Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Đăng vào: 12 tháng trước
Thương Hải đường, giờ phút này đã tụ tập không ít trưởng lão và đệ tử, khi Đường Thời được đưa đến chỉ thấy rét lạnh của ban đêm trên người còn chưa tán đi.
Y hít sâu một hơi, từng bước một đi lên cầu thang, nhìn mây trôi trên sườn núi, cùng Thiên Hải đường uy nghiêm kia —— không thể phủ nhận, cứ việc ở nơi này chưa gặp được mấy chuyện tốt, nhưng dù sao đây cũng là môn phái của y, khi nhìn lên, cảm giác trang nghiêm ấy đủ kính sợ lòng người.
"Đệ tử ngoại môn Đường Thời cầu kiến." Tiểu đồng thông báo một tiếng.
Bên trong vọng ra tiếng của đạo nhân Thanh Hư, Đường Thời còn nhớ rất rõ ràng: "Vào đi."
Vì thế Đường Thời cúi đầu đi vào, cũng không dám liếc nhìn xung quanh một cái, hành lễ: "Đệ tử Đường Thời, bái kiến chưởng môn với hai vị trưởng lão."
"Miễn lễ." Thanh Hư thở dài, cho phép y đứng lên.
Lúc này Đường Thời mới đứng dậy, lặng lẽ nhìn bên trong đại điện, trừ mình ra, chỉ có hai đệ tử.
Một người Đường Thời quen biết, là Tần Khê dẫn đường lúc Đường Thời mới bước chân vào núi, lúc trước cũng gặp vài lần, người này tuy rằng béo tốt, nhưng béo có tính cách, vẫn cho rằng mình béo một cách phong lưu tiêu sái; nhưng hôm nay gặp lại, Đường Thời lại bỗng nhiên thấy hắn gầy đi không ít. Một người khác Đường Thời cũng quen biết, chẳng qua gặp lại, cảm giác đương nhiên không thể sung sướng được chút gì —— đệ tử nội môn Tuyết Hoàn, cháu gái của chưởng môn.
Đương nhiên, vì sao đạo sĩ thúi lại có hậu đại, đây không phải vấn đề mà Đường Thời cần lo nghĩ.
Hiện tại cần phải biết rằng, Tuyết Hoàn đến làm cái gì?
Hôm nay Tuyết Hoàn mặc y phục màu đỏ chàm tím, sau đầu ghém chiếc quạt nhỏ, dáng vẻ phải nói là đắc ý khó diễn tả. Khi nhìn thấy Đường Thời bước vào, Tuyết Hoàn lại còn cười như không cười mà liếc y.
Hơn một năm trước, Đường Thời nhục nhã Đường Uyển, coi như khiến Tuyết Hoàn sung sướng một trận —— nhưng Tuyết Hoàn tuyệt đối không thích Đường Thời, cái loại đăng đồ tử xấu xa, còn lại là phế vậy này, vốn không lọt vào mắt tiểu thư như Tuyết Hoàn.
Trên điện an tĩnh vô cùng, nhưng lúc này Tuyết Hoàn lại mở miệng: "Chưởng môn, lúc nào chúng ta đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh a? Tuyết Hoàn chờ không kịp."
Nàng nũng nịu yếu ớt mà đà giọng, dáng vẻ ngây thơ, nhìn đạo nhân Thanh Hư.
Thanh Hư vê râu mỉm cười: "Nửa canh giờ nữa sẽ đưa ngươi đi, có điều trước khi các ngươi vào, ta có chút lời muốn công đạo với các ngươi."
Xem ra, người cùng tiến vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh với y, cũng là Tần Khê với Tuyết Hoàn đi?
Chẳng qua, người ta là Trúc cơ kỳ, y là Luyện khí tầng sáu, quả thật không đủ nhìn.
Đường Thời biết bản thân phải đi chịu chết, nhiều thời gian từ đó đến giờ, có bao người đối với chuyện Đường Thời may mắn được tuyển đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh mà ôm oán niệm ghen ghét? Lại càng không nói tới Đường Uyển đã có oán hận chất chứa rất sâu đối với Đường Thời.
Vốn Đường Uyển giờ đã Trúc cơ thành công, theo lý phải để Đường Uyển đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh, mặc kệ nói ra sao, cho dù là để Khâu Ngải Kiền thậm chí Vương Hi đi, cũng không đến lượt Đường Thời —— nếu không có vấn đề gì trong này, Đường Thời không tin.
