Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Post on: 11 tháng ago
Dãy lầu các phía sau núi là nơi ở của các đệ tử, Đường Thời được phân đến căn nhà tranh dưới cây đa lớn bên cạnh suối Mặc, đệ tử phụ trách xếp phòng cho y cười nói: "Ngươi đừng coi thường căn nhà tranh này, suối Mặc là căn nguyên tinh túy của Tẩy Mặc các chúng ta, mỗi khi chế tác quyển trục đều cần dùng mực nước trong dòng suối này. Phàm là nơi ở cạnh suối Mặc thì đều là chỗ tốt cả."
Dọc theo đường đi Đường Thời đã nhìn qua, chỗ ở của những người khác có vẻ cũng đều là nhà tranh hoặc nhà nhỏ trong rừng trúc, thỉnh thoảng cũng có người ở lầu cao, nhưng dù sao cũng không quan trọng.
Bây giờ có cho Đường Thời một tảng đá, y cũng có thể nằm vật ra ngủ luôn.
Đường Thời lập tức đáp lời: "Đa tạ sư huynh, xin hỏi sau khi gia nhập môn phái có điều gì cần chú ý không?"
"Ngươi vừa nhập môn, có lẽ cần học những tri thức về quyển trục cùng các đệ tử sơ cấp, sáng mai ngươi chỉ cần đi xuống dọc theo suối Mặc là được, có thấy toà đại điện cách đây không xa không? Lớp học ngày mai vừa vặn là lớp nhập môn, hình như người giảng chính là trưởng lão Chu Mạc Vấn, học hết buổi đầu tiên sẽ có người giới thiệu kỹ hơn cho ngươi, ta đảm bảo mọi người đều rất nhiệt tình."
Người anh em này cười ha ha vỗ bả vai Đường Thời, sau đó mới rời đi.
Đường Thời đứng lại dưới cây đa khổng lồ, ngẩng đầu nhìn lên, trăng sao trên trời đều bị tàng cây rộng lớn như một tán ô che phủ, khiến mọi thứ dường như đều trở nên tĩnh lặng.
Từ xưa cây đa đã được coi là một cây thành rừng*, chỉ một cây đa cổ thụ cao lớn này thôi đã khiến người ta cảm thấy như che trời chắn đất.
*Một cây thành rừng: cây đa cổ thụ thường có hệ thống cành và rễ rất phát triển, tán cây có thể rộng tới hàng ngàn m2, dưới tán cây có hàng ngàn rễ cái và rễ phụ, nên các cây đa lâu đời có thể trở thành 'một cây thành rừng'.
Căn nhà tranh kia ở ngay bên dưới cây đa, Đường Thời bước tới mở cửa ra, lại phát hiện cửa nhà được làm từ trúc, từng cây trúc thanh mảnh ghép lại thành một cánh cửa, quả thật có vài phần ý vị phong lưu như có như không của văn nhân nhã sĩ.
Dù không biết Trúc lâm thất hiền* là như thế nào, nhưng bây giờ Đường Thời lại có chút cảm giác học đòi văn vẻ kỳ quái như vậy — thật ra cũng có thể coi là thực sự phong nhã mà.
*Trúc lâm thất hiền: chỉ bảy người hiền sinh sống vào khoảng cuối nhà Ngụy đầu nhà Tấn, thường cùng nhau uống rượu ngâm thơ, đàm luận triết lý dưới rừng trúc.
Bên trong chỉ có một cái giường, một chiếc bàn vuông nhỏ gần cửa sổ cùng hai chén trà, tất cả đều sạch sẽ, có lẽ là mới quét dọn qua để Đường Thời tới ở.
Hiếm khi có một đêm không tu luyện, toàn thân Đường Thời vô cùng thư thái, y nằm trên giường cả đêm nhưng cũng không ngủ, đến tận hừng đông mới chợp mắt một chút, sau đó liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ chuông.
T đứng dậy đẩy cửa sổ ra, liền thấy xa xa là lầu chuông cao vút bên kia đỉnh núi, trên đó có người đang dùng một cây gỗ lớn đánh vào chuông đồng, ngay sau đó sóng âm cuồn cuộn vang lên, toàn bộ núi Chiêu Diêu đều được bao phủ trong tiếng chuông trong trẻo mà hùng hậu.
Những ngày tháng ở Tẩy Mặc các của Đường Thời cứ như vậy mà bắt đầu.
