Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư
Post on: 11 tháng ago
Nhân sinh của Đường Thời, dĩ nhiên toàn bộ cống hiến cho ngỗng sống.
Con ngỗng trắng to trước mắt y đây, tuyệt đối là đột nhiên xuất hiện. Ngay khi Đường Thời đọc câu thơ kia lên, thứ ngu ngốc này liền ngồi xổm trước mặt y.
Một con ngỗng lớn màu trắng, một Đường Thời ngu ngốc, hai thứ đối diện, nhìn nhau không lời gì để nói.
Hàng này từ chỗ nào tới?
Ta có được năng lực biến ra ngỗng sống sao?
Về sau hẳn là nên mở cái nhà hàng, chuyên bán ngỗng nướng?
Một loạt suy nghĩ không đáng tin vọt ra từ đầu óc Đường Thời, y nhìn chằm chằm con ngỗng lớn này, chợt nhớ tới lúc trước Đường Uyển ca vũ bên hồ bỗng nhiên xuất hiện một đám ngỗng, còn có hôm qua ba con xuất hiện ở cửa phòng mình, tóm lại...nên hiểu được một điểm...gì đó...đi...
Ngay tại lúc y còn đang tự hỏi con ngỗng sống này nên ăn kiểu gì thì, con ngỗng ngu xuẩn sớm đã —— biến mất.
Đường Thời cả người đều không tốt, con mẹ nó, ngỗng đâu? ! Ngỗng sống của ta chạy đi đâu ? !
Cải thìa, vàng mã, hai ba tuổi, không có ngỗng a—— tựa hồ có chỗ nào kỳ lạ, nhưng không sao cả, trọng điểm là "Nga" thì tốt rồi.
Vừa mới xuất hiện ngỗng sống kia lại biến mất, Đường Thời nhịn không được lại đọc một câu: "Nga nga nga..."
Lúc này đây y thấy rõ ràng, câu đầu tiên của bài thơ 'Vịnh nga', từ "Nga" thứ nhất, lúc bản thân đọc thơ sáng một chút, nhưng lại không có bất luận phản ứng nào khác.
Từ "Nga" kia lóe lên, sau đó một con ngỗng trắng lớn lần thứ hai xuất hiện ở trước mặt Đường Thời.
Đường Thời nhìn về phía nó, "Nói đi, mày có phải là cái con vừa nãy không? "
Ngỗng sống oai oai cái cổ của mình, mổ lên đùi y một cái. Đường Thời nổi giận, hàng này cư nhiên nghe không hiểu tiếng người? Y vươn tay cầm lấy cổ nó, "Ngoan, đừng làm rộn. Còn dám nghịch, nấu ngươi!"
Nhưng mà y vừa mới nói xong câu đó, con ngỗng lại biến mất...
Đường Thời: "..."
Con ngỗng này có phải không thông qua kỳ bảo đảm chất lượng hay không?
Y cảm thấy có chút đau đầu, thu hồi chân lực của mình, tiếp tục ngồi xuống, đồng thời bắt đầu tự hỏi một vấn đề.
Thứ này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Dường như lúc mình rót chân lực vào 'Trùng nhị bảo giám' mới có thể đủ năng lượng biến hóa, sau khi y nói một câu thơ, có thể gọi ngỗng sống đến, chính là ngỗng này tồn tại trong thời gian tương đối ngắn, tình huống của Đường Uyển trước kia y không biết rõ ràng lắm, nhưng y nhớ là—— lúc Đường Uyển ca vũ ngỗng xuất hiện tương đối nhiều a, hơn nữa thời gian tồn tại tuyệt đối đủ dài, sau có biến mất hay không, Đường Thời cũng không rõ; có điều hôm qua tại cửa gặp ba con ngỗng sống, cũng chỉ nói một câu, đã có ba con, hơn nữa là chờ đến lúc Tần Khê rời đi mới biến mất, nhớ rõ khi đó Tần Khê còn than thở một câu, nói ngỗng kia đều không thấy.
Nếu lấy mấy lần từng trải của y làm ví dụ, tiến hành so sánh phân tích mà nói ——
Đường Thời bắt đầu cẩn thận tự hỏi, nhìn bài thơ này.
Trong lòng y đã có kết luận, lần thứ hai dùng chân lực kích hoạt 'Trùng nhị bảo giám', đem câu thơ đầu tiên đọc ba lần, mỗi một câu ra khỏi miệng liền xuất hiện một con ngỗng trắng lớn, sau ba câu xuất hiện ba con ngỗng sống, chẳng qua chỉ có một tức qua đi, chúng nó lại hoàn toàn biến mất.
Đại khái thứ này muốn biến ra cũng phải cần thực lực đi? Một con ngỗng có thể dừng lại ba tức, ba con ngỗng thì một tức, tựa hồ giống nhau.