Đạo nhân Thanh Hư liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, tiếp tục nói rằng: "Lúc này đây bởi mệnh lệnh của bên Chính Khí tông, Thiên Hải sơn của chúng ta chỉ cho phép ba người được đi, mà còn phải đều dưới Trúc cơ hậu kỳ. Cho nên bây giờ, Tần Khê là Trúc cơ trung kỳ, Tuyết Hoàn là Trúc cơ trung kỳ, mà Đường Thời —— Luyện khí tầng sáu. Có điều ngươi không cần lo lắng, trước kia cũng có không ít người với tu vi Luyện khí đi vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh, mà còn có được thu hoạch phong phú. Sư huynh với sư tỷ của ngươi sẽ bảo vệ ngươi, ngàn vạn lần không cần lo lắng."
Lòng Đường Thời, dần dần lạnh xuống.
Có điều tất thảy đều đã sớm dự liệu được, y cũng không có vẻ mặt kích động gì, lặng như nước.
Đạo nhân Thanh Hư không thấy Đường Thời có phản ứng gì, thở dài một tiếng, thầm nói người này phế là phế chút, khó được có tính tình kiên nhẫn. Chỉ tiếc, có quan hệ với cái chết của Hách Liên Vũ Dạ, loại môn phái bao che khuyết điểm như Chính Khí tông tuyệt đối sẽ không buông tha Đường Thời.
Một năm rưỡi, chẳng qua là thời gian giảm xóc mà thôi, Đường Thời cũng chỉ có một con đường ắt phải chết.
Thiên Hải sơn có một vị lão tổ ở Đất Hoang các, là một nhân vật lợi hại, không cho phép môn phái khác vũ nhục uy danh của môn phái mình, cho nên bên Chính Khí tông bận tâm uy danh của lão tổ này, đồng ý cho Thiên Hải sơn mặt mũi, không trực tiếp bắt họ trắng trợn mà giao ra Đường Thời, mà đổi một cách khác để giải quyết —— cho nên Đường Thời mới Luyện khí kỳ lại được đi Mười tám Tiểu Hoang cảnh.
"Mười tám Tiểu Hoang cảnh này, được lưu lại từ thời thượng cổ, bên trong khả năng gặp phải nguy hiểm, nhưng cũng có thể gặp được nền văn minh tu chân thời thượng cổ, thậm chí, có rất nhiều cơ hội nhìn thấy linh thảo tiên dược và có khi cả pháp bảo linh khí mà đại lục Linh Xu không có, bên trong cất giấu vô số cơ duyên. Mười tám Tiểu Hoang cảnh, đương nhiên có mười tám cái, có điều ——" Thanh Hư dừng một chút, tựa hồ muốn châm chước dùng từ, nói tiếp, "Có điều phương hướng, thậm chí các môn phái khác, có được số lượng cảnh ——khác nhau. Chưởng quản cảnh Tiểu Hoang, đều là môn phái đệ nhất của một vùng, cho nên bên Đông Sơn của chúng ta, cũng chỉ có Chính Khí tông nắm mấy cảnh Tiểu Hoang, có điều chìa khóa là Chính Khí tông với Tiểu Tự Tại Thiên mỗi bên một nửa."
Nghe đến đó, Đường Thời mới hiểu được, vì sao mỗi lần có hội nghị Mười tám Tiểu Hoang cảnh, đều cần phật tu cùng đạo tu thương lượng.
Kỳ thật nói trắng ra là, không phải phật tu cùng đạo tu thương lượng, mà là Chính Khí tông với Tiểu Tự Tại Thiên thương lượng với nhau.
"Mỗi lần mở ra Tiểu Hoang cảnh, đều khác nhau, bởi vì vị trí của Tiểu Hoang cảnh mờ ảo, không ai biết sự tồn tại chân chính của chúng nó. Chúng nó tùy cơ mở ra, nói cách khác, có được chìa khóa chẳng khác nào có được một cơ hội mở thưởng cho."
Đạo nhân Thanh Hư cảm thấy giảng như vậy, ba người có thể khó hiểu ra, có điều hắn cũng không muốn dong dài ở mặt này, cho nên dời đi đề tài, "Chính Khí tông và Tiểu Tự Tại Thiên cùng sở hữu Tiểu Hoang cảnh, thuộc loại toàn bộ Đông Sơn và Tiểu Tự Tại Thiên. Lúc này, Đông Sơn có Chính Khí tông, Ngàn Hạ môn, Xuy Tuyết Lâu ba môn phái này mỗi phái bốn người; Thiên Hải sơn của chúng ta ba người, Phi Tiên phái bốn người, Hoành Đạo kiếm tông hai người, Điểm Thúy môn một người. Về phần Tiểu Tự Tại Thiên không rõ lắm, dù sao đến sẽ biết."