T dọc theo suối Mặc mà đi xuống núi, nước suối tuyền một màu đen, còn phảng phất mùi hương của mực, không biết được hình thành như thế nào, quả thật núi Chiêu Diêu này có lắm chuyện thần kỳ.
Ven đường có không ít người chào hỏi Đường Thời, tuy nhiên đám đệ tử này biết y mà y lại không quen họ, chỉ có thể xấu hổ cười cười, gọi một tiếng "Sư huynh sư tỷ".
Địa điểm học tập đích thật là một tòa đại điện, nhìn qua không khác nhiều so với Đường Mặc điện mà Đường Thời xem cuộn tranh trước đó.
Y đứng dưới tòa nhà nhìn lên, thấy dòng chữ trên bức hoành treo trước cửa ghi là "Bát Mặc điện"*, đây cũng là một cái tên đẹp, khí thế hay ý cảnh đều có đủ.
Y bước vào đại điện rồi đi vòng qua dãy bình phong, liền thấy bên trong là rất nhiều khu vực được tách riêng ra, người bên cạnh giải thích: "Bởi vì năng lực chế tác quyển trục của mọi người không đồng đều nên đẳng cấp lớp học cũng không giống nhau. Tẩy Mặc các chúng ta có một vị chưởng môn và hai vị trưởng lão, tuy nhiên bình thường mọi người đều quen gọi là tam đại trưởng lão, bởi trước khi chưởng môn đời trước tới Đại Hoang thì chưởng môn hiện tại vẫn còn là trưởng lão. Trước mắt chỉ có năm người là đệ tử nội môn, còn đệ tử ngoại môn đã có gần một ngàn người rồi."
Gần một ngàn — con số này khiến Đường Thời có hơi giật mình.
Người có dáng vóc gầy yếu này cũng là đệ tử ngoại môn, có thể dễ dàng nhận ra sự hài lòng đối với Tẩy Mặc các trong lời nói của hắn. Hắn nhận ra Đường Thời có vẻ nghi hoặc, liền phe phẩy ngón tay ra vẻ thần bí: "Chúng ta làm quyển trục thực ra cũng không khác gì luyện đan sư hay luyện khí sư, quyển trục cũng phân chia đẳng cấp — kỳ thực lại nói tiếp, ngành nghề của chúng ta hẳn phải gọi là Mặc sư."
"Vốn cũng không phải là Mặc sư, nhưng vì ảnh hưởng của Tẩy Mặc các càng lúc càng lớn, nên không còn mấy ai nhớ đến cái tên quê mùa ban đầu của ngành này, đó là — quyển trục sư."
Có người tiến đến từ phía sau, không ngờ lại là một người mặc đồ trắng.
Đường Thời sửng sốt một chút, cùng gã gầy gò bên cạnh chào hỏi: "Chào đại sư huynh."
Đỗ Sương Thiên gật đầu, liếc mắt nhìn Đường Thời rồi cười nói: "Tối hôm qua vừa thử bút mà hôm nay đã tới đi học, chắc là ngay cả bút cũng chưa chọn được đúng không, thôi thì học xong rồi chọn cũng được."
Câu này nhất định là nói Đường Thời rồi, y gật đầu nói: "Đa tạ đại sư huynh chỉ bảo."
"Ôi ôi ôi, mới sáng sớm mà đã đùa giỡn tiểu sư đệ, đúng là người già mà tâm không già nha." Bạch Ngọc từ phía sau lắc lắc lư lư dạt tới, tấm áo bào trắng vẽ đầy đá núi lởm chởm càng tô điểm vẻ lập dị của hắn. Toàn thân người này toát lên vẻ phóng khoáng tùy tiện, lại có sự thoải mái tự nhiên khó nói nên lời.
Đường Thời không biết hắn, chỉ nghe người bên cạnh nói "Chào tam sư huynh", y cũng liền nói theo.
Bạch Ngọc đi tới trước mặt Đường Thời, chỉ vào cái mũi của mình, cười híp mắt nói: "Tiểu sư đệ, ta tên là Bạch Ngọc, là người có tu vi Kim Đan kỳ duy nhất trong các đệ tử nội môn, thực ra dựa theo quy củ thì ta mới là đại sư huynh, đệ gọi một tiếng nghe thử xem nào?"
Đột nhiên có một bàn tay thon dài từ phía sau vỗ tới, đánh bật khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc ra, một nữ tử thanh tú hừ một cái, nói: "Tên đần không biết lớn nhỏ này, đệ mà cũng đòi làm đại sư huynh? Nếu đệ làm đại sư huynh thì chẳng phải là muốn ta gọi đệ là sư huynh sao? Tiểu tử này lá gan cũng to nhỉ."
