Đăng vào: 12 tháng trước
Nghe thấy thanh âm ngoài cửa, Tô Vận Hàm vô thức ngồi xuống nhìn Hồ Linh Tiêu, thấy nàng hất đầu không để ý mình, chỉ biết mang hài lại làm khoả hung bố quấn chặt, nhỏ giọng nói: "Linh Tiêu cô nương, là Ngưng Nhi cô nương. Ngươi... Trong lòng ngươi thoải mái chút chưa?"
"Hừ! Càng buồn bực! Ngươi với Ngưng Nhi hôn môi đi thôi!" Thực sự tức chết người đi mà! Chẳng lẽ Ngưng Nhi tỷ tỷ không biết nàng ấy là người mình muốn câu dẫn sao? Chiêu chọc ai không được, lại cứ muốn chiêu chọc người trung ý của mình! Hồ Linh Tiêu càng nghĩ càng khí, vung y tụ một cái, trực tiếp hoá thành bạch quang biến mất trước mặt nàng.
"Hôn môi? Ta hồi nào..." Tô Vận Hàm bị nàng làm mạc danh kỳ diệu vậy, nhưng cũng không kịp truy cứu thêm nữa, người đi rồi nàng còn giải thích cái quỷ gì được?! Mở cửa phòng, Ngọc Ngưng Nhi trong tay bưng một oản cháo trắng cùng mấy món đứng ở cửa, thấy hắn mặc trung y ra mở cửa, bưng món cháo đi trước khẽ giơ, cười nói: "Có phải quấy rầy đến công tử rồi? Ta thấy thời điểm không còn sớm liền làm chút bữa sáng mang lại đây, miễn cho lúc công tử tỉnh dậy bữa sáng ở trù phòng đều bị đám tỷ muội trong lâu chia sạch."
"Ngưng Nhi cô nương thực quá khách khí, ta cũng vừa mới tỉnh dậy." Tô Vận Hàm tiếp nhận món cháo trong tay nàng, lại nhường đường để Ngọc Ngưng Nhi đi vào, để bữa sáng lên bàn, hỏi: "Ngưng Nhi cô nương ăn chưa? Nếu chưa ăn thì dùng những thứ này trước đi, ta ăn sau cũng giống vậy thôi."
"Công tử yên tâm, ta dậy sớm hơn công tử, tự nhiên có dùng qua bữa sáng." Ngọc Ngưng Nhi hơi cúi đầu, gò má nhiễm phải không ít phi hồng: "Kỳ thực hôm nay Ngưng Nhi lại đây còn muốn hỏi hỏi công tử, hôm qua ta đạn xướng từ khúc, công tử cảm thấy thế nào? Có thích không?"
"Thích chứ, Ngưng Nhi cô nương cầm kỹ có thể nói tuyệt nhất, thực là ta không cách nào vượt qua." Tô Vận Hàm thành thật hồi đáp, kỳ thực nàng càng thích chính là vũ của Hồ Linh Tiêu, mỹ như vậy, diễm như vậy, như một đoàn hoả hồng chiếu rọi toàn bộ thế gian.
"Nga? Chẳng lẽ công tử cũng có đạn cầm?"
"Tự nhiên là sẽ, chỉ là không có tinh diệu như Ngưng Nhi cô nương."
"Nếu là vậy, ta liền thỉnh mời công tử lúc sau tới gặp trong phòng thế nào? Thật tiện để Ngưng Nhi thưởng thức qua cầm kỹ của công tử." Ngọc Ngưng Nhi di chuyển bước chân, đang mong đợi Tô Vận Hàm có thể đáp lại lời mời đường đột như vậy.
"Được, vừa lúc ta cũng có chút ngày không chạm cầm rồi, tài nghệ sợ là không thạo nữa rồi!"
"Vậy, nếu công tử đã đáp ứng, ta đây trở về phòng chuẩn bị chuẩn bị, chờ công tử dùng điểm tâm xong tới tìm ta."
"Không biết gian phòng cô nương ở đâu?"
"Lâu hai bên tay phải căn thứ ba chính là của ta, công tử cũng đừng đếm sai nha, thứ hai là gian phòng của Linh Tiêu muội muội đó!" Ngọc Ngưng Nhi che miệng khẽ cười lên, gian phòng nàng đến nay chưa từng hoan nghênh người ngoài tiến vào, Tô Vận Hàm là người duy nhất từ trước tới nay. Cái gọi là chuẩn bị, tiện để nha hoàn làm chút cao điểm (bánh ngọt), lại pha một ấm trà ngon dùng để chiêu đãi 'khách quý'.
"Được, ta nhớ kỹ. Vậy... Đợi ta dùng xong bữa sáng, rửa mặt thu dọn xong liền qua chỗ cô nương."
