Chương 18: Dạ lai phong vũ thanh

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

[]: Dạ lai lai phong vũ thanh: Đêm qua nghe tiếng gió và mưa

Tuy rằng ta thật cao hứng bản thân có năng lực để biến ra loại sinh vật sống này, thế nhưng —— thân ái, nếu ngươi không nằm nhoài trên đầu ta, ta sẽ càng yêu ngươi hơn.

—— Đường Thời độc thoại nội tâm.

Y bắt con chim nhỏ trên đỉnh đầu xuống, nắm ở trong lòng bàn tay, nhìn tên tiểu tử này vẫn luôn lúc lắc cái đầu nhỏ đầy lông xù, trông rất giống mấy con chim máy móc.

Nắm con chim nhỏ luôn kêu chi chít này, Đường Thời nhìn về phía 'Trùng Nhị bảo giám'.

Một câu "Xứ xứ văn đề điểu" đã chuyển thành màu đỏ thắm cả câu, từ " Điểu " kia càng thêm sáng rõ, quả thực khiến Đường Thời có chút kỳ quái lại vui sướng.

Quả nhiên mình tu luyện đúng, tu luyện 'Trùng nhị bảo giám', đều có bước đi.

Mở ra thơ từ, kích hoạt ý tưởng nào đó, sau đó huyễn hóa ý tưởng trên, cuối cùng từ cảnh giới phải tu luyện ra đầy đủ ý cảnh.

Mà ba loại cảnh giới của 'Nhân gian từ thoại', cũng là ba loại cảnh giới của 'Trùng nhị bảo giám', vọng cảnh, khổ cảnh, ngộ cảnh.

Đường Thời không đoán được cảnh giới hiện tại của mình là gì, hiện giờ chỉ có thể mơ hồ mà đi.

Nghĩ tới ngày đó mình vô ý não bổ tạo ra ý cảnh, kết quả phản phệ bị thương nặng, Đường Thời thầm khuyên bảo bản thân phải cận thận từng tý một.

Sau ba tức, con chim vàng nhỏ này biến mất.

Tất cả đều nằm trong dự kiến của Đường Thời, thứ này hẳn là ảo thuật, chỉ là hiệu quả được sinh ra không khác với sự vật tồn tại chân thật, nói cách khác thứ này luôn tồn tại nửa thật nửa giả, rốt cuộc là thật hay là giả, còn phải tiếp tục tu luyện.

Bỗng nhiên Đường Thời chợt thấy mình như đang đi xiếc trên dây, không thể kiềm chế mà vùi đầu vào tu luyện 'Trùng nhị bảo giám', thậm chí không biết cuối đường.

Nhưng mà nhân sinh, ngẫu nhiên cũng cần phải mạo hiểm.

Mà Đường Thời, nguyện ý tiến hành cuộc mạo hiểm như vậy.

"Xứ xứ văn đề điểu ——"

Đường Thởi thử lại lần nữa, quả nhiên con chim vàng nhỏ lại bay vào từ cửa sổ, chuyện này thật khác với tưởng tượng của Đường Thời, vì sao nhất định phải bay vào từ cửa sổ mới được?

Sau y tản mác thực lực của mình, thí nghiệm lần thứ ba, con chim vàng vẫn cứ bay vào từ cửa sổ, quả thật có ý tứ.

Đường Thời cẩn thận suy nghĩ, ý cảnh của bài thơ này ——

Ngày đó ý cảnh mà mình nhìn thấy, tựa hồ là một người nằm ở trên giường, bên cạnh có cửa sổ, ngoài cửa sổ là con chim nhỏ líu ra líu ríu đứng đó, nói cách khác —— cửa sổ, trở thành điều kiện mở ra của bài thơ, ít nhất là điều kiện mở ra từ "Điểu ".

Buổi tối, y lặng lẽ rời khỏi cửa phòng, đứng ở vườn rau, đè thấp giọng ngâm nga: "Xứ xứ văn đề điểu."

"Líu ríu... Líu ríu..."

Chỉ có một mảnh chim hót ríu rít huyên náo.

Không có chim chóc.

Đường Thời nhìn quanh, mặc kệ rừng cây gần đó, hay là rừng đào đằng xa, đều không có gì khác, ngoài tiếng chim hót.