Bạch Ngọc đáng thương lập tức ôm đầu kêu rên: "Nữ nhân chết bầm, cứ chờ đó, nếu có ngày ngươi biến thành đàn ông, nhất định ta sẽ đánh ngươi một trận ra trò!"
'Bốp' một tiếng, bắt đầu từ nữ tử thanh tú nọ, mọi người lao vào đánh hội đồng Bạch Ngọc.
Vì vậy, thân là tiểu sư đệ mới nhập môn của họ, Đường Thời đứng ở bên cạnh mặt không đổi sắc mà nhìn màn vây đánh này.
Cũng không phải, trận đánh sau đó đã phát triển thành ẩu đả lẫn lộn của toàn bộ nội môn.
Tam sư huynh Bạch Ngọc vừa nói xong câu kia liền bị nhị sư tỷ đè ra đánh, cả khuôn mặt tuấn tú đều bị đánh đến sưng lên, nhị sư tỷ còn vừa vung nắm tay vừa mắng: "Nhóc con chết tiệt này, dạy mà không nghe hả, đánh hắn!"
Nhìn các sư huynh nội môn từ phía sau lẳng lặng lại gần định thừa nước đục thả câu, Đường Thời đột nhiên cảm thấy có thứ gì trong lòng cứ như vậy mà vỡ tan tành.
Đỗ Sương Thiên tiến đến đục nước béo cò xong, mới vỗ vỗ bả vai Đường Thời: "Đệ cứ đi học đi, chỉ là phương thức giao lưu tình cảm giữa các sư huynh đệ thôi mà, đừng quá kinh ngạc."
Hình như bọn họ thực sự coi Đường Thời là đứa nhỏ ngây thơ ngốc nghếch vừa bước vào giới tu chân, hoàn toàn không nghĩ đến việc Đường Thời đã có tu vi sơ kỳ Trúc Cơ, lại càng không biết trước đây y đã trải qua những gì.
Mười mấy năm sống trước đó của Đường Thời quả thực khá buồn chán, nhưng chỉ trong vài tháng gần đây thôi, độ kịch tính sợ là rất nhiều người cả đời đều không so được.
E là không ai có thể ngờ được rằng kẻ đã có vài mạng của tu sĩ cấp cao trên tay lại tới Tẩy Mặc các nhỉ?
Cũng có thể là... biết, thế nhưng lại cố tình quên đi, hoặc có lẽ là căn bản không để tâm đến mấy chuyện như vậy.
Đường Thời chào một câu với Đỗ Sương Thiên rồi đi theo mọi người, dù sao hắn còn muốn đi học, nhìn mấy người này đánh lộn lẫn nhau cũng khá có tính giải trí, Đường Thời cũng rất hâm mộ thân phận đệ tử nội môn của họ, nhưng trong lòng y luôn có một ý nghĩ rất kiên định — y sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đệ tử nội môn.
Đối với Tẩy Mặc các, có vẻ như nội môn hay ngoại môn cũng không có khoảng cách gì.
Bọn họ tiến vào một căn phòng cực lớn, bốn phía treo rất nhiều quyển trục, nhưng có thể nhìn ra được bút pháp không tốt cho lắm, không đạt đến cảnh giới của những quyển trục Đường Thời thấy trong Đường Mặc điện.
Y vừa phát hiện ra, giờ chính y cũng luôn treo từ 'cảnh giới' này trên miệng rồi.
"Ngồi xuống đi, vị trí này vừa mới xếp ra đó, ngươi là tiểu sư đệ, cho ngươi ngồi chính giữa." Gã gầy gò kia đột nhiên cao giọng hô lên với mọi người xung quanh, "Hôm nay tiểu sư đệ bắt đầu đến học ở lớp chúng ta, không ai được bắt nạt y đâu đó!"
"Oa, chào tiểu sư đệ."
"Ôi chà, nhìn gần càng thấy tiểu sư đệ thiệt là đẹp trai nha!"
"Tiểu sư đệ..."
Sự nhiệt tình của mọi người gần như khiến Đường Thời gánh không nổi.
Mãi đến lúc có tiếng chuông vang lên, thấy giờ học đã bắt đầu, Đường Thời mới ngồi xuống trước một chiếc bàn dài, đây là loại bàn gỗ sơn mài* đơn giản hình chữ nhật, đại khái mỗi chiếc dài bốn thước (1,33m), rộng một thước rưỡi (0,5m), trên mặt bàn bên tay phải đặt một cuộn giấy màu vàng nhạt hơi pha chút sắc xanh, cũng chính là một quyển trục đang được cuộn lại.
