Chương 22: 'Tái hạ khúc'

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Post on: 11 tháng ago

.

Ngay khi mình chưa nắm giữ được 'Xuân hiểu', lại xuất hiện bài thơ thứ ba, đây quả thực là vui sướng khó ngờ đến.

Có điều khi nhìn những trang sách bị phong ấn giống như 'Xuân hiểu' lúc trước, Đường Thời chỉ biết —— kỳ thực thứ này cũng không hẳn gọi là đáng ngạc nhiên.

Số trang thêm một số 3, Đường Thời chợt nhớ đến Luyện khí kỳ ứng với nhất nhất tính lên, Trúc cơ kỳ ứng với nhị nhị, chẳng lẽ nắm giữ đủ bài thơ thì có thể tự thăng cấp?

Tạm thời không rõ ràng lắm, y chỉ có thể xác định đợi đến khi đếm tới nhị nhị mới có đủ khả năng để xem cơ bản.

Bài thơ thứ ba.

'Tái hạ khúc' Lư Luân.

"Nguyệt hắc nhạn phi cao,

Thiền Vu dạ độn đào

Dục tương khinh kỵ trục,

Đại tuyết mãn cung đao."

[]: Dịch thơ: " Trăng mờ, kinh sợ, nhạn bay cao
Chúa giặc Thiền Vu trốn vượt rào
Muốn phái kỵ binh mau đuổi gấp
Nhưng kìa tuyết phủ kín cung, đao."

Dịch nghĩa: " Trăng lờ mờ nhạn bay trên cao
Vua Hung nô ban đêm phải bỏ chạy trốn
(Tướng quân) muốn cưỡi khoái mã rượt theo
(Mà) cơn bão tuyết xuống rớt đầy cả cung đao."

Như theo thói quen, lần đầu tiên Đường Thời thấy bài thơ này là nhìn, lần thứ hai cũng theo bản năng mà đi tìm ý tưởng đặc biệt, "Nguyệt", "Nhạn", "Tuyết", "Đao", những thứ này đều là tượng vật, phải là những trọng điểm mà Đường Thời phải chú ý, y thử dùng phương pháp ngâm thơ để phá giải phong ấn bài thơ này, nhưng vẫn không thành công, đại khái do bản lĩnh không đủ?

Có điều, bài thơ này xuất hiện —— đao.

Đối với Đường Thời sức chiến đấu hiện giờ ra bã mà nói, đây là tín hiệu hoàn toàn mới mẻ.

Nếu từ "Đao" này giống như những gì mình tưởng tượng thì...

Y cưỡng chế những cảm xúc đang dâng lên, thu hồi 'Trùng nhị bảo giám' trước bình minh, bình ổn nỗi lòng, lại thêm một lần niệm Nguyền rủa thanh tâm, đi ra khỏi phòng.

Người ở khách điếm không còn nhiều, hành lang cũng yên tĩnh, theo bản năng y nhìn phòng đối diện, cửa phòng đóng chặt.

Tiểu nhị đi xuống từ cầu thang, mở cửa phòng, vào thu dọn đồ đạc.

Chắc là tăng nhân Thị Phi kia đã đi rồi?

Đường Thời cũng không quá để ý, gõ gõ phòng cách vách, "Khâu sư huynh, ngươi đã dậy chưa?"

"Ta đương nhiên đã dậy, còn sớm hơn ngươi." Khâu Ngải Kiền đứng sau lưng y, trong tay nắm một cái bánh bao, sâu sắc mà nói.

Đường Thời chỉ thấy lông tơ sau lưng dựng thẳng đứng, đậu xanh rau má, hàng này từ lúc nào đứng sau lưng mình? "Khâu sư huynh, sáng sớm ngươi đừng dọa người a!"

Khâu Ngải Kiền ngáp một cái, tùy tay ném túi bánh bao cho y, "Đi thôi, gần đây trên đại lục loạn kinh khủng, chúng ta vẫn nên sớm giải quyết vấn đề mầm mống rồi trở về núi đi."

Đường Thời nhận bánh bao, Khâu Ngải Kiền cũng xoay người xuống lầu, ra khỏi khách điếm.

