Đăng vào: 12 tháng trước
***********
Trương Hằng cũng chạy đến giữ vai đang run run của Hà Tô Diệp vỗ vỗ trấn an.
"Hà tổng, anh nên bĩnh tĩnh một chút Vương tổng chỉ muốn nhắc nhở anh làm ăn thì lo làm ăn, hợp đồng thì lo hợp đồng đừng để những chuyện ngoài làm sao lãng. Còn nữa kí hợp đồng thì nhớ đọc và kiểm tra không thì........" bán rẻ tập đoàn lúc nào cũng không biết. Mấy chữ cuối này Trương Hằng đành nuốt vào trong bụng.
Hà Tô Diệp mồ hôi trên trán nhễ nhãi, vậy mà lại bị dạy dỗ một trận nhớ đời đúng là hú hồn hú vía.
Trương Hằng chìa tay ra miệng cười sảng khoái:"Hà tổng hợp tác vui vẻ."
Hà Tô Diệp còn đang nhìn bóng lưng đang khuất dần của Vương Hạo Thiên nghe Trương Hằng nói vậy mới hoàn hồn cười gượng:"À à....hợp tác vui vẻ!!"
Ở ngoài cửa Viktor Lục Yên Nhu đang đứng chờ ở gần xe Vương Hạo Thiên.
"Reng....reng....reng...."
Đầu bên kia vâng lên giọng nói của đàn ông:"Tiểu thư, người mà cô muốn tôi điều tra chỉ là một cô gái nhà quê mẹ mất từ sớm, ở cùng bố và anh trai ở quê chẳng có gì đặc biệt. Cô ta là Dương Băng Băng."
Lục Yên Nhu cười kinh bỉ:"Chỉ có vậy!!"
"Vâng."
"Ô...anh Thiên..." Thấy Vương Hạo Thiên cô ta liền gập điện thoại tươi cười chào hỏi.
Vương Hạo Thiên đến cái liếc mắt cũng không có mà đi thẳng đến xe mở cửa đi định vào.
"Anh Thiên, em có chuyện muốn nói với anh." Lục Yên Nhu chạy đến cầm tay Vương Hạo Thiên vẻ mặt khẩn cầu.
Đưa đôi mắt lạnh buốt nhìn Lục Yên Nhu:"Tôi là người không biết thương hoa tiếc ngọc."
Cô ta bất giác run lên, ánh mắt của Vương Hạo Thiên làm cô ta sởn gai óc.Còn định mời anh đến bữa tiệc sinh nhật tối mai của mẹ cô ta nhưng......Cô ta đã gửi thiệp rồi. Nếu lúc này mà giữ lại thêm lúc nữa chắc là anh ấy càng không thích mình nên đành để anh ấy đi. Chỉ có điều .....tại sao anh ấy lại có thể nói như vậy "không biết thương ho tiếc ngọc" anh ấy định đánh mình sao???
Lục Yên Nhu buông tay, không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Hạo Thiên giọng cô run run:"Em...em... Xin lỗi."
Ở Vương gia.
"Papa, Lục gia gửi thiệp cho Vương thị." Vương Thiên Vũ thấy papa liền chạy đến đưa thiệp.
Vương Hạo Thiên bế con trai lên đi đến sopha ngồi bên cạnh vợ nhỏ.
"Lại sao nữa, đứa khùng nào dám chọc vợ nhỏ của anh." Vương Hạo Thiên dịu dàng cưng chiều sủng nịnh nhìn Hàn Bạc Băng.
Hàn Bạc Băng bĩu môi mặt hằm hằm:"Em là vợ anh hay nó là vợ anh. Anh bế nó mà không bế em."
Vương Thiên Vũ đen mặt.
Vương Hạo Thiên quăng thằng con ra gần ba mét bế vợ nhỏ lên đùi đầu cọ cọ vào hốc cổ Hàn Bạc Băng làm nũng.
Vương Thiên Vũ đứng dậy mặt mày đen xì xoa xoa hay cái mông vừa bị mình đè lên, mếu máo:"Mommy, papa chẳng ai để ý đến tiểu bảo bối. Tiểu bảo bối cảm giác bị ruồng bỏ con đi tòm papa Minh Nhị."
"Con thử đi xem mommy có xử đẹp con luôn không!!"Hàn Bạc Băng lập tức lên tiếng đe dọa.
Vương Thiên Vũ thụng mặt như mặt mâm:"Lại nữa, vậy con lên phòng."
Vương Hạo Thiên bế vợ nhỏ Hàn Bạc Băng lên phòng:"Tối mai em muốn đến bữa tiệc nhà họ Lục không???"
"Cô ta giám cho người điều tra em, em không đến phá nát bữa tiệc ngày mai thì anh sẽ chẳng phải họ Vương." Hàn Bạc Băng nghe đến nhà họ Lục lại sôi máu.