"Ân, Ngưng Nhi chờ ngươi." Ngọc Ngưng Nhi hạ thấp người rời khỏi phòng, để Tô Vận Hàm an tĩnh hưởng thụ bữa sáng nàng đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đứng ở lâu hai Tuý Hoa lâu, Tô Vận Hàm hơi chỉnh chỉnh trường sam tố sắc trên người. Nàng án theo lời nói của Ngọc Ngưng Nhi đi về bên tay phải đến cửa gian phòng thứ ba, do dự lại bước đến trước cửa phòng thứ hai. Nghe Ngưng Nhi cô nương đã nói, đây hẳn là gian phòng của Linh Tiêu cô nương đi? Tô Vận Hàm do dự giơ tay muốn đi gõ cửa phòng Hồ Linh Tiêu, vừa nãy vô duyên vô cớ chọc nàng khí, cũng không biết hiện tại có tiêu khí chưa nữa.
"Linh Tiêu cô nương..." Tô Vận Hàm nhỏ giọng gọi một câu, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng. Chỉ là gõ vài tiếng rồi cũng không thấy Hồ Linh Tiêu ra mở cửa, trái lại Ngọc Ngưng Nhi ở sát vách mở cửa phòng ra, đứng ở cửa cười nói: "Có phải Vận Hàm công tử nhớ nhầm không? Đây mới là phòng ta này, vào đi... Ta đã đợi được một lúc rồi!"
"Ngươi giỏi lắm xú ngốc tử. lại dám ước hẹn gặp mặt Ngưng Nhi tỷ tỷ trong phòng!!!" Vừa xuống giường, Hồ Linh Tiêu bị tiếng nói chuyện bên ngoài làm cho khí quá chừng, lại ngồi lại giường hướng về cửa ném ra vô số ánh mắt khinh bỉ. Vốn tưởng Tô Vận Hàm xoay chuyển tâm tính biết lại đây hống nàng, lại chưa từng ngờ tới là đi tìm Ngọc Ngưng Nhi. "Giỏi, giỏi Tô ngốc tử ngươi, ngươi chờ ta! Ngươi cứ chờ ta!"
"Công tử! Sao phát ngốc rồi?" Ngọc Ngưng Nhi nghi hoặc nhìn Tô Vận hàm đứng nơi cửa phòng Hồ Linh Tiêu mà không nguyện rời đi, không hiểu sao hắn nhìn chằm chằm cửa phòng mà không tới.
"Nga, không có gì... Vậy chúng ta liền vào đi thôi." Tô Vận Hàm chần chờ phút chốt, hướng về phía cửa lắc lắc đầu bất đắc dĩ đi vào gian phòng của Ngọc Ngưng Nhi. Vừa nãy rõ ràng nàng từ khe cửa thoáng thấy một vệt yên hồng, chỉ có một lúc liền biến đâu mất. Nghĩ đến, hẳn là Hồ Linh Tiêu còn đang sinh khí với nàng, còn đến cùng là sinh khí gì, nàng thực không hiểu rõ được.
"Công tử, cầm đã chuẩn bị xong... Ngưng Nhi còn đợi nghe cầm khúc của ngươi đó." Tiến vào gian phòng, Ngọc Ngưng Nhi trực tiếp kéo Tô Vận Hàm để hắn ngồi trước cổ cầm của mình. Cầm này từ lúc nàng bắt đầu học cầm vẫn luôn theo nàng, trừ những lúc nàng ra ngoài, Tô Vận Hàm là người thứ hai chạm vào nó.
"Ta... Vậy ta liền bêu xấu đây." Tô Vận Hàm gật đầu cười cười với Ngọc Ngưng Nhi, hai tay nhẹ đặt trên huyền (dây) cổ cầm, đợi nàng suy nghĩ chỉ trong chốc lát sau, ngón tay mảnh mai khiêu động huyền cầm, bờ môi hé mở theo đôi mắt khẽ nhắm mà từ từ xướng thấp:
"Thu ý nồng, ly nhân tâm trên thu ý nồng
Nhất bôi tửu tình tự vạn chủng . ngôn tình sủng
Ly biệt nhiều, lạc điệp thời tiết ly biệt nhiều
Nắm chặt tay người để trong tâm
Ta muốn người nhớ tới, không có lời cam kết...
Không sợ tương tư khổ, chỉ sợ tổn thương người
Oán độc oán người trong gió hợp tan đều không vì ta
Không sợ ta cô độc, chỉ sợ người tịch mịch
Không chỗ... nói ly sầu."
Thanh âm cổ cầm được khiêu động dưới mười ngón tay Tô Vận Hàm ngày càng trôi chảy, thanh âm nàng muốn thấp hơn so với tiếng cầm, cũng bởi vậy mang đến cho người nghe hưởng thụ rất lớn. Lại hoặc là, này vốn không phải là hưởng thụ gì. Từ khúc thương cảm như vậy, Tô Vận Hàm đạn phải dụng tâm, xướng động tình, cũng khiến người ngồi bên người nàng Ngọc Ngưng Nhi thương tiếc không thôi. Cắt ngang đạn tấu của đối phương không phải là chuyện lễ mạo, nhưng nàng vẫn làm vậy đi, đưa tay đặt lên huyền cầm ngăn Tô Vận Hàm tiếp tục đạn tấu, Ngọc Ngưng Nhi nhìn thẳng nàng, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào: "Công tử, từ khúc này quá mức bi tình... Công tử thật đã từng trải qua chuyện tình thương như vậy?"