Khi y xuống lầu, nhìn thấy những người xung quanh sắc mặt tối tăm, hòa thượng Thị Phi kia ngồi ở đại đường, ngón tay thong thả mà lần tràng hạt. Ở trước mặt hắn, có một nữ nhân quỳ gối mà khóc, " Thượng sư, đạo lữ của ta chưa bao giờ chọc phải ai, đêm qua bỏ mình, nhất định là liên quan đến chuyện ngài hỏi, còn thỉnh ngài điều tra rõ hung thủ, vì hắn báo thù!"

Báo thù? Đối với người của phật gia nói cái gì báo thù?

Đường Thời lắp bắp kinh hãi, ngược lại thả chậm bước chân, muốn thăm dò nông sâu.

Thị Phi thở dài một tiếng, tuyên ngôn phật hiệu, " Thanh Hà phu nhân xin đứng lên, nếu Thị Phi có thể, tất sẽ điều tra rõ hung thủ, chuyện này liên quan đến tồn vong của Tiểu Tự Tại Thiên, đương nhiên không dám chậm trễ."

Nói xong, hắn khom người xuống, nâng nữ nhân Thanh Hà đứng lên.

Thanh Hà này là đạo lữ song tu của chưởng quỹ hôm qua, hiện tại như quả phụ khóc ròng.

Đường Thời nghe cuộc đối thoại của hai người, bỗng nhiên nghĩ đến trường hợp kinh hãi nhất —— báo thù? Chưởng quầy chết?

Y còn đang muốn nhìn, lại không ngờ Khâu Ngải Kiền kéo mình, thấp giọng nói: "Nước đục đừng xen!"

Tiếp đó Đường Thời bị lôi đi.

Lúc gần đi y nhìn thoáng qua, tăng nhân mặt mày như ngọc rũ mi, nhìn không ra vui buồn.

Ra khỏi khách điếm, Đường Thời còn có chút kinh hãi, "Ta nghe như thế nào lại có ý như là ——"

"Đêm qua chưởng quầy chết thảm, bị người móc mắt cắt lưỡi, hung thủ không biết tung tích." Khâu Ngải Kiền lời ít ý nhiều, "Sáng nay ta dậy đã nghe thấy tiếng khóc, vẫn là hòa thượng kia đi ra, lúc này mới an ủi đạo lữ của chưởng quầy."

"Chuyện này quả thực..." Đường Thời cơ hồ không thể tin một người cứ như vậy không còn tồn tại trên đời, "Hòa thượng kia chẳng phải đến từ Tiểu Tự Tại Thiên hay sao? Xem chừng tu vi cũng không thấp a ——"

"Phật gia thanh tịnh, nghe nói không có công pháp có tính công kích, đương nhiên đây cũng chỉ là lời đồn đãi, rốt cuộc ra sao ta cũng không rõ ràng. Nếu bàn đến chuyện giết người, tiên phật yêu ma bốn tu này, phật gia đứng hàng chót. Chưởng quầy ít nhất là Trúc cơ kỳ, giết hắn tối thiểu cũng phải Trúc cơ kỳ, về phần hòa thượng Thị Phi có cảnh giới gì, cảnh giới của ta thấp, nhìn không ra." Lời Khâu Ngải Kiền có chút nhanh, hiển nhiên cũng không thể tưởng được mình đi ra ngoài một chuyến lại gặp phải chuyện này, "Đúng rồi, ta xem tốc độ tu luyện của tiểu tử ngươi cũng không tệ, sáng này nhìn ngươi ta còn kinh hãi, đã là Luyện khí tầng hai."

Trong lòng Đường Thời còn đang suy nghĩ về chuyện này, dù sao ấn tượng quá khắc sâu, về phần Khâu Ngải Kiền nói tốc độ tu luyện của y không tệ, y chỉ cho là chê cười: "Tốc độ của ta đây nhanh hay chậm, sư huynh ngài đừng lừa dối ta, tốc độ của ta ra sao trong lòng ta rất rõ ràng."