*Nguyên văn là "tất án", một loại bàn cổ của Trung Quốc, được làm bằng gỗ sơn mài, thường khá dài và thấp vừa tầm người ngồi bệt hoặc quỳ.
Đầu bàn là một nghiên mực màu đen nhìn khá bình thường, bên cạnh là một cây bút lông, bên tay trái là đồ chặn giấy làm bằng bạch ngọc, phía trước còn bày cả đồ rửa bút, nói chung là văn phòng tứ bảo* đều đầy đủ cả, trông chẳng hề giống môn phái tu chân chút nào, mà ngược lại giống như một... nơi ngâm thơ vẽ tranh.
*Văn phòng tứ bảo: bộ dụng cụ thư pháp hoặc vẽ tranh, 'tứ bảo' để chỉ bốn món chính là bút, nghiên, giấy và mực.
Quan sát kỹ càng bàn của mình xong, Đường Thời liền giương mắt nhìn những người xung quanh, thấy mỗi chiếc bàn đều bày những món đồ như vậy.
Gã gầy gò ngồi khá gần Đường Thời, lên tiếng giải thích: "Bởi vì tiến độ học tập của mọi người khác nhau nên sẽ được chia thành vài nhóm nhỏ, đây là cấp cơ sở, chờ ngươi lên đến cảnh giới tiếp theo là có thể tham gia các lớp học cấp cao hơn. Nhưng bất kể là trưởng lão hay là các sư huynh sư tỷ nội môn thì đều phải bắt đầu từ nơi này."
Đường Thời đã hiểu, phương thức giáo dục theo kiểu trường học, cũng tốt thôi.
Y bây giờ hẳn là mới đến trình độ mẫu giáo ha.
Sau khi tiếng chuông vang lên trong sảnh đường, trưởng lão Chu Mạc Vấn mà ngày đó Đường Thời được chứng kiến một màn vẽ hổ đi tới, trên người vẫn là tấm áo choàng có hình mãnh hổ sau lưng như ngày nào.
Sau khi ông dừng lại, câu nói đầu tiên chính là: "Hôm nay bài giảng của ta cũng như mọi khi, chỉ nói những điểm trụ cột nhất, những ai hôm trước không nghe kỹ có thể sẽ càng khó hiểu, ngày mai sẽ có một bài kiểm tra cho những người từng thử bút đến tầng thứ tư trở lên, ai làm tốt sẽ được chuyển tới lớp trình độ tiếp theo."
Mọi người không ai nói gì, đều chỉ im lặng lắng nghe.
Đường Thời nghe được trọng điểm — tầng thứ tư?
Tên tân binh như Đường Thời đến lúc đó cũng phải đi thi sao?
Y muốn hỏi, nhưng thấy Chu Mạc Vấn có vẻ đã chuẩn bị giảng bài, liền không nói gì thêm mà nghiêm túc lắng nghe.
"Đạo của quyển trục chính là tập hợp của rất nhiều học phái, từ bùa chú đến trận pháp, từ thư pháp đến hội họa, từ vẻ ngoài đến ý cảnh, không một môn nào là không có liên quan, vì thế tu hành đạo này nhất định vô cùng khó khăn gian khổ, hơn nữa còn không chắc có thể cho ngươi thực lực đánh khắp thiên hạ không đối thủ — đương nhiên, cũng không phải là không có ai có lực công kích cao, chưởng môn Tâm Mặc và đạo trưởng Thu Nhàn đã tới Đại Hoang các là hai trong số đó, trong nội môn hiện giờ, Đỗ sư huynh và Bạch sư huynh của các ngươi cũng coi như là hai trong số đó."
Lực công kích không cao sao?
Đường Thời lại không nghĩ như vậy, bởi vì Trùng Nhị bảo giám củay nghe cũng có vẻ là loại không có lực công kích cao, nhưng một khi có thể chân chính lợi dụng nó, hiệu quả mang lại là không thể tưởng tượng được.
Y không phản bác, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Chu Mạc Vấn hiển nhiên có nghiên cứu sâu sắc đối với quyển trục, người có tu vi Kim Đan hậu kỳ như hắn có thể đứng ở một góc độ cao hơn mà đánh giá cái gọi là đạo của quyển trục.