"Không, ta chưa từng trải qua... Từ khúc này do tiên sinh dạy, tiên sinh nói với ta là ông từng vì một nữ tử mà hiểu được thành toàn, mặc dù vô duyên tái kiến, nhưng vẫn nhớ trái tim chưa từng quên." Tô Vận Hàm khẽ thở dại một hơi, ánh mắt thuỷ chung dừng trên cổ cầm: "Tiên sinh là người bác học hiếm có trên thế gian, cầm kỳ thi hoạ không gì không giỏi. Có trí tuệ cao cũng không kiêu ngạo, càng là tính người rất chân thật. Chỉ có đối với tình cảm, bởi vì thành toàn mà cầu không được."
"Vậy công tử, tiên sinh kia hiện nay..."
"Tiên sinh đã không ở nhân thế." Ánh mắt Tô Vận Hàm ảm đảm đi, từ khi sinh ra tới nay nhỏ xíu có cực ít người như tiên sinh quan tâm chu toàn với nàng như vậy, nếu không nhờ tiên sinh dạy học vấn cho nàng, nàng cũng chỉ có thể làm một người bầu bạn với nha hoàn dốt đặc cán mai. Hồi tưởng lại thời điểm lúc tiên sinh dạy nàng đọc thư viết chữ lộ ra ý cười ôn hoà, hiền từ như vậy, khiến người ấm áp.
"Xin lỗi, ta..." Ta không biết tiên sinh đã ly thế. Thường ngày biết cách ăn nói, Ngọc Ngưng Nhi đột nhiên miệng kém, nàng giơ tay nhẹ vỗ về gò má Tô Vận Hàm, so với da thịt nữ tử còn muốn xúc cảm tế nị hơn khiến cho nàng khẽ thán, lòng bàn tay dán sát ở má hắn không muốn rời: "Chuyện xưa không nói nữa, sau này liền để Ngưng Nhi cùng ngươi cùng một chỗ đọc thư tấu cầm, không biết công tử có nguyện làm tri kỷ của Ngưng Nhi? Khách nghe?"
Ánh mắt tràn ngập chờ mong như vậy, thì sao Tô Vận Hàm lại nhẫn tâm cự tuyệt? Gật gật đầu, Tô Vận Hàm mím môi cầm tay Ngọc Ngưng Nhi, đặt trên đùi nàng để khiến tay kia ngừng vuốt ve mặt mình: "Ta tự nhiên là nguyện ý làm khách nghe tri kỷ của cô nương, cầm kỹ của Vận Hàm còn sơ cạn, có thể giao cho cô nương lương sư ích hữu (thầy tốt bạn hiền) như vậy, thật là vinh hạnh của ta."
"Thật? Vậy, công tử có thể giáo thụ (giảng dạy) khúc này cho ta không?"
"Cô nương muốn học, ta tự nhiên thành khẩn tương thụ." Tô Vận Hàm thả tay Ngọc Ngưng Nhi ra, mười ngón lại chạm lên huyền cầm, lại bắt đầu đạn tấu đoạn từ khúc vừa nãy, kèm theo tiếng ca chuyển thấp, nhẹ nhàng nhập tâm.
Nàng đang đạn cầm, Ngọc Ngưng Nhi thì lại theo sát nàng, chuyên chú vào dung nhan tuấn mỹ này. Cự ly giữa hai người thân mật phi thường, lại dìm Hồ Linh Tiêu ở cách vách trong bình dấm chua. Đệm chăn trong phòng bị nàng quăng xuống đất, ngay cả gối cũng theo mất dạng. Hồ Linh Tiêu khí, khí Tô Vận Hàm như kẻ đần bị động trước mặt nàng, vừa ngốc vừa mộc mạc mà lễ mạo xa cách. Đợi được đối mặt với Ngọc Ngưng Nhi, liền thân mật vô đối như mở lòng.
Xú ngốc tử chết tiệt, ta sẽ không thèm tiếp tục để ý đến ngươi nữa! Sẽ không thèm tiếp tục để ý đến ngươi nữa! Hồ Linh Tiêu nằm trên giường dùng sức đập ván giường, bưng lỗ tai không muốn nghe tiếng cầm tiếng khúc ở căn phòng cách vách. Xú ngốc tử chết tiệt, xú ngốc tử! Nếu ta lại để ý đến ngươi, ta... Ta cũng không phải người nữa! Trái lại ta là hồ yêu! Hồ Linh Tiêu trề môi ra, khiến cho khuôn mặt vũ mị này đổi có thêm chút ý vị khả ái.