đều có thể gọi nhân mã]

"UY VŨ..." Bọn nha dịch theo cùng hô lớn lên, hai tên nha dịch từ Tuý Hoa lâu trở về mang theo Tô Vận Hàm cùng đi vào đại đường nha phủ. Bọn họ mang Tô Vận Hàm tới ngay giữa đại đường, trước mặt Tri phủ lão gia án hắn quỳ xuống đất, chắp tay nói: "Đại nhân, người đã mang tới! Hắn chính là trướng phòng tiên sinh của Tuý Hoa lâu."

"Được rồi, trước tiên đánh hai mươi đại bản cho ta." Tri phủ đại nhân chỉ nhàn nhạt liếc mắt Tô Vận Hàm quỳ gối ở dưới, cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp hạ lệnh đánh người.

"Đại nhân!" Tô Vận Hàm cau mày la to một tiếng, nói: "Xin hỏi đại nhân, rốt cuộc thảo dân phạm vào tội gì?" Không hỏi nguyên do không rõ đúng sai, đây chẳng lẽ chính là quan sao? Hay nói là bọn họ chẳng qua chỉ là vật trang trí, vốn là vô dụng bất năng.

"Tội gì hả? Hôm qua ngươi đánh Lý phủ công tử gần chết, sáng nay Lý phủ phái người đến cáo ngươi tội đánh người. Trước tiên bản quan đánh ngươi hai mươi đại bản coi như trừng phạt, đánh xong... Ngươi liền thành thật ngốc trong giam lao đi." Tri phủ lão gia nói không đau không ngứa (~hời hợt), chuyện kiểu này dưới cái nhìn của hắn là chuyện thường như cơm bữa. Chỉ cần người khác cho đủ ngân lượng, đánh ai mấy bản mà chẳng phải đánh chứ? Lại nói người trước mặt cũng không phải công tử quý gia gì, nếu là tử đệ quan gia, sao lại lưu lạc tới thanh lâu làm quản trướng kia cơ chứ?!

"Ta không có! Đêm qua ta vẫn luôn ở trong Tuý Hoa lâu, sao có thể đánh công tử gần chết được?! Đại nhân ngươi phán án chẳng phân thanh hồng tạo bạch như vậy, lẽ nào không sợ sẽ thành trò hề chọc người sao!" Tô Vận Hàm ngẩng đầu ưỡn ngực, đến nay nàng cực kỳ kính nể người làm quan, nhưng không nghĩ người trước mắt này nếu nói quan phụ mẫu mà hồ đồ như vậy, quả thực nực cười.

"To gan! Dám nói bản quan phán án chẳng phân thanh hồng tạo bạch!" Tri phủ lão gia tự biết đuối lý, nhưng cũng không cho phép người khác nói hắn như vậy. Lúc này hung hăng đập bàn, chỉ vào Tô Vận Hàm nói: "Người đâu, đánh hắn bốn mươi đại bản thật mạnh cho ta ngay!" Hai mươi đại bản tính là gì? Bốn mươi đại bản cũng còn đánh chưa đủ!

"Ngươi! Ngươi quả thực là không phân hắc bạch!" Tô Vận Hàm giãy dụa, cũng không phải vì nàng lo lắng mình sắp bị đánh, mà vì tức giận cái gọi quan phụ mẫu càng là bộ dạng này, thực sự khiến nàng thất vọng.

"Câm mồm! Đánh cho ta!"

"Tuân lệnh!" Hai tên nha dịch biết Tri phủ đại nhân đang phát nộ, cũng không tiện nói gì thêm, lập tức án Tô Vận Hàm nằm sấp xuống. Hai người cầm trong tay trường côn một trái một phải đứng hai bên nàng, liếc mắt nhìn nhau sau đó vung trường côn lên dùng sức chiêu hô đánh lên mông Tô Vận Hàm. Một khắc trước khi trường côn mạnh đánh trên mông nàng, Tô Vận Hàm nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng chuẩn bị kiên cường chịu đựng các bản qua đi. Chỉ là trong nháy mắt trường côn đánh trên mông mà nàng không có chút cảm giác đau đớn. Ngược lại Tri phủ người ngồi chỗ giữa, đột nghiên quát to "NGAO" một tiếng, trực tiếp nhảy trên ỷ, phảng phất một côn vừa nãy đã không đánh trên người Tô Vận Hàm, mà là đánh trên mông hắn.