Chỉ là chuyện ngày đó của Đường Uyển giải thích như thế nào?
Là do máu của mình, hay là cái khác ?
Y cẩn thận so sánh những chuyện đã xảy ra vào các thời điểm khác nhau, liệt kê từng cái, bắt đầu hưng phấn thực nghiệm.
Sau khi xuyên qua, còn chưa gặp được chuyện nào thú vị như vậy đâu.
Đầu tiên là máu tươi, y nghĩ là do máu tươi, cho nên không chút lưu tình cho mình một đao, đem máu tươi nhỏ vào lòng bàn tay, lần thứ hai kích hoạt bảo giám, chỉ tiếc cũng chỉ có một con ngỗng sống, mà cũng ba tức. Đường Thời không tin, lần thứ hai thí nghiệm, vẫn giống nhau như đúc.
Vào lúc này, chân lực trong cơ thể y lần nữa cạn kiệt —— ngủ một giấc, tiếp tục tự hỏi rốt cuộc nguyên nhân vì sao.
Thời gian địa điểm nhân vật nguyên nhân điều kiện...Còn có cái gì?
Từ từ —— hình như, địa điểm?
Đường Thời ánh mắt dừng ở lòng bàn tay trái, ấn ký hồng nhạt như vết sẹo ẩn trong làn da, bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba—— nước.
Đường Uyển ngày đó là ca vũ trên hồ, nơi đó có hồ nước, mà còn là không gian tuyệt đối phù hợp cho ngỗng xuất hiện.
Giống như phát hiện ra chân lý, Đường Thời cho chính mình một ngón cái.
Y cần phải tìm thời gian đi ra ngoài thí nghiệm một chút, hơn nữa tận lực không để bị phát hiện —— ngày đó màn ca vũ của Đường Uyển bị ngỗng phá hoại, lão tổ Đường gia cũng không có phát hiện, nói cách khác, năng lực này của y kỳ quái, ít nhất sẽ không bị tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn ra.
Mặt khác, tổng thời gian cùng số lượng mà ngỗng xuất hiện có thể khống chế, có điều ước chừng là bị tu vi hạn chế, nếu thực lực của mình tăng cao, hẳn là có thể biến ra càng nhiều ngỗng sống.
Vậy đại khái là một loại tương đương với ảo thuật, rồi năng lực lại chân thật hơn so với ảo thuật.
Sau khi ngồi xuống, Đường Thời lần nữa thí nghiệm một chút, duy trì chân lực liên tục rót vào, y đã có thể đem thời gian ước hội với ngỗng kéo dài đến bốn tức. Hơn nữa từ " Nga " thứ nhất kia màu sắc càng ngày càng đỏ, lúc mặt trời lặn, từ này cuối cùng cũng đậm đến màu đỏ chân chính.
Trong nháy mắt, Đường Thời bỗng nhiên cảm thấy có một cỗ thanh lưu từ lòng bàn tay y mạnh mẽ ào ra, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, y hốt hoảng, như là ngâm mình trong nước ấm, lại như có cái gì ở trong thân thể bị đè ép...
Quá trình này duy trì ước chừng năm tức, chờ đến lúc Đường Thời thoát khỏi loại trạng thái này, mới phát hiện trên người mình đã ướt đẫm, ngoài làn da đã loang lổ một tầng màu đen bám dính, y ghê tởm đồng thời cũng hiểu được, đây là ——
Luyện khí kỳ mỗi một tầng đều sẽ tẩy trừ thân thể tu sĩ, rèn luyện căn cốt, đem tạp chất trong cơ thể thải ra, để chuẩn bị sẵn sàng cho việc tu đạo thành tiên, nói rõ một chút, đây là chuẩn bị cho việc Trúc cơ.
Đường Thời có chút không dám tin tưởng, không quan tâm đến chuyện tắm rửa, nhắm mắt lại bắt đầu điều tra chân lực trong cơ thể mình, quả nhiên có một khối chân khí ở tử phủ, lặng yên chuyển động, tuy rằng chỉ là một khối nho nhỏ, nhưng hiện tại, y đã hoàn toàn không giống trước kia, cứ như vậy vô cùng đơn giản mà tiến vào Luyện khí kỳ?
Đầu óc bên trong có chút hỗn loạn, lại có một loại cảm giác ngăn cách kỳ quái, loại cảm giác này giống như là bản thân lập tức liền muốn thành tiên, xuất hiện ảo giác siêu nhiên với ngoại vật.
Cảm giác này rất ngắn, thế nhưng thực thoải mái, như là mình ở trên nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng mà nó biến mất.
Đường Thời vẫn là Đường Thời.
Luyện khí tầng một!
Y thế nhưng cũng là một tu sĩ !