Đường Thời dựa theo quy mô, tính toán một chút, đạo môn bên này có hai mươi hai người tiến vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh.
Mặt khác, Mười tám Tiểu Hoang cảnh không phải một cảnh, chính xác ra —— đó là mười tám cái Tiểu Hoang cảnh, chẳng qua thứ này như dòng sông, người cầm chìa khóa mở ra Tiểu Hoang cảnh ở bất kỳ thời kỳ, nước sông đều khác nhau. Mỗi một cảnh Tiểu Hoang như một cánh cửa sổ, thông qua cửa sổ này nhìn sự biến hóa của phong cảnh ven đường.
Nói cách khác, kỳ thật thứ mà họ nắm không phải cảnh Tiểu Hoang, càng ý tứ hơn so với nắm cảnh Tiểu Hoang —— Chính Khí tông và Tiểu Tự Tại Thiên nắm giữ là một cửa sổ.
Các ngươi phải nhớ kỹ, bên trong có cơ ngộ cũng có phiêu lưu, cuối cùng có được cái gì, phải bằng bản lĩnh của các ngươi."
Tựa hồ đạo nhân Thanh Hư không muốn nói gì nữa, hắn vung tay áo lên, nói: "Hiện tại đều đi theo ta đến bái từ đường."
Nói xong, hắn đứng lên, Đường Phương trưởng lão cùng Thân Đồ bên cạnh cũng đứng lên, vòng qua tiền điện, đi đến hậu điện. Ba người Đường Thời cũng đuổi kịp, Tuyết Hoàn đi tuốt ở đằng trước, tiếp đó là Tần Khê, về phần Đường Thời, đương nhiên xếp hạng cuối cùng.
Trên từ đường tổ sư có bức họa, đám người Đường Thời đi lấy hương, theo quỳ lạy, rồi sau đó cắm hương lên.
Chẳng qua là theo trình tự mà thôi, ngược lại đạo nhân Thanh Hư ở nơi này lẩm bẩm thật lâu, sau đó nói với họ: "Giờ đi theo ta, đến đằng sau núi, dùng Truyền tống trận đưa các ngươi đến cửa vào Tiểu Hoang cảnh."
Trận pháp truyền tống cũng là pháp khí giúp giới Tu Chân vượt qua không gian, chỉ cần cao thủ trận pháp bố trí tốt, giữa hai tòa trận pháp thông nhau, có thể trực tiếp từ trận pháp bên này đến bên kia.
Mà trận pháp của Thiên Hải sơn, xây tại sơn cốc sau ngọn núi cao nhất, đám người Đường Thời trực tiếp đi từ con đường xuống, cũng đã thấy tòa trận pháp kia, không lớn, từ xa nhìn như cái thớt, trận pháp được khắc họa trên một tảng đá.
Đạo nhân Thanh Hư đi xuống, trực tiếp đặt mấy linh thạch lên các vị trí mắt trận, Đường Thời vốn là tên nghèo rớt, nhìn không ra cấp độ, phẩm chất nào, chẳng qua đánh giá nó phải cao cấp hơn mấy thứ trong tay mình nhiều.
Trước khi bước lên trận pháp, Đường Thời nhéo nhéo hộp ngàn phật hương trong ngực, lại cầm nắm tay, lúc này mới đi đến, đứng ở một bên, coi mình như người trong suốt.
Đạo nhân Thanh Hư đứng ở giữa, đạo cốt tiên phong, ngón tay bấm niệm thần chú, linh lực trong linh thạch ở mắt trận bắt đầu chuyển động theo đường cong trận pháp, ngay sau đó sáng lên cột sáng từ trên trận, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy đầu óc choáng váng một trận, như bị người ném vào đường hầm nào đó.
Quá trình này kéo dài một đoạn thời gian, khi mở mắt lần nữa, cũng đã đến một nơi khác.
Một mảng hư vô tốt tăm, đập vào mắt tất cả là tối tăm, chẳng qua ngẫu nhiên có đá vụn trôi nổi bên người họ.
Hiện giờ Đường Thời đứng ở một ngôi cao màu xám, đằng trước là một con đường lớn không biết điểm cuối, hai bên là hắc ám vô tận, mà sau lưng ——y xoay người, chỉ thấy tối tăm vô bờ, có cảm giác như đang ở trên hư không, ở ngoài không gian.