"Ba tầng đầu Luyện khí tu luyện tương đối nhanh, ba tầng giữa bắt đầu chậm, ba tầng sau nữa càng chậm, từ từ sẽ đến. Vận khí tốt, chúng ta cũng có thể Trúc cơ." Chẳng qua xác suất để đệ tử ngoại môn Trúc cơ quả thực thấp đến khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng. Có điều Khâu Ngải Kiền sẽ không nói những lời này với Đường Thời, người sống trên đời, vẫn nên có hy vọng niệm tưởng.

Hôm nay gặp được chuyện lớn, Đường Thời với Khâu Ngải Kiền đến chợ mua rất nhiều mầm mống, lúc này Khâu Ngải Kiền lấy ra một lá bùa, ngón tay nhẹ nhàng vẫy một cái, lá bùa kia lập tức cháy lên.

Đường Thời tò mò hỏi: "Đây là?"

"Là bùa truyền tin, ta tự làm một cái, dùng chân lực đốt, Trọng Khánh sư thúc bên kia sẽ nhận được tin, mầm mống nhiều như vậy, chúng ta mang không được. Trọng Khánh sư thúc bên kia có túi trữ vật, để hắn mang."

Lá bùa màu vàng cháy thành cặn, Khâu Ngải Kiền đứng một bên chờ.

Bây giờ hai người còn đang đứng giữa chợ, chẳng qua đi lại ngang qua đều là tu sĩ, nơi chốn đều thấy bán linh thảo tiên dược, lá bùa. Đại đa số mọi người đều mua những thứ đó, rất ít người giống bọn họ đến mua mầm mống phổ thông linh tinh.

Có điều dù sao vùng xung quanh đều tụ tập môn phái tu chân, cho nên thứ của nhân gian vẫn có, nhưng là ở trong cửa hàng bán linh thảo, nên có vẻ tương đối ngoại tộc.

Lúc chờ đợi Trọng Khánh, Khâu Ngải Kiền mang Đường Thời đi dạo, từ quầy bên này sang quầy bên kia, chỉ vào một rễ cây màu đỏ nói: "Cái này là xích quả, là nguyên liệu chủ yếu của Trúc cơ đan, phẩm chất có thượng trung hạ ba loại, có điều chúng ta mua không nổi."

Đường Thời lẩm nhẩm nhớ kỹ, rồi sau đó hỏi: "Trúc cơ đan cũng có thể tự luyện chế sao?"

"Đương nhiên có thể, có điều ngươi có được phương thuốc dân gian, đó là phương pháp luyện chế. Người bình thường sẽ không tự mình luyện, mà nhờ những luyện đan sư chuyên luyện đan, có điều luyện đan sư sẽ có được thù lao nhất định. Trừ bỏ luyện đan sư, còn có luyện khí sư, đều có đạo lý như vậy, những tu sĩ khác luyện chế những thứ này, thường sẽ xuất hiện vấn đề, hơn nữa trên tay chưa chắc có phương thuốc hoàn mỹ."

Phương thuốc dân gian, cũng là phương thuốc đan dược, điểm này thực dễ hiểu.

Khâu Ngải Kiền vừa nói như thế, Đường Thời cũng hiểu rõ, không hỏi nhiều nữa, y ghi tạc những điều mắt thấy tai nghe vào đầu.

Chỉ chốc lát sau, Trọng Khánh đến, trực tiếp lấy ra ba quả linh thạch, mà còn niệm chú ngữ, túi nhỏ to ra, ngay sau đó mấy thứ trên mặt đất cũng biến mất.

Vì thế hành trình sớm định ra cứ như thế kết thúc, lúc trở về tựa hồ Trọng Khánh tâm sự nặng nề, Đường Thời và Khâu Ngải KIền đều cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không dám hỏi nhiều.

Lúc buổi trưa đi qua trước núi, Đường Thời với Khâu Ngải Kiền bị gọi lại, tên đệ tử đăng ký kia nói cho bọn họ biết, chưởng môn muốn gặp họ.

Đường Thời cùng Khâu Ngải Kiền đều cả kinh, hỏi: "Chưởng môn muốn gặp chúng ta?"