Vương Hạo Thiên phì cười rõ ràng là cô ta cho người điều tra vợ nhỏ mà anh lại là người chịu trận, anh đưa ngón tay chạm nhẹ lên mũi cô trêu chọc:"Em đó, bị anh cưng chiều đến mức này."
"Được anh cưng chiều chứ bị cái đầu anh. Mà anh nói xem sinh nhật em nên làm ở đâu??"
"Chỉ cần không phải tổ chức ngoài trái đất thì anh đều tổ chức cho em." Vương Hạo Thiên vẫn sủng nịnh nói với Hàn Bạc Băng.
Hàn Bạc Băng bỗng trầm tư tay khỏ khỏ nhẹ lên trán suy nghĩ gì đó. Khuôn mặt cô hiện lên nụ cười khoái chí cô vòng cổ Vương Hạo Thiên nhỏ giọng nói:"Nếu em tổ chức sinh nhật trên không thì thế nào??"
"Vậy thì phải xem đêm nay em phục vụ anh thế nào?? Nếu anh thấy ok thì ở đâu cũng được." Vương Hạo Thiên đè cô dưới thân mình ánh mắt lóe lên tia xảo quyệt.
Hàn Bạc Băng đưa tay giữ môi Vương Hạo Thiên :"Là anh nói."
Không để Vương Hạo Thiên trả lời vật Vương Hạo Thiên đổi tư thế. Nhìn chàng trai dưới thân mình Hàn Bạc Băng cười gian.
Đưa đôi môi ấm áp của mình áp chặt vào đôi môi lạnh buốt. Môi lưỡi quyện lấy nhau tưởng như muốn hòa lại làm một. Bàn tay thon dài chạm nhẹ lên từng điểm nhạy cảm trên người anh những ngón tay từ từ tháo bỏ từng nút áo sơ mi. Cô ghé sát tai Vương Hạo Thiên thì thầm:"Hôm nay để ta phục vụ cho phu quân. Yếu rồi chắc ngày mai phải mua ít thứ như tráng dương bổ thận"
Đang mơ màng chìm đắm trong sự phục vụ tận tìn của vợ nhỏ, lại nghe chữ "yếu rồi" và cả loại thuốc "tráng dương bổ thận" làm dục vọng trong anh càng thêm cuồng nhiệt. Dùng lực đè ngược lại vợ nhỏ dưới thân giọng anh khàn khàn:"Anh sẽ cho em biết bây giờ anh yếu thế nào!!"
Hàn Bạc Băng chỉ cười nhìn thẳng vào đôi mắt đang bị dục vọng bao phủ.
Triền miên mây mưa suốt một đêm, Vương Hạo Thiên cũng thỏa bản thân thì ôm nhau ngủ đến tận trưa mới nhích đít khỏi giường.
"Anh đồng ý rồi nhé!!" Hàn Bạc Băng vui vẻ nằm trên giường.
Vương Hạo Thiên nhếch mép:"Đêm qua phu quân không hài lòng."
Hàn Bạc Băng tuy tức trong lòng nhưng lại cảm thấy vui. Thằng chồng này của cô càng ngày càng chó càng ngày cô càng cưng nha.
"Cậu chủ, phu nhân." Bà quản gia lễ phép chào rồi lui đi.
Từ quản gia đến người làm đều đã quen với việc này không đợi đến khi Vương Hạo Thiên đuổi mới đi. Họ đều rất biết điều, khi có Vương Hạo Thiên thì sẽ tự động chào hỏi rồi lui đi còn không thì ở lại đợi phân phó rồi cũng lui đi. Chẳng có ai ngây đến mức ở lại nhìn hai vợ chồng này ân ái hay tình cảm cả. Bọn họ đâu có điên.
"Ơ, nhóc con chưa dậy hay sao mà chả thấy bóng dáng đâu??" Hàn Bạc Băng hỏi.
Bà quản gia dừng bước quay lại đáp:"Thiếu gia đã đi từ sáng sớm. Cũng không nói là đi đâu, bao giờ về."
"Aloooo,mommy. Hôm nay con dang chuẩn bị quà cho mommy, khi nào xong con sẽ về." Vừa bắt máy của mommy Vương Thiên Vũ liền ngoan ngoãn báo cáo lại không đợi mommy mở miệng hỏi.
"Xì....." Nhìn điện thoại tắt ngỏm Hàn Bạc Băng chẳng có chút vui vẻ gì.
Quay sang nhìn Vương Hạo Thiên:"Anh đưa en đi làm đẹp đi. Nhanh lên."
"Em có thể ăn xong rồi đi không?? Anh...."
"Ưm....." Còn chưa nói hết đã bị nụ hôn ấm áp của Hàn Bạc Băng chặn miệng.
"Để anh bế em đi! Nhưng xong phải ăn liền!!" Vừa bế vợ nhỏ trên tay vừa giả vờ cảnh cáo.
Hàn Bạc Băng liền gật đầu lia lịa cọ cọ đầu vào người Vương Hạo Thiên chợp mắt một lát.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~