Đằng trước Đường Thời là Tuyết Hoàn cùng Tần Khê đều không nói chuyện, như bị khung cảnh ấy rung động.
Loại cảm giác này, giống như trong hư không mà xung quanh tối tăm bốn bề, bỗng nhiên có một con đường xuất hiện ngang trời, rải về phía người tới.
Tim Đường Thời đập nhanh trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã mặc niệm Nguyền rủa thanh tâm bình tĩnh trở lại.
Thật lâu sau, Tuyết Hoàn mới dùng loại giọng nói sợ hãi than thở: "Đây là cửa vào Mười tám Tiểu Hoang cảnh sao?"
Tần Khê sờ sờ cằm mình, không nói gì.
Đường này, như đột ngột xuất hiện, chỉ có dài một trượng, nhưng vẫn đi về phía trước, tựa hồ còn có ngôi cao rộng lớn hơn.
Ba người Thiên Hải sơn đề cao cảnh giác, theo bản năng mà đi về phía trước.
Chỉ là khi đi được một nửa, bỗng nhiên Tuyết Hoàn nghiêng đầu sang chỗ khác, cười lạnh đối với Đường Thời: "Ngươi chớ tha chân sau của người khác, ta với sư huynh Tần Khê sẽ không vì ngươi mà dừng lại đâu."
Trong tay Tần Khê là một cây quạt sắt, không nói gì, Tuyết Hoàn mang theo một cây kiếm, hiện giờ còn chưa rời vỏ. So sánh lại, Đường Thời tay không tấc sắt, có chút mộc mạc đáng thương, y cũng không nói gì.
Tuyết Hoàn chỉ giáo huấn Đường Thời một trận, nàng cùng Tần Khê đều biết kết cục của Đường Thời, chỉ còn chờ gặp mặt Chính Khí tông, tìm cơ hội thích hợp, giải quyết Đường Thời, oán hận chất chứa giữa họ với Chính Khí tông có lẽ sẽ được tiêu trừ rất nhanh.
Đường Thời chẳng qua là bị liên lụy mà thôi, là người chịu tội thay bị đẩy ra, là nơi trút giận mà Thiên Hải sơn giao cho Chính Khí tông.
Y hiểu được thân phận của mình, cho nên vẫn mang dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng.
Tuyết Hoàn nói y xong, trực tiếp đi về phía trước, cầm kiếm, vẻ cảnh giác. Tần Khê vuốt cằm nở nụ cười, quay đầu liếc mắt nhìn Đường Thời, lại nheo đôi mắt nhỏ, tiếp tục tiến lên.
Kỳ thật nếu Tần Khê gầy đi một chút, nhìn qua sẽ có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Từng bước một đi lên, ngẫu nhiên quay đầu lại, không còn nhìn thấy con đường thật dài sau lưng, Đường Thời có cảm giác kinh hồn táng đảm.
Chẳng qua, y không thể dao động.
Dọc theo đường đi nhớ kỹ Nguyền rủa thanh tâm, cuối cùng Đường Thời cũng đi theo Tuyết Hoàn đến nơi.
Một ngôi cao càng thêm lớn hình chữ nhật, như trước trôi nổi ở giữa không trung.
Chẳng qua, nơi này trừ ba người Thiên Hải sơn mới đến, còn có một số người khác.
"Sư muội Tuyết Hoàn, cuối cùng các ngươi cũng tới." Người nói chuyện là một nữ tử màu hồng phớt, trên tay áo còn thêu bông tuyết, dấu hiệu này là môn phái trong ba môn phái hạng nhất của Đông Sơn, Xuy Tuyết lâu.
Ba môn phái lợi hại nhất Đông Sơn: Chính Khí tông, Ngàn Hạ môn, Xuy Tuyết lâu.
Hiện những người đến được nơi này, phần lớn là đệ tử nội môn, người tiếp đón Tuyết Hoàn, nhất định cũng là đệ tử nội môn.
Mà Xuy Tuyết lâu, là "đất thánh" nổi danh nhất toàn bộ Đông Sơn, bởi vì nơi này chỉ chọn nữ tu, mà mỗi một đệ tử nội môn, đều là mỹ nhân yểu điệu.
Tuyết Hoàn bên Thiên Hải sơn vừa nghe thấy tiếng, mặt đã đầy ý cười, trực tiếp đi tới bên kia, dịu dàng nói: "Sớm nghe nói Giáng Trần tỷ tỷ cũng được tuyển, giờ gặp được tỷ tỷ, đến lúc đó cần Giáng Trần tỷ tỷ chiếu cố ta a!"