Không cần phải nói, có thể làm ra loại chuyện 'di hình hoán ảnh' này không ai khác ngoài Hồ Linh Tiêu. Nàng vốn ẩn trong không khí bám theo Tô Vận Hàm vào đại đường Tri phủ, mắt thấy Tri phủ dụng hình với nàng, tự nhiên phi thường căm ghét Tri phủ ngồi trên, trực tiếp dùng chút pháp thuật, để mấy bản đánh trên mông Tô Vận Hàm lên người Tri phủ.

"Đại nhân? Ngài không sao chứ?" Hai tên nha dịch thả trường côn xuống, nghi hoặc nhìn Tri phủ nhảy dựng lên, không hiểu hắn đây là đang náo ra cái gì.

"Không được dừng! Đánh! Tiếp tục đánh cho ta!" Tri phủ chớp chớp cặp mắt tam giác kia, tiện tay sờ dưới mông, làm bộ như không có gì ngồi lại trên quan ỷ. Nhưng trong lòng mơ hồ có chút không ổn, luôn cảm thấy sau trướng phòng tiên sinh thật là cổ quái.

Được mệnh lệnh của Tri phủ, hai tên nha dịch cũng không dám chậm trễ chút nào. Chỉ thấy bọn họ lại giơ trường côn lên, càng thêm dùng sức đánh lên mông Tô Vận Hàm. Lần này, vì Tri phủ nói 'không được dừng', bọn họ liền thật đánh xuống liên tục không ngừng. Mắt thấy đánh ba cái liên tục, lông mày Tô Vận Hàm cũng chưa nhíu một lần, trái lại Tri phủ vừa mới ngồi xuống lại nhảy lên như lợn bị chọc tiết, hai tay kề sát mông mình, kêu lên: "Đừng đánh đừng đánh! Trướng phòng tiên sinh này có cổ quái! Mang hắn... mang hắn trực tiếp ném vào lao ngục cho ta!"

"Chuyện này..." Bọn nha dịch không hiểu, người nhìn nhìn ta ta nhìn nhìn người, mãi đến khi Tri phủ lại hạ lệnh ném Tô Vận Hàm vào lao ngục trông coi nghiêm ngặt, lúc này bọn họ mới lôi nàng dậy, tống vào lao ngục cách nha phủ không xa. Lao ngục không lớn, ngoài giam giữ mấy bách tính cùng khổ chưa trả được nợ ở trong, chỉ có hai tên ngục tốt uống trà, tám chuyện lúc nhàn rỗi.

Nha dịch nhốt riêng Tô Vận Hàm ở lao phòng trong cùng, đợi sau khi bọn hắn rời đi, Hồ Linh Tiêu lập tức hiện thân xuất hiện trước mặt Tô Vận Hàm. Ngồi dựa vào lòng nàng, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Sao vậy? Lại suy nghĩ tới kẻ không phân thanh hồng tạo bạch liền đánh người – Tri phủ lão gia?"

"Ai? Ngươi liều lĩnh xuất hiện như vậy, nếu bị những ngục tốt kia phát hiện thì làm sao đây? Mau về đi, không nên ở lại đây." Tô Vận Hàm áp chế thanh âm, sợ bị người khác phát hiện sự tồn tại của Hồ Linh Tiêu. Có lẽ thành thói quen, nàng không cảm thấy kinh ngạc với việc Hồ Linh Tiêu đột nhiên đến đột nhiên đi, vốn trái tim dễ bị kinh sợ cũng được Hồ Linh Tiêu 'rèn luyện' cường đại hơn nhiều.