Trong ngực Đường Thời sinh ra một cỗ hào khí, chính mình cũng là có thể trở thành thiên tài! Đường Uyển không phải cũng mới tiến vào Luyện khí kỳ không bao lâu sao? Toàn bộ Đường gia hiện tại trừ bỏ Đường Uyển cùng Đường Cẩn còn có ai đã tiến vào Luyện khí kỳ ? Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, chênh lệch lại thật sự lớn như vậy sao?
Đương nhiên, không thể phủ nhận khẳng định rằng 'Trùng nhị bảo giám' kia có tác dụng.
Y múc nước tắm sạch sẽ , thay đạo bào mới, lúc này mới bắt đầu tự hỏi rốt cuộc phải làm gì.
Mở ra bàn tay có thể nhìn đến ấn ký, trước kia không có gì đặc biệt, cũng không khiến cho trưởng lão gia tộc hoài nghi, chính là hiện tại thì sao? Tạm thời cấp bậc dưới Kim Đan kỳ không cần lo lắng, nhưng về sau thế nào? Y phải nghĩ biện pháp giấu nó đi, thứ này ở ngay trên lòng bàn tay, giấu cũng khó giấu, chỉ có thể tạm thời buông xuống chuyện này. Việc cấp bách, vẫn là nâng cao tu vi, mà còn phải nghiên cứu 'Trùng nhị bảo giám' này nữa.
Y một lần nữa kích hoạt bảo giám, phát hiện nguyên bản một câu thơ kia đã xảy ra biến hóa, chính là từ " Nga " thứ nhất đã biến thành màu đỏ, hiện tại từ " Nga " thứ hai màu sắc cũng thay đổi, bất quá là màu đỏ sậm, nói vậy còn cần chính mình chậm rãi tu luyện?
Đường Thời thuận miệng đọc một câu "Nga nga nga", sau một hơi xuất hiện hai con ngỗng.
Nhìn hai cái đầu ngỗng ngu ngốc trước mặt mình, Đường Thời vươn tay sờ sờ đầu chúng nó, " Thật ngoan."
Xem ra, thắp sáng một chữ, có thể biến ra một con ngỗng, hai chữ chính là hai con ngỗng, chờ đến khi mình đem ba từ " Nga" toàn bộ thắp sáng, nói vậy đọc một câu thơ có thể biến ra ba con ngỗng.
Quả nhiên y vẫn nên đi mở nhà hàng bán ngỗng nướng, tương đối đáng tin.
Đường Thời tỏ vẻ y sắp khóc ở nhà WC.
Con mẹ nó loại thế giới Tu Chân này, cho ta biến ra mấy con ngỗng này có tác dụng cái lông gì! Không có gì trâu bò hơn sao? Mấy bài thơ sau cũng mở không được, đại khái bởi vì cảnh giới hạn chế đi?
Thôi đi, mấy thứ này đều là trêu tức khẩu vị người ta.
Đường Thời cũng mệt mỏi, linh đài thanh minh, dẫn chân khí nhập thể vận hành một vòng chu thiên lớn, sau khi cảm thấy cả người thoải mái, liền đi ngủ.
Ngày thứ hai đi đường khó tránh khỏi bị mọi người một phen ngạc nhiên, có thể vừa mới nhập môn liền bước vào Luyện khí kỳ, phải nói tuyệt không đơn giản, ngay cả bốn người Đường gia cũng đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Đường Thời, Đường Thời lại chỉ nói: "Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì...Mơ mơ hồ hồ mà liền đi qua..."
Dù sao chỉ là Luyện khí kỳ, tu chân bước đầu tiên mà thôi, mặc dù mọi người trong lòng kinh nghi bất định, cũng không có biểu lộ ra, mắt lạnh mà nhìn Đường Thời.
Buổi chiều là nghi thức nhập môn, hai ngày này tất cả mọi người đều không dám đi loạn, sợ chọc phải phiền toái. Nhưng hiện tại, mọi người đều từ trong phòng đi ra, dựa theo nội ngoại để phân chia, đứng ở hai bên. Đệ tử nội môn ở phía trước, đệ tử ngoại môn ở phía sau, từ sau núi đi đường vòng tới trước núi, theo sơn đạo hướng lên trên trèo lên.
Nói như vậy chỉ cần qua sườn núi, bên kia không phải là nơi các đệ tử phổ thông có thể đặt chân đến, bên trong đều là nhóm tu sĩ tu hành cấp cao, ngẫu nhiên cũng có đệ tử nội môn có tiềm lực đi lên, dù sao nơi này ước chừng cùng Đường Thời không có quan hệ.
Bọn họ một đường trèo lên nơi gần đỉnh núi, rốt cuộc thấy được một tòa đại điện to lớn ở nơi đó, ngoài điện có ba cái lô đỉnh lớn xếp hàng, khói nhẹ lượn lờ dâng lên, phía chân trời mây tầng sáng sủa, ánh mặt trời chíu rọi xuống đất, một mảnh quang minh.