Đệ tử đăng ký cũng không hiểu ra sao, đáp: "Khoảng hai canh giờ trước, có một hòa thượng mặc tăng y trắng tới bái phỏng, vừa tới núi, chưởng môn đã xuống dưới tiếp đón, ta thấy hòa thượng kia rất xinh đẹp, nhưng lại trọc đầu. Hắn nói mấy câu với chưởng môn, ta cũng nghe không rõ, sau chưởng môn nói chờ hai người ở vườn rau trở về, nhớ thông báo hắn muốn gặp. Các ngươi làm sai chuyện gì sao?"

Khi nghe được "hòa thượng mặc tăng y trắng", Đường Thời biết chuyện không ổn, y với Khâu Ngải Kiền hai mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được trong mắt đối phương kiêng kỵ cùng nghi hoặc.

Trọng Khánh còn không rõ, "Hai người các ngươi rốt cuộc làm cái gì khi ta vắng mặt? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi có làm gì cũng không liên quan tới ta, chưởng môn có tìm tới các ngươi, nhớ rõ duỗi thẳng đầu lưỡi!"

Khâu Ngải Kiền cùng Đường Thời lúc này làm gì có tâm tư so đo với Trọng Khánh? Trực tiếp bỏ qua lời hắn nói.

Sau có người đi lên nói với hai người: "Hai người các ngươi, đi theo ta đến gặp chưởng môn."

Đường Thời chỉ cảm thấy tim đập nhanh —— không phải kích động, mà là bị dọa.

Buổi sáng lúc ra khỏi khách điếm, họ biết khách điếm kia xảy ra chuyện gì, vốn cho rằng không giao du với kẻ xấu, cứ thế mà cho qua, không ngờ —— vũng nước đục tự mình tới cửa.

Tiểu đồng mặc áo xanh đằng trước chính là người hầu hạ bên cạnh chưởng môn, dọc đường đi không nói một câu, hai người Đường Thời cũng không biết được rốt cuộc là tình huống nào.

Có điều nhìn đường đi, Khâu Ngải Kiền cuối cùng cũng đánh bạo hỏi một câu: "Vị sư huynh này, không biết chúng ta đang đi ——"

"Thương Hải đường." Tiểu đồng áo xanh lời ít ý nhiều, cũng không để ý Khâu Ngải Kiền nhiều tuổi hơn mình gọi mình một tiếng sư huynh.

Tu Chân giới vốn tôn sùng thực lực, Khâu Ngải Kiền mới là Luyện khí tầng năm, gọi hắn "sư huynh" cũng là lẽ thường.

Đường Thời nghe được ba chữ "Thương Hải đường" suýt nữa nghẹn thở, Thương Hải đường là nơi tôn quý nhất của toàn bộ Thiên Hải sơn, là chính điện.

Chín mươi chín bậc thang, thẳng tắp hướng về phía trước.

Đường Thời cùng Khâu Ngải Kiền đều thấp thỏm trong lòng, vừa đứng ngoài cửa điện, liền nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

" Thanh Hư chưởng môn nói quá lời, bởi vì việc nhỏ mà quấy rầy quý môn, tiểu tăng áy náy trong lòng, chỉ vì cái chết của kiếm hiệp Thanh Cương có quan hệ rất lớn, cho nên không thể không quấy rầy một chuyến, mong rằng chưởng môn thông cảm."

" Tiểu sư phụ không cần áy náy, Tiểu Tự Tại Thiên chính là nơi bần đạo ngưỡng mộ, sao dám khinh mạn?"

"Chưởng môn, hai người Đường Thời, Khâu Ngải Kiền đã đến." Tiểu đồng áo xanh đi vào trong điện thông báo.

Đạo nhân Thanh Hư quay sang, vung tay lên: "Hai người tiến vào."

Vì thế Đường Thời và Khâu Ngải Kiền đi vào trong điện, đầu cũng không dám nâng, quỳ xuống hành lễ: "Đệ tử bái kiến chưởng môn."

Chờ đạo nhân Thanh Hư gọi họ đứng lên, hai người mới dám đứng dậy.

Lúc này, Đường Thời giương mắt thoáng nhìn, quả nhiên thấy tăng y màu tuyết trắng – Thị Phi ngồi trên ghế bành ở tận cùng bên trái, vẫn không nhanh không chậm mà lần phật châu, một vẻ bình yên.