Xem ra y đoán chính xác, để xuất hiện "Điểu", cần có cửa sổ —— bỗng nhiên y cảm thấy về sau công năng học vẹt thơ sẽ trở nên tương đối cường hãn.

Chẳng qua chưa kịp cảm thán uy lực của thứ này, bỗng nhiên bị tiếng " Oanh " dọa ngốc, Đường Thời nghe tiếng kia dường như từ chỗ Trọng Khánh sư thúc phát ra, nhanh chóng đọc một câu "Xuân miên bất giác hiểu", sau đó lòng bàn chân như được bôi dầu chạy nhanh, cơ hồ trong nháy mắt Đường Thời đã vọt vào phòng mình.

Y ngồi xuống, phun ra một hơi thật dài, quả thực suýt bị Trọng Khánh sư thúc dọa chết —— có điều mình cũng xứng đáng, nửa đêm quấy nhiễu dân sẽ có kết cục như vậy.

Chẳng qua việc gây sức ép cho Trọng Khánh, Đường Thời không hề áy náy trong lòng.

Y điều chỉnh cảm xúc, lần thứ hai sử dụng câu thơ này, vì thế trong tiếng chim hót ồn ào làm người phiền táo, tiếng trong trẻo nhất kia xuất hiện, khiến những tiếng chim hót khác hoàn toàn mất đi uy lực vốn có —— nhìn lại, quả nhiên chim vàng nhỏ kia đang ngay tại cửa sổ ngó đầu vào.

Đằng trước cửa sổ có một ngọn đèn dầu, mặc dù không sáng lắm, thế nhưng đủ để hắt lên bộ lông vàng nhạt của chim nhỏ làm nó lòe lòe sáng lên. Đường Thời mở lòng bàn tay phải của mình, con chim nhỏ như có linh tính nhảy lên đậu vào lòng bàn tay của y.

Một, hai, ba, biến mất.

Ý tưởng thứ hai hoàn toàn nắm giữ được rồi sao?

Vậy cái thứ ba thì sao?

"Phong" với " Vũ", rốt cuộc là phong vẫn hay vũ? Hoặc cả hai đều có?

"Dạ lai phong vũ thanh..."

Y nhấm nuốt câu này, tay trái mở ra, trên trang sách của 'Trùng Nhị bảo giám', hai chữ "Phong vũ" lóe ra ánh sáng.

Hai mắt nhắm lại, lần thứ hai Đường Thời đọc câu này lên, nhưng lại không có tiếng mưa gió, cũng không có tiếng mưa rơi, khi y mở mắt ra, chỉ nhìn thấy ngọn đèn dầu lóe sáng kia ——

Trong lòng nghi ngờ, ngón tay y chạm lên từ "Phong", chợt hiện ra tình huống trước nay chưa từng thấy.

Ánh sáng, đột nhiên xuất hiện.

Sau đó điểm sáng tại quyển sách ' Trùng nhị bảo giám' bỗng nhiên ngưng kết thành một đôi tay, mà còn bắt đầu biến hóa thong thả, cuối cùng càng lúc càng nhanh, như đang kết thành dấu tay, đôi tay này vốn được tạo bằng những điểm sáng nhỏ loãng, nhưng theo dấu tay chuyển hóa, ánh sáng kia từ hư hóa thực, trở nên càng sáng, vốn là dấu tay trong suốt, khi bí quyết sắp chấm dứt thì, cơ hồ muốn hóa thành chân thật.

Đường Thời ngây ngẩn, y không thể tin được thứ mình vừa nhìn thấy, thứ này xuất hiện như thế nào? Tại sao các ý tưởng trước đó không xuất hiện hiện tượng này, chỉ chữ " Phong" này lại có?

Không tin tà lúc này Đường Thời lật trang trước, dùng sức chọc chọc từ "Nga", kết quả vẫn là không phản ứng, ngược lại cạnh tờ bên phải, thế nhưng xuất hiện một loạt những dấu chấm màu đen, tổng cộng có mười cái, mà dấu chấm đầu tiên có màu đỏ, đây là thứ gì? Con mịa nó thứ này sao lại phiền toái như vậy?

Đường Thời quả thực nhanh bị vật này dằn vặt sắp điên rồi, có đồ vật cứ xuất hiện từng tý một như vậy sao?