"Chỉ có điều, vì sao một thứ không phổ biến như 'quyển trục' lại cũng có thể trở thành một loại đạo? Đồng thời còn vì thế mà sinh ra một ngành nghề mới là 'Mặc sư'? Đó là bởi vì, bất luận là đạo nào, chỉ cần ngươi đã chọn, đồng thời kiên định mà đi tới, ngươi sẽ phát hiện ra, bất cứ đạo nào đi tới cực hạn, cũng sẽ trở thành đại đạo*."
*Đại đạo: nguồn gốc, chân nguyên của đạo, là bản thể muôn đời không hề biến dịch, mà các tôn giáo như Đạo giáo, Phật giáo... chỉ là hình thức, là biến thiên của nó.
Như 'Trùng Nhị bảo giám' của Đường Thời, nói trắng ra thì chính là 'lấy thơ nhập đạo', so với mấy loại khác như lấy kiếm nhập đạo thì có thể coi là đường ngách ngõ nhỏ, giờ y lại chọn con đường lấy thơ họa quyển trục nhập đạo, sợ là tìm khắp đại lục Linh Khu cũng không được ai chuyên đi cửa hẹp như hắn. Nhưng y lại chưa một lần hoài nghi liệu mình có thể đi tới đại đạo hay không.
Vạn vật trên đời này, nếu thực sự soi xét kỹ càng thì đều có một đạo lý đơn giản như nhau, trăm sông đổ về một biển, đây mới thật sự là đại đạo.
Từ giây phút chọn con đường này, Đường Thời chưa một lần hối hận.
Đoạn sau, Chu Mạc Vấn bắt đầu nói đến mấy chuyện đơn giản hơn, lúc đầu là nói vấn đề tổng quát, sau đó mới thật sự là các loại thao tác thực tiễn.
"Núi Chiêu Diêu của chúng ta có một vài thứ vô cùng nổi tiếng." Chu Mạc Vấn nhìn mọi người, vuốt râu mép, trong giọng nói mang theo vài phần đắc ý, "Vật đầu tiên là cỏ Chúc Dư. Cỏ này dạng như rau hẹ mà có hoa màu xanh, tên là Chúc Dư, ăn vào liền không đói."
Tay ông khẽ đảo một cái, liền giơ nhánh cỏ nhỏ màu xanh trong tay mình ra, ý bảo mọi người cùng nhìn, "Cỏ này mọc khắp trên núi, có điều tất cả linh thảo đều có các đẳng cấp khác nhau, cỏ Chúc Dư dựa theo số năm sinh trưởng và số phiến lá mà phân thành chín cấp, tương tự như các loại linh khí hay linh thảo khác."
"Chúc Dư chính là nguyên liệu tạo thành cuộn giấy màu vàng trên bàn các ngươi. Chúng ta nghiền cỏ thành bột, sau đó dựa theo phương pháp làm giấy mà khiến chúng trở thành giấy vẽ tranh. Giấy chế tác quyển trục của chúng ta thông thường đều là giấy Chúc Dư."
Chu Mạc Vấn mở cuộn giấy trên bàn của mình ra, chỉ vào hoa văn trên đó rồi nói, "Có điều Chúc Dư chính là linh thảo, dùng bút lông vẽ tranh trên loại giấy không thấm mực này khá khó khăn, vậy nên chúng ta mới cần vận dụng các loại bút pháp đặc thù. Mỗi loại bút pháp như thế nào, sau này các ngươi đều sẽ được học chi tiết, giờ chưa cần thiết phải nói cụ thể. Cũng không phải là không có những loại linh thảo khác có thể làm giấy vẽ, chỉ cần ngươi có thể tìm được nguyên liệu thì cứ thoải mái làm thử, chỉ là giấy vẽ thông dụng ở Tẩy Mặc các chúng ta là giấy Chúc Dư mà thôi."
"Linh thảo đẳng cấp khác nhau sẽ tạo ra giấy vẽ có đẳng cấp khác nhau, như những thứ trước mặt ta đây — quyển màu đỏ thẫm bên trái này là giấy Thiên Phong được làm từ lá cây Thiên Phong tam phẩm, quyển ở giữa chính là giấy Hoang Mộc làm từ cành cây Hoang Mộc nhị phẩm, còn bên phải là giấy Chúc Dư được tạo thành từ hoa Chúc Dư tứ phẩm, có điều cuộn giấy này là loại giấy có đẳng cấp cao nhất trong Tẩy Mặc các chúng ta, ngũ phẩm."
Ngũ phẩm? Không phải được làm từ hoa Chúc Dư tứ phẩm sao?