"Ngốc Tử, chỉ có ngươi có thể thấy được ta, nghe thấy ta... Những người khác dù muốn thấy cũng không có tư cách thấy đâu!" Hồ Linh Tiêu cười lên, đôi mắt híp thành trăng khuyết cong cong. Nàng nắm tay trái Tô Vận Hàm lên đùa nghịch, đầu tựa lên bờ vai nàng, nói: "Ta biết ngươi nghĩ gì, giờ đây làm quan không sợ cường quyền, giúp bách tính làm chủ đã ít lại càng ít. Cái gọi là quan đạo, ngoài hiểu minh triết bảo thân (thông minh bảo vệ mình), còn phải học xử sự khôn khéo. Ngươi nên biết người cáo với nha phủ là nhân vật cỡ nào, mặc dù hắn không phải đại quan trong triều, những cũng là nhân vật cực kỳ phú quý trong kinh thành. Hôm qua ngươi giúp Ngưng Nhi tỷ tỷ ra mặt làm hư chuyện tốt của hắn, giờ đây hắn dùng chút ngân tử để Tri phủ trị ngươi một phen cũng là chuyện đương nhiên."

"Theo ngươi nói vậy, ta không nên ra mặt giúp Ngưng Nhi cô nương? Lại nếu để công tử Lý phủ kia được sở nguyện sao? Làm quan không vì dân làm chủ, không thể phân rõ đúng sai, vậy không làm quan còn hơn! Làm quan chỉ hiểu minh triết bảo thân, chỉ biết xử sự khôn khéo, vậy chỉ có thể làm nô tài dưới tay thánh thượng, chứ không phải thanh quan trong lòng bách tính! Vậy không xứng làm quan!" Tô Vận Hàm hừ lạnh một tiếng, dù thành kiến với Tri phủ rất sâu, lại không vì những lời Hồ Linh Tiêu nói mà thiên nộ với nàng, ngược lại theo nàng đùa nghịch tay mình.

"Ngươi a, ngói ngươi ngốc tử thì chính là ngốc tử, nhìn chung làm người xử sự không thể rời bỏ những giáo điều cứng ngắc kia. Làm quan thì vì bách tính làm chủ, nếu không hiểu xử sự khôn khéo, một mực làm theo ý mình, sớm muộn chọc phải mầm hoạ đầu thân mỗi nơi. Tới lúc đó, tuy ngươi có tâm vì bách tính cũng không thể ra sức." Hồ Linh Tiêu ghét cỏ khô trong phòng giam ngồi không thoải mái, dứt khoát chuyển qua ngồi lên đùi Tô Vận Hàm, nói tiếp: "Mượn chuyện Lý phủ công tử này đi, nếu ngươi là Tri phủ... Tất nhiên sẽ nghiêm trị công tử Lý phủ. Cứ nghiêm trị sau đó thì sao? Ngươi đắc tội với hắn rồi, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu. Liền giống với báo thù, có người sẽ chọn lập tức đề đao tuyết hận, còn có người lại trốn trong tối, chờ tới thời cơ thích hợp mượn đao giết người. Hai người cùng là báo thù, ngươi trước lại cơ hội xa vời, cũng không thể thành chuyện. Vì lẽ đó ngươi a, chớ bị đại nghĩa trong thư ràng buộc, hãy chuyển hướng đi, quá ngốc đi... Không phải là chuyện tốt gì."

"Cũng chỉ có ngươi luôn nói ta mộc mạc cứng nhắc, trước đây tiên sinh còn thường khen ta thông tuệ hơn ngươi đó!" Tô Vận hàm bất mãn lầm bầm, nhưng cũng suy ngẫm lại nhiều lần trong lòng nàng: "Đúng rồi, ngươi nói xem ai đã đánh công tử Lý phủ gần chết đây? Hơn nữa, sao hắn không cáo người đã thương hắn, trái lại muốn khiến ta rơi vào tù oan."