Lúc y lật tờ thứ hai thì, phát hiện bên cạnh trang đó cũng xuất hiện những dấu chấm đen, vẫn là mười cái xếp hàng, có điều 'Xuân hiểu' chỉ có bốn cái màu đỏ, thứ này là có chia cấp bậc sao? Lực công kích, hay là cái khác?

Không rõ cứ để đó, Đường Thời tiếp tục nghiên cứu thủ quyết hai chữ "Phong vũ" kia.

Đầu ngón tay một lần nữa chạm vào từ "Phong", nhẹ nhàng mà rót vào chút chân lực, cảnh tượng biến mất trước đó lại xuất hiện, chỉ thấy trên trang sách, như trống rỗng hiện ra hai cái tay vậy, còn đang sáng lên loe lóe, nếu không phải Đường Thời tâm trí kiên cường, chỉ sợ nháy mắt bị dọa chết. Lại thay đổi từ " Vũ", quả nhiên cũng xuất hiện thủ quyết, chẳng qua thủ quyết ứng với hai chữ không giống nhau.

Đọc hai chữ " Phong vũ" không có phản ứng, " Phong vũ thanh" cũng không có cảm giác gì, chẳng lẽ thứ này đang dẫn đường mình cần dùng thủ quyết mở ra?

Thủ quyết này cũng không phức tạp, hơn nữa còn có hình ảnh đằng trước, Đường Thời có thể khắc sâu thủ quyết này vào đầu mình, mà còn dựa theo quỹ đạo trong ký ức, bắt đầu biến ảo thủ quyết.

Bấm tay, lật ngửa, ban đầu tư thế bàn tay còn cứng còng, nhưng tiến hành theo thủ quyết, những việc tiếp theo như nước chảy mây trôi, thuận lý thành chương, nhẹ nhàng tự nhiên.

Đường Thời phát hiện đầu ngón tay của y tỏa ra ánh sáng nhạt, có một ít linh khí tập trung xung quanh bàn tay, thế nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào, trừ hai chữ " Phong vũ" sáng lên một chút.

Y nhíu mày, bắt đầu tự hỏi, thay đổi từ " Vũ" luyện tập lại một lần, không thể tưởng được 'Trùng nhị bảo giám' tách hai chữ này ra, thế nhưng mưa gió cạnh nhau không phải tốt sao? Sao phải tách ra?

Hiện tại Đường Thời còn không rõ, chẳng qua không lâu sau, y có năng lực mở ra bài thơ khác, sẽ biết tại sao có ý tưởng tách ra như vậy.

Phông quyết, vũ quyết, hai thủ quyết mình đều thử qua, nhưng không có phản ứng.

Đường Thời đang buồn rầu, bỗng nhiên nghĩ đến trước đó mình "nguy hiểm" mà ngâm thơ, lúc này đây có thêm thủ quyết, có lẽ chính là điểm này —— thơ là một loại có âm luật, người ngâm thơ chân chính, đương nhiên có thể khiến cái cần nhảy ra phải nhảy ra.

Đường Thời chưa đến cảnh giới này, hiện giờ y cần phải dùng tiếng nói phụ trợ thuật pháp thành công.

Phong quyết —— "Dạ lai phong vũ thanh."

Lần này Đường Thời trợn tròn mắt nhìn thấy, có cơn gió từ cửa sổ thổi vào, ngay trong nháy mắt y hoàn thành thủ quyết.

Một lần có thể trùng hợp, nhưng Đường Thời thử mấy lần sau, nhiều lần như thế, hai tay y đặt ở trước người tạo thành thủ quyết, đồng thời hai mắt chăm chú nhìn ngọn đèn đặt trước cửa sổ.

Thực lực trong cơ thể, theo thủ quyết y đặt ra bắt đầu vận chuyển kỳ lạ, linh lực ngưng tụ tại đầu ngón tay càng ngày càng nhiều, "Dạ lai phong vũ thanh!"

"Soạt", trong đêm tựa hồ có tiếng vang nhỏ, trong phòng bỗng tối sầm xuống.

Cửa sổ lộ ra ánh trăng trong suốt như nước chảy, Đường Thời nhìn thấy làn khói xanh xanh từ ngọn đèn kia đã bị dập tắt tại bấc đèn, chậm rãi bay lên, nhanh chóng biến mất.