Nhất thời, những người đang im lặng ở nơi này đều chuyển sự chú ý sang.
Nơi Tuyết Hoàn đứng, ước chừng là nơi xinh đẹp nhất toàn bộ ngôi cao —— bởi vì mỹ nữ nhiều nhất.
Mỹ nhân của Xuy Tuyết lâu, đó là xem như nổi danh trên toàn bộ đại lục, lại càng không nói Đông Sơn đã sớm hiểu biết.
Giáng Trần kia nghe vậy liền vươn tay chọc trán Tuyết Hoàn, "Quỷ tinh, chỉ ngươi biết tính kế, có điều chỉ ta nói là không tính. Xuy Tuyết lâu chúng ta đến bốn, nhưng không phải ta làm chủ."
Trong nhận thức của Tuyết Hoàn, Giáng Trần là người đứng đầu trong lớp đồng lứa mới này của Xuy Tuyết lâu, trước kia có chuyện gì, vẫn là nàng làm chủ, sao giờ lại thay đổi?
Nàng nghi hoặc mà nhìn về phía Giáng Trần, Giáng Trần lại đưa mắt, vì thế Tuyết Hoàn nhìn theo, bên người Giáng Trần có hai nữ đệ tử, là Liên Hoa và Vận Nhiên. Vận Nhiên có tu vi cao nhất, đã là Trúc Cơ hậu kỳ, Giáng Trần và Liên Hoa là Trúc Cơ trung kỳ.
Chẳng qua, vốn nơi tụ tập của nữ tu Xuy Tuyết lâu, thế nhưng lại xuất hiện một... nam nhân.
Nam nhân có một khuôn mặt đẹp không phân rõ sống mái, mày mèo mắt phượng, làn da trắng mịn, mặc áo choàng màu xanh nhạt, tay áo cũng thêu một bông tuyết, chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn cảnh trước mắt.
Vừa tiếp xúc ánh mắt của người này, thiếu chút nữa Tuyết Hoàn đỏ mặt, nam nhân này quá mức xinh đẹp, khiến nữ nhân cũng phải nhộn nhạo trái tim.
Nụ cười trên mặt Giáng Trần phai nhạt vài phần, chỉ nói: "Đây là đệ tử mà sư tôn ta mới thu nhận, tên là Doãn Xuy Tuyết, Doãn sư đệ, đây là sư muội Thiên Hải sơn, Tuyết Hoàn."
Doãn Xuy Tuyết kia chắp tay hành lễ: "Tiên tử Tuyết Hoàn, kính đã lâu."
Nói tóm lại, mặc kệ họ lớn lên trông thế nào, tại trong mắt Đường Thời, đều là yêu ma quỷ quái.
Nếu Đường Thời là một cao thủ, hiện giờ ước chừng sẽ không cảm thấy họ là yêu ma quỷ quái, chỉ biết cảm thấy họ là tên hề nhảy nhót đi.
*Ý ở đây, Đường Thời yếu nên chê họ yêu ma quỷ quái, nếu mạnh thì ắt coi họ như tên hề.
Bốn người đi đến, lập tức có Giáng Trần của Xuy Tuyết lâu nghênh đón: " Dương Văn sư huynh, đã lâu không gặp, có còn khỏe?"
Nam nhân đi ở bên trái đầu tiên chắp tay, khẽ cười nói: "Không có việc gì, nhiều ngày không thấy, tiên tử Giáng Trần càng thanh tú động lòng người. Ngày đó tạm biệt, tiên tử vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ, hôm nay gặp nhau, lại muốn chúc mừng tiên tử đã đến trung kỳ."
Sắc mặt Giáng Trần hơi đổi, giả cười một tiếng, "Chỗ nào so cao bằng Dương sư huynh?"
Dương Văn cũng chỉ một câu "Quá khen", lại không nói nữa, đến góc cuối ngôi cao.
Toàn bộ ngôi cao, có một cổng lớn, là cửa đá xám trắng, cứ như vậy đột ngột đứng lặng ở trên không, không biết thông đến nơi nào —— đó là một điều bí ẩn.
Ánh mắt Đường Thời, chậm rãi thu về, bên cạnh có người hạ giọng hô một tiếng "Tiểu Tự Tại Thiên", thu lại suy ngẫm.
Y nhìn về bốn người chậm rãi đi tới hướng này, bốn kẻ tăng