"Vấn đề này liền phải coi ngươi tự mình nghĩ kỹ chưa đi! A, ta hỏi ngươi đêm qua nam tử ra mặt giúp ngươi có phải ngay sau khi công tử Lý phủ rời đi liền đi theo không? Thân phận của hắn đây là gì? Mà ngươi, còn nhớ tới trước khi rời đi công tử Lý phủ đã nói gì với ngươi chứ?" Hồ Linh Tiêu đưa tất cả các vấn đề đều chỉ ra, phần còn lại liền muốn coi chính Tô Vận Hàm, có thể nghĩ thông nghĩ thấu được chuyện bên ngoài đó không.

Nghĩ một lúc, Tô Vận Hàm cầm ngược lại tay Hồ Linh Tiêu*, đôi mắt sáng ngời nói: "Ý ngươi nói, là Từ công tử đả thương công tử Lý phủ, mà hắn ngại Từ công tử là thân phận công tử Cửu môn Đề đốc nên không dám cáo trạng người kia. Lại vì hôm qua ta làm hỏng chuyện tốt của hắn, lúc này mới tương kế tựu kế trách tội lên đầu ta? Mà Tri phủ kia là hạng người vô năng không phân đúng sai, nhận tiền của bọn họ liền trực tiếp để người tới bắt ta... Ta nói vậy đúng chứ?"

[Linh Tiêu đang nắm tay Vận Hàm ngắm thì Vận Hàm lại lật ngược lại nắm tay nàng.]

"Ngươi cũng không tính là quá ngốc đi!" Hồ Linh Tiêu cười lên, nhẹ mổ một cái lên mặt nàng, nói: "Yên tâm đi, ngươi sẽ không ngốc ở trong này lâu đâu. Ta đoán buổi chiều sẽ có người tới đón ngươi thôi! Vận Hàm, nếu công tử Lý phủ kia hãm hại ngươi như vậy, ta liền thay ngươi trừng phạt hắn một phen thì thế nào?"

"Sao ngươi... lại hôn ta! Không phải đã nói sau này cũng không thể như thế sao?" Mặt Tô Vận Hàm chợt hồng lên, nơi được nàng hôn qua mơ hồ nóng lên.

"Là ngươi nói chỉ cần không đề cập tới những chuyện kia thì thế nào đều theo ta! Giờ đây ta chỉ hôn ngươi có một cái mà thôi, dù cho có yêu cầu hôn môi với ngươi, ngươi cũng phải theo ta mới đúng. Sao chứ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ nói không giữ lời? Nếu ngươi nói không tính, vậy lời ta đã nói cũng không tính!"

"Ngươi, ngươi đây là... Ngươi đây căn bản là sai lý! Ta nói gì đều tuỳ ngươi, cũng đâu nói là thành như vậy đâu!"

"Gì là gì thành như vậy? Ngươi đừng đã quên, chính miệng ngươi nói... Cái – gì – cũng – theo – ta! Hơn nữa, tối qua gươi còn đáp ứng với ta mỗi đêm đều ôm ta ngủ đó! Vận Hàm, đọc thư thánh hiện cũng không thể làm ra chuyên nói lời lật lời đâu! Mỗi câu ngươi nói ta đều nhớ rõ rõ ràng ràng, nếu mà đổi ý... Ta nha, liền nói tất cả những chuyện khi đó ở Tô phủ ngươi khinh bạc ta đều cáo với mỗ mỗ, để cho mỗ mỗ phân xử. Đến lúc đó, dù ngươi không muốn, cũng phải phụ trách với ta đó!" Hồ Linh Tiêu nâng mặt Tô Vận Hàm lên, cười phải gọi là một cái kiều mị, phảng phất như đã biết nàng sẽ nghe theo yêu cầu của mình.