Đều không phải trùng hợp.

Hô phong hoán vũ.

Trong nháy mắt đó, Đường Thời bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái, y như đang đi trên đường đầy sương mù không biết điểm cuối, dường như trước mắt có cảnh sắc thật đẹp, chỉ cần y đẩy ra sương mù.

Hô phong hoán vũ, tát đậu thành binh...

Thật không biết, mình về sau có thể trở thành Đại Năng tu sĩ.

Phong quyết đã thử qua, còn lại vũ quyết...

Mặc cho Đường Thời cố gắng thế nào, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, y tự giễu mỉm cười, một tên tiểu tử mới đến Luyện khí tầng một, có thể tu luyện đến mức này đã là không tệ, còn cầu xa xôi cái gì?

Chẳng qua vẫn cần phải luyện tập, y phải tu luyện trình độ thành thục thủ quyết.

Phong quyết, vũ quyết, phong quyết, vũ quyết...thay đổi luân phiên.

Bất tri bất giác, tốc độ Đường Thời kết ấn càng lúc càng nhanh, linh lực trong cơ thể vận chuyển càng lúc càng mượt mà tự nhiên, dần dần có cảm giác thuận buồm xuôi gió, toàn bộ thủ quyết cũng từ cảm giác trúc trắc ban đầu trở nên lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi.

Sau khi thủ quyết trở nên nhanh nhẹn, liền có cảm giác phong vũ quyết liên miên cận kề, vì thế —— Đường Thời nghe được thanh âm.

Tiếng mưa gió.

Vừa nãy vũ quyết của y mới làm xong một thủ thế, tiếng mưa gió đã lớn, Đường Thời bỗng nhiên sửng sốt, ngoạ tào cứ như vậy đã thành công?!

Đường Thời đang ngồi trên thảm, lăn lốc lốc đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra mà nhìn quanh —— không gió không mưa, chỉ có tiếng mưa gió, gặp quỷ.

Trong nháy mắt này, y cúi đầu mà nhìn 'Trùng nhị bảo giám' trong tay mình, từ " Thanh" kia, cũng biến thành màu đỏ.

Mịa, bỗng nhiên muốn nhấn cho mình hai mươi cái like thì làm thế nào?

Thì ra phong quyết và vũ quyết liên tiếp với nhau, mới có thể trở thành " Phong vũ quyết", tạo ra thanh âm ảo giác.

Đường Thời còn chưa đắc ý được bao lâu, bỗng nhiên chợt nghe tiếng hét thảm.

Cũng là người lãnh đạo trực tiếp của y, Trọng Khánh nơi cách đó không xa —— "A a a a mùa này làm sao có thể có mưa, mưa rơi cái khỉ gió a!"

Đường Thời cho rằng xảy ra chuyện gì, trực tiếp thu đồ vật trên tay đi ra ngoài, đứng ở bên ngoài, tiếng mưa gió đã tạm ngừng, trên mặt đất khô ráo, không có dấu vết ướt át, rừng trúc xung quanh cũng yên lặng không động, chỗ nào có tiếng mưa gió?

Trọng Khánh còn đứng ở rừng đào lo lắng, mang đôi mắt đen xì, bỗng nhiên hét to một tiếng, như giận điên lên —— hắn cho rằng trời có mưa gió, kết quả đi ra má nó đánh rắm cũng không có! Gặp quỷ được không!

"Trọng Khánh sư thúc có chuyện gì vậy?" Đường Thời đi tới bên Khâu Ngải Kiền cũng bị đánh thức.

Khâu Ngải Kiền ngáp một cái thật to, lười biếng đáp: "A, mưa gió sẽ làm hư hao trận tụ linh, hơn nữa cây đào đang nở hoa, sư thúc chờ đào kết trái đi nịnh bợ cô nàng Tuyết Hoàn kia, nghe nói Tuyết Hoàn hứa hẹn cho hắn Trúc cơ đan, nếu lúc này rừng đào xảy ra chuyện, hắn không chỉ không chiếm được Trúc cơ đan, mà còn bị mắng. Haiz, quản hắn đi chết đây! Thiên Hải sơn lúc này, luôn luôn không bao giờ có gió có mưa..."

